Tâm Quang


Hai ngày sau, Kiều Đông Dương đóng cửa nghỉ ngơi một ngày, ra ngoài chơi xuân với Liễu Nam Quân.Liễu Nam Quân đưa Trương cô nương cùng đi, ban đầu Kiều Đông Dương không muốn đi, sợ thành người thừa.

Liễu Nam Quân lại nói: "Cứ đi đi, cô ấy thích hoa của cậu, rất muốn gặp cậu.

Hơn nữa...!Tớ thấy hơi hồi hộp, cậu đi cùng cho tớ thêm can đảm."Kiều Đông Dương thở dài: "Sao cậu kém vậy?!""Biết sao được...!Tớ vốn kém thế mà..."Kiều Đông Dương cảm giác Liễu Nam Quân thích cô gái này thật, từ đó tới giờ đã hơn một tháng, Nam Quân vẫn chân thành theo đuổi, đã vậy còn biết hồi hộp, dù có không gian riêng tư cũng muốn kéo cậu theo cùng.Cậu vốn định làm thức ăn mang đi, Liễu Nam Quân lại thẹn thùng nói: "Cô ấy chuẩn bị hết rồi..."Kiều Đông Dương ngẩn người, hỏi: "Cô ấy nấu cơm ngon lắm à?""Cực kì ngon!!"Kiều Đông Dương trầm mặc, Liễu Nam Quân thật sự giống ba mình như đúc, một là mê sắc đẹp, hai là mê đồ ăn ngon.

Không hổ là ruột thịt! Cậu nghĩ lại, không biết ông anh trai thần kinh của Liễu Nam Quân giống ai? Vừa không mê sắc đẹp, vừa không ham ăn ngon.

Lăng Anh chỉ có thể coi là thanh tú, mà bữa cơm năm mới rõ ràng ngon như vậy, Liễu Bắc Diệp lại ăn chậm rãi, không có phản ứng gì.Chẳng lẽ giống người ông nội nghiêm khắc quá cố mà thi thoảng Liễu Nam Quân nhắc tới?Đang suy nghĩ miên man, Liễu Nam Quân đã đến nhà đón cậu.

Vừa thấy Trương cô nương, cậu nhất thời muốn đánh bạn một cái.Người ta rõ ràng đẹp như vậy, đến miệng Nam Quân, liền thành không quá đẹp.Chỉ có thể nói, những người Nam Quân gặp trước đây còn đẹp hơn rất nhiều.Kiều Đông Dương đã chuẩn bị sẵn một bó hoa, lúc này liền đưa cho cô gái ngồi cạnh ghế lái: "Chào cậu, tặng cho cậu."Trương cô nương vui vẻ tiếp nhận, ngắm kĩ bó thược dược, mới ngẩng đầu nhìn cậu, cười đáp: "Đẹp quá, cảm ơn cậu."Kiều Đông Dương mở cửa lên xe, trông đợi Liễu Nam Quân giới thiệu mọi người, kết quả tên ngốc kia chỉ cười ngớ ngẩn!Ngược lại, Trương cô nương quay đầu bắt chuyện trước: "Mình hay nghe bác gái nhắc tới cậu, Nam Quân hôm nào cũng kể về cậu.


Mấy bó hoa hôm trước là tác phẩm của cậu đúng không? Đẹp lắm."Kiều Đông Dương không biết khiêm tốn, nghe như thế, liền vui vẻ nở nụ cười.Trương cô nương thò tay giới thiệu: "Mình là Trương Hàm Hàm, Hàm trong nghĩa bình minh."Kiều Đông Dương mất vài giây mới nghĩ ra cái tên kia viết như thế nào, chậm một nhịp bắt tay với cô: "Tớ là Kiều Đông Dương."Trương Hàm Hàm lại cười: "Thái dương mùa đông phải không? Nam Quân nói với mình rồi.

Tên của mình ý chỉ bình minh sau cơn tuyết, có duyên phận quá ha?"Người ngoài nếu nghe lời này, có lẽ sẽ cảm giác không ổn lắm, cố tình Liễu Nam Quân cùng Kiều Đông Dương đều đơn giản, Liễu Nam Quân vui vẻ cười to: "Đúng vậy! đúng vậy!"Kiều Đông Dương thấy Trương Hàm Hàm trò chuyện thân thiết với mình, thầm nghĩ phải chăng Nam Quân sắp theo đuổi thành công? Bởi vậy cậu cũng cười, vui vẻ thay cho bạn.Trương Hàm Hàm càng buồn cười, những người trước nay cô tiếp xúc đều cực kì thông minh, nói chuyện cùng bọn họ luôn cảm giác mệt mỏi.

Gặp được Liễu Nam Quân là chuyện vừa mới mẻ, lại vừa thú vị, cô quả thật rất thích.

Rõ ràng mấy ngày nay ở chung, cô đã biểu hiện thật sự rõ ràng, cố tình Liễu Nam Quân không ý thức được.

Nhìn sang bạn tốt của Nam Quân, liền biết, cậu này chỉ sợ còn chưa thông minh bằng Nam Quân.Nhưng thông minh quá lại có gì hay, sống ở đời, có những lúc phải hồ đồ mới tốt.Bọn họ ba người đến một công viên vùng ngoại thành, cắm trại xong, Liễu Nam Quân cùng Trương Hàm Hàm đi thả diều.Kiều Đông Dương không tiện đi lại, đành ngồi tại chỗ xem.Tiến sĩ đến cùng là tiến sĩ, ngay cả diều cũng thả tốt hơn Nam Quân.Diều của Trương Hàm Hàm càng bay càng cao, diều của Liễu Nam Quân thật vất vả bay lên lại lập tức rơi xuống, làm Kiều Đông Dương "Ha ha" Cười to.

Cậu ăn vài thứ, nằm xuống, đeo kính đen ngắm diều.Xung quanh có rất nhiều trẻ con cùng gia đình đến công viên thả diều, bầu trời ngập tràn màu sắc.

Nắng ấm phủ lên người, làm Kiều Đông Dương có chút buồn ngủ.


Bất chợt, có tiếng giày dẫm lên mặt cỏ rất gần, cậu giật giật ngón tay, liền nghe thấy giọng nói: "Muốn ngủ thì vào trong lều ngủ."Cậu tỉnh táo ngay lập tức, mở to mắt, thấy Liễu Bắc Diệp đang cúi đầu nhìn mình.May mắn có kính đen che, nếu không Liễu thần kinh sẽ thấy trong mắt cậu tràn đầy kinh hoảng.Kiều Đông Dương chống mặt cỏ ngồi dậy, ngửa đầu hỏi: "Sao anh lại tới đây?" Giọng nói chứa vài phần bất mãn."Sao tôi không thể tới?" Liễu Bắc Diệp hỏi lại.Kiều Đông Dương "Hừ" một tiếng, còn nhớ rõ Liễu Bắc Diệp lừa mình, cậu đứng dậy định đi tìm Liễu Nam Quân, đã thấy Liễu Bắc Diệp chỉ bó hoa trên mặt đất: "Đây là hoa gì?"Kiều Đông Dương lừ mắt, người này thật biết giả vờ! Cậu muốn nhìn xem, anh ta có thể giả được bao lâu, liền mở miệng nói: "Thược dược với hoa chuông.""Đây là hoa chuông?"Kiều Đông Dương muốn trợn trắng mắt, diễn kịch giỏi quá đấy! Sai người đến mua hoa, hỏi kĩ tên hoa, ý nghĩa hoa, em trai anh còn chụp ảnh khoe mẽ rồi, anh còn tới nơi này giả vờ giả vịt? Kiều Đông Dương không vui, bỏ tới chỗ Liễu Nam Quân phía xa xa.Liễu Bắc Diệp đứng lại một mình.Giữa trưa anh về nhà lấy đồ, nghe mẹ nói cậu em trai ngốc đưa bạn gái và bạn thân ra ngoài chơi xuân.Chơi xuân?Hồi tiểu học năm nhất anh có đi một lần, cảm thấy nhàm chán, sau này liền không tham gia nữa.Liễu Bắc Diệp nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn theo tới đây.

Xa xa, anh liền thấy Kiều Đông Dương nằm trên thảm cỏ.

Khuôn mặt cậu ta rất đẹp, lại dường như hoàn toàn không ý thức được điều này.

Người khác đẹp, hai phần là diện mạo, tám phần nhờ trang phục.

Kiều Đông Dương ngược lại, chỉ mặc áo thun trắng, quần bò bình thường, vừa nhìn liền biết là đồ cũ.

Kiều Dập Tiêu đối xử với em trai rất tốt, sao lại nhẫn tâm để cậu ta ăn mặc thế này?Chẳng lẽ, Kiều Đông Dương bây giờ thật sự rất nghèo?Vốn định theo cậu ta tới chỗ em trai, di động đột nhiên đổ chuông, anh cầm ra nhìn, hơi hơi do dự.Lúc trước Lăng Anh thi đậu biên chế giáo viên ngoại ngữ trong trường quốc tế, ai cũng cho rằng cô tài giỏi, tự dựa vào sức mình, chính Lăng Anh cũng nghĩ như vậy.


Chỉ có Liễu Bắc Diệp biết, nếu không nhờ anh đi trước dọn đường, hồ sơ của cô đã bị loại từ vòng thứ hai.Khi còn sống, ông nội anh từng giúp đỡ Lăng Anh không ít, trước lúc lâm chung còn nhớ rõ cô, nói cô hoàn cảnh khó khăn, dặn anh quan tâm hơn một chút.

Giúp đỡ nhiều năm vậy rồi, nay cô chỉ cần một công việc, giúp thêm cũng không đáng là bao.Thực ra năm ngoái, trường học đã gọi điện hỏi anh, nên xử lý thế nào.Lăng Anh bỏ đi kiên quyết dứt khoát, không quan tâm bất cứ điều gì, khiến anh phải đích thân tới trường học trình bày lý do.Hiện giờ đã là tháng tư, trường học rốt cuộc không đợi được nữa.Liễu Bắc Diệp nhận điện thoại, nghe giọng thầy phụ trách đầy bất đắc dĩ: "Ngài Liễu, ngày mai chúng tôi phải đăng thông báo tuyển dụng cho năm nay.

Vị trí của cô giáo Lăng, chúng tôi không giữ được nữa."Liễu Bắc Diệp nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cánh diều trên cao, ánh nắng có chút chói mắt.

Lúc anh cúi đầu, mặt cỏ đã đổi màu, anh trầm mặc rất lâu, nói: "Các ông cứ đăng đi.""Chúng tôi cũng khó xử lắm.

Cô ấy đi đâu vậy? Nếu sức khỏe không tốt, chúng tôi có thể viết báo cáo giữ lại biên chế."Liễu Bắc Diệp không khỏi cười khổ, nếu ốm thật đã tốt.

Trước đây anh vẫn cho rằng, Lăng Anh là người có mục tiêu, có trách nhiệm, hiện tại xem ra cũng chỉ được như thế.

Anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng không thể giúp cô cả đời, trầm giọng nói: "Rất cảm ơn nhà trường đã giữ chỗ đến ngày hôm nay.""Nói chi vậy, cô giáo Lăng dạy rất tốt, chúng tôi cũng lấy làm tiếc."Liễu Bắc Diệp tắt điện thoại, hồi lâu mới thở dài một hơi.Anh xoay người, thấy phía xa Kiều Đông Dương đang cầm diều, Trương Hàm Hàm đứng cạnh, có lẽ dạy cậu ta cách thả, cậu ta gật đầu không ngừng.Liễu Bắc Diệp cúi đầu định cất di động, lại thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.Tùy tay nhấn vào tin nhắn của Liễu Nam Quân, đọc xong nội dung cùng ảnh gửi kèm, đột nhiên, Liễu Bắc Diệp - hơn - ba - mươi - tuổi cảm giác da mặt có chút nóng, cuối cùng biết vì sao ban nãy Kiều Đông Dương nhìn mình là lạ.Thì ra đã biết anh mua bó hoa kia.Mệt anh phía trước còn nói những lời này.Xem mấy tin nhắn còn lại, có một tin của trợ lý gửi đến, cô Đỗ mỗi lần mua sẽ báo cho trợ lý, còn trợ lý báo lại cho anh.


Anh phát hiện, dù là Liễu Nam Quân hay cô Đỗ, trong bó hoa đều có hoa chuông.Thì ra, bất kể hoa chuông hay hương tuyết lan, đều không chỉ có một mình anh chọn.Cảm giác không vui này là từ đâu mà tới?Anh đi ra chỗ bọn họ.Kiều Đông Dương thả diều, là Trương Hàm Hàm thả bay được rồi, mới đưa cho cậu cầm.

Nhưng vào tay cậu chưa được bao lâu, diều liền rơi xuống.Liễu Nam Quân không lương tâm "Ha ha" Cười to: "Cười người ta cơ! Còn không bằng người ta!"Kiều Đông Dương chán nản muốn đi nhặt diều, xa xa, Liễu Bắc Diệp đã khom lưng nhặt trước.Liễu Bắc Diệp nhìn cánh diều trong tay, hình tam giác, gắn đuôi, mặt diều vẽ rất nhiều Doraemon.

Anh đi tới trước mặt Kiều Đông Dương, nói: "Doraemon này xấu quá.""Đây là Doraemon! Doraemon!" Kiều Đông Dương thò tay muốn lấy.Liễu Bắc Diệp nhíu mày: "Cậu biết thả không?""Sao lại không!"Liễu Bắc Diệp còn muốn nói chuyện, Trương Hàm Hàm đứng cạnh liền lên tiếng: "Em chào anh ạ, em là Trương Hàm Hàm."Liễu Bắc Diệp xoay người nhìn cô, nét mặt thay đổi, lịch sự đáp: "Nhớ ngày nào còn đi ăn đầy tháng của em, trong nháy mắt em đã lớn chừng này."Kiều Đông Dương tức giận, không thèm nghe bọn họ nói nữa, chỉ cần nghe Liễu thần kinh mở miệng liền bực mình.

Mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, nói giống như mình đã già lắm vậy.

Cậu đoạt lấy diều, đi ra chỗ xa hơn, Liễu Nam Quân gọi: "Cậu đi đâu đó?""Thả diều.""Cậu không chạy được, để bọn tớ thả cho rồi cậu cầm!"Tớ thả được!"Kết quả đương nhiên là, cậu không thả được, cậu căn bản không dám chạy nhanh.Liễu Bắc Diệp đi qua, giúp cậu nhặt diều lần nữa, vẫy vẫy tay: "Lại đây."Kiều Đông Dương thấy Liễu Nam Quân cùng Trương Hàm Hàm đã đi ăn lót dạ, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không để ý tới cậu.

Mà cậu quả thật muốn thả diều, dựa vào chính sức mình chắc chắn không được, nếu không ai nhìn, cậu cũng không sợ xấu hổ, liền đi qua.Liễu Bắc Diệp đưa diều cho cậu, đổi lấy cuộn dây: "Cậu giơ lên, tôi kéo."Kiều Đông Dương nhìn anh mặc comple chỉnh tề, hoài nghi hỏi: "Anh biết thả thật không?"Liễu Bắc Diệp cười cười, cầm dây kéo ra một khoảng cách nhất định, nói với cậu: "Nâng cao lên chút, đợi lát nữa tôi bảo thả thì thả.""Dạ." Kiều Đông Dương đứng tại chỗ, nhìn anh ta kéo dây, đi tới chỗ thích hợp.Một cơn gió thổi qua, Liễu Bắc Diệp bắt đầu chạy, xa xa hô: "Thả tay ra!"Kiều Đông Dương thả diều.Liễu Bắc Diệp chạy đều, diều dần dần nâng cao, bay tới không trung.Kiều Đông Dương tươi cười hớn hở: "Bay lên rồi!"Liễu Bắc Diệp xoay người nhìn cậu một cái, thấy cậu như vậy, cũng hơi hơi mỉm cười.

Anh dừng chân, chậm rãi nới dây, diều bay được càng cao.Vô số Doraemon ở không trung nhìn bọn họ.Kiều Đông Dương không đeo kính đen nữa, đặt hai tay trên mắt, ngửa đầu, chăm chú nhìn Doraemon lúc gần lúc xa, nét mặt tràn đầy hạnh phúc.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa chuông: Báo tin vui, lời chúc phúc từ phương xa.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa chuông: Báo tin vui, lời chúc phúc từ phương xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận