Tâm Quang


Sắp vào hè, độ ấm lên cao rõ rệt.Tới một đợt lễ hội mới, việc kinh doanh ổn hơn trước rất nhiều.

Gần đến ngày của mẹ, Kiều Đông Dương nhập thêm vài loại hoa đỏ, chợt nghĩ đến lần đó Văn Viễn phát tờ rơi, cậu âm thầm cân nhắc liệu có nên học tập, thêm nữa, là phải chăng cậu cũng nên nhận ship hàng?Mở tiệm gần nửa năm, tiền không kiếm được bao nhiêu, nhưng thường xuyên nghe Văn Viễn, Văn Lộ bàn công việc, cậu cũng thấm được ít nhiều.Mùa thược dược và mẫu đơn mau qua, cậu chuyển mấy bồn ngoài cửa vào trong nhà, đợi sang năm nở tiếp.Hôm nay chợ hoa chuyển hàng đến, cậu kiểm tra hoàn tất, đối phương dỡ hàng xuống xe.

Cậu cầm một chiếc ghế nhỏ, ngồi trước cửa bắt đầu xới bồn.Đang nghiêm túc làm, không ngại phía sau có người hỏi: "Đây là cái gì?"Làm cậu giật bắn mình, quay đầu nhìn, là Liễu Bắc Diệp.

Lần trước cùng nhau chơi xuân, quan hệ giữa hai người dịu đi một chút, tốt xấu gì Liễu Bắc Diệp cũng giúp cậu thả diều, còn đưa cậu về nhà.

Tuy chưa hết giận, nhưng cậu dùng bay nhỏ xới đất, vẫn trả lời: "Tuyết tháng sáu.""Thì ra loại này là tuyết tháng sáu.""Anh gặp rồi?" Hai tay Kiều Đông Dương dính đầy bùn.

Hiện tại là tháng năm, cậu mặc một chiếc áo sơmi dài tay, đeo tạp dề hoa, tay áo hơi trễ."Ừ."Kiều Đông Dương "Ồ" một tiếng, cảm giác nói chuyện với người này không thú vị chút nào, liền cúi đầu chăm chú xới đất.


Cổ tay áo bên phải trễ hẳn xuống, dính đầy bùn đất, mà tay trái cũng đang bẩn, rơi vào đường cùng, cậu đành ngẩng đầu nhìn Liễu Bắc Diệp: "Kéo tay áo lên giúp em được không?"Liễu Bắc Diệp nhìn cậu một cái, Kiều Đông Dương cho rằng anh không muốn, trong lòng mắng thầm keo kiệt.

Liễu Bắc Diệp lại ngồi xổm xuống, xắn tay áo bên phải lên giúp cậu, còn mua một tặng một xắn luôn tay áo bên trái.Kiều Đông Dương vì thế lại vui vẻ, cười nói: "Cảm ơn anh!" Rồi chỉ vào quán, "Chỗ đó còn ghế nữa đấy."Liễu Bắc Diệp đi xách ghế ra thật, ngồi cạnh cậu, nhìn cậu xới đất, dời từng gốc tuyết tháng sáu vào bồn.Xong xuôi tất cả, cũng gần một giờ đồng hồ.

Kiều Đông Dương vui vẻ hát nhỏ, quay sang gặp Liễu Bắc Diệp, không khỏi ngạc nhiên: "Sao anh vẫn ở đây?""..."Đỗ Tiểu Vũ lúc này từ xa xa đi tới, cười tủm tỉm gọi: "Ông chủ! Chị đến mua hoa đây! Chị..." Cô thấy Liễu Bắc Diệp, do dự có nên chào hay không, đã thấy Liễu Bắc Diệp ngẩng đầu thâm trầm nhìn mình một cái, cô lập tức làm bộ như không quen biết, đi đến trước mặt Kiều Đông Dương, vô thức nhỏ giọng xuống, "Chị tới lấy bó hoa đặt hôm trước..."Kiều Đông Dương gật đầu đứng lên, định vào trong, chợt nghĩ đến Liễu Bắc Diệp chưa về.

Cũng không biết anh ta ngồi đây làm gì, im lặng không lên tiếng, bần thần nhìn khoảng không.

Cậu nói có lệ: "Em vào làm việc đây, anh cứ tự nhiên.""Ừm."Kiều Đông Dương liếc nhìn anh một cái, thầm nghĩ, đúng là kẻ quái dị.Đỗ Tiểu Vũ đi vào sau, rốt cục vẫn phải quay đầu cười gượng với Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp gật gật đầu khen ngợi, cô lập tức lại sục sôi ý chí chiến đấu.Đỗ Tiểu Vũ đặc biệt thích thược dược, khi nghe mùa hoa sắp qua, bó trên tay cô là bó cuối cùng của năm nay, không khỏi có chút hụt hẫng.

Kiều Đông Dương an ủi: "Không sao, sang năm lại có, chị lại đến."Cách tường thủy tinh, Liễu Bắc Diệp nhìn Kiều Đông Dương cười cười nói nói, nghĩ thằng nhóc ngốc này quả thật còn tươi hơn hoa.Loài thược dược vẫn được tôn là "Hoa tiên" kia, nằm trong tay thằng nhóc ngốc, cũng chỉ đẹp đến thế mà thôi.Anh nhấc chân, rời khỏi cửa hàng hoa.Đợi chị Đỗ cũng đi, Kiều Đông Dương hướng mắt ra bên ngoài, thấy Liễu thần kinh không còn ở đó nữa, thở phào nhẹ nhõm một hơi.Cậu rất sợ Liễu thần kinh mang vận rủi đến cho tiệm.Nhưng dạo này, Liễu thần kinh cũng không thần kinh lắm.Ngày đó du xuân xong, đáng lẽ Nam Quân sẽ đưa cậu về nhà, ngặt nỗi Nam Quân cũng muốn đưa Trương Hàm Hàm về, mà nhà Trương Hàm Hàm cách nhà cậu rất xa.


Kiều Đông Dương không muốn làm bóng đèn, vừa lúc Liễu Bắc Diệp đề nghị làm tài xế, cậu liền đi theo anh ta.Trên đường về nhà, Liễu Bắc Diệp thế nhưng chủ động bắt chuyện với cậu: "Hai bó hoa kia, đúng là tôi cho người mua!"Kiều Đông Dương kinh ngạc nhìn anh một cái.Liễu Bắc Diệp không chút đỏ mặt, nói thẳng: "Tôi không có ác ý.

Chỉ là cậu không muốn bán hoa cho tôi, tôi mới nghĩ ra đối sách như vậy."Tình thế đảo ngược, Kiều Đông Dương hiện giờ mới là người ngượng ngùng, nhưng cậu còn nhớ rõ lý do: "Tại anh coi thường em trước.

Em cũng đâu phải kiểu người không biết phân biệt đúng sai, nếu về sau anh nói chuyện tử tế với em, em cũng sẽ nói chuyện tử tế với anh!"Cậu cho rằng Liễu Bắc Diệp sẽ phản bác, nào ngờ đối phương lại nói: "Vài năm trước tôi mắng anh em cậu như vậy, là tại bản thân tôi thiếu suy xét.

Lúc ấy bởi vì nóng vội, quá lo cho Nam Quân, khó tránh khỏi nói trước nghĩ sau, hi vọng cậu thông cảm."Kiều Đông Dương nghe thế, sợ đến choáng váng.

Đầu óc cậu trống rỗng vài giây, nhẹ giọng nói: "Không sao ạ..." Bấy lâu nay, trong lòng cậu luôn canh cánh điều này.

Hiện giờ Liễu Bắc Diệp chủ động giải thích, quả thật cậu không có cớ gì để thù dai.Còn chưa kịp hồi hồn, Liễu Bắc Diệp đã hỏi: "Cậu mua bộ này ở đâu?"Cậu ngốc ngốc cúi nhìn áo của mình, nói: "Dì Đổng may cho em, đẹp phải không? Vừa ấm vừa thoải mái.


Dì may nhiều lắm, mùa đông còn có áo len cao cổ nữa!""..." Thừa dịp đèn đỏ, Liễu Bắc Diệp quay đầu nhìn cậu, thấy cậu vui vẻ không giống làm bộ, "Chính là cô giúp việc Mạc Chiếu thuê về đó hả?""Vâng, anh em với anh Mạc Chiếu thường xuyên xa nhà, vậy nên hồi trước lúc chân chưa ổn hẳn, mọi việc của em đều do dì lo hết."Liễu Bắc Diệp còn muốn hỏi, có phải cửa hàng làm ăn kém quá không, có phải sinh hoạt hàng ngày khó khăn lắm không, có phải Kiều Dập Tiêu đã bỏ mặc cậu...!Nhưng ngẫm lại, quan hệ giữa bọn họ có chút kỳ quái, liền im lặng.Vốn là một ngày rất hoàn mỹ, Kiều Đông Dương quyết định quên hết quá khứ không vui với Liễu Bắc Diệp.

Cố tình trước khi xuống xe, Liễu thần kinh lại nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại sống ở đây?""Sống ở đây thì sao?""Tòa chung cư này phải xây được mấy chục năm rồi đúng không?"Kiều Đông Dương mất hứng, biết ngay Liễu thần kinh xem thường mình.

Cậu lấy con diều Trương Hàm Hàm cho mình từ ghế sau, không nói một lời, thở phì phì đi xuống.

Cậu thích sống ở đâu thì sống ở đó, mắc mớ gì tới anh ta! Người này quả nhiên là bệnh thần kinh! Ngoài miệng ra vẻ tốt đẹp lắm, thực chất bên trong vẫn coi thường cậu!Cứ việc như thế, tổng thể mà nói...!Liễu thần kinh dạo này đang dần dần tốt lên.Vậy nên hôm nay anh ta tới chơi, Kiều Đông Dương mới không đuổi về, còn nghĩ, nếu lần sau anh ta muốn mua hoa, cứ bán cho là được.Đỗ Tiểu Vũ trở về công ty, đang định về bàn làm việc, giác đốc Vương lại gọi: "Tiểu Đỗ, qua đây.""Để em cắm hoa đã.""Mang luôn hoa qua đây!"Cô kinh ngạc ôm hoa vào văn phòng giám đốc, nhìn thấy Liễu Bắc Diệp ngồi sau bàn công tác.Giám đốc Vương cười nịnh nọt: "Chủ tịch Liễu, Tiểu Đỗ đến rồi."Liễu Bắc Diệp ngẩng đầu, nói: "Ông ra ngoài đi.""...!Vâng." Giám đốc Vương dặn dò cô Đỗ, "Nghe lời chủ tịch đấy!""Dạ vâng!"Giám đốc Vương nấn ná thêm một chút, cười cười với Liễu Bắc Diệp, thấy anh quả thật không có ý giữ mình, mới miễn cưỡng ra ngoài.

Ra ngoài rồi, ông âm thầm cân nhắc, tại sao dạo này Liễu đại thiếu quan tâm Đỗ Tiểu Vũ như vậy? Liễu đại thiếu thích cô ta?!Bên trong văn phòng, Liễu Bắc Diệp nhìn chằm chằm bó hoa trong lòng Đỗ Tiểu Vũ.Đỗ Tiểu Vũ đành phải giơ hoa ra: "Chủ tịch thích bó này ạ?"Liễu Bắc Diệp không khách sáo lấy về, Đỗ Tiểu Vũ trong lòng thật hối hận, đây là bó thược dược cuối cùng của năm nay!"Cô tên gì?" Liễu Bắc Diệp hỏi."Em là Đỗ Tiểu Vũ." Đỗ Tiểu Vũ thấp thỏm trả lời."Cửa hàng hoa dạo này thế nào?" Liễu Bắc Diệp muốn giúp Kiều Đông Dương một tay, nhưng không có nghĩa lúc nào cũng chú ý tới cậu.

Chung quy quan hệ giữa bọn họ rất bình thường.

Theo lý thuyết, ngay cả sự quan tâm lúc này cũng đã là hơi quá."Cũng ổn ạ, sắp đến ngày của mẹ, lần nào em đến cũng thấy khách mua hoa.""Trong công ty, cô làm ở vị trí nào?""Em phụ trách mảng quảng bá qua weibo và wechat."Liễu Bắc Diệp cúi đầu nhìn bó thược dược.


Tuy anh là kiểu người hà khắc, ngôn từ có phần ác độc, nhưng thực ra rất hay giúp đỡ mọi người.

Thường xuyên đưa tay khi người khác gặp nạn, bởi vậy các mối quan hệ xã giao mới duy trì tốt đẹp.Tiệm hoa của Kiều Đông Dương, trong mắt anh, tựa như một con kiến.

Quá nhỏ, nhỏ đến mức cần cầm kính lúp mới có thể xem cẩn thận.

Anh quản lý công ty nhiều năm, tích lũy nhiều kinh nghiệm, nếu dùng vào cửa hàng này, nói thật, hoàn toàn không thích hợp.

Thế nhưng nhìn qua vài lần, anh cũng hiểu nó cần cách phát triển ra sao.Tiệm hoa của Kiều Đông Dương có quá nhiều vấn đề.

Nếu cứ để tiếp diễn, đóng cửa là chuyện sớm muộn.Đến tình trạng này, anh quyết định giúp thằng nhóc ngốc kia một phen."Khả năng tôi cần cô giúp một vài chuyện.""Dạ?" Đỗ Tiểu Vũ không có kinh nghiệm giao tiếp với lãnh đạo cấp cao, sửng sốt một lát mới nhanh chóng gật đầu, "Dạ vâng!""Nếu làm tốt, tôi sẽ điều cô lên trụ sở chính."Tuy rằng Đỗ Tiểu Vũ thích công ty hiện tại, thế nhưng ai không ngóng trông cơ hội tốt đẹp hơn? Cô vừa nghe Liễu Bắc Diệp nói vậy, sửng sốt càng lâu, sau đó kích động hứa hẹn: "Chủ tịch Liễu! Nhất định em sẽ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ!!!"Liễu Bắc Diệp khó được mỉm cười với cô: "Chính cô biết là được, ra ngoài đi.""Vâng! Em sẽ không nói cho ai hết!" Đỗ Tiểu Vũ hiện tại nào còn lưu luyến hoa thược dược, trong mắt cô chỉ có tương lai chói lọi, nhất thời ngập tràn năng lượng, lại không ngờ mới ra văn phòng, đã bị giám đốc Vương kéo qua tra hỏi.Liễu Bắc Diệp rút một nhành hoa chuông hồng nhạt từ bó hoa, tuy chỉ được Kiều Đông Dương dùng làm hoa phối, anh lại cảm thấy, loại này đẹp hơn thược dược nhiều..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận