Tâm Quang


Tuyết tháng sáu, nghe tên liền biết, nó nở vào mùa hè, nho nhỏ tựa như bông tuyết.Những bồn Kiều Đông Dương nhập về, đợi mãi vẫn không nở hoa, cậu gọi điện thoại hỏi người bán, người ta nói một tràng dài, cuối cùng tổng kết lại bảo cậu kiên nhẫn đợi.

Đợi đến tháng bảy, chúng nó còn chưa nở, Kiều Đông Dương không khỏi thất vọng, cảm giác điềm báo này không ổn chút nào.Trời nóng, cậu đành đóng cửa chính, mở điều hòa.Lại một ngày vô công rồi nghề, không có việc kinh doanh, cậu nâng cằm nhìn bên ngoài ngẩn người.

Đúng lúc, Văn Viễn bước vào thông báo: "Kiều Đông Dương, bên cạnh có tiệm hoa mới mở đấy, cậu biết chưa?"Kiều Đông Dương lập tức bật dậy, hốt hoảng hỏi: "Cái gì?!!""Trời ạ, cậu không biết thật à? Vừa khai trương hôm trước, hôm nay đã đem hoa đi tặng tất cả cửa hàng ở khu này rồi.""Không tặng em!""Người ta là đối thủ của cậu, đương nhiên không tặng cậu! Nghe nói bên ấy làm ăn tốt lắm!"Kiều Đông Dương càng thêm hoảng, cửa hàng của cậu vốn đìu hiu, từ đầu tháng bảy tới giờ, trừ chị Đỗ đến mua hoa đúng giờ ra, gần như không có khách nào khác.

Cậu phải bỏ đi rất nhiều hoa, nhưng hiển nhiên không thể để thùng hoa trống không, đành phải nhập nhiều hoa mới về."Cậu mau đi xem đi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Khách đến tiệm anh dạo này toàn bàn về cửa hàng đó thôi."Văn Viễn thực ra không phải kiểu người thích giúp đỡ người khác, chẳng qua thấy Văn Lộ yêu quý Kiều Đông Dương, anh mới qua đây nhiều lời vài câu.

Giờ phút này nhìn Kiều Đông Dương gấp đến độ méo cả miệng, anh đột nhiên có chút luyến tiếc."Cậu hay bảo anh trai cậu giỏi lắm còn gì, gọi điện hỏi anh ta thử xem?"Kiều Đông Dương lắc đầu: "Anh bận lắm.


Với lại, kinh doanh tệ thế này là tại em, ngày xưa em nhất quyết đòi mở quán, tất cả tiền đều là anh cho em!"Văn Viễn thở dài: "Thôi, thế để anh đi xem cùng cậu."Đôi mắt Kiều Đông Dương long lanh, không đợi cậu lên tiếng, Văn Viễn nhanh chóng nói: "Đừng đừng đừng, đừng cảm ơn, chỉ cần về sau cậu khen anh vài câu trước mặt Văn Lộ là được."Văn Viễn dẫn cậu sang tiệm hoa mới mở, nhân nhiên bên đó không biết có nhận ra Kiều Đông Dương hay không, nhưng ít nhất ngoài mặt không thể hiện thái độ.

Kiều Đông Dương vốn định chọn chút hoa, lại không chọn nổi, trong mắt cậu, mấy loại này đều quá kém chất lượng.Văn Viễn dễ tính hơn, mua mười bông hoa hồng, cuối cùng tính tiền, tổng cộng chỉ một trăm năm mươi đồng.Kiều Đông Dương kinh ngạc nhìn khách hàng ra vào nườm nượp, ai nấy đều chọn được bó hoa to mang về, cảm giác trong lòng không phải ghen tị, mà là đất trời sụp đổ...!Đây là cảnh tượng cậu tha thiết ước mơ, nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm.

Cậu không hiểu vì sao, rõ ràng cậu đều chọn những loại hoa tốt nhất, tay nghề cắm hoa cũng được ngợi khen rất nhiều.Văn Viễn thanh toán tiền, quay đầu xem cậu còn ngẩn người, liền kéo cậu ra ngoài.Hai người đi về, Văn Viễn nói: "Rẻ thật đấy, cũng đẹp nữa."Kiều Đông Dương liếc nhìn, nhỏ giọng nói: "Đều là hoa từ ruộng Vân Nam, nhập có mấy đồng.

Rồi anh xem, không quá hai ngày là sẽ hỏng!""Mua hoa tươi là để ngắm nhất thời còn gì? Hỏng thì hỏng, dù sao cũng không đắt, không tiếc."Kiều Đông Dương nghĩ, phải chăng đây mới chính là tâm lý của người tiêu dùng? Cậu làm sai rồi sao? Không nói thêm nữa, cậu cúi đầu suy sụp về tiệm của mình.Văn Viễn đem hoa đi tìm Văn Lộ, dạo gần đây anh đổi cách lấy lòng Văn Lộ, hiệu quả không chưa biết, nói chung vẫn bị bài xích như vậy.

Nhìn thấy hoa của anh, Văn Lộ nhíu mày hỏi: "Đây không phải hoa từ tiệm Đông Dương phải không?""Sao em biết? Vẫn là loại em thích mà?""Không giống, vừa nhìn đã biết là chất lượng khác nhau, hơn nữa giấy gói của Đông Dương đẹp hơn, đều là giấy làm theo yêu cầu!"Văn Viễn cười: "Vậy nên giá mới đắt, mới ít người mua.


Người ta bán rẻ, khách đến mua nhiều.

Chỗ mình bán không phải khu cao cấp gì, không thể quá chú ý chất lượng.

Nếu bán trong trung tâm thương mại, hàng của Đông Dương mới thích hợp.

Còn không soi xét nhiều, bó hoa này vẫn rất đẹp với anh.""Em thích hoa của Đông Dương hơn, không thể lúc nào cũng coi trọng lượng mà không cần chất."Văn Viễn nhún vai: "Nhưng cậu ta một mực theo đuổi chất, em xem, đóng cửa đến nơi rồi, còn ý nghĩa gì nữa? Giấc mộng cùng hiện thực, vốn là hai khái niệm khác nhau."Kiều Đông Dương nằm sấp trên bàn quầy, buồn não nề.Chẳng lẽ cậu cũng phải nhập hoa Vân Nam về để có việc làm? Dù mục tiêu ban đầu là mở cửa hàng cao cấp, nhưng không làm vậy, có lẽ sẽ không duy trì được nữa.Tiệm hoa mới mở buôn bán phát đạt, cho cậu một đả kích rất lớn.Tiệm bên ấy thiết kế bình thường, nội thất bình thường, thế nhưng khách hàng nườm nượp.Tiệm của cậu chăm chút tâm huyết từ trong ra ngoài, kết quả cũng chỉ đến thế mà thôi.Đỗ Tiểu Vũ lúc này đẩy cửa tiến vào, chuông gió kêu lách cách.Kiều Đông Dương không còn sức ngẩng đầu, nhìn thấy cô, cố gắng nở nụ cười: "Chị đến đấy ạ."Đỗ Tiểu Vũ vốn rất vui vẻ, trông Kiều Đông Dương như vậy, cô ngây ngẩn cả người, cẩn thận hỏi: "Em sao vậy? Không vui à?"Kiều Đông Dương lắc đầu, đứng lên: "Hôm nay chị muốn mua gì? Không thấy chị đặt trước""Gì cũng được.""Thời tiết nóng thế này, hay lấy hoa thủy tiên?""Thủy tiên?""Vâng." Kiều Đông Dương rút một cành hoa dưới thùng.Đỗ Tiểu Vũ vừa thấy, cười: "Sao xấu vậy, lần đầu tiên chị thấy hoa xấu trong tiệm của em đấy."Kiều Đông Dương lúc này mới cười thoải mái: "Ngoài cánh hoa có vỏ cứng, về nhà chị bóc ra, hoa mới nở được.

Ban ngày nở, buổi tối ngủ."Đỗ Tiểu Vũ lấy một cành, nhìn kỹ: "Chị nhìn thấy bên trong có màu tím, hoa màu tím sao?""Vâng, chị nhớ đừng để gần điều hòa.""Chị nhớ rồi, hoa này bao nhiêu tiền?""Chị lấy bao nhiêu?""Hai mươi cành!""Vậy hai mươi đồng."Đỗ Tiểu Vũ sửng sốt: "Hai mươi đồng?""Vâng.""Rẻ quá vậy?"Kiều Đông Dương cười khổ: "Em sắp nghỉ bán rồi, dù sao hoa thủy tiên cũng không đắt.


Chị về nhớ cắt bớt thân hoa, nếu không sẽ dễ bị gẫy.""Sao lại nghỉ bán?" Đỗ Tiểu Vũ truy hỏi."Chị cũng thấy rồi, không ai đến mua hoa hết, chỉ có mình chị thôi.

Đáng ra chỗ hoa này phải tặng chị mới đúng...""Không không không! Chị muốn trả tiền!"Kiều Đông Dương cười cười: "Chị cho em số điện thoại đi, nếu mấy hôm nữa nghỉ bán thật, em sẽ gọi chị đến lấy hoa.""Đừng mà! Ông chủ! Chị thích hoa của em lắm lắm! Chị sẽ quảng cáo giúp em!"Kiều Đông Dương lại cười, không nói nữa.Đỗ Tiểu Vũ có chút khó chịu, để tiền xuống, cầm hoa ra ngoài.

Đóng cửa xong, cô lại đẩy cửa vào, hỏi cậu: "Mấy chậu hoa bên ngoài tên gì vậy?""Tuyết tháng sáu ạ.""Sao lại gọi tên đó?""Bởi vì nó vào nở mùa hè, trông giống như bông tuyết.""Vậy sao giờ vẫn chưa nở?"Kiều Đông Dương cười tự giễu: "Khả năng vì chỗ này phong thủy không tốt, nó không muốn nở."Đỗ Tiểu Vũ dừng một chút, nói nghiêm túc: "Ông chủ, tiệm của em rất đẹp, ngay cả chậu hoa ngoài cửa cũng bố trí theo mùa, chị thật sự hy vọng em có thể kiên trì! Phong thủy gì gì đó đều là giả, theo chị thấy, vị trí nơi này rất tốt, em phải cố gắng lên!"Lòng tự tin Kiều Đông Dương đã rơi xuống đáy vực, không có khả năng bởi vì một hai câu cổ vũ mà trở về đỉnh núi.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười: "Em sẽ cố."Nhưng ở đời, không phải việc gì cố là sẽ có kết quả tốt.Bản thân cậu là người lạc quan, từng dạo xuống Quỷ Môn quan ba, bốn lần, đáng lí không còn gì thấy đáng sợ nữa.

Nhưng lần này, cậu thật sự rất sợ.

Cậu đã dốc hết toàn bộ tâm sức cùng ý tưởng, lại không có tác dụng gì.Hết thảy đều chứng minh một điều: Kiều Đông Dương cậu là kẻ vô dụng.Cậu muốn Kiều Dập Tiêu nhìn mình bằng con mắt khác, lại phát hiện, thật quá khó.Đỗ Tiểu Vũ ôm hoa về công ty.


Ngẫm lại ngày ấy, chủ tịch Liễu nói có việc muốn nhờ, nhưng chậm chạp không giao nhiệm vụ gì hết.

Nghe nói chủ tịch đi công tác nước ngoài chưa về.

Chỉ có giám đốc Vương là vui nhất, không có ai đến giám sát doanh thu của ông.Hôm nay nghe Kiều Đông Dương nói, có vẻ như định nghỉ bán thật, phải chăng, cô nên báo cáo cho chủ tịch Liễu?Không có số của chủ tịch, cô đành gọi cho trợ lý chủ tịch.

Người trợ lý này cũng là chỗ quen biết với cô, thấy cô gọi đến, lập tức nhận điện thoại, hỏi có việc gì.Đỗ Tiểu Vũ cẩn thận tìm lời: "Trợ lý Thẩm, tiệm hoa mà chủ tịch Liễu dặn tôi thường xuyên đến mua, hình như sắp đóng cửa..."Trợ lý Thẩm nghe thế, khẽ nhíu mày, nhưng không quá bận tâm, anh nói: "Cô cứ tiếp tục mua đi..." Lời còn chưa dứt, Liễu Bắc Diệp đã từ trong thang máy đi ra, anh buông máy, đứng dậy chào, "Sếp về rồi ạ."Liễu Bắc Diệp hất tay ý bảo cứ tiếp tục, còn mình đi vào trong.

Trợ lý Thẩm gật đầu, dặn dò Đỗ Tiểu Vũ: "Nếu tiệm hoa đó đóng cửa, cô báo với..."Liễu Bắc Diệp quay đầu, ngắt lời anh: "Tiệm hoa nào đóng cửa?""Tiệm hoa sếp dặn Tiểu Đỗ đi mua."Liễu Bắc Diệp vươn tay: "Đưa tôi."Trợ lý Thẩm đưa điện thoại cho anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận