Tâm Quang


Kiều Đông Dương ngồi sau bàn quầy tính sổ sách, cậu tính ba lần, kết quả ba lần đều không giống nhau! Thế nhưng ý nghĩa nói chung không hề thay đổi, cậu không có lợi nhuận nào hết.Sáng nay cậu lặng lẽ đi thăm dò cửa hàng bán hoa kia, việc kinh doanh vẫn tốt vô cùng.Cậu cầm bút, chán nản vẽ vòng vòng trên vở, ngay cả khi tiếng chuông gió vang lên, cậu cũng lười ngẩng đầu, không phải Văn Viễn thì là Văn Lộ.

Bọn họ biết gần đây cậu bị sốc tâm lý, thỉnh thoảng sang thăm cậu, tìm cậu trò chuyện.

Nhưng người khác đối xử với cậu càng tốt, cậu lại càng áy náy, càng cảm giác mình là gánh nặng.Cậu không ngẩng đầu, người tới đã nói chuyện: "Đang vẽ gì vậy?"Là Liễu Bắc Diệp.Hơn một tháng không gặp, hiện tại cảm xúc của cậu suy sụp, nhìn thấy kẻ thù cũng không bực mình nổi, ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn suy nghĩ có nên tặng hoa cho anh ta không, dù sao cũng sắp sập tiệm.Liễu Bắc Diệp rút sổ của cậu, nhìn nhìn, càng nhìn càng nhăn mặt.

Đại khái xem xong, anh buông sổ, hỏi: "Đây là sổ ghi chép của cậu?""Dạ vâng.""Ghi lung tung vậy sao?"Kiều Đông Dương tự biết mình không giỏi ghi sổ, hồi trước đã bị Kiều Dập Tiêu mắng một lần, nhưng dạo này cửa hàng ế ẩm, có gì đâu để quên?Liễu Bắc Diệp lại hỏi: "Nghĩa là quán của cậu, từ lúc khai trương tháng mười một năm ngoái, đến nay không có lợi nhuận?"Kiều Đông Dương cảm giác có chút giật mình, nhưng đây là tình hình thực tế, cậu mím môi gật đầu.Liễu Bắc Diệp nhìn kỹ cậu một lát, sau đó nói: "Rốt cuộc Kiều Dập Tiêu và Mạc Chiếu lấy đâu ra tin tưởng, cho cậu mở quán một mình?"Có ngốc cũng biết đây là lời châm chọc, Kiều Đông Dương mất hứng cất sổ vào ngăn kéo, muốn đuổi Liễu Bắc Diệp đi.

Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, khẳng định không phải khách hàng.

Cậu đứng dậy nói: "Cứ vào đi ạ, cửa không khóa."Người nọ tiến vào liền nói: "Tôi đến giao hoa!""Dạ? Cháu có đặt đâu ạ?" Kiều Đông Dương kinh ngạc ngó ra ngoài, không nhìn thấy xe hàng quen thuộc."Tôi đặt!" Liễu Bắc Diệp lên tiếng.Kiều Đông Dương khó hiểu nhìn anh.Liễu Bắc Diệp ra ngoài chỉ đạo, Kiều Đông Dương cũng đi theo, nhìn thấy một xe tải nhỏ, hai nhân công đang chuyển hoa xuống.

Cậu liền trợn tròn mắt, đều là tuyết tháng sáu, tuyết tháng sáu đã - nở - hoa! Nhân công rời những chậu cũ đi, đặt chậu mới vào, nhân tiện hỏi: "Mấy cây này trông không đẹp lắm, cậu có muốn giữ không? Nếu không, chúng tôi có thể mua lại giá thấp."Kiều Đông Dương sững sờ chưa lấy lại tinh thần, Liễu Bắc Diệp đã nói: "Không cần tiền, các ông cứ mang hết đi."Hai nhân công nói lời cảm ơn, xoay người chuyển chậu.Kiều Đông Dương lúc này mới hồi hồn, cậu vội vàng chạy vào trong tiệm, Liễu Bắc Diệp kịp thời giữ chặt: "Định làm gì?""Các chú làm việc vất vả, em muốn tặng ít hoa!""Cậu đứng lại." Liễu Bắc Diệp kéo cậu không buông.Nói ra lời không phải câu mệnh lệnh, rất bình tĩnh, lại có tác dụng thần kỳ.

Kiều Đông Dương quả thật dừng bước, xoay người nhìn anh.


Liễu Bắc Diệp thấy hai nhân công đã chuyển hoa lên xe, lúc này mới kéo Kiều Đông Dương về tiệm.Liễu Bắc Diệp ngồi sau bàn quầy, Kiều Đông Dương thấy ghế riêng của mình bị chiếm, không vui, lại biết nếu Liễu Bắc Diệp đặt hoa cho cậu, khẳng định không phải muốn đả kích cậu, đành kéo chiếc ghế khác, cũng ngồi xuống.Cậu cảm giác Liễu Bắc Diệp có lời muốn nói.Liễu Bắc Diệp quả thật có lời muốn nói, anh lên tiếng: "Vì sao tôi ngăn cậu tặng hoa?""Vì sao ạ?""Giống ông thợ mở khóa lần trước, hai người này đều là dân lao động chân tay, thời gian gấp, làm việc nặng.

Dù cậu tặng hoa cho họ, họ cũng không có thời gian chăm.

Với họ mà nói, đó là đồ vô dụng.

Dù đẹp đến mấy, cũng không có tác dụng.

Nếu cậu tặng một chai nước cho họ, họ sẽ quý gấp trăm lần."Kiều Đông Dương nghe thế, muốn phản bác, lại không tìm thấy lời phản bác."Sang vấn đề khác.

Cửa hàng hoa mới mở bên kia, cậu biết hay không?""Em biết." Kiều Đông Dương nhỏ giọng đáp."Lúc nào biết?""Mấy hôm trước.

Văn Viễn nói cho em, Văn Viễn là ông chủ tiệm cà phê cạnh đó.""Cho nên nhờ người khác cậu mới biết? Hơn một tháng tôi không tới, hôm nay ghé qua liền phát hiện có cửa hàng hoa mới mở.


Mà cậu liên tục ở đây lại không biết, chuyện này chứng tỏ điều gì?""Điều gì ạ?""Chứng tỏ cậu không có đầu óc."Kiều Đông Dương không vui ngẩng đầu.Liễu Bắc Diệp nói: "Nể cậu là em trai Mạc Chiếu, cũng là bạn tốt của Nam Quân, tôi mới nhắc.

Làm việc kinh doanh không thể như cậu được.

Kinh doanh không phải chuyện nhất thời, không thể chỉ vì gặp chút trắc trở mà nản lòng đóng cửa.

Ngày xưa cậu mở quán, tôi nghĩ là để chứng minh bản thân với anh trai.

Như vậy hiện tại đóng cửa, cậu đã chứng minh được gì chưa?""Em biết chứ!!" Nỗi lòng bị nói ra, Kiều Đông Dương có chút tức giận."Tức giận, buồn bực, khổ sở cũng không có tác dụng gì.

Cửa hàng bên kia có điểm nào bằng cậu, vậy vì sao người ta lại làm ăn tốt hơn cậu?""Hoa của họ rẻ, nhiều người mua.""Vỏn vẹn chỉ thế sao?"Kiều Đông Dương ngẩn người nhìn anh."Tôi cho người hỏi thăm, bọn họ vừa mở tiệm, liền đem hoa đi tặng hết quán xá trong khu này một lần.

Chỉ cần không phải kiểu người tham lam, nhận quà như vậy, ai không nói giúp vài câu lời hay? Còn nữa, mục tiêu của họ rõ ràng.


Nơi này là khu tập thể cũ, cư dân đa phần là người lớn tuổi, hoa có nhanh tàn cũng đâu vấn đề gì, mua hoa tươi là để ngắm nhất thời không phải sao? Huống chi các cô, các bác, ai muốn bỏ nhiều tiền chỉ để mua hoa tươi? Ai sẽ quan tâm hoa của cậu là hàng trong nước hay nhập khẩu? Với họ, giá cả phải chăng mới là quan trọng nhất.""Theo như cách anh nói, chẳng phải sớm muộn gì cửa hàng của em cũng sập tiệm hay sao?!""Cậu muốn kinh doanh kiểu cao cấp cũng không phải không thể.

Giống như tiệm đồ cổ, bán một thứ đủ ăn ba năm.

Cậu không bán được nhiều, nhưng một khi bán đi, ít nhất cũng ăn lãi gấp năm lần họ phải không?"Kiều Đông Dương suy sụp nói: "Nào có, hoa hồng của họ, nhập hai hào bán mười đồng, anh bảo lãi bao nhiêu? Tiệm em nhập khẩu hoa hồng qua trung gian, coi như bị lấy lãi hai lần, em bán ba mươi, còn không kiếm được nhiều bằng họ."Liễu Bắc Diệp gật đầu: "Giá hoa tôi không rõ ràng lắm, vậy nên phân tích chưa đúng.

Nhưng nếu thế, vì sao cậu chỉ bán hoa hồng nhập khẩu? Vì sao không bán mấy loại phổ thông hơn? Bên họ nhập hai hào, tôi cũng không tin, Vân Nam nhiều ruộng hoa như vậy, không có chỗ giá nhập là một, hai đồng, chắc chắn chất lượng tốt hơn nhiều phải không? Đến lúc đó cậu bán mười lăm đồng một cành, tuy đắt hơn bên kia năm đồng, nhưng lại rẻ hơn nửa so với ba mươi đồng.

Cứ như vậy, khác hàng sẽ dễ chấp nhận hơn!"Kiều Đông Dương nghiêng đầu nhìn anh, còn đang suy nghĩ."Có nhiều người chỉ hỏi giá rồi đi đúng không?""Vâng.""Đây chính là vấn đề, khi cậu không có bất cứ điểm tựa nào, cậu phải thỏa hiệp với hiện thực.

Nếu khách hàng quen mua chỗ cậu, biết đâu sẽ có ngày bỏ tiền mua hoa đắt? Cậu không thể yêu cầu người khác chỉ mua hoa đắt, trên thế giới này, người thường chiếm đa số.

Tiệm của cậu, tạm thời vẫn phải phục vụ vì số đông."Kiều Đông Dương cúi đầu."Mập mạp không phải ăn một lần mà thành, tựa như chân cậu không phải chữa một ngày mà khỏi.

Lời tuy khó nghe, nhưng đó là chân lý, cậu hiểu chứ?"Kiều Đông Dương gật đầu: "Em hiểu.""Mặt khác, quán họ biết tuyên truyền.

Thời buổi này, làm kinh doanh có ai không tuyên truyền? Cả ngày ngồi ru rú ở đây, ai đưa việc cho cậu? Ngay cả tôi đều biết, gặp được hội hè là phải nắm thời cơ.


Cậu là người trẻ tuổi, phải rõ tâm lý của giới trẻ mới đúng.""Em cũng định phát tờ rơi, nhưng không biết phải làm thế nào...""Cậu không biết, chẳng lẽ Kiều Dập Tiêu, Đào Hạo Nhiên cũng không biết? Anh trai cậu còn mở hẳn công ty quảng cáo!"Kiều Đông Dương nằm sấp trên bàn, nhỏ giọng nói: "Em không muốn làm phiền anh ấy.""Hai người là anh em.""Nhà em không giống nhà anh..."Nói hàm hồ, Liễu Bắc Diệp lại hiểu rõ.

Quả thật không giống.

Anh và Nam Quân là anh em ruột, mà bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, hơn nữa mẹ của Kiều Đông Dương còn là tiểu tam.

Ngày xưa anh rất ghét hai mẹ con Kiều Đông Dương, nhưng một lần này, nhìn thấy Kiều Đông Dương nằm sấp trên bàn mềm giọng nói, không biết vì sao, anh có chút đau lòng."Chắc chắn anh ấy sẽ giúp em.

Nhưng em mong có thể tự làm tốt một chuyện nào đó, mà không phải ngồi chờ anh ấy dọn sẵn cho ăn.""Tôi sẽ giúp cậu."Kiều Đông Dương giương mắt nhìn anh."Tôi nói rồi, nể cậu là em trai Mạc Chiếu, là bạn tốt của Nam Quân.""Giúp như thế nào?" Kiều Đông Dương không hiểu."Tôi sẽ tìm người lên kế hoạch giúp cậu, mai kia để bọn họ đến chỗ cậu thảo luận trực tiếp."Kiều Đông Dương hoảng sợ ngồi thẳng: "Còn cần lên kế hoạch nữa? Đắt lắm phải không? Hiện tại em không đủ...""Không cần trả tiền."Kiều Đông Dương lập tức vẫy tay: "Cần chứ, không trả sao được.""Nếu Đào Hạo Nhiên giúp cậu, cậu có trả không?""Đương nhiên không, anh ấy là người nhà, trả là anh ấy sẽ dỗi." Kiều Đông Dương thành thật nói."Tôi là bạn của anh cậu, cũng là anh của bạn cậu."Kiều Đông Dương vẫn lắc đầu: "Không được, thật sự không được."Liễu Bắc Diệp nhíu mày: "Tôi là đối tác kinh doanh của Đào Hạo Nhiên, giúp nhau buôn bán lãi không biết bao nhiêu tiền, cậu đừng để ý chỗ nhỏ nhặt này!"Kiều Đông Dương lại nằm sấp xuống bàn, rối rắm nghĩ nghĩ, giương mắt nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Em hỏi anh Hạo Nhiên trước rồi trả lời được không?" Tuy bình thường hay ầm ĩ với Đào Hạo Nhiên, nhưng trước mặt người ngoài, cậu vẫn rất tôn trọng gọi thêm chữ "Anh".Nghe ba chữ "Anh Hạo Nhiên", không hiểu sao Liễu Bắc Diệp thấy không thoải mái, anh không vui đứng lên, nói: "Quyết vậy đi! Ngày mai sẽ có người tới tìm cậu." Anh nói xong liền đi ra ngoài.Kiều Đông Dương đuổi theo, ngập ngừng gọi, "Chuyện đó..."Liễu Bắc Diệp dừng bước, không quay đầu."Em biết anh muốn giúp em, em cũng biết anh không thiếu chút tiền ấy.

Về sau mong anh hay đến tiệm, em sẽ tặng hoa cho anh...!Hoặc là em cho anh số điện thoại, lúc nào anh cần hoa cứ gọi, em sẽ đưa tận nơi cho anh..."Liễu Bắc Diệp quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Không đóng cửa nữa?"Kiều Đông Dương ngượng ngùng cười cười: "Không đóng nữa.

Em đã dốc hết sức đâu.""Cậu có thể bán hàng online, hoặc là nhận ship hàng, dù sao bây giờ có dịch vụ chuyên ship hàng, cậu không cần tốn công.""Dạ vâng, em nhớ rồi.""Ngày mai, họ sẽ bàn chi tiết với cậu.""Dạ."Liễu Bắc Diệp gật gật đầu, đi."Chờ một chút!" Kiều Đông Dương chạy nhanh vào quán lấy một chai nước khoáng, có chút ngượng ngùng đưa cho anh, "Anh uống không? Trời nóng, uống cho đỡ khát." Còn đưa thêm một tờ giấy, "Đây là số di động của em..."Liễu Bắc Diệp cầm hết không chút khách sáo."Hẹn gặp lại." Kiều Đông Dương ngoan ngoãn vẫy tay, nhỏ giọng bổ sung: "Cảm ơn anh...!Về sau em sẽ không mắng anh, cũng không nói anh là Liễu thần kinh nữa!"Liễu Bắc Diệp quay lưng về phía Kiều Đông Dương, cười cười, trong lòng chỉ một chữ: Thích!Kiều Đông Dương không biết anh đang cười, nhìn theo anh rời đi, lần đầu tiên phát hiện, thì ra Liễu thần kinh thật sự là người tốt.A không đúng! Cậu vươn hai tay tự véo má của mình, đã hứa sẽ không bảo người ta là Liễu thần kinh!Cậu xoay người định về trong tiệm, lại thấy mấy bồn tuyết tháng sáu kia.

Cậu khom lưng, thò ngón tay, chọc chọc cánh hoa nhỏ bé, nở nụ cười.Mùa hè, chào bạn nha.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa Tuyết tháng sáu: Quan tâm, canh gác tình yêu.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa Tuyết tháng sáu: Quan tâm, canh gác tình yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận