Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp ôm Kiều Đông Dương lên thẳng khoa ngoại lầu hai.

Bác sĩ thấy bọn họ ướt đẫm tiến vào, hỏi vài câu, biết Kiều Đông Dương từng liệt nửa người dưới, nhân tiện nói: "Vậy phải sang khoa nội thần kinh."Nghe lời này, Liễu Bắc Diệp lại ôm hắn cậu lên khoa nội tầng ba.Bác sĩ liếc nhìn bọn họ, phỏng chừng cũng cảm giác bọn họ kì lạ, ướt đẫm thôi không nói, trong lòng Kiều Đông Dương còn ôm bồn hoa tả tơi.

Liễu Bắc Diệp đặt Kiều Đông Dương xuống, đưa bồn hoa cho tài xế, dựa theo bác sĩ yêu cầu, giúp cậu cởi quần.Bác sĩ vừa kiểm tra, vừa hỏi: "Dạo gần đây cậu thấy chân khó chịu thế nào?"Kiều Đông Dương lắc đầu, không nói chuyện."Hôm nay mới đột nhiên mất tri giác?"Cậu gật đầu, vẫn không nói lời nào."Có phải vì mắc mưa không?"Kiều Đông Dương im lặng một lát, nhẹ giọng trả lời: "Cháu mắc mưa, khi đó chân hơi đau.

Lúc sau té ngã mới mất hẳn tri giác."Bác sĩ khai thác lại tiền sử, chuyện này Kiều Đông Dương đã kể thành thói quen, nhưng hiện tại, một câu cậu cũng không nói nổi.Cậu không dám nói, chỉ sợ mình vừa nói, vị bác sĩ trước mặt sẽ chẩn đoán rằng: Cậu lại liệt.Cậu bị liệt từ năm mười bốn tuổi, bởi vì nghèo, đến mười sáu tuổi mới bắt đầu trị liệu.

Bỏ nhiều tiền bạc, cố gắng hết mức có thể, mất năm năm thời gian, cậu mới có thể đứng dậy từ xe lăn, bước từng bước một.Lần này nếu lại liệt, phải chăng cậu sẽ không bao giờ đi được nữa?Liễu Bắc Diệp nhìn cậu im lặng, lại càng thêm đau lòng.


Quả thực, một người dù vô tư cỡ nào, gặp biến cố cũng sẽ thấy thương tâm, phiền não.Anh mở miệng nói: "Cậu cứ kể cho bác sĩ, sợ cái gì? Cho dù liệt cũng có thể từ từ chữa khỏi.

Nếu anh trai cậu không có thời gian, về sau tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra cùng cậu."Nghe được câu cuối, Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn anh, thấy nét mặt Liễu Bắc Diệp vô cùng chân thành, không khỏi ngây ngẩn cả người.Liễu Bắc Diệp đối diện ánh mắt sạch sẽ của Kiều Đông Dương, đột nhiên có chút xấu hổ, anh vừa nói gì đó? Lập tức bổ sung: "Đợi cuối năm Nam Quân trở lại, cũng sẽ đi cùng cậu."Kiều Đông Dương gật đầu, Liễu Bắc Diệp giúp cậu, là vì Liễu Nam Quân và anh Mạc Chiếu.

Thế nhưng đã rất khó được, trước kia đều tại cậu hiểu lầm Liễu Bắc Diệp, người này thực ra rất tốt.Lời nói của anh ta dường như cho cậu sức mạnh, phần lạc quan trong tính cách lại xông ra, đúng vậy, cậu có rất nhiều người thân, mọi người sẽ không vứt bỏ cậu.

Liền tính lại bị liệt, lại thành người phụ thuộc, thế nhưng cậu sẽ cố gắng tốt lên, về sau báo đáp mọi người.Cậu hít sâu một hơi, kể cặn kẽ bệnh tình từ trước đến nay cho bác sĩ, dùng từ cực kì chuyên nghiệp.

Liễu Bắc Diệp nghe không hiểu, nhất là khi bọn họ nhắc tên mấy loại thuốc, cùng mấy huyệt vị nào đó.Kiểm tra hoàn tất các mục, may mắn là, Kiều Đông Dương không có vấn đề gì lớn.Bác sĩ nói do đôi chân được bảo vệ khá tốt, đã lâu không dính mưa, nay không chỉ đi trong mưa hơn một giờ, còn bị trượt ngã, đương nhiên sẽ ảnh hưởng.Mặt khác chính là, do ám thị lớn từ tâm lý."Không cần kê đơn, mấy loại thuốc cần dùng đều có trong nhà cậu.


Giờ cậu về nhà tắm nước ấm, mát xa huyệt vị, sáng mai sẽ ổn hơn.

Ba ngày tới nên hạn chế đi đường, nếu sau một tuần chưa trở lại bình thường, cậu đến đây tái khám, hoặc hẹn gặp bác sĩ trị liệu riêng của cậu."Kiều Đông Dương gật đầu, không hẹn mà gặp, cùng Liễu Bắc Diệp thở phào một hơi, nói "Cảm ơn" bác sĩ.Liễu Bắc Diệp ôm Kiều Đông Dương chuẩn bị về xe, nhưng chiếc quần ướt đẫm khẳng định không thể mặc tiếp, phải làm như thế nào? Tài xế thấy thế, lập tức nói: "Ông chủ, trong xe có thảm, hay để tôi đi lấy?""Nhanh đi."Kiều Đông Dương hiện tại không còn nghĩ đến chuyện có làm phiền người khác hay không, chân cậu không được phép nhiễm lạnh.

Nhìn người tài xế từng lừa mình hai lần đang giúp mình lấy thảm, cậu quyết định về sau không ghét anh ta nữa.Vấn đề hiện giờ ở chỗ khác.

Lúc đầu, không chỉ đôi chân Kiều Đông Dương chết lặng, ngay cả tâm hồn dường như cũng chết theo, chính mình cậu đều quên, nào có tâm tư để ý đến chuyện khác? Mà bây giờ, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, cậu bị Liễu Bắc Diệp quấn thảm ôm vào lòng, không khỏi có chút xấu hổ.Cậu cúi đầu, không nói lời nào.Liễu Bắc Diệp nhìn xuống, hỏi trêu: "Ngượng phải không?"Vành tai Kiều Đông Dương lập tức đỏ lựng.Liễu Bắc Diệp cười mỉm, đưa cậu vào xe, còn trêu tiếp: "Có muốn tôi ôm cậu nữa không?"Kiều Đông Dương nhanh chóng lắc đầu: "Không không không, tự em ngồi được."Liễu Bắc Diệp cẩn thận dè chừng đặt cậu xuống ghế, Kiều Đông Dương quay ngược quay xuôi, dường như tìm thứ gì."Tìm gì vậy?""Hoa của em."Liễu Bắc Diệp nhìn về phía tài xế, tài xế "À" một tiếng, giải thích: "Ở trong cốp xe.

Cậu yên tâm, tôi đặt rất cẩn thận.""Cảm ơn anh..." Kiều Đông Dương đã hoàn toàn hồi hồn, lúc này ngẩng đầu nhìn tài xế cũng cảm thấy ngượng ngùng.Xe khởi hành, Liễu Bắc Diệp thấy cậu nãy giờ im lặng, liền hỏi: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?"Kiều Đông Dương thò tay xoa xoa mũi, không trả lời."Nói đi, tôi không nói cho ai hết."Kiều Đông Dương ngẫm thấy hôm nay Liễu Bắc Diệp quan tâm mình như vậy, không nên coi anh ta như người lạ, liền kể: "Em đi đưa hoa, đột nhiên mưa to, tắc đường, em đến muộn hơn năm mươi phút, bị khách hàng mắng.


Trở về không bắt được xe, đi bộ đến nhà bị té ngã, còn phát hiện để quên chìa khóa trong tiệm.

Sau nữa thế nào, anh cũng biết!""Bị mắng, cậu không biết mắng lại?""Anh là ông chủ, đương nhiên có thể nói như vậy.""Cậu cũng là ông chủ.""Giống nhau được sao? Anh là ông chủ lớn, còn em chỉ là ông chủ nhỏ ăn bữa nay lo bữa mai.

Hơn nữa người ta là khách hàng, cho dù không đúng, mình cũng không được mắng lại.

Đó là còn chưa kể, việc này do em làm sai, không đưa hoa đến đúng giờ, thiếu chút nữa làm ảnh hưởng công việc của họ."Liễu Bắc Diệp nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên rất muốn thở dài, thì ra đứa nhỏ này hiểu chuyện như vậy.

Thoạt nhìn ngốc nghếch, trong lòng lại sáng tỏ nhiều điều.

"Nếu cậu ghê gớm như anh trai cậu, đã không lo bị người ta bắt nạt, học ba phần cũng được."Kiều Đông Dương cúi đầu: "Lúc nào anh ấy cũng giỏi hơn em, làm sao em so được."Liễu Bắc Diệp nghe ra nản chí trong giọng nói của cậu, lập tức động viên: "Anh ta là anh ta, cậu là cậu.


Bản thân cậu cũng rất tài giỏi, mục tiêu và ý nghĩa sống của mỗi người hoàn toàn khác nhau."Kiều Đông Dương căn bản không tin, cúi đầu như cũ.Liễu Bắc Diệp nhìn mái tóc rối bù của cậu, đột nhiên rất muốn thò tay sờ sờ, tay phải đã duỗi ra ngoài.

Ngón tay mở rộng, lại gấp lại, cuối cùng thu tay.Mà xe, chậm rãi dừng bánh dưới khu nhà của Kiều Đông Dương.Kiều Đông Dương cho rằng Liễu Bắc Diệp chỉ đưa mình về nhà, nhưng tài xế che ô giúp bọn họ về tận cửa xong, Liễu Bắc Diệp lại quay đầu nói: "Cậu về trước đi, còn xe để lại.""Vâng, tôi sẽ để ô cạnh cửa cho ngài." Tài xế nói xong, lại cười với Kiều Đông Dương, "Chúc ngài sớm bình phục."Kiều Đông Dương lần đầu tiên được gọi là "Ngài", cảm giác rất mới lạ, cậu ngoái đầu nhìn theo tài xế.Thẳng đến khi Liễu Bắc Diệp nói: "Mở cửa đi, cậu ngốc."Kiều Đông Dương lập tức ngẩng đầu trừng anh một cái, gạt bỏ ngay suy nghĩ coi Liễu Bắc Diệp là người tốt vừa rồi.

Cậu đặc biệt ghét người khác nói mình ngốc! Cậu không ngốc! Cùng lắm là không thông minh mà thôi.

Cậu mất hứng lườm lườm một lát, mới chậm rãi thu tầm mắt, lấy chìa khóa đeo trên cổ, mở cửa."Đến bây giờ cậu còn đeo chìa khóa trên cổ?" Đó là chuyện hồi mầm non Liễu Nam Quân mới làm, mà Liễu Bắc Diệp anh hoàn toàn chưa trải qua.

Liền tính Liễu Nam Quân từng làm, cũng chỉ là bắt chước bạn bè, chơi vui mà thôi, không đeo được mấy ngày.Khuôn mặt Kiều Đông Dương lại đỏ lên, cậu thường xuyên quên mang chìa khóa, sau này xuyên dây đeo hẳn lên người, tình trạng mới khá hơn chút.Kiều Đông Dương ở tại tầng một, phòng ở không quá rộng, hơn bốn mươi mét vuông.Liễu Bắc Diệp từ nhỏ đến lớn chưa từng ở nơi nào nhỏ như vậy, tuy là lần đầu tiên tiến vào, anh cũng không lập tức đánh giá, trước hết ôm Kiều Đông Dương đến sô pha, định đặt cậu xuống.Kiều Đông Dương lại chỉ sang xe lăn bên cạnh: "Cho em vào đó đi."Liễu Bắc Diệp có chút chần chừ."Xe lăn là đôi chân thứ hai của em."Nghe nói như thế, Liễu Bắc Diệp càng thêm khó chịu, lại vẫn đặt Kiều Đông Dương vào xe.Kiều Đông Dương thở nhẹ nhõm một hơi, cậu nhìn Liễu Bắc Diệp, chỉ chờ Liễu Bắc Diệp nhấc chân rời đi.

Cố tình Liễu Bắc Diệp không đi, vừa nhìn xung quanh, vừa nói: "Tôi nhớ hồi trước cậu sống ở biệt thự vùng ngoại thành.""Đó là nhà của anh em với anh Mạc Chiếu, hai người đi vắng, em không tiện ở lại.""Vì sao? Nhà của anh cậu mà?""Em muốn ở một mình..." Kiều Đông Dương chưa nói nguyên nhân.Liễu Bắc Diệp lại hiểu, nhìn qua vừa nhỏ vừa ngốc, lòng tự trọng lại lớn lạ thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận