Tâm Quang


Cơm nước xong, Liễu Bắc Diệp không vội đi luôn.Ngồi trên sô pha, anh hỏi Kiều Đông Dương: "Cậu tính mai kia, cửa hàng hoạt động thế nào?"Nhắc đến mới nhớ, Kiều Đông Dương nhất thời nhíu mày, suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Chắc phải tạm đóng cửa ạ...""Sao không bảo dì Đổng của cậu trông hộ?""Nhưng bây giờ dì không phải người giúp việc nhà em nữa.""Một hai tháng tới, khả năng chân cậu chưa bình phục hoàn toàn, cứ bảo dì ấy đến chăm sóc cậu.

Lúc trước Mạc Chiếu trả bao nhiêu một tháng? Tôi sẽ trả gấp rưỡi.""Dạ?""Cứ quyết vậy đi." Liễu Bắc Diệp vốn là kiểu người nói một không hai, hành động nhanh gọn."Không được!" Kiều Đông Dương sốt ruột, "Không được đâu, nếu có nhờ dì ấy, cũng là em trả tiền chứ, sao lại là anh?""..." Liễu Bắc Diệp nghẹn họng.

Nghĩ đến quan hệ giữa mình và Kiều Đông Dương, đúng, việc gì anh phải trả tiền? Không khỏi thiếu kiên nhẫn, "Ai bảo cậu là em trai Mạc Chiếu, tôi muốn giúp thì giúp, dù sao chút tiền ấy cũng không đáng gì với tôi."Kiều Đông Dương lập tức mất hứng: "Dì Đổng tốt với em thế nào, làm sao anh hiểu! Anh nghĩ ai cũng mua được bằng tiền chắc?""..." Liễu Bắc Diệp lại nghẹn họng.Kiều Đông Dương khó chịu tiễn khách: "Anh mau mau về đi, em muốn ngủ!"Thật sự là thằng nhóc vô tâm! Tính tình nói cáu là cáu được.Anh kiên nhẫn hỏi: "Vậy mai kia cậu dự định thế nào?""Thế nào cũng có cách.

Tình huống dù tệ nữa cũng còn anh Sầm Hề với anh Hạo Nhiên."Lời này nghe vào tai Liễu Bắc Diệp, khiến anh cũng khó chịu theo.


Đúng vậy, anh lo cái gì.

Thằng nhóc này, ngốc về phần ngốc, người đứng sau chống lưng lại rất nhiều.

Trái một anh, phải một anh, phương xa còn có ông anh ruột như hổ rình mồi.

Vì thế anh không nói thêm, đứng dậy đi ra ngoài.Kiều Đông Dương ngồi trên xe lăn, theo phép lịch sự, tiễn anh ra cửa.Nhìn theo bóng lưng Liễu Bắc Diệp, nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, cậu vẫn rất biết ơn anh.


Muốn nói tiếng cảm ơn, theo bản năng cậu gọi: "Liễu th..." Ây không đúng, đã nói sẽ không gọi người ta là Liễu thần kinh nữa, nhưng phải gọi thế nào bây giờ? "Này" Sao? Vậy thì xa lạ quá, bọn họ cũng coi như bạn bè rồi mà?Nhưng còn có thể gọi là gì?Kiều Đông Dương nhíu mày nghĩ, hay gọi thẳng tên? Vì thế lại mở miệng: "Liễu..." Ây, không được.

Người ta giúp cậu như vậy, còn là anh trai của Nam Quân, xem như bậc trưởng bối, đâu thể gọi thẳng tên?Hay gọi kèm chữ "Anh" đi, anh trai của Nam Quân, gọi anh cũng không quá.Kiều Đông Dương âm thầm gật đầu, rốt cuộc mở miệng: "Anh Liễu..." Cậu dừng một chút, vẫn gọi hoàn chỉnh, "Anh trai nhà họ Liễu ơi!" Như vậy thích hợp nhất! Gọi thẳng "Anh Liễu Bắc Diệp", nghe không đủ tôn trọng, mà gọi "Anh Bắc Diệp", bọn họ còn chưa thân đến mức độ đó.Thế này thích hợp nhất.Liễu Bắc Diệp dừng bước.Có trong khoảnh khắc, lỗ chân lông của anh dường như toàn bộ giãn mở, hút vào không khí, thậm chí quên thở ra.Anh quay đầu nhìn.Thật là thằng nhóc vô tâm vô tư, vài phút trước mất hứng đuổi anh đi, vài phút sau lại nở nụ cười, còn vẫy vẫy tay nói: "Hẹn gặp lại."Lại trong khoảnh khắc, Liễu Bắc Diệp đột nhiên lưu luyến không muốn rời.Kiều Đông Dương hoàn toàn ngược lại, nói xong liền đóng cửa.Đèn trong nhà điều khiển bằng âm thanh, rất nhanh, cũng dập tắt.Liễu Bắc Diệp đứng ngoài hành lang đen như mực, thiếu chút nữa giận quá hóa cười.Kiều Đông Dương uống xong chén nước, lên giường chuẩn bị ngủ, tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.Sống ở đây một mình, cậu không có bạn bè, bình thường không ai đến tìm cậu, tất nhiên cũng không ai gõ cửa nhà cậu.

Dì Hà, Đào Hạo Nhiên...!nếu tới, đều sẽ đứng ở ngoài gọi tên, nào có kiểu gõ cửa như vậy.Nghĩ đến sáng nay thời sự đưa tin băng cướp đột nhập nhà, cướp đồ, cậu không khỏi có chút run rẩy.Trong lúc miên man suy nghĩ, tiếng đập cửa vang lên lần nữa.Cậu cầm chặt lấy cốc thủy tinh.Thẳng đến tràng đập cửa thứ ba, có giọng nói bất mãn của Liễu Bắc Diệp đi cùng: "Kiều Đông Dương?"Nghe được giọng anh ta, Kiều Đông Dương nhẹ phào nhẹ nhõm, lăn xe ra mở cửa, tò mò nhìn Liễu Bắc Diệp: "Anh còn chuyện gì nữa?"Liễu Bắc Diệp có chút xấu hổ, nhưng không hiện trên mặt, chỉ nói: "Tôi nghĩ, chúng ta nên lưu số di động của nhau.""Vì sao?""Nếu lần sau gặp chuyện tương tự, cậu có thể gọi tôi."Kiều Đông Dương khó hiểu: "Nhưng lần trước em đã cho anh rồi, viết ở trên giấy, anh không gọi lần nào.""..." Liễu Bắc Diệp trầm mặc một giây, nói, "Không tìm thấy giấy!" Thực ra anh để giấy trong ngăn kéo bàn làm việc, mà số điện thoại của Kiều Đông Dương, anh cũng lưu từ lâu.Kiều Đông Dương tỏ rõ mất hứng: "Vậy có nghĩa anh cũng đâu để ý.""..." Lúc cần thông minh không thông minh, lúc cần ngốc lại thông minh phát bực!Kiều Đông Dương thấy anh im lặng, bèn nói tiếp: "Em để quên điện thoại trong tiệm rồi, mai mới lấy được.""Nhưng chìa khóa của cậu cũng ở trong?""Em còn một chìa nữa ở nhà..."Nói đến bây giờ, Liễu Bắc Diệp vẫn phải đứng ngoài cửa, anh cắt ngang Kiều Đông Dương: "Tôi hơi khát, có thể vào uống nước được không?"Kiều Đông Dương nghe thế, lập tức gật đầu: "Được!"Liễu Bắc Diệp bước vào thế giới nhỏ này lần nữa, Kiều Đông Dương rót chén nước cho anh, nói: "Anh uống đi."Liễu Bắc Diệp uống thật sự chậm, nhìn cậu, thong thả gợi ý: "Tôi nghĩ chìa khóa tiệm cậu, nên gửi ở chỗ người quen."Kiều Đông Dương thở dài: "Gửi cho ai được ạ? Nhà dì Đổng xa lắm, anh em lại không ở Thượng Hải, mà gia đình dì Hà đều rất bận, em không muốn làm phiền.


Năm nay Nam Quân cũng không ở Thượng Hải nốt."Liễu Bắc Diệp uống một ngụm nước, trong lòng nghĩ, biết đeo chìa khóa nhà lên cổ, sao không luồn chìa khóa tiệm vào luôn? Nhưng hiển nhiên anh sẽ không nhắc nhở Kiều Đông Dương, chỉ làm bộ vô tư hỏi: "Có muốn gửi ở chỗ tôi không?""Dạ?""Một hai năm tới, tôi sẽ làm việc ở công ty cạnh tiệm cậu."Đôi mắt Kiều Đông Dương sáng lên: "Thật ạ?"Dù bất chợt đưa ra quyết định này, Liễu Bắc Diệp vẫn chắc chắn gật đầu: "Ừm."Kiều Đông Dương nở nụ cười: "Tốt quá, vậy không lo bị quên nữa rồi.

Ngày mai mở cửa xong, em sẽ gửi chìa khóa cho anh! Anh vẫn ở tầng hai mươi mốt phải không ạ?""Ừ." Liễu Bắc Diệp nhìn xuống chân cậu, "Vẫn không có cảm giác gì sao?"Kiều Đông Dương không cười, nhỏ giọng hụt hẫng: "Không ạ.""Bác sĩ nói cần mát xa.""Muộn rồi, không mời được chuyên viên.

Tối nay em tự xoa bóp trước, ngày mai sẽ đến bệnh viện.""Cậu đang thế này, mai đến viện kiểu gì? Còn đi cửa hàng nữa?""Phải nhờ dì Đổng thôi!"Liễu Bắc Diệp uống thêm ngụm nước: "Tôi có một đề nghị, hiện giờ bên ngoài mưa to, không tiện lái xe.

Tôi ở nhờ chỗ cậu một đêm, ngày mai sẽ đưa cậu đi viện, sau đó đưa đến cửa hàng."Kiều Đông Dương do dự một lát, từ chối: "Thôi, ngại phiền anh lắm.""Nhờ dì Đổng không thấy ngại, nhờ tôi lại ngại?""Đương nhiên, dì Đổng là ai, anh là ai?" Kiều Đông Dương đáp không chút do dự.Liễu Bắc Diệp thiếu chút nữa tức đến sốc hông, phân chia rõ ràng thái quá.Kiều Đông Dương thấy nét mặt anh khó coi, cũng tự biết mình nói vừa lỡ, lập tức sửa miệng: "Xin lỗi, em không có ý đó.

Ý của em là, dì Đổng cũng như người nhà, còn anh là bậc trưởng bối, là anh trai Nam Quân, em không dám làm phiền."Nghe cậu mềm mềm nói "Xin lỗi", Liễu Bắc Diệp không nỡ bực mình.


Anh uống cạn chén nước, chốt ngắn gọn, "Quyết vậy đi, mưa lớn, tôi lười lái xe."Kiều Đông Dương liếc nhìn ngoài cửa sổ, đích xác đang mưa lớn.

Cậu gật đầu: "Vậy anh ngủ chung giường với em phải không?" Cậu hỏi vấn đề này, hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ đơn thuần xác nhận mà thôi, "Không sao, em không ngại chật đâu.

Chân em không tiện, không ngủ sô pha được, nếu không đã nhường giường cho anh rồi."Trên tay Liễu Bắc Diệp còn cầm chén nước, ngón trỏ hơi giật giật, nói: "Sao cũng được.""Vậy em ngủ trước, anh tắm đi, nhưng chỗ em không có quần áo vừa cỡ anh."Liễu Bắc Diệp đứng dậy: "Không thành vấn đề, cậu cứ nghỉ ngơi đi." Vừa nói, anh vừa đẩy xe lăn vào phòng ngủ.Rất lâu rồi không có ai đẩy xe giúp Kiều Đông Dương, cảm giác này thật sự mới lạ.

Cậu xoay người, ngẩng đầu cười với Liễu Bắc Diệp: "Cảm ơn anh."Thật sự là một giây trước cáu giận, một giây sau đã lại ngốc nghếch.Liễu Bắc Diệp không khỏi mỉm cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận