Tâm Quang


Một tuần sau, đôi chân Kiều Đông Dương đã khá hơn nhiều, tuy nhiên chưa khỏi hẳn, việc kinh doanh cũng không tốt, cậu bèn đóng tiệm một tuần.

Mọi người trong nhà biết chân cậu bị thương, hỏi kĩ ra, là Liễu Bắc Diệp giúp đỡ, bọn họ đều rất cảm kích, Mạc Chiếu còn gọi điện riêng cho Liễu Bắc Diệp, biểu đạt lòng biết ơn.

Liễu Bắc Diệp phản ứng thế nào, mọi người không truyền đạt lại với cậu.

Kiều Đông Dương cũng không bận tâm, vui tươi hớn hở theo Sầm Hề đi du lịch.Ngược lại, Kiều Dập Tiêu gọi điện, giáo huấn cậu một trận: "Chân của mình cũng không lo cho tốt! Còn có lần sau nữa, mày dẹp tiệm ở nhà đi! Không bao giờ biết dùng đến não, thà rằng không kiếm tiền, còn hơn là đi ra ngoài trong thời tiết như thế!"Kiều Đông Dương ngoan ngoãn không nói chuyện, cậu biết anh trai ngoài miệng nặng lời, thực chất là vì quá lo lắng cho cậu.Kiều Dập Tiêu còn nói: "Lần này đích xác phải cảm ơn Liễu Bắc Diệp."Kiều Đông Dương gật đầu: "Anh, em mới phát hiện ra, anh ấy là người tốt!"Kiều Dập Tiêu cười lạnh: "Tốt cái quái gì, chẳng qua đúng dịp gặp mày thôi, về sau tránh xa hắn cho anh."Kiều Dập Tiêu nhớ rất rõ ràng, Liễu Bắc Diệp lúc trước mắng anh em anh thế nào.Trong suy nghĩ của anh, loại công tử ngậm thìa vàng như Liễu Bắc Diệp, không bao giờ chân chính để mắt bọn họ.Tuy anh không cần Liễu Bắc Diệp để mắt, nhưng cảnh cáo Kiều Đông Dương giữ khoảng cách một chút là tốt nhất.Kiều Đông Dương cảm thấy anh mình nói không đúng, cậu tận mắt chứng kiến Liễu Bắc Diệp giúp mình ra sao, người ta với cậu không thân chẳng quen, mà cậu một nghèo hai trắng, cái gì cũng không có, Liễu Bắc Diệp có thể có ý đồ gì?Thế nhưng cậu không phản bác, chỉ tiếp tục ngoan ngoãn nghe Kiều Dập Tiêu giáo dục.Du lịch trở về, Kiều Đông Dương tươi vui đi mở cửa hàng bán hoa.Văn Lộ thấy cậu, cười nói: "Chân ổn rồi hả?""Dạ vâng!""Chị vừa chế ra loại trà sữa mới, đợi trưa vắng khách sẽ mang cho em một cốc.""Cảm ơn chị Văn Lộ!"Kiều Đông Dương nói ngọt, khuôn mặt lại ưa nhìn, Văn Lộ cười đến càng vui vẻ.Một buổi sáng, Kiều Đông Dương bề bộn nhiều việc, thỉnh thoảng có người đưa hoa tới, bao gồm cả hoa cậu đặt từ Vân Nam.


Sáng sớm đã có mấy khách đặt hoa trên web, Kiều Đông Dương không nghĩ tới, nghỉ ngơi một tuần, việc kinh doanh thế nhưng có nhiều khởi sắc.Giờ nghỉ trưa, có mấy nhân viên văn phòng đến xem hoa, quả nhiên như Liễu Bắc Diệp nói, hỏi giá hoa xong, bọn họ không lập tức bỏ đi, mà chọn mua mấy loại hồng phổ thông Vân Nam, thậm chí có người còn hỏi hoa nhập khẩu: "Đây là hàng nhập khẩu à, ông chủ?""Dạ vâng, tất cả phía đó là hoa hồng nhập khẩu, có loại từ Kenya, cũng có loại từ Ecuador!""Đắt lắm không?""Dạ đồng giá ba mươi mốt đồng."Vị khách nở nụ cười: "Tôi cứ tưởng sẽ đắt lắm.

Cho tôi hai bông màu cam này!"Kiều Đông Dương sửng sốt, gật đầu: "Dạ vâng!"Lúc trước giới thiệu thế nào cũng không bán được, mà nay hai ba câu đã giải quyết xong? Liễu Bắc Diệp nói vô cùng đúng! Quả nhiên cần có đối lập, cần có vật tham chiếu!Thẳng đến một giờ chiều, mọi người bắt đầu làm việc, cửa hàng mới dần vãn khách.

Văn Lộ lúc này cũng rảnh, cầm một ly trà sữa tới, cười nói: "Hôm nay làm ăn được quá nhỉ?""Dạ vâng, em cũng không nghĩ là bận đến bây giờ.""Loại hồng mới nhập đây hả?""Vâng, hoa hồng Vân Nam đó, chất lượng tốt ngoài mong đợi.


Chị thích loại nào, cứ lấy mấy cành về nhé.""Thôi, dạo này trời nóng, để trong tiệm cũng không được lâu." Văn Lộ nhìn hoa đính kèm, hỏi, "Đông Dương, loại này tên gì?""Đâu ạ?""Loại màu vàng này, trông đẹp, mà rất trang nhã.""Đây là lan vũ nữ, còn gọi văn tâm lan chị ạ."Văn Lộ nở nụ cười: "Cái tên tượng hình thật, công nhận rất giống vũ nữ, cánh hoa hệt như làn váy.""Hay chị lấy mấy cành về..." Kiều Đông Dương còn chưa dứt lời, nghe tiếng bước chân, cậu cho rằng có khách, bèn quay đầu nhìn.Thế nhưng là Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp đứng ngoài cửa hàng, nhìn thấy Kiều Đông Dương quay lưng, thân thiết nói chuyện với một cô gái.

Anh do dự vài giây mới tiến vào, lại không ngờ chưa cần mở miệng, Kiều Đông Dương đã quay đầu.Liễu Bắc Diệp vốn không có ý tưởng gì, nhưng giây phút Kiều Đông Dương liếc mắt cười với anh, đột nhiên, anh cảm giác cổ họng có chút ngứa...!Muốn ho khan vài tiếng."Anh trai nhà họ Liễu." Kiều Đông Dương gọi.Anh cảm giác cổ họng càng ngứa...!Trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng không biết nói gì.Văn Lộ lúc này lên tiếng: "Đông Dương, em có khách, chị về trước đây.""Chị cầm ít hoa đi.""Thôi, đợi trời lạnh rồi chị lấy." Văn Lộ lại chỉ chỉ cốc trà sữa, "Nhớ uống đấy nhé!" Nói xong, cô sải bước ra ngoài, còn cười cười với Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp nghiêng người nhường đường.Anh biết anh chàng Văn Viễn bên tiệm cà phê kia thích Văn Lộ, huống chi Văn Lộ nhiều tuổi hơn Kiều Đông Dương, vậy nên anh không có cảm giác gì.Kiều Đông Dương cầm chai nước khoáng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Liễu Bắc Diệp: "Cho anh này."Liễu Bắc Diệp đi tới, ngồi xuống, bình tĩnh hỏi: "Một tuần nay, cậu đi đâu?"Một tuần trước, Mạc Chiếu gọi điện cảm ơn anh.

Lúc ấy không hiểu vì sao, anh có chút đắc chí, luôn cảm giác đây là chuyện tốt.Ngày tiếp theo, anh sang cửa hàng tìm Kiều Đông Dương, lý do đã chuẩn bị sẵn: Tới lấy chìa sơ cua, quản lí giúp cậu.Kết quả cửa hàng đóng kín.Anh án binh bất động, bình tĩnh, bình tĩnh.Ngày thứ ba anh đi làm muộn, hơn mười giờ mới đi qua chỗ này, cửa hàng thế nhưng vẫn đóng.


Anh không nhịn được, gọi điện cho Kiều Đông Dương, kết quả, điện thoại tắt máy!Liễu Bắc Diệp lúc ấy rất muốn mắng lời thô tục, anh không thể đi hỏi Mạc Chiếu, Kiều Dập Tiêu, hay Đào Hạo Nhiên, ba tên này, kẻ nào không ranh như cáo? Chính anh còn chưa suy nghĩ rõ ràng, thời điểm mấu chốt này, quan trọng nhất là phải cẩn thận.Anh cho người theo dõi tiệm hoa, ngược lại muốn xem, Kiều Đông Dương lúc nào trở về.Đợi một tuần, người rốt cuộc trở lại, cửa hàng ngoài ý muốn náo nhiệt lên.

Liễu Bắc Diệp có cục nghẹn nuốt không trôi, mở họp một buổi sáng, giám đốc Vương thiếu chút nữa bật khóc.

Đến giữa trưa, Liễu Bắc Diệp mới lại đây, hành vi cử chỉ đều cực kì bình tĩnh, tựa như ngày thường.Mà Kiều Đông Dương vốn ngốc, không nhận ra không đúng chỗ nào, cậu trả lời: "Anh Sầm Hề đưa em đi chơi Thanh Đảo, chỗ đó đẹp cực!""Chân cẳng như vậy còn ra ngoài chơi?""Em ngồi xe lăn mà.""Thế tại sao di động tắt máy?"Kiều Đông Dương không nhận thấy câu hỏi này có chút lạ lùng, cậu rút di động trong túi ra, mới giật mình phát hiện: "Ô, sập nguồn lúc nào rồi!""..."Kiều Đông Dương ngẩng đầu, cười nói: "Dù sao không cần liên lạc với ai, sập hay không cũng không quan trọng.

Hơn nữa buổi sáng em đều tự dậy, không cần đặt báo thức." Cậu cầm chai nước, vặn nắp, "Anh không uống à?" Nói xong, đưa cho Liễu Bắc Diệp, "Sao các anh mùa hè vẫn mặc vest làm gì? Anh Mạc Chiếu phải lên TV không nói, nhưng anh có cần lên TV đâu, không nóng ạ?"Liễu Bắc Diệp lại lần nữa không biết nói gì, bẻ lái vấn đề thật quá choáng váng."Anh sang đây tìm em có việc ạ?""Sang xem chân cậu ổn chưa."Kiều Đông Dương vô cùng cảm động, chân thành nói: "Ổn rồi anh ạ, cảm ơn anh!""Đến viện kiểm tra lại chưa?""Hôm qua em đi rồi, bác sĩ bảo không sao."Liễu Bắc Diệp gật đầu, nhận ra không còn gì để nói.


Anh và Kiều Đông Dương vốn là như vậy, liên hệ rất rời rạc.

Nếu không phải vừa vặn đưa cậu đi bệnh viện một lần, còn đến nhà cậu một chuyến, sợ là ngay cả chút chuyện vừa rồi cũng không có để nói.Anh nhíu mày suy tư một lát, rốt cuộc nhớ ra một vấn đề: "Cậu bận bịu từ sáng đến giờ phải không?""Dạ vâng.""Ăn cơm chưa?""Ôi chết! Em quên mất!"Liễu Bắc Diệp thở nhẹ nhõm trong lòng: "Tôi cũng chưa, cùng đi ăn đi."Kiều Đông Dương lắc đầu: "Không cần đâu ạ, em mang cơm.

Anh đi một mình đi ạ.""..." Liễu Bắc Diệp lại muốn mắng lời thô tục, nhưng nhớ đến bát mì ngày đó của Kiều Đông Dương, không nhịn được bèn hỏi, "Hôm nay cậu làm món gì?"Kiều Đông Dương ra phía sau xách cặp lồng giữ ấm, mở nắp, bên trong có ba tầng.

Cậu triển lãm cho Liễu Bắc Diệp xem: "Em làm rau cải xào thịt, nấm xào trứng, với canh rau đậu phụ!"Liễu Bắc Diệp nhìn chằm chằm đồ ăn, vốn không quá đói, bây giờ vừa thấy, lại cảm giác bụng muốn kêu ồn ào.Kiều Đông Dương lúc này cảm giác không thích hợp, cậu chỉ cho xem thôi, không có định cho anh ta ăn, chính cậu còn đang bị đói đây...!Nghĩ nghĩ, cậu kéo cặp lồng về sau, muốn đậy nắp.Liễu Bắc Diệp lại nói: "Trông ngon nhỉ.""..."Liễu Bắc Diệp nhìn cậu.Kiều Đông Dương nhíu mày, suy nghĩ vài giây, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn nếm thử không?"Vốn chỉ mời khách sáo, nào dự đoán được Liễu Bắc Diệp vô tư đáp: "Đũa đâu?""..." Kiều Đông Dương muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng nói, "Chỉ có một đôi đũa, không phải loại dùng một lần!" Ý là: Đừng dùng đũa của tôi, anh đi chỗ khác ăn đi!Nào ngờ Liễu Bắc Diệp trả lời: "Không sao hết!"Kiều Đông Dương méo miệng, đưa đũa cho anh.Liễu Bắc Diệp không để ý hình tượng cao sang, ngồi giữa cửa hàng hoa, gắp một miếng rau cải xào thịt đưa vào miệng, sau đó trầm mặc.Có kinh nghiệm bữa mì lần trước, Kiều Đông Dương hiện tại đặc biệt lo sợ sự trầm mặc của anh!!Quả nhiên, giây tiếp theo, Liễu Bắc Diệp ngẩng đầu lên hỏi: "Cơm đâu?"Kiều Đông Dương sụp hai khóe miệng, nhấc mở tầng dưới cùng, bên trong tràn đầy cơm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận