Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp ăn phân nửa suất cơm, rau cải xào thịt chỉ ăn thịt, nấm xào trứng chỉ ăn trứng, mà canh rau không uống lấy một ngụm.Kiều Đông Dương thấy vậy, không khỏi có chút ấm ức: "Anh không ăn rau dưa, không ăn nấm, chỉ ăn thịt với trứng gà, như vậy không tốt.

Ngay cả đậu phụ cũng không ăn, rõ ràng lần trước ở nhà em, anh có ăn!""Lần trước ủ gạch cua nên tôi ăn, lần này nấu với rau xanh, sao ăn được?" Liễu Bắc Diệp buông đũa, đậy cặp lồng."Anh định làm gì?" Kiều Đông Dương hỏi."Ăn xong rồi."Kiều Đông Dương tức chết mất, cả giận nói: "Em đã ăn đâu!"Liễu Bắc Diệp thò tay xoa xoa đầu cậu, Kiều Đông Dương mất hứng tránh đi: "Đừng có sờ đầu em!"Liễu Bắc Diệp bật cười, dịu giọng: "Tôi đưa cậu đi ăn.""Em có cơm em làm!""Đi thôi, tôi cũng chưa no, đi cùng cậu ăn tiếp."Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn anh, khiếp sợ hỏi: "Anh chưa ăn no?! Nhưng anh ăn hết thịt của em!"Liễu Bắc Diệp cười cười, đánh lạc hướng: "Tôi nghe Nam Quân nói cậu thích ăn ngọt? Tôi biết một tiệm đồ ngọt khá ngon, để tôi đưa cậu đi.""..." Kiều Đông Dương không nói, quả thật cậu rất thích ăn ngọt.

Nhưng bởi vì sức khỏe không tốt, bác sĩ luôn dặn cậu phải cân đối dinh dưỡng, không được ăn quá nhiều, mà người trong nhà cũng sẽ không cho cậu ăn.

Lúc này nghe dụ dỗ, cậu có điểm lung lay.Liễu Bắc Diệp thấy cậu do dự, biết hiển nhiên đã quên chuyện ăn cơm, càng muốn cười.


Anh để cặp lồng xuống gầm bàn, kéo tay Kiều Đông Dương: "Đi nào.""Còn cửa hàng tính sao?""Ăn nhanh thôi, đóng cửa một lúc cũng được, hoặc là nhờ ai trông giúp.""Vâng!" Kiều Đông Dương nói xong liền chạy ra ngoài, tìm Văn Viễn.Văn Viễn đương nhiên đồng ý, mấy ngày trước anh mới biết Kiều Đông Dương từng bị liệt chi dưới, đến nay chưa khỏi hẳn.

Trên đời đại đa số người đều có lòng thương hại kẻ yếu, tuy rằng Kiều Đông Dương không cảm thấy bản thân mình yếu, nhưng từ sau đó, Văn Viễn đối xử với cậu kiên nhẫn hơn nhiềuLiễu Bắc Diệp đi đến trước mặt bọn họ, nghe Kiều Đông Dương nói vài tiếng "Cảm ơn", theo sau vui vẻ quay đầu nói: "Đi ăn thôi! Đi ăn thôi! Ăn đồ ngọt!"Liễu Bắc Diệp gật đầu coi như chào Văn Viễn, sau đó đi cùng Kiều Đông Dương.Văn Viễn "Chậc" một tiếng, khoanh tay trước ngực, nhỏ giọng nói: "Thú vị đây."Liễu Bắc Diệp đưa Kiều Đông Dương đến một nhà hàng Tây.

Kiều Đông Dương thực ra không thích ăn cơm Tây, nhưng nhìn thấy trên thực đơn một chuỗi tên bánh ngọt, ở đâu còn suy nghĩ được chuyện khác.Liễu Bắc Diệp hỏi cậu thích loại nào.Cậu rối rắm thật sự: "Trông loại nào cũng ngon.""Vậy thì chọn hết.""Không nên không nên, ăn không xong, lãng phí.""Bất cứ thứ gì làm ra cũng đã là lãng phí, bao gồm không khí, liệu con người hít được bao nhiêu?"Rõ ràng là luận điệu hoang đường, Kiều Đông Dương lại cảm thấy cũng vài phần có lý, không khỏi choáng váng.Liễu Bắc Diệp gọi bồi bàn: "Mỗi loại lấy một phần.""...!Dạ vâng." Bồi bàn tỏ vẻ gặp được người quái dị.Bánh ngọt quá nhiều, xếp kín hai mặt bàn.

Kiều Đông Dương lúc này không để ý cái gì là lãng phí, đôi mắt tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn Liễu Bắc Diệp: "Em nếm mỗi loại một miếng được không?""Đều là của cậu, tôi không ăn.""Cảm ơn anh!" Kiều Đông Dương cầm thìa, bắt đầu thưởng thức, căn bản không rảnh nói chuyện cùng Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp cũng không vội gọi đồ ăn, mà là thảnh thơi xem Kiều Đông Dương, cảm giác như vậy cũng không tệ lắm.Kiều Đông Dương nếm thử xong, món nào thích nhất ăn hết trước, còn lại những món tương đối thích và không thích lắm.

Lúc này cậu cảm giác có chút chột dạ, cẩn thận nhìn Liễu Bắc Diệp: "Lãng phí quá phải không ạ?""Không.""...!Nhưng thừa nhiều như vậy."Liễu Bắc Diệp vẫn là câu nói cũ: "Làm ra đã là lãng phí, cứ chọn món cậu thích."Ngày gia đình Kiều Đông Dương chưa xuống dốc, cậu thật sự rất được chiều, cả ba lẫn mẹ đều chiều, trong nhà có tiền, muốn cái gì có cái đó.


Sau này, nhiều chuyện phát sinh.

Hiện tại, dù mọi người trong gia đình mới cũng chiều cậu, nhưng cậu tự biết không thể tùy hứng như ngày trước.Cậu không muốn bị ghét.Sâu trong tiềm thức, cậu vẫn luôn cẩn thận dè chừng, nhiều thời điểm, đến chính cậu cũng không nhận ra.Đã lâu rồi không được ai đối xử như thế.Kiều Đông Dương không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, nói đơn giản, cậu sợ gia đình mới ghét mình, vậy nên sẽ tránh làm những chuyện họ không thích, cả vô thức lẫn cố ý.Nhưng giao lưu với Liễu Bắc Diệp, cho cậu cảm giác dường như, dù mình làm gì, đối phương cũng sẽ không phiền chán.Cậu không biết đó có phải ảo giác hay không.Nhưng từ lần trước Liễu Bắc Diệp cứu cậu một mạng, cậu liền vô thức tin tưởng người này.Cậu ăn một miếng bánh ngọt, ngẩng đầu nhìn Liễu Bắc Diệp, thấy anh đang ăn mì Ý, phong thái điềm đạm, tướng ăn đẹp cực kì, không ngấu nghiến như lần trước ăn mì, không vội vàng như ban nãy ăn cơm.

Anh chậm rãi dùng dao nĩa, nhận thấy ánh mắt của cậu, còn ngẩng đầu liếc nhìn.Kiều Đông Dương cũng không biết bản thân căng thẳng điều gì, lập tức cúi đầu né tránh.Cậu thầm nghĩ, phải chăng những người tài giỏi đều khó đoán như vậy?Bởi vì cậu không xem thấu người này.Nhưng rất nhanh, cậu liền bình thường trở lại, cậu muốn hiểu Liễu Bắc Diệp để làm gì chứ, vốn đâu thân thiết gì.

Nghĩ đến đây, cậu có chút hụt hẫng, lại không biết hụt hẫng vì sao.May mà, ăn xong một miếng bánh ngọt mâm xôi, cậu lại quên chuyện này sạch sẽ.Lúc tính tiền, Kiều Đông Dương đoạt lấy hóa đơn: "Để em để em! Em ăn nhiều hơn!"Liễu Bắc Diệp cũng không vội đoạt lại, mặc cậu nhìn.Kiều Đông Dương nhìn thoáng qua tờ đơn, cậu gọi nhiều loại bánh, tờ đơn dài dằng dặc, thật vất vả tìm được tổng giá trị thanh toán, không khỏi trợn tròn mắt.


Trên người cậu không mang đủ tiền! Yên lặng đặt hóa đơn xuống, cậu sâu kín liếc nhìn Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp thật muốn tìm chỗ không người cười to một tràng, nhưng phải giữ hình tượng, đành cố gắng nhịn xuống, chững chạc đàng hoàng rút ví ra, quẹt thẻ ký tên.Kiều Đông Dương rất ngại, cúi đầu đi ra ngoài.Liễu Bắc Diệp đưa cậu về cửa hàng, nhân tiện nói: "Cửa hàng online và fanpage lần trước chuyên gia đến tư vấn cho cậu, đều sắp làm xong rồi.

Trong tuần này bọn họ sẽ đến gặp cậu, hướng dẫn cách dùng.""Dạ vâng." Kiều Đông Dương gật đầu."Không hiểu gì cứ hỏi, đừng ngại, bọn họ sẽ dạy cậu.""Dạ vâng."Nhìn cậu ngoan ngoãn, trong lòng Liễu Bắc Diệp thoải mái vô cùng: "Cậu thiết kế hoa cho đám cưới đúng không? Muốn nhận đơn nữa chứ?""Hơ...!Nhưng lần trước em làm, không ổn lắm, cô dâu bị cướp đi."Thẳng thắn quá đấy!Liễu Bắc Diệp tiếp lời: "Tôi biết rồi, người bị cướp cô dâu chính là tôi.""Xin lỗi xin lỗi, em thường xuyên nói lung tung, em nói sai rồi!"Liễu Bắc Diệp thấy cậu sốt ruột giải thích, vốn không giận, hiện tại lại càng không giận, tự quyết định: "Cứ vậy đi, nếu có đơn thích hợp, tôi sẽ chuyển cho cậu làm.""Nhưng em không có kinh nghiệm, lỡ làm hỏng thì sao?""Tôi thấy lần trước cậu làm rất tốt."Đôi mắt Kiều Đông Dương sáng lên: "Thật ạ?"Liễu Bắc Diệp đối diện ánh mắt sáng ngời ấy, "Khụ" một tiếng, gật đầu nói: "Tất nhiên.""Nếu anh bảo em làm tốt, vậy em có thể tin tưởng em làm tốt thật rồi!""Vì sao?""Lần trước anh trai em, cả anh Sầm Hề, anh Hạo Nhiên, nói chung tất cả mọi người trong nhà đều khen em làm đẹp.

Nhưng em nghĩ đó chỉ là an ủi thôi.

Còn bây giờ anh nói, em tin!"Liễu Bắc Diệp xem như hiểu, ý cậu là, Liễu Bắc Diệp anh là người ngoài, đã khen là khen thật, đáng tin hơn? Anh bất giác cảm thấy khó chịu, nhưng cân nhắc lại, được thằng nhóc ngốc này tin tưởng hoàn toàn, cũng không tệ, ngoài mặt liền hiền hòa hơn chút: "Có chuyện cần, cứ gọi điện cho tôi.""Vâng!"Thấy cậu nhanh chóng đồng ý, Liễu Bắc Diệp cười cười, xoay người liền chuẩn bị đi."Đợi đã." Kiều Đông Dương gọi anh lại.Liễu Bắc Diệp âm thầm vui sướng.Không ngờ lại nghe cậu cẩn thận dè chừng hỏi: "Chuyện này, em nói anh đừng giận, em chỉ lo lắng cho anh thôi...!Anh đã tìm thấy chị Lăng Anh chưa? Em nghĩ khi đó chị ấy có nỗi khổ riêng, em cảm giác hai người rất xứng.

Dù hôm đó chỉ nhìn từ phía sau, em cũng thấy anh chị rất đẹp đôi!"Liễu Bắc Diệp hít sâu, xoay người, thấy nét mặt cậu rụt rè, đến cùng không nổi giận, chỉ nói: "Cậu còn nhỏ, không hiểu được.""Sao lại không hiểu?" Kiều Đông Dương sốt ruột.


Cậu cảm giác Liễu Bắc Diệp là người tốt, hi vọng anh có một cuộc sống tốt.

Nếu anh đã đăng kí kết hôn với cô giáo Lăng, chứng minh tình cảm của anh là thật, nếu đã yêu, phải cố gắng tìm nửa kia về chứ.

Cậu chắc chắn cô giáo Lăng có nỗi khổ riêng, bằng không ai sẽ bỏ Liễu Bắc Diệp mà đi theo anh chàng áo lông đó?Liễu Bắc Diệp bị nghẹn không nói thành lời, lại không thể nổi giận với người ngốc, cuối cùng bỏ lại một câu "Tự lo chuyện của mình đi", liền cất bước.Kiều Đông Dương mất hứng.Ý gì vậy, cậu cũng chỉ muốn tốt thôi mà!Một buổi chiều, cậu đều nghĩ về việc này.

Buổi tối trước khi ngủ, cậu mới bắt đầu nghi hoặc, chẳng lẽ Liễu Bắc Diệp nổi giận?Nhưng vì sao lại giận?Anh ta không thích cô giáo Lăng sao? Không thích còn kết hôn làm gì? Không thích vì sao không ly hôn?Lại còn giận cậu nữa?Liễu thần kinh!Cậu chưa giận thì thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận