Tâm Quang


Kiều Đông Dương sáng nay thức dậy sớm, vẫn còn nghĩ chuyện hôm qua.Cẩn thận ngẫm lại, là do cậu không đúng.

Cô dâu chạy theo người khác, bản thân chú rể đã rất mất mặt rồi, cậu không nên hỏi trực tiếp như vậy.Cậu quyết định sẽ làm vài món ngon, giữa trưa mời Liễu Bắc Diệp sang ăn, coi như xin lỗi.Đến trưa, Kiều Đông Dương gọi điện cho Liễu Bắc Diệp.

Đây là lần đầu tiên cậu gọi cho anh, cảm giác rất thú vị.

Kết quả không ai nghe máy, sau năm phút gọi lại, vẫn không ai nghe máy.

Đặt điện thoại xuống, nhìn nhìn hộp cơm, hôm nay cậu mang hai phần đến, nhất định đủ ăn.Qua một giờ, cậu gọi lại một lần, nhưng vẫn không ai tiếp.Đeo chìa khóa cửa hàng lên cổ, cậu xách hộp cơm đi tầng hai mươi mốt tìm Liễu Bắc Diệp.Nhân viên lễ tân nhận ra cậu, biết quan hệ của cậu với chủ tịch Liễu không tầm thường, lập tức cười hỏi cậu tới có việc gì."Em tìm Liễu...!Bắc Diệp." Cậu không biết Liễu Bắc Diệp ngồi chức vị gì, theo lý thuyết thì hẳn là ông chủ, nhưng lỡ như không phải thì sao? Vì thế bèn gọi thẳng tên.Nhân viên lễ tân nghe vào tai, càng thêm chắc chắn địa vị của cậu không tầm thường.

Cô cười nói: "Chủ tịch Liễu ra ngoài họp, chắc lát nữa mới về, cậu có muốn vào văn phòng ngài ấy ngồi đợi không?"Kiều Đông Dương nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Dạ được."Nhân viên lễ tân đưa cậu vào văn phòng, cậu ngoan ngoãn ngồi đợi trên sô pha.

Thực ra cậu rất đói bụng, thế nhưng đã nói muốn ăn cùng Liễu thần kinh.


Đáng tiếc đợi mãi đợi mãi, người nọ vẫn chưa thấy về.

Kiều Đông Dương ôm hai hộp cơm, ngồi trên sô pha phủ đầy nắng ban trưa, mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.Liễu Bắc Diệp đẩy cửa tiến vào, bắt gặp trước tiên là một đôi giày thể thao màu trắng.Anh đứng khựng lại, bước thêm vài bước, liền thấy Kiều Đông Dương ngủ trên sô pha.Nhìn cậu ngủ say, anh nhỏ giọng nói với người phía sau: "Sang phòng bên cạnh bàn tiếp.""Vâng."Bọn họ đang định đi, Kiều Đông Dương nghe tiếng động tỉnh lại, cậu mở mắt, nhìn thấy Liễu Bắc Diệp, lập tức bật dậy, kêu lên: "Ôi! Anh đừng đi..." Nói đến một nửa liền im bặt.

Cô gái đi cùng Liễu Bắc Diệp đẹp quá! Ít nhất đẹp hơn cô giáo Lăng.Kiều Đông Dương dùng trí não không quá thông minh của mình nghĩ nghĩ, nhất thời, nét mặt trở nên thật phức tạp.Liễu Bắc Diệp vừa trông liền biết, cậu lại đang suy đoán mấy việc linh tinh!Cô gái đứng sau cười nói: "Chủ tịch Liễu, em sang phòng bên cạnh đợi anh." Nói xong, cô mỉm cười dịu dàng, trang nhã bước ra ngoài.Nét mặt Kiều Đông Dương càng phức tạp.Liễu Bắc Diệp đương nhiên không thèm chấp trẻ con, anh hoàn toàn không để bụng chuyện hôm qua, ngồi xuống hỏi cậu: "Đến đây làm gì?"Kiều Đông Dương lúc này mới nhớ tới chính sự, dâng hộp cơm ra: "Đưa cơm cho anh.""Hmm?""Ngày hôm qua...!Em xin lỗi." Kiều Đông Dương mềm giọng.Tuy Liễu Bắc Diệp đã sớm đoán được, không có chuyện Kiều Đông Dương tự nhiên nấu cơm cho mình, hơn phân nửa là vì chuyện hôm qua, nhưng anh vẫn rất vui vẻ."Em làm gạch cua ủ đậu phụ, em nói này, nhất định phải ăn đậu, chỉ ăn thịt không tốt cho sức khỏe đâu.

Còn có canh mướp nữa, mùa hè ăn mướp là ngon nhất, thanh ngọt mát dạ.

Anh không được gắp bỏ rau dưa..."Bị một cậu nhóc nhỏ hơn mình mười tuổi lải nhải nhắc nhở, cảm giác này rất mới lạ, cũng khá hay ho.

Liễu Bắc Diệp bật cười, mở nắp hộp cơm lấy đũa cùng thìa, ăn liền mấy muỗng đậu phụ.Kiều Đông Dương lập tức vui vẻ, nhìn thực khách ăn ngon, người đầu bếp rất có cảm giác thành tựu.Cậu ngồi ở một bên, cũng bắt đầu động đũa."Suất của cậu có giống của tôi không?" Liễu Bắc Diệp đột nhiên lên tiếng."Giống ạ." Kiều Đông Dương ăn một thìa đậu phụ, miệng phồng lên, quay đầu nhìn anh.Liễu Bắc Diệp rất muốn chọc má cậu, nhưng anh không làm vậy, chỉ đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.Kiều Đông Dương muốn nói lại thôi, đến cùng vẫn mở miệng: "Từ từ thôi ạ...!Ăn nhanh không tốt cho tiêu hóa.""Cậu còn nhỏ, sao biết chăm sóc cơ thể quá vậy?""Bởi vì em hay ốm, sống ở bệnh viện lâu, đương nhiên biết."Kiều Đông Dương trả lời thoải mái, không thấy buồn tủi gì, Liễu Bắc Diệp lại có chút đau lòng, anh cảm thấy mình đã nói sai lời, liền tự trách cúi đầu ăn cơm.Kiều Đông Dương còn muốn nói nữa, nhưng lại sợ lỡ lời, nghĩ nghĩ hồi lâu, bèn cẩn thận mở miệng: "Anh trai nhà họ Liễu ơi.""Sao?" Liễu Bắc Diệp thích nghe Kiều Đông Dương gọi mình như vậy."Chuyện này, em cảm thấy, tuy trên đời có rất nhiều cô gái đẹp, nhưng đôi khi, ngoại hình không phải điều quan trọng nhất!""Đầu óc cậu lại tưởng tượng linh tinh gì đó?""Em nghĩ, làm người phải đến nơi đến chốn.""...!Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?""Em thấy chị ban nãy không tốt bằng cô giáo Lăng." Một hơi nói xong, Kiều Đông Dương còn chớp chớp mắt.Liễu Bắc Diệp nhìn bộ dạng ngốc của cậu, tức cười, chẳng lẽ anh nông cạn đến nỗi chỉ thích ngoại hình đẹp?"Chị ban nãy của cậu là trợ lý của tôi! Có con ba tuổi rồi, chồng cũng là cấp dưới của tôi nốt!""...""Ăn cơm đi! Đừng lo chuyện người lớn!"Kiều Đông Dương biết mình nói sai lời, tuy không phục bị Liễu Bắc Diệp coi là trẻ con, đến cùng không nói gì thêm, ngoan ngoãn ăn cơm.Liễu Bắc Diệp nhìn cậu cúi đầu, lại có chút không nỡ.


Nhưng bạn nhỏ này rất biết chọc tức người khác! Anh cầm bát canh, uống một hơi cạn sạch, cả mướp cũng ăn.

Ăn xong đứng dậy, Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn."Anh đi đâu đó?""Mọi người đang chờ tôi họp, cậu cứ ăn đi, ở đây ngủ một giấc cũng được."Kiều Đông Dương nghe xong, lập tức đứng lên: "Vậy thôi em không ăn nữa, em về đây ạ." Cậu nhanh chóng dọn đồ, còn nói, "Xin lỗi, em quấy rầy công việc của anh..."Liễu Bắc Diệp âm thầm thở dài, cảm giác Kiều Đông Dương thật đáng thương, dường như rất sợ quấy rầy người khác.Trong lòng anh khó chịu, cảm giác vừa rồi không nên dữ với Kiều Đông Dương, dù sao còn nhỏ, cũng vì tốt cho anh.

Anh nâng tay xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày này tôi hơi bận, chờ việc xong xuôi, tôi lại dẫn cậu đi ăn bánh ngọt."Kiều Đông Dương vui vẻ, nở nụ cười: "Được nha!"Liễu Bắc Diệp cũng khẽ mỉm cười, giúp cậu dọn đồ, tiễn cậu ra cửa công ty.Nhân viên lễ tân chăm chăm nhìn bọn họ.Kiều Đông Dương đi vào thang máy, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt.""Tạm biệt." Liễu Bắc Diệp mỉm cười, nhìn cửa thang máy đóng lại.Anh xoay người, sắc bén nhìn qua quầy lễ tân, cô lễ tân lập tức cụp mắt xuống, coi như không biết chuyện gì.Liễu Bắc Diệp nhìn thêm một lúc mới đi vào.Nhân viên lễ tân thở phào nhẹ nhõm.Buổi tối, Liễu Bắc Diệp còn họp, di động vang lên.Anh mở ra xem, thế nhưng là tin nhắn Kiều Đông Dương gửi đến: Anh trai nhà họ Liễu ơi, em là Kiều Đông Dương đây.

Em nghĩ rất kĩ rồi, chuyện hôm qua và hôm nay, đều tại em không đúng.

Em muốn nói một tiếng "Xin lỗi" với anh! Về sau em sẽ không bao giờ phát biểu lung tung nữa, mong anh đừng giận.

Lần trước anh giúp em như vậy, em rất cảm kích, hi vọng anh có một cuộc sống tốt, càng hi vọng em có thể giúp anh, vậy nên mới lỡ lời.


Về sau em sẽ không thế nữa! Vậy nhé, em ngủ đây, chúc anh ngủ ngon!Liễu Bắc Diệp cười khẽ thành tiếng, không trả lời, đặt di động xuống, nhìn về phía cấp dưới, nghiêm mặt: "Tiếp tục."Liễu Bắc Diệp tan họp lúc hơn mười giờ đêm, anh biết đồng hồ sinh học của Kiều Đông Dương cực chuẩn, khả năng cao đã lên giường ngủ, lại vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho cậu.

Kết quả không chỉ không ai nghe, thậm chí còn tắt máy.Liễu Bắc Diệp tựa vào ghế xe.

Từ bãi đỗ xe của cao ốc đi ra, ngang qua tiệm hoa Tâm Quang, không có lấy một tia sáng, anh lại nhìn đến thất thần.Cho tới khi xe đi xa.Anh không phải kẻ khù khờ như Kiều Đông Dương, anh biết chính mình đích xác có chút không thích hợp.Về nhà, mẹ anh còn chưa ngủ, ngồi trên sô pha.Thấy anh đẩy cửa tiến vào, bà lập tức đứng dậy hỏi: "Con đói không? Muốn ăn gì không?"Liễu Bắc Diệp nghĩ đến món gạch cua ủ đậu phụ của Kiều Đông Dương, rất ngon.

Dung tích hộp cơm chung quy hữu hạn, phần giữa trưa kia căn bản không đủ ăn, anh liền nói: "Con hơi đói, mẹ làm giúp con món gạch cua ủ đậu phụ, trộn cơm ăn.""Nghĩ sao lại muốn ăn món này?" Bà không hỏi kỹ, bảo giúp việc đi chuẩn bị."Mẹ có chuyện muốn nói với con?" Liễu Bắc Diệp kéo bà cùng ngồi xuống."Đêm mai ba mẹ lại ra nước ngoài.""Vâng, con biết." Liễu Bắc Diệp gật đầu, vé máy bay còn là anh chuẩn bị."Trong lòng mẹ vẫn lo lắng lắm." Bà nhìn anh, "Con bé kia rốt cục làm sao vậy? Những năm gần đây, tuy ba mẹ thường xuyên ở nước ngoài, không tiếp xúc với nó nhiều, không hiểu nó, nhưng ông nội con nhớ rõ nó, cứ ngỡ là cô gái tốt, ai ngờ...!Bắc Bắc, mấy ngày nay mẹ nghĩ mãi chuyện này, cảm giác có chỗ nào không ổn.""Tại sao mẹ phải lo? Nếu lo, cũng là cô ta lo, không lẽ mẹ sợ con trai mẹ chịu thiệt?""Vậy con mau mau tìm nó về rồi ly hôn đi! Cứ nghĩ đến hôm ấy, trong lòng mẹ lại bứt rứt khó chịu..." Liễu phu nhân mới nói, đôi mắt đã đỏ lên."Mẹ yên tâm.

Con biết Lăng Anh ở đâu, cô ta sắp đến ngày chuyển dạ, coi như nể mặt ông nội, đợi đứa trẻ ra đời, con sẽ cho người đưa cô ta về, lập tức ly hôn.""Thật chứ, không lừa mẹ đấy chứ?""Đương nhiên là thật.

Con không thích Lăng Anh, lúc trước kết hôn là có lí do riêng!""Lí do gì?"Liễu Bắc Diệp nói không ra miệng, một là thật sự mất mặt, hai là dám chắc mẹ anh sẽ đi tìm Lăng Anh tính sổ.

Chung quy, chính xác là Lăng Anh đã gài bẫy anh.Anh không thích Lăng Anh, nhưng trừ ban đầu có đôi chút phẫn nộ vì mất mặt ra, anh không còn cảm giác gì khác, khả năng là vì không thèm để ý.Không quan tâm người không quan trọng."Mẹ lại sợ con yêu thật lòng, mấy ngày nay chỉ giả vờ mạnh mẽ!"Liễu Bắc Diệp bất đắc dĩ, thở dài: "Mẹ suy nghĩ nhiều quá.""Vậy con cũng mau mau hẹn hò đi.

Nam Nam với Hàm Hàm hợp ý, có khi năm sau là cưới, con còn là anh trai đấy."Liễu Bắc Diệp nở nụ cười: "Con cưới rồi đó thôi..."Bà bực mình đánh anh một cái: "Không được nói bậy! Đó không tính là cưới!""Rồi rồi, con không nói, con không nói."Bà cầm khăn giấy chấm nước mắt: "Bắc Bắc, nhà mình không thiếu tiền.


Chỉ cần con thích, người như thế nào mẹ cũng chấp nhận được.

Mẹ tin, người con thích chắc chắn là người tốt, mẹ cũng sẽ thích.

Kết hôn nhiều năm, mẹ biết sau lưng có nhiều người chỉ trích ba mẹ ham vui, nhưng ba con không có khiếu làm ăn, mẹ cũng thế, ba mẹ có lỗi với con..."Liễu Bắc Diệp cắt lời bà: "Mẹ đừng nói như vậy.

Nếu bản thân không thích, con nhất quyết không làm.

Nhìn ba mẹ vui vẻ, là hạnh phúc của phận làm con.

Cả con và Nam Nam đều học tập ba mẹ, đều sẽ tìm được chân ái của đời mình.

Huống chi, Nam Nam tìm được rồi đấy thôi.""Vậy con cũng mau mau chút nha."Liễu Bắc Diệp nghe xong, nheo cười nhẹ: "Sắp rồi ạ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận