Tâm Quang


Sau khi Liễu Bắc Diệp rời đi, cả chiều Kiều Đông Dương đều xem wechat cùng weibo, tự học thao tác.Lúc chạng vạng, chuông gió trên cửa leng keng vang, cậu vừa nói "Hoan nghênh quý khách", vừa ngẩng đầu.Không khỏi trợn tròn mắt.Thế nhưng là mẹ của Liễu Bắc Diệp.Cậu lập tức đứng dậy: "Cháu chào cô ạ!""Đông Đông, vẫn nhớ cô cơ à?!" Liễu phu nhân cười nói."Nhớ chứ ạ! Hồi đầu năm cô bảo sẽ tới chơi, sao bây giờ mới đến ạ?""Dạo này cô bận, giờ mới có thời gian rảnh, thật ngại quá."Kiều Đông Dương lập tức xua tay: "Không sao không sao, cô đừng nói vậy."Liễu phu nhân nhìn quanh tiệm hoa, Kiều Đông Dương giới thiệu một phen, bà liên tục khen đẹp, còn nói: "Khi nào Nam Nam cưới, cháu trang trí hoa cho lễ đường nha, cô thích phong cách của cháu, tin tưởng mình cháu thôi đó.

Cháu không biết đâu, cô dự nhiều đám cưới, thấy người ta làm xấu, mà quê lắm!"Kiều Đông Dương thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, dường như Liễu phu nhân còn chưa biết chính cậu là người trang trí lễ đường cho Liễu Bắc Diệp...!Nếu biết, chắc chắn sẽ không nói ra lời này.

Cậu âm thầm vỗ vỗ ngực, may mắn bà không biết.

Cũng may ngày đó lúc cậu bật cười, bà chỉ lo khóc, không để ý đến cậu.Kiều Đông Dương muốn tặng một bó hoa, bảo Liễu phu nhân chọn, bà liền chỉ lan vũ nữ: "Loại này đẹp đó.""Cô chỉ lấy loại này thôi ạ?""Chỉ vậy thôi.


Ở nhà cô có một bình gốm trắng, cắm vào chắc sẽ rất hợp.

Cảm ơn Đông Đông nha!""Dạ vâng." Kiều Đông Dương bó hoa giúp bà, Liễu phu nhân nói thêm: "Đêm nay hai cô chú sẽ ra nước ngoài.""Dạ? Đi đâu ạ?""Cô chú tính sang Thụy Sĩ ở một thời gian, chắc cuối năm mới về.""Lâu vậy ạ?""Ừ, hai cô chú thích đi du lịch, thế giới lớn như vậy, phải đi xem chứ.

Nhưng thế giới quá lớn, xem không hết.""Không sao đâu ạ, đến được nơi mình thích là đủ rồi.""Cô cũng nghĩ vậy! Bắc Bắc cùng Nam Nam, cô đều mang thai khi đi du lịch đó!"Kiều Đông Dương gật đầu, chăm chú nghe bà kể chuyện."Lần đầu cô mang thai, vừa lúc ở hồ Thanh Hải.

Bởi vì ở phương Bắc, nên cô chú đặt tên là Bắc Bắc."Kiều Đông Dương nở nụ cười: "Vậy Nam Quân chắc ở phương Nam rồi?""Lúc ấy cô chú ở Fiji, Nam bán cầu."Kiều Đông Dương cười nói: "Có ý nghĩa thật đấy!"Liễu phu nhân cũng cười gật đầu: "Ừ, mà hai anh em đều sinh vào mùa đông cả!""Ơ, cháu cũng sinh vào mùa đông đấy ạ!""Trùng hợp vậy sao? Cháu sinh nhật ngày nào?""Ba mươi tháng mười một, ngày cuối cùng của tháng mười một, hì hì." Cậu lại nói, "Cháu cũng biết sinh nhật Nam Quân, mùng sáu tháng mười hai.""Bắc Bắc sinh nhật vào mùng một tháng mười hai, ngày đầu tiên của tháng mười hai."Kiều Đông Dương bật cười "Ha ha": "Vậy chẳng phải sinh muộn hơn cháu một ngày hay sao?" Lại bởi vì rất dễ nhớ, cậu lập tức nhớ kỹ sinh nhật của Liễu Bắc Diệp.Liễu phu nhân nhìn hoa sắp bó xong, mới chợt nhớ: "Nói chuyện với cháu vui quá, quên luôn những chuyện khác.""Chuyện gì ạ?""Cô chú thời gian dài không ở nhà, Nam Nam cũng công tác ở xa.

Có thời gian cháu đến nhà cô chơi, hoặc là bảo Bắc Bắc đưa đi chơi.


Cháu là bạn thân của Nam Nam, nên cứ coi Bắc Bắc như anh trai, hai đứa chịu khó ở chung, giúp đỡ lẫn nhau.

Nếu gặp chuyện gì khó, cứ đi tìm Bắc Bắc, đừng ngại, nó cũng là anh cháu." Liễu phu nhân cảm thấy nhiều khi Liễu Bắc Diệp quá nghiêm túc, dạng này, còn cô gái nào can đảm tới gần?Kiều Đông Dương nghe xong, gật đầu đồng ý: "Cô yên tâm, cháu sẽ coi anh ấy như anh ruột, có thời gian sẽ rủ anh ấy ra ngoài chơi!" Hẳn Liễu phu nhân phải rất tin tưởng cậu, mới dặn dò cậu như vậy, trong lòng cậu cảm động, ý thức trách nhiệm chợt dâng lên rất cao.Liễu phu nhân lúc này mới yên tâm, tâm sự với cậu thêm một hồi, mới rời đi.Trước lúc đi, bà muốn trả tiền.Kiều Đông Dương không chịu.Bà cười nói: "Lần đầu tiên tới cửa nhất định phải trả tiền, đây là quy tắc kinh doanh, bằng không sẽ mang lại điềm xấu.

Cháu nhận đi, coi như tấm lòng của cô.""Nhưng cô trả nhiều quá..."Liễu phu nhân còn không cần đếm, rút luôn một xấp đưa cho cậu."Cháu cứ nhận lấy, rồi đi mua thứ gì mình thích."Kiều Đông Dương không lay chuyển được Liễu phu nhân, đành phải nhận tiền, phỏng chừng đến một hai ngàn.

Cậu đi đến cạnh cửa, nhìn theo Liễu phu nhân ôm bó hoa, ngồi vào xe rời đi.Quay trở về tiệm, cậu sửa sang lại số lan vũ nữ còn trong thùng, thầm nghĩ, nhà họ Liễu thật sự rất tốt.


Từ bác gái đến Nam Quân, thậm chí cả Liễu Bắc Diệp, không phải máu mủ họ hàng với cậu, lại đối xử với cậu tốt vô cùng.Cậu nên báo đáp lòng tốt ấy thế nào đây?Nghĩ nghĩ, cậu lấy di động, gửi tin nhắn cho Liễu Bắc Diệp: Mấy giờ anh tan tầm?Đại khái qua một phút, Liễu Bắc Diệp trực tiếp gọi điện thoại lại: "Có chuyện gì?""Hơ, không có gì, em chỉ hỏi thôi ạ." Ngón tay cậu gõ gõ mặt bàn, "Được rồi, thực ra em muốn nói, nếu anh nghỉ sớm, em mời anh ăn cơm.""Hôm nay không được, tôi đang bận, vẫn còn họp." Liễu Bắc Diệp vốn là kiểu người lạnh lùng, lúc nghiêm nghị, khuôn mặt thậm chí có chút dữ dằn.

Giọng nói của anh cũng tựa như tính cách, nhưng giờ phút này, khi âm thanh truyền đến từ xa qua đầu dây điện thoại, lại cảm giác ôn nhu lạ kì."Vậy ạ..." Kiều Đông Dương có chút thất vọng, nhưng lại tập trung tinh thần nói, "Vậy anh họp tiếp đi! Em tắt máy đây!"Cậu đặt di động xuống, không hiểu sao thấy hơi hụt hẫng.

Đi tới trước giàn cắm hoa, cậu muốn chọn một bó, đưa cho Liễu Bắc Diệp.

Nhưng không biết nên dùng loại nào.Hình như Liễu Bắc Diệp rất thích hoa chuông, nhưng mùa hoa đã hết, trong tiệm không còn.Hoa hồng, bách hợp...!Đẹp thì đẹp đấy, thế nhưng chẳng có chút ăn nhập gì với anh ta.Tầm mắt Kiều Đông Dương cuối cùng dừng ở thùng hoa lan vũ nữ, bác gái thích, có lẽ Liễu Bắc Diệp cũng thích chăng? Dù sao cũng là mẹ con nha! Cậu âm thầm gật đầu, lại nhặt một bó lan vũ nữ.Thực ra lần trước nếu biết Liễu Bắc Diệp là người lấy hoa chuông, cậu đã không bó như vậy, không hợp với anh ta.Nhưng thế nào mới hợp?Kiều Đông Dương cúi đầu, đặt hoa lên bàn, xốc mấy lần cho đều gốc, dùng một sợi dây thừng mảnh buộc lại, sau đó dùng kéo cắt đi phần thừa.

Tháo dây, cậu rải hoa ra, điều chỉnh vị trí.


Thẳng đến dài ngắn thích hợp, cậu lại cắt đi phần gốc thừa.

Lúc này mới rút một đoạn dây nhung màu đen, không dùng giấy gói, chỉ thắt nơ con bướm.Cầm trong tay nhìn một lát, cậu cảm giác ưng ý, liền vui vẻ ôm hoa đi tầng hai mươi mốt.Nhân viên lễ tân đang muốn tan tầm, thấy cậu từ thang máy đi ra, nhiệt tình chào hỏi: "Cậu tìm chủ tịch Liễu phải không?""Dạ vâng, em biết anh ấy đang họp, chị mang giúp em bó hoa này vào văn phòng anh ấy được không ạ?""Cậu tự mang vào đi, văn phòng không khóa đâu!" Vì đâu có ai dám tùy tiện đặt chân vào, trong lòng cô bỏ thêm một câu.Kiều Đông Dương nghĩ nghĩ, cảm giác như vậy cũng tốt.Cậu đã biết văn phòng của Liễu Bắc Diệp, trực tiếp đẩy cửa vào, không dám nhìn ngó lung tung, chỉ cẩn thận đặt hoa lên bàn, chỉnh sửa đôi chút, sau đó quay người đi, nhưng được một bước lại quay lại.Lấy giấy bút trên bàn, cậu khom lưng viết: Đây là lan vũ nữ, tặng cho anh đó.Viết xong, cậu càng thêm vui vẻ, đóng cửa, ánh mắt cong cong rời đi.Liễu Bắc Diệp tan họp, trở lại văn phòng, cầm áo khoác chuẩn bị về nhà.Áo khoác treo trên giá áo, giá áo ở rất gần cửa, anh không nhìn hướng bàn làm việc.

Thò tay tắt đèn, nháy mắt nhìn lại phía sau, một bó hoa vàng nhạt ánh vào đôi mắt, anh từng thấy ở tiệm của Kiều Đông Dương, nhưng không biết tên là gì.Anh nhấc chân đi, nhặt tờ giấy trên bàn, thấy được câu nói kia.Đếm đếm, tổng cộng chín từ.Vừa thấy liền biết là Kiều Đông Dương viết, con chữ ngăn nắp, có chút ngây thơ lại hiền lành, giống như chữ học sinh tiểu học.Anh bật cười, nhìn nơ con bướm màu đen, thế nhưng ngoài ý muốn thích hợp với loại hoa mềm mại này.Cầm hoa trong tay, áo khoác tùy ý khoát trên vai, tay còn lại cầm máy tính, anh rời khỏi văn phòng.Rốt cuộc, ánh đèn cuối cùng ở tầng hai mươi mốt cũng tắt.Liễu Bắc Diệp ngồi ở ghế sau xe, bó hoa đặt trong lòng, anh không buông xuống, sợ vô ý đè nặng.Xe tất nhiên đi qua tiệm hoa của Kiều Đông Dương.Lần trước nhờ Liễu Bắc Diệp đề nghị, Kiều Đông Dương đã mắc một dây đèn nhỏ quanh biển hiệu, cũng mắc quanh hai chữ "Tâm quang".

Giờ phút này xem qua, trên lối nhỏ lặng yên, tiệm hoa, cũng lẳng lặng sáng.Sáng hai chữ "Tâm quang".Cũng thắp sáng tâm tư của Liễu Bắc Diệp, hết thảy, đã không còn do dự hay khó hiểu nữa.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa Lan vũ nữ: Vui sướng, tình yêu thầm kín.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa Lan vũ nữ: Vui sướng, tình yêu thầm kín.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận