Tâm Quang


Từ khi được Liễu Bắc Diệp trợ giúp, chuyện kinh doanh cửa hàng tiến triển không tồi.

Đương nhiên sống ở đời cần có chút may mắn, nhưng nếu không tin tưởng vào chính bản thân mình, may mắn làm sao tới được?Mà hôm nay, có vẻ là một ngày tốt lành.Bởi vì cậu có ý tưởng mới.Kì nghỉ hè đi cùng anh Sầm Hề, anh đã cho cậu rất nhiều lời khuyên.

Sau khi trở lại, cậu quyết định triển khai kế hoạch bán hoa theo chủ đề.Rất đơn giản, mỗi tuần với hai, ba loại hoa cố định, cậu sẽ bó theo những cách khác nhau, đặt tên hay, bán với giá rẻ hơn một chút, đưa ra phương án sẵn cho những khách hàng e dè - những người hay chọn đến chọn đi, cuối cùng lại không mua gì hết.Cậu đặt một chiếc bảng đen trên mạng, tối hôm qua vừa nhận được hàng.

Cậu tự biết mình viết xấu, liền ôm bảng sang nhà anh Sầm Hề.Anh Sầm Hề là giảng viên, chữ rất đẹp, cũng quen viết bảng, thấy cậu sang, mỉm cười hiền lành: "Sao vậy? Sao lại ôm bảng đến vậy?""Anh Sầm Hề! Anh còn nhớ lần trước anh bảo em nên bán hoa theo chủ đề không? Em nghĩ được nhiều lắm, đủ dùng cho nửa năm liền! Em đặt mua một chiếc bảng trên mạng, định viết tên các loại hoa của mỗi tuần, cách phối hợp với giá tiền, sau đó đặt trước cửa tiệm."Sầm Hề gật đầu: "Ý kiến hay.""Nhưng chữ em xấu quá..."Sầm Hề xòe tay ra: "Đưa anh, để anh viết cho.""Hì hì, ý em là vậy đấy." Kiều Đông Dương lập tức đưa luôn cả bảng cùng phấn màu.Sầm Hề cười đặt bảng lên bàn, cúi đầu chắp bút, thỉnh thoảng nghe Kiều Đông Dương đề nghị, nơi này vẽ bông hoa, chỗ kia họa phiến lá.Lúc Đào Hạo Nhiên xã giao trở về, thấy bọn họ ghé vào trên bàn, nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt.Anh khẽ nhướn mày, đổi giày, xa xa nhân tiện hỏi: "Làm gì đó?"Sầm Hề ngẩng đầu nhìn anh: "Đã về rồi, có uống rượu không vậy?"Đào Hạo Nhiên đi đến trước bàn, cúi đầu nhìn vài lần liền hiểu, trêu Kiều Đông Dương: "Em trai, sao cả ngày em nhiều chuyện thế hả?"Không đợi Kiều Đông Dương trả lời, Sầm Hề đã giành lời trước: "Đừng đùa em nó nữa." Ngửi mùi rượu nồng nặc trên người Đào Hạo Nhiên, cảm giác anh uống không ít, Sầm Hề không quá vui vẻ, quay đầu nói với Kiều Đông Dương, "Đừng để ý đến anh ấy!""Hừ!" Kiều Đông Dương liền vênh váo nâng cằm, cực kì đắc ý."Haiz..." Đào Hạo Nhiên bất bình.Sầm Hề nhíu mày: "Mau đi tắm rửa đi! Toàn mùi rượu!"Kiều Đông Dương thấy Đào Hạo Nhiên bị ghét bỏ, cười ha ha.Đào Hạo Nhiên đến cùng sờ sờ mũi, đi tắm rửa.Dì Kỷ, người giúp việc nhà Sầm Hề, lúc này đi tới hỏi Sầm Hề: "Hạo Nhiên có muốn ăn gì không?""Kệ anh ấy bị đói đi."Dì cười: "Dì nấu một ít vằn thắn cho cậu ấy rồi!" Lại hỏi Kiều Đông Dương, "Em trai có ăn không?""Dạ có!" Kiều Đông Dương gật đầu."Để dì đi lấy cho con trước.""Dạ vâng ạ!"Sầm Hề cúi đầu, vừa vẽ hoa, vừa nói: "Tối nay em ngủ lại đây nhé.""Dạ vâng." Kiều Đông Dương ngoan ngoãn gật đầu, gật được một nửa, đột nhiên nhớ ra còn phải nấu cơm cho Liễu Bắc Diệp, bèn nhanh chóng đổi ý, "Không được, em phải về nhà!"Sầm Hề ở vùng ngoại thành, cách nhà Kiều Đông Dương rất xa, anh ngẩng đầu nhìn Kiều Đông Dương: "Muộn rồi, đi lại phiền toái, để sáng mai anh bảo Hạo Nhiên đưa em đến tiệm.""Em về còn có việc.""Việc gì?""Nấu cơm để sáng mai mang đi."Sầm Hề liền cười: "Bảo dì Kỷ làm cho em là được, dì nấu ngon cũng không kém em đâu, sau này cũng cứ để dì làm mang qua cho, em đỡ phải nấu cơm phiền toái.""Không phải, em đã hứa ngày mai nấu cơm cho người ta rồi!"Sầm Hề chợt ngưng tay, hỏi cậu: "Lời này có ý gì?""Chính là Liễu Bắc Diệp, người lần trước đưa em đi viện đó."Sầm Hề đương nhiên nhớ rõ việc này, lúc ấy Mạc Chiếu gọi điện cảm ơn Liễu Bắc Diệp, anh cũng rất cảm kích cậu ta.


Anh và cậu ta quan hệ bình thường, chỉ tính là quen biết.Nhưng anh hiểu Liễu Bắc Diệp là kiểu người gì, công tử, kiêu ngạo, quả thật rất ưu tú, nhưng làm việc quá mức cứng rắn, có tiếng là hà khắc.

Dựa theo tính cách của cậu ta, không có chuyện cho tới giờ còn duy trì liên hệ chặt chẽ với Kiều Đông Dương như vậy.

Đặc biệt anh nghe Kiều Dập Tiêu nói qua, Liễu Bắc Diệp lúc trước có khúc mắc lớn với anh em nhà họ.

Ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc gì, anh hỏi: "Chỉ ngày mai thôi sao?"Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn bảng đen, vô tư nói: "Chắc cũng phải đến khi anh ấy không đi làm ở chỗ này nữa.

Anh ấy làm bên cao ốc đối diện tiệm hoa, em nấu cơm cho em, thuận tiện nấu cho anh ấy luôn.""Cậu ta bảo em làm?"Kiều Đông Dương lắc đầu: "Dạ không, tại em thấy anh ấy giúp em nhiều, không biết hậu tạ bằng cách nào, nên tự xung phong đó!"Nghe cũng có lý, thế nhưng, Sầm Hề vẫn cảm giác không đúng chỗ nào.


Anh còn nhớ, người này cố ý "Bùng" bốn vạn tệ của Kiều Đông Dương, là Đào Hạo Nhiên sợ em trai thương tâm, vụng trộm bù lại.

Ngày đó Đào Hạo Nhiên trở về, mắng Liễu Bắc Diệp một trận té tát.Sầm Hề hơn Kiều Đông Dương chục tuổi có dư, Kiều Đông Dương ngây ngây ngốc ngốc, Sầm Hề lại cực kì rõ ràng, là người từng trải, anh biết việc này nhất định có vấn đề.Nhưng anh không nói thẳng, chỉ thăm dò: "Cậu ta hay đến tiệm của em lắm sao?""Cũng bình thường ạ, một tuần vài lần, bởi vì gần ấy mà.""Còn giúp em việc gì nữa không?""Giúp em lập tài khoản xã hội này, giúp em quảng cáo này, còn cho cả cộng sự đến giúp em nữa.

Em định trả tiền, nhưng anh ấy không lấy, em bảo phải hỏi anh Hạo Nhiên trước đã, thế là anh ấy giận.

Em nghĩ người ta giúp mình nhiều, không tiện ý kiến gì, vậy nên cứ thế làm theo thôi." Kiều Đông Dương hỏi Sầm Hề, "Em làm đúng phải không? Người ta có quyền có tiền, không đòi hỏi em điều gì, chủ động giúp đỡ em, nếu em từ chối thì nhỏ mọn quá.


Hơn nữa anh ấy bảo, nể mặt Nam Quân với anh Mạc Chiếu nên mới giúp!"Sầm Hề nhìn Kiều Đông Dương, thật sự không biết nói gì cho phải.Chỉ tính khuôn mặt này, cũng có thể đòi hỏi rất nhiều!Nhưng anh vẫn vững vàng trả lời: "Em làm đúng lắm.

Để anh bảo anh Hạo Nhiên mời cậu ta ăn một bữa cảm ơn.

Dù sao mọi người đều là chỗ quen biết!""Dạ vâng." Kiều Đông Dương gật đầu, lại nói, "Mà cũng muộn rồi, để em vào bếp làm cơm, ngày mai mang cho anh ấy!"Sầm Hề mỉm cười: "Ừ, em đi đi, bảo dì Kỷ làm cùng cho nhanh."Kiều Đông Dương gật đầu, xoay người vừa vào phòng bếp, mặt Sầm Hề lập tức lạnh xuống.Anh kể chuyện này với Đào Hạo Nhiên, còn nói: "Lúc trước sợ em trai nhận nhiều việc sinh mệt, nhưng hiện tại xem ra không ổn.

Anh mau chóng tìm mấy mối để em trai bận tâm, đừng để Liễu Bắc Diệp cả ngày xuất hiện trước mặt nó nữa!"Đào Hạo Nhiên từng bàn chuyện công việc với Liễu Bắc Diệp vài lần, ngược lại cảm thấy Sầm Hề quá đa nghi: "Người như Liễu Bắc Diệp, làm sao thích em trai được? Bọn họ quen biết nhiều năm, nếu có gì thì đã có từ lâu, huống chi, nhà họ Liễu gia phong rất nề nếp, em đừng nghĩ nhiều."Sầm Hề lắc đầu: "Không được, em phải gọi điện cho Tiêu Tiêu."Đào Hạo Nhiên vội giữ tay ngăn cản: "Tính tình Dập Tiêu thế nào, tốt nhất em đừng gọi điện thoại.

Để cậu ta biết, không có việc cũng trở thành có việc, nói không khéo ngày mai liền trở về tìm Liễu Bắc Diệp đánh nhau! Nếu Liễu Bắc Diệp thật sự giúp em trai vì nể mặt anh với Liễu Nam Quân thì sao?""Nhưng mà...""Không có nhưng mà, Liễu Bắc Diệp chắc chắn là trai thẳng, em phải tin vào trực giác của anh."Vì chuyện của Kiều Đông Dương, Sầm Hề có chút bực mình: "Trực giác cái quái gì! Năm đó anh cũng là trai thẳng!""..." Đào Hạo Nhiên tỏ vẻ mình rất vô tội.Mặc kệ nói như thế nào, Sầm Hề đến cùng bị Đào Hạo Nhiên thuyết phục.


Anh tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ một phen, cũng tự thấy bản thân nghĩ nhiều.

Đầu tiên là Liễu Bắc Diệp đã kết hôn, tiếp theo nhà họ Liễu quả thật rất nề nếp, còn nữa, người khôn khéo như Liễu Bắc Diệp, chắc hẳn sẽ không làm điều thừa.Huống chi, liền tính Liễu Bắc Diệp thực sự có ý đồ, bọn họ còn sợ hay sao?Liễu Nam Quân đích xác là bạn thân nhất của Kiều Đông Dương, thằng bé kia anh từng gặp qua, bản tính ngây thơ tốt bụng.

Anh quyết định nể mặt Liễu Nam Quân, tạm thời tin tưởng Liễu Bắc Diệp một hồi.Kiều Đông Dương một đêm mộng đẹp, sáng sớm tỉnh lại, vô cùng vui vẻ cầm bảng đen cùng hai hộp cơm, theo Đào Hạo Nhiên đến tiệm."Em trai, sắp đến mùa thu rồi, đổi mấy chậu này đi." Đào Hạo Nhiên ngắm hàng hoa ngoài cửa, nói."Dạ vâng, em định bày hoa cúc.""Muốn màu gì, để anh đặt hàng cho?""Muốn càng nhiều càng tốt, càng sặc sỡ càng đẹp!""Không thành vấn đề." Đào Hạo Nhiên lại dặn dò cậu một phen, mới lên xe rời đi.Mà ý tưởng bán hoa theo chủ đề, có vẻ cực kì hiệu quả.Giữa trưa, có nhiều dân văn phòng đến xem, thấy hoa được bó sẵn, giá cả phải chăng, lại có một hai bông hồng nhập khẩu, không do dự liền chọn.

Kiều Đông Dương bận rộn luôn tay, sáng sớm cậu chuẩn bị sẵn hai ba bó, nghĩ có thể bán hết cũng đã là không tồi, kết quả không ngờ, này căn bản không đủ.Toàn bộ giữa trưa, Kiều Đông Dương đều bó hoa cùng lấy tiền, nói chuyện phiếm với khách.Có người đề nghị: "Cậu nhập thêm bình hoa về bán đi, như vậy tiện cả đôi đường, chị đỡ phải đi tìm nơi khác."Kiều Đông Dương sửng sốt, lập tức gật đầu: "Dạ vâng! Cảm ơn chị!" Ý kiến này rất hay.

Cậu đáp, "Lát nữa em sẽ đặt hàng luôn, ngày mai các chị đến chọn nhé!" Bởi vì hôm nay buôn bán thuận lợi, cậu có chút kích động, lại nói, "Cảm ơn mọi người đã thích hoa của em, lần đầu tiên mở bán theo chủ đề được ủng hộ như vậy, em sẽ tặng thêm mỗi người một bông hồng nhập khẩu, chọn màu tùy ý!"Các khách hàng vừa nghe, lập tức hưng phấn qua giá hoa lựa chọn.Chính giữa lúc bận rộn ấy, Kiều Đông Dương nghe được tiếng chuông gió.Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Bắc Diệp vén đuôi chuông, bước vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận