Tâm Quang


Ăn hết cơm, Liễu Bắc Diệp liền đi, chỉ là trước khi đi, anh còn hỏi: "Cậu muốn bình kiểu gì?""Dạ?""Không phải nói muốn nhập ít bình về bán sao?""À, thì kiểu thủy tinh đơn giản thôi ạ.

Đường kính khoảng 10cm, độ cao khoảng 30cm, anh nghĩ ổn không?"Liễu Bắc Diệp tài giỏi cỡ nào, cũng không thể thông thuộc mọi thứ.

Thế nhưng được Kiều Đông Dương trưng cầu ý kiến, anh liền đặc biệt hài lòng, gật gật đầu: "Để tôi đặt hàng cho cậu.""Không không không!" Kiều Đông Dương thật sự không muốn anh giúp nữa.


Còn tiếp tục như vậy, cả một đời cậu cũng không trả hết nợ nhân tình.

Cậu biết, Liễu Bắc Diệp sẽ không nhận tiền của cậu."Quyết vậy đi." Cố tình Liễu Bắc Diệp lần nào cũng chỉ ném xuống một câu "Quyết vậy đi", không đợi Kiều Đông Dương phản ứng liền mất dạng.Kiều Đông Dương phiền muộn nằm sấp trên bàn.Mãi đến tám giờ tối chuẩn bị đóng cửa về nhà, cậu vẫn thấy phiền muộn.Cậu muốn chia sẻ chuyện này, hỏi ý kiến ai đó, nhưng biết tìm ai bây giờ?Liễu Nam Quân không thể, người ta là anh em ruột; phía anh Sầm Hề không thể, bọn họ sẽ nghĩ Liễu Bắc Diệp bắt nạt cậu; Anh trai cậu, càng không thể! Anh trai cậu đặc biệt ghét Liễu Bắc Diệp, anh mà biết, chắc chắn sẽ về đây cãi nhau với anh ta, hoặc thậm chí đánh một trận...Cậu thở dài, thôi thì hỏi dì Đổng vậy.Cậu lấy bảng đen ngoài cửa, xoay người đi vào.Lại có đèn xe ở phía sau, dường như cố ý muốn chiếu cậu.Cậu nheo mắt quay đầu, nhìn thấy Liễu Bắc Diệp ngồi ở ghế lái."Anh trai nhà họ Liễu, anh còn chưa tan tầm ạ?""Tôi đang về, cậu thì sao?""Em cũng đang định về!"Liễu Bắc Diệp xuống xe: "Trùng hợp vậy, để tôi đưa cậu về."Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn nói: "Nhưng nhà em ngược đường với nhà anh, phiền toái lắm, thôi, em đi tàu điện ngầm cho tiện.""Không sao, lái xe cũng nhanh thôi."Cậu còn đang do dự, Liễu Bắc Diệp liền rút lấy bảng đen, đánh giá vài lần, hỏi: "Ai vẽ cho cậu?""Anh Sầm Hề ạ, em vẽ xấu lắm.""Vậy vài ngày nữa đổi hoa, cậu lại phải sang đó?"Kiều Đông Dương gật đầu: "Dạ vâng, em nhờ anh ấy rồi!""Vậy rất phiền toái.""Không sao, anh Sầm Hề không ngại đâu."Liễu Bắc Diệp cười cười: "Vậy tôi đưa cậu về nhà, sao cậu lại cảm thấy phiền toái?""Em..." Kiều Đông Dương cạn lời."Nếu cậu đã gọi tôi là anh, vậy nên coi tôi như anh trai thật, đừng khách sáo.""Nhưng mà..."Liễu Bắc Diệp nhét bảng vào tay cậu: "Đừng nhưng mà, vào dọn dẹp nốt đi, rồi tôi đưa cậu về.""Dạ." Kiều Đông Dương rốt cục nghe lời đi vào dọn đồ, vừa dọn, cậu vừa hỏi, "Bó lan vũ nữ lần trước em tặng, anh thích không ạ?"Liễu Bắc Diệp gật đầu.Kiều Đông Dương thấy vậy, liền rút một cành lan vũ nữ, hai cành cát cánh màu Champagne cùng mấy bông hồng màu cam, thắt nơ lại.

Cậu đóng chặt cửa, xoay người đưa hoa cho Liễu Bắc Diệp: "Tặng anh đó, chủ đề cuối tuần này là màu cam."Liễu Bắc Diệp nhìn chằm chằm Kiều Đông Dương, thật vất vả mới dời được tầm mắt.Trên đường, Kiều Đông Dương hỏi Liễu Bắc Diệp ngày mai muốn ăn gì.Liễu Bắc Diệp vẫn là câu nói cũ: Thịt.Kiều Đông Dương lại hỏi vì sao anh tan tầm muộn như vậy.Liễu Bắc Diệp nói là tăng ca.


Tuy ngày nào cũng phải tăng ca, nhưng hôm nay về muộn, thực chất là vì đợi cậu.Nếu đã hiểu lòng mình, vậy nên hành động theo ý nó.Theo đuổi là một nghệ thuật, tuy Liễu Bắc Diệp chưa từng theo đuổi ai, nhưng anh tự hiểu, quả dưa ngốc như Kiều Đông Dương, phương pháp thích hợp duy nhất là mưa dầm thấm đất.Dù sao người trong lòng ở ngay trước mắt, có sốt ruột hơn nữa, anh cũng chỉ có thể nhắc nhở chính mình không cần nóng vội.Đến nơi, Kiều Đông Dương nói tiếng cảm ơn liền xuống xe.Liễu Bắc Diệp cởi dây an toàn, cũng cùng xuống: "Cậu chờ một chút.""Dạ?"Liễu Bắc Diệp vòng ra cốp xe, lấy một chậu cây nhỏ, đi tới trước mặt cậu: "Cho cậu này."Kiều Đông Dương cầm trong tay nhìn kỹ một lát, không nhận ra cây gì, nhưng dường như không phải cây ra hoa.Liễu Bắc Diệp chần chờ vài giây, nói: "Đây là tiên vũ mạn lục nhung, hay còn gọi là xuân vũ.""Tiên vũ mạn lục nhung? Xuân vũ?" Kiều Đông Dương nhỏ giọng lặp lại một lần, cười đáp, "Cảm ơn anh ạ."Đêm mùa hạ vốn luôn nhẹ nhàng, Kiều Đông Dương lại cười khả ái như vậy.

Trong lòng Liễu Bắc Diệp vô vàn cảm xúc, lại không cách nào sóng sánh trào ra, nhất thời cảm thấy có chút bị đè nén."Anh chưa ăn cơm đâu đúng không? Vào nhà em đi, bây giờ em nấu, lát nữa mình cùng ăn."Dụ hoặc quá lớn, Liễu Bắc Diệp thiếu chút nữa liền đồng ý.Anh châm chước một lát, cuối cùng từ chối.

Anh sợ anh làm ra chuyện gì, bây giờ còn chưa phải lúc.


Anh không phải là người giỏi nhẫn nại, một lần này, đã nhịn rất lâu.Kiều Đông Dương không nghĩ anh sẽ cự tuyệt, nhất thời có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: "Vậy một giờ chiều mai anh sang quán ăn cơm nhé, đến sớm đông khách, sợ anh không có chỗ ngồi.""Ừ." Liễu Bắc Diệp gật đầu.Kiều Đông Dương thực ra cũng hiểu bầu không khí có chút là lạ, nhưng căn bản không tìm được chỗ lạ ở đâu.

Cậu nghĩ nghĩ, một tay ôm cây, một tay vẫy vẫy Liễu Bắc Diệp: "Em về đây.""Ừ."Kiều Đông Dương nhấc chân đi về phía trước."Đợi chút!"Kiều Đông Dương vui vẻ quay đầu: "Sao ạ?!" Cậu cho rằng Liễu Bắc Diệp đổi ý.Nhưng anh chỉ nói: "Về sau tôi có thể trang trí bảng giúp cậu, lúc nào muốn đổi, cậu báo trước với tôi một tiếng là xong."Kiều Đông Dương chần chừ, không biết có nên tiếp tục nợ nhân tình hay không?Liễu Bắc Diệp muốn cậu coi như anh trai, nói chân thành tha thiết như vậy, nếu cậu từ chối, sợ sẽ làm anh tổn thương.Liễu Bắc Diệp thấy cậu không nói lời nào, biết Kiều Đông Dương lại do dự.Càng biết cậu vẫn coi anh như người ngoài, không hoàn toàn tin tưởng anh.Anh bước tới trước mặt Kiều Đông Dương, nâng tay xoa xoa tóc cậu: "Mau về đi, tôi cũng phải về rồi.

Cuối tuần cần cứ báo với tôi một tiếng, tôi sẽ sang vẽ bảng giúp cậu.""Dạ." Rốt cục, Kiều Đông Dương vẫn đồng ý.Liễu Bắc Diệp mỉm cười, buông tay xuống.Kiều Đông Dương nhìn anh, dường như không còn gì để nói.

Cậu lại vẫy vẫy tay, xoay người đi vào hành lang.Đợi khi ánh đèn trong phòng Kiều Đông Dương sáng lên, Liễu Bắc Diệp mới lái xe rời đi.Thực ra chậu tiên vũ mạn lục nhung kia, ngoài cái tên xuân vũ ra, còn một danh tự nữa, chính là: Tiểu thiên sứ.Chậu hoa anh thảo của Kiều Đông Dương, anh vẫn để trong nhà, không trồng xuống vườn, mà lưu lại trong phòng ngủ.


Dạo gần đây, chậu anh thảo ấy trông không được ổn lắm, anh liền mang nó đến nhà thợ làm vườn riêng của gia đình, nhân tiện tìm loại cây nào đẹp đẹp, tặng cho Kiều Đông Dương.Chậu tiểu thiên sứ kia, phiến lá quả thật giống lông vũ, là loại cây trưng lá, không nở hoa.Lúc ấy anh chỉ tùy tay chỉ, hỏi cây này tên gì.Người thợ cười: "Nó là tiểu thiên sứ.""Tiểu thiên sứ?"Ông gật đầu: "Thực ra tên gốc là tiên vũ mạn lục nhung, nhưng nhìn phiến lá tựa như lông vũ, lâu dần, liền có người gọi là tiểu thiên sứ."Lúc ấy, Liễu Bắc Diệp liền muốn đưa cây này cho Kiều Đông Dương.Kiều Đông Dương chẳng phải chính là tiểu thiên sứ sao?Nhưng đợi đến khi chân chính đưa cho cậu, Liễu Bắc Diệp mới nhận ra, bản thân khó có thể mở miệng nói ra cái tên tiểu thiên sứ.Trên đường trở về, anh vừa lái xe, vừa bất giác buồn cười lắc đầu.Hơn ba mươi năm qua, thích một người thật không dễ dàng.Theo đuổi một người thật quá không dễ dàng.So với kinh doanh còn khó hơn gấp bội.Kiều Đông Dương vào nhà, cẩn thận đặt chậu cây lên bàn, sau đó cầm di động, gõ năm chữ "Tiên vũ mạn lục nhung" vào khung tìm kiếm, kết quả hiện ra, cậu đang định nhấn vào, trên màn hình lại có cuộc gọi đến, là Đào Hạo Nhiên.Cậu nhận điện thoại: "Anh Hạo Nhiên ạ?""Ôi chao, sao hôm nay lại gọi anh ngoan như vậy?""...""Được rồi, hôm nay không đùa em.

Anh đây dẫn em đi kiếm tiền, muốn hay không?""Là gì ạ?""Vẫn là hôn lễ."Hôn lễ lần trước, tuy kết quả không đâu vào đâu, nhưng Kiều Đông Dương vẫn muốn làm lần nữa, rất có cảm giác thành tựu, hơn nữa không gian trang trí lớn, vậy nên vừa nghe xong, cậu không chút do dự liền đồng ý: "Được ạ!""Lần này nhận nhanh ghê.

Đến ngày hẹn anh sẽ tới đón em, mang em đi gặp khách.""Dạ vâng!"Đào Hạo Nhiên dặn dò thêm vài câu, mới tắt điện thoại.Kiều Đông Dương cúp máy, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu, vội vàng đi tìm sổ ghi chép, quên nhìn kết quả tìm kiếm trên di động: Tiên vũ mạn lục nhung, hay còn gọi "Tiểu thiên sứ"....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận