Tâm Quang


Từ tháng mười một năm ngoái đến cuối tháng tám năm nay, đã qua ba mùa đông, xuân, hạ.

Trước khi mùa thu đến, cửa hàng hoa của Kiều Đông Dương rốt cuộc có lời.Cậu cầm bút tính một lượt, ra kết quả là số dương, thế nhưng có chút không thể tin được.Lập tức lấy máy tính tính lại, con số tuy chênh nhau mấy chục, nhưng đích xác vẫn là số dương.Kiều Đông Dương khẽ nở nụ cười, cầm di động muốn báo ngay cho anh trai, Liễu Bắc Diệp lúc này vào cửa.Tuy cậu vẫn thường xuyên cười ngốc, nhưng vui vẻ được đến mức này cũng quả thật khó gặp.

Kiều Đông Dương ngẩng đầu thấy anh, vội vàng thông báo: "Em có lãi rồi!"Trông cậu tươi cười, Liễu Bắc Diệp không khỏi ngứa ngáy trong lòng, nhưng trên mặt như cũ không để lộ dấu vết.


Anh đi tới trước bàn, cúi đầu xem sổ sách cùng máy tính, hai bên được hai con số khác nhau, nhưng đích xác có lãi.Kiều Đông Dương thấy anh xem sổ sách, khẩn trương hỏi: "Sao, em tính đúng không?!" Kiều Đông Dương đẩy đẩy máy tính ra trước, "Anh tính lại giúp em, em sợ em tính nhầm!"Chỉ vài con số, Liễu Bắc Diệp tính nhẩm cũng ra.

Nhưng được Kiều Đông Dương tin tưởng như vậy, tinh thần khoan khoái, anh quả thật nhận lấy máy tính, tính lại giúp cậu.Nhìn thấy kết quả cuối cùng là con số cũ, Kiều Đông Dương nhẹ nhàng thở ra: "Đúng là lãi thật!"Liễu Bắc Diệp trêu đùa: "Có tiền lãi rồi muốn làm gì?"Kiều Đông Dương lập tức trả lời: "Mua quà cho anh trai em!""..." Liễu Bắc Diệp tự biết mình không so được với Kiều Dập Tiêu, Sầm Hề hay Đào Hạo Nhiên, thậm chí dì Đổng hay Liễu Nam Quân, anh cũng không sánh được.

Nhưng nghe Kiều Đông Dương thốt ra đương nhiên như vậy, trong lòng Liễu đại thiếu vẫn không khỏi nhói nhói.Anh tự giễu, thầm mến là vậy đó sao?Mấy chục tuổi rồi còn chơi thầm mến, thật khổ.


Đã vậy, đối phương còn không quá thông minh, lúc nào mới nhận ra tình cảm của anh? Cố tình anh lại không thể vội, một khi vội, người này nhất định sẽ bị dọa chạy.Kiều Đông Dương còn cân nhắc: "Nên mua gì bây giờ? Anh trai em không thiếu gì hết, hay là mua quần áo, hay là mua sách?" Quay sang Liễu Bắc Diệp, "Anh trai nhà họ Liễu có muốn mua gì không?""Sao?" Liễu Bắc Diệp được sủng ái mà có chút giật mình."Anh thích gì? Em tặng!""Tôi cũng có phần?""Đúng vậy! Anh thích gì, em đều có thể mua cho anh!" Kiều Đông Dương rất hào phóng."Cậu gửi tiết kiệm đi, tôi không cần.""Em có tiền mà!"Liễu Bắc Diệp gõ gõ bàn: "Không phải cậu muốn mua nhà hay sao, gửi tiết kiệm đi!""Nhưng anh bảo em không mua được còn gì.

Em quyết định rồi, em không mua nhà nữa, em muốn mua xe hơi!"Liễu Bắc Diệp thiếu chút nữa bật cười, nhưng Kiều Đông Dương đã mở lòng tâm sự, anh nhất định không thể đả kích tính tích cực của người ta, tạm không đề cập tới giấy phép lái xe, anh chỉ nói: "Vậy cậu càng phải tiết kiệm, tiết kiệm sớm sẽ mua được xe sớm." Dứt lời, anh lại hỏi, "Cậu thích xe gì?""..." Kiều Đông Dương ngẩn người, "Em không biết.""..." Liễu Bắc Diệp quay sang chỗ khác, anh sợ anh không nhịn được sẽ phì cười, thậm chí còn ôm lấy Kiều Đông Dương, xoa tóc cậu thật mạnh, thật sự là dễ thương quá sức!"Anh sao vậy?" Kiều Đông Dương kinh ngạc hỏi.Liễu Bắc Diệp điều chỉnh tốt cảm xúc, dường như không có việc gì lại xoay người: "Hôm nay làm món gì?"Kiều Đông Dương lập tức quên chuyện xe cộ, quay đầu đi cầm hộp cơm."Gà luộc này, tôm rang muối, với một món canh!" Cậu mở hộp, cười cười, "Nhiều thịt lắm, anh ăn đi."Mấy ngày nay, cửa hàng đã phát triển vào quỹ đạo, nói không quá lời, phân nửa công lao đều thuộc về Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp giúp cậu lập fanpage, dạy cậu cách giao tiếp với khách hàng, còn giúp cậu vẽ bảng, tìm nguồn cung cấp bình hoa...Liễu Bắc Diệp ở trong lòng cậu, triệt để đã có một hình tượng mới.Thậm chí cậu còn nghĩ, phải chăng hai người đã trở thành bạn bè?Thẳng đến một ngày trưa thứ sáu, rất nhiều khách đến tiệm, không mua hoa, mà hỏi xem chủ đề cuối tuần này là gì.Kiều Đông Dương thành thật khai báo, Liễu Bắc Diệp biết xong, giáo dục cậu một lượt, nói làm vậy là không đúng.Kiều Đông Dương buồn rầu: "Đằng nào cũng bán, nói trước không tốt sao?""Đồ ngốc này, có hiểu bất ngờ là gì không?""Ai ngốc?!" Kiều Đông Dương không bao giờ bắt được trọng điểm."Nói trước, nếu lỡ có người không thích, cuối tuần họ sẽ không lại đây, cậu liền đánh mất một cơ hội kiếm tiền.""Nhưng không nói họ lại mất hứng?!""Vậy thì nói một nửa thôi.""Nói một nửa?""Ví dụ như bó này, có hoa hướng dương, thủy tiên, bách hợp..." Liễu Bắc Diệp nói giữa chừng, thấy Kiều Đông Dương sững sờ nhìn mình, liền rút một cành bách hợp, gõ nhẹ lên đầu cậu, "Nghĩ gì đó?""À..." Kiều Đông Dương hồi hồn, nét mặt hiện ra sùng bái, "Không ngờ anh biết hết mấy hoa này!"Liễu Bắc Diệp đắc ý trong lòng, nhưng trên mặt không hiện, ngược lại nghiêm túc nói: "Bởi vì mỗi lần cậu kiểm hàng, hoặc bán hàng cho khách, tôi đều quan sát kĩ."Kiều Đông Dương nghiêm túc gật gật đầu: "Em phải học tập anh, học cách quan sát kĩ.""..." Liễu Bắc Diệp tiếp tục hướng dẫn, "Nếu có người hỏi cậu, cậu cứ nói chủ đề cụ thể còn chưa định ra, nhưng chắc chắn sẽ có thủy tiên, bách hợp.

Bọn họ khẳng định sẽ hỏi tiếp còn những hoa gì, cậu liền nói tới cuối tuần mới quyết.


Như vậy vừa gây được tò mò, vừa tránh được thất vọng, thúc đẩy khách hàng đến xem lần nữa.

Mà hoa tươi nói chung, nhìn thấy trực tiếp sẽ có thêm cảm tình, việc kinh doanh cũng tự nhiên thuận lợi."Kiều Đông Dương gật đầu."Đồng thời, cậu còn phải quảng cáo, mỗi thứ hai, Weibo cùng Wechat sẽ đăng bài một lần.

Không bỏ qua bất cứ cơ hội mở rộng nào."Kiều Đông Dương gật đầu như giã tỏi, ánh mắt tràn đầy sùng bái.Liễu Bắc Diệp lúc này mới khẽ mỉm cười: "Nói chung không nên quá thành thực.


Thành thực là đức tính tốt, nhưng chỉ nên giới hạn trong phạm vi bạn bè, người nhà thôi."Quan điểm này có chút không hợp với tính cách Kiều Đông Dương, vì thế cậu nhíu mày.Liễu Bắc Diệp đặt hoa xuống, nhân tiện nói: "Ăn cơm!"Vì thế Kiều Đông Dương lại quên.Thế nhưng cậu nhớ kĩ bài giảng của Liễu Bắc Diệp.Thứ sáu, các chị em công sở lại tới hỏi cậu chủ đề cuối tuần này, cậu trả lời sẽ chọn hai màu hồng, trắng, còn cụ thể dùng loại hoa nào, chủ nhật mới quyết, thứ hai sẽ đăng trên Weibo.Các chị em hỏi xong cũng không vội vàng đi, trong đó một người còn lên tiếng: "Soái ca hôm nay không đến à em?"Kiều Đông Dương sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, "Soái ca" là chỉ Liễu Bắc Diệp, cậu cảm giác có chút là lạ, liền hỏi: "Các chị muốn gặp anh ấy ạ?""Đẹp trai thế, đương nhiên muốn gặp rồi." Một cô gái hoạt bát trêu đùa.

Vừa dứt lời, tiếng chuông gió liền vang lên.Các chị em nhất loại quay đầu, quả nhiên là Liễu Bắc Diệp.Vẫn là khuôn mặt cũ, Kiều Đông Dương không thấy đẹp trai ở điểm nào, nhưng các chị em, ai ai cũng đang nhìn anh.Liễu Bắc Diệp mặc kệ mấy tầm mắt ấy, đi thẳng tới bàn quầy: "Còn bó nào cần bọc không?"Kiều Đông Dương lắc đầu.Liễu Bắc Diệp thấy cậu rầu rĩ không vui, cảm giác có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ vừa nảy sinh tranh chấp? Nhưng Kiều Đông Dương ngoan như vậy, liệu tranh chấp được với ai? Huống chi, mấy cô gái này đều quý cậu nhóc."Vẫn quên không hỏi, hai người là bạn phải không?" Lên tiếng là cô gái ban nãy hỏi thăm "Soái ca".Kết quả..."Vâng.""Không phải."Kiều Đông Dương kinh ngạc nhìn Liễu Bắc Diệp.Nói "Vâng" là Kiều Đông Dương, nói "Không phải" là Liễu Bắc Diệp.Các chị em: 〇.〇"Vậy, chắc là anh em?""Vâng.""Không phải."Nói "Vâng" như cũ là Kiều Đông Dương, nói "Không phải" như cũ là Liễu Bắc Diệp.Kiều Đông Dương là kiểu người trong lòng nghĩ sao, ngoài mặt sẽ vậy.

Cậu sụp vai, ánh mắt nhìn mặt bàn, không nói một lời.Ai nấy đều thấy được, cậu mất hứng.Cửa hàng bán hoa nhất thời có chút im lặng.Các chị em lúng túng nói "Cuối tuần gặp" liền đi.Nhưng Kiều Đông Dương vẫn cúi đầu, không đáp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận