Tâm Quang


Không đợi Liễu Bắc Diệp nghĩ xong, Kiều Đông Dương đã cầm hai hộp cơm, xoay người muốn đi ra ngoài.Liễu Bắc Diệp vội vàng giữ chặt: "Lại đi đâu nữa?""Đem cho anh chị Văn Viễn, Văn Lộ ăn!"Liễu Bắc Diệp thấy Kiều Đông Dương chịu giao tiếp với mình, trong lòng nhẹ nhõm, không dám do dự mặt khác, giải quyết mâu thuẫn trước mắt mới là chuyện nên làm, anh liền giải thích: "Không phải không coi cậu là bạn, cũng không phải không coi cậu là anh em."Kiều Đông Dương nghi hoặc nhìn anh: "Nhưng chính anh nói không phải! Em biết anh xem thường em!"Liễu Bắc Diệp không hiểu, hỏi ngược lại: "Sao lại nói như vậy?""Ngày xưa anh mắng mẹ em là tiểu tam, mắng hai anh em em, chắc chắn anh coi thường nhà em.""..." Liễu Bắc Diệp thật sự hối hận chuyện ngày đó, cũng từng đích thân xin lỗi Kiều Đông Dương, không ngờ rằng Kiều Đông Dương đến giờ vẫn nhớ rõ."Nếu anh coi thường nhà em, sao còn giúp em nhiều như vậy? Lần trước anh đưa em đi bệnh viện, em thấy rất biết ơn.

Nhưng nếu anh khinh em, tốt nhất về sau mình đừng gặp nữa, em cũng sẽ không nấu cơm cho anh.

Hai ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay hòa bình đi.""..."Kiều Đông Dương thấy Liễu Bắc Diệp im lặng, giống như bị cậu nói trúng, không khỏi càng hụt hẫng.

Cậu hất tay Liễu Bắc Diệp, đương nhiên là không thành công.Liễu Bắc Diệp rốt cuộc mở miệng: "Vì những lời nói trước kia, tôi lần nữa xin lỗi anh em cậu.


Tôi không coi thường nhà cậu.

Nếu tôi là người như vậy, sao còn thường xuyên tới chỗ cậu làm gì?"Đây đúng là điều Kiều Đông Dương thắc mắc.

Cậu suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: "Bởi vì anh muốn ăn cơm em làm!"Liễu Bắc Diệp bật cười.Kiều Đông Dương càng tức giận, dùng tay còn lại đẩy Liễu Bắc Diệp, nhưng tay đang cầm hộp cơm, không tiện hoạt động.Liễu Bắc Diệp ngứa ngáy trong lòng, duỗi tay ôm cậu, dùng sức mà xoa tóc cậu.Thật sự không phải anh muốn cười, cũng chắc chắn không phải anh cười nhạo, nhưng Kiều Đông Dương quả thực quá, quá đáng yêu!Ai có thể nghĩ trong tình huống căng thẳng này, cậu lại có thể ngây ngô mà dõng dạc nói ra những lời như vậy, anh không cười không được.Đây là lần đầu tiên anh ôm Kiều Đông Dương, tuy đối phương căn bản không biết đây là ôm, nhưng trong lòng anh đã cực kỳ thỏa mãn: "Tôi thật sự không coi thường cậu, cũng không phải muốn giữ khoảng cách với cậu.

Chỉ là, tôi không muốn chúng ta là bạn bè, cũng không hy vọng chúng ta là anh em.""Tại...!Tại sao?" Kiều Đông Dương ngây ngẩn."Cậu còn nhỏ, chưa hiểu được." Liễu Bắc Diệp quyết định chờ thêm một chút.

Mới hơn một tháng, sinh vật đơn bào Kiều Đông Dương sẽ không tin lời anh.Kiều Đông Dương vừa nghe liền bất mãn phản đối: "Em hai mươi hai rồi!"Liễu Bắc Diệp khẽ thở dài, vậy mới nói em còn nhỏ, căn bản không hiểu lòng anh."Cậu chỉ cần nhớ, tôi không muốn cậu là bạn bè hay anh em, là vì trong lòng tôi, cậu còn gần gũi hơn thế nữa.""Nhưng quan hệ gần gũi nhất không phải là cha mẹ, anh em cùng bạn bè hay sao?" Kiều Đông Dương khó hiểu."Vẫn còn nữa.""Nhưng mà...""Hãy tin tôi.


Chúng ta không làm anh em hay bạn bè, nhưng tôi sẽ coi cậu là người quan trọng nhất."Nói đến mức này, đổi làm người khác đã sớm hiểu.Cố tình Kiều Đông Dương lại không, cậu nghiêm túc tự hỏi một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Liễu Bắc Diệp: "Tại sao em phải tin anh? Anh nói vậy, chỉ vì muốn ăn cơm em làm thôi.

Trên thế giới này trừ người nhà ra, quan hệ gần gũi nhất chính là bạn bè, đừng hòng lừa em."Liễu Bắc Diệp nhìn cậu, muốn nói lại thôi, chung quy chỉ hỏi: "Ban đầu giúp cậu, tôi còn chưa ăn cơm cậu làm, phải không?""...!Phải.""Nếu tôi thật sự coi thường cậu, không quan tâm đến cậu, vậy đâu cần ở đây giải thích làm gì?"Kiều Đông Dương nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Cũng đúng...""Còn nhiều chuyện, sau này dần dần cậu sẽ hiểu.""Sao phải đợi sau này?""Bởi vì..." Liễu Bắc Diệp chưa dứt lời, Đỗ Tiểu Vũ đã hộc tốc chạy vào, sốt ruột gọi: "Chủ tịch Liễu..." Cô cũng không thể dứt lời, bởi vì cô nhìn thấy chủ tịch Liễu, thế nhưng ôm ông chủ tiệm hoa!Trời ạ!!!Nội tâm cô điên cuồng hò hét, trước kia chỉ dám đoán mò, còn tự cảm thấy suy đoán của mình quá hoang đường, thế nhưng hiện giờ chính mắt gặp được! Những lời định nói, đột nhiên quên sạch sẽ.Liễu Bắc Diệp lúc này mới buông Kiều Đông Dương ra, nhưng một tay vẫn nắm chặt tay cậu, sợ cậu chạy.

Anh hỏi Đỗ Tiểu Vũ: "Chuyện gì?"Đỗ Tiểu Vũ hồi hồn: "À...!Dạ, trợ lý Thẩm nói có vị tiên sinh họ Chu đến từ Tô Châu, tìm sếp có việc gấp."Liễu Bắc Diệp lấy di động ra xem, di động để chế độ im lặng, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ.Cúi đầu nhìn Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương cũng đang nhìn anh.Liễu Bắc Diệp từ trước đến nay rất bận, Kiều Đông Dương lúc này mới ý thức được, anh chờ ở đây lâu, nhất định sẽ bỏ lỡ nhiều chuyện quan trọng.

Có lẽ Liễu Bắc Diệp không lừa cậu.


Nếu thật sự không quan tâm đến cậu, hẳn anh sẽ không bỏ mặc công việc, đợi ở đây để giải thích với cậu.Liễu Bắc Diệp dặn Đỗ Tiểu Vũ: "Cô về trước đi, ba phút nữa tôi đến.""Dạ!" Đỗ Tiểu Vũ nói xong liền chạy.Liễu Bắc Diệp thầm thở dài, giữ chặt hai vai Kiều Đông Dương, khom lưng nói: "Buổi tối chờ tôi, tôi đưa cậu về nhà.""Em tự về được.""Chờ tôi đưa cậu về nhà." Liễu Bắc Diệp nhắc lại."Em..."Kiều Đông Dương chưa nói xong, Liễu Bắc Diệp đã buông tay, xoay người ra ngoài.Kiều Đông Dương không tiễn anh về như mọi lần, chỉ đứng tại chỗ, có chút khó hiểu nhìn theo bóng anh.

Cậu chợt nhớ ra, Liễu Bắc Diệp còn chưa ăn cơm, không hiểu sao, trong lòng cậu có chút khó chịu.Cậu bắt đầu tin anh.

Dù sao, anh cũng không đòi hỏi cậu điều gì.Khó được thở dài một lần, cậu bỏ hộp cơm lên bàn, đồ đã nguội, không dùng được nữa.

Sang tiệm trà sữa của Văn Lộ, cậu mua một ly trà xanh bình thường nhất."Không cho sữa, cũng không cho trân châu, chỉ cần ba phần đường."Văn Lộ ngạc nhiên hỏi: "Sao lại đổi khẩu vị?""Không phải cho em ạ."Văn Lộ không hỏi cậu cụ thể mua cho ai, chỉ nhanh chóng làm đồ uống.Kiều Đông Dương mua xong, lại sang tiệm Văn Viễn mua thêm sandwich cùng mấy miếng bánh kem, sau đó xách sang tòa nhà 21 tầng, trước khi đi còn nhờ Văn Viễn trông hộ cửa hàng một lúc.Văn Viễn thấy cậu đi xa, chạy sang tìm Văn Lộ nói chuyện.Văn Lộ dạo gần đây đang đi xem mặt, là người nhà giới thiệu.

Thật ra cũng không phải cô không thích Văn Viễn, nhưng cô cảm thấy Văn Viễn không thích hợp làm chồng, anh hợp làm nghệ sĩ, hoặc là dân du cư, nói chung hợp với cuộc sống tự do không trói buộc.


Bởi vậy, mấy ngày nay nhìn đến Văn Viễn, cô không khỏi có chút xấu hổ.Văn Viễn dường như cũng nhận ra, càng ngày càng ít tới chỗ cô.Lại không ngờ lúc này, anh xuất hiện.Văn Viễn "Khụ" một tiếng, muốn mở lời, lại không biết bắt đầu từ đâu, bèn đem bán Kiều Đông Dương: "Ông ngốc Kiều Đông Dương, bị tán còn không biết.""Đừng nói em ấy ngốc, em ấy gọi là đơn thuần." Nhắc xong, Văn Lộ vội vàng hỏi: "Mà ai tán?""Thằng cha họ Liễu đó, ngày nào cũng đến, buổi tối còn tìm mọi cách đưa Kiều Đông Dương về nhà, suốt ngày dừng xe chỗ góc ngoặt, ai mà không biết?"Văn Lộ không thể tin nổi: "Em có biết đâu!"Văn Viễn đột nhiên cô đơn cười cười: "Có thể là vì, anh với hắn ta cùng chung cảnh ngộ.""..."Hai người lại rơi vào im lặng.Kiều Đông Dương ra khỏi thang máy, nhân viên lễ tân liền nhận ra, tươi cười hỏi cậu: "Cậu đến tìm chủ tịch Liễu phải không? Ngài ấy đang bận tiếp khách.""Dạ không..." Kiều Đông Dương đưa hai túi giấy cho cô, "Chị chuyển cái này cho anh ấy hộ em ạ.""Cậu được phép vào văn phòng của chủ tịch mà?""Không được..." Kiều Đông Dương từ chối, hơn nữa nói xong liền đi.Nữ nhân viên mang đồ tới văn phòng Liễu Bắc Diệp, vốn định để đồ xong liền đi luôn, không ngờ cửa văn phòng đối diện mở ra, bắt gặp trợ lý Thẩm.Trợ lý Thẩm hiển nhiên cũng không nghĩ sẽ gặp cô ở đây, hỏi: "Chuyện gì vậy?""Có người nhờ em chuyển đồ cho chủ tịch ạ.""Ai?" Trợ lý Thẩm nhìn hai túi giấy trong tay cô."Là ông chủ tiệm hoa chỗ góc đường."Trợ lý Thẩm lập tức có ấn tượng, liền vươn tay: "Đưa cho tôi.""Dạ vâng!" Cô giao đồ xong, lập tức xoay người trở về vị trí công tác.Nhưng thật ra trợ lý Thẩm đứng suy nghĩ một lúc, quyết định quay vào văn phòng mình vừa đi ra.Liễu Bắc Diệp đang nói chuyện phiếm cùng vị chủ tịch họ Chu, mới bàn xong ý tưởng hợp tác, nét mặt hai bên đều nhẹ nhàng khoan khoái mỉm cười.

Chủ tịch Chu thấy trợ lý Thẩm xách đồ vào, nói giỡn: "Biết tôi đói nên mua trà chiều phải không?"Trợ lý Thẩm cười cười, không trả lời, chỉ nhìn về phía Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp vốn đang cúi đầu uống trà, không để ý bọn họ, chỉ đến khi không thấy trợ lý Thẩm trả lời, mới ngẩng đầu xem.Anh lập tức nhận ra, là logo cửa hàng của Văn Lộ và Văn Viễn.Liễu Bắc Diệp buông chén, đứng dậy: "Tôi có chút việc, xin phép để trợ lý Thẩm tiếp chuyện với ngài."Chủ tịch Chu quen biết Liễu Bắc Diệp nhiều năm, quan hệ không tệ, nhưng cũng không đến mức thân thiết.

Thấy anh như vậy, không khỏi tò mò: "Sao? Trong túi có vật gì quý lắm à?"Liễu Bắc Diệp cười cười, nhận đồ từ tay trợ lý Thẩm, nói câu "Xin lỗi" liền rời đi.Trở lại văn phòng, anh đóng kỹ cửa, sau đó vội vàng mở túi ra.

Bên trong đơn giản có một ly trà, một chiếc sandwich cùng ba miếng bánh kem.Quả thực là đồ từ tiệm của Văn Lộ cùng Văn Viễn.Anh chạm vào thử, trừ bánh kem ra, hai thứ còn lại vẫn còn ấm, chắc hẳn mới làm xong.

Khẩu phần ăn, cũng vừa vặn để anh no bụng.Liễu Bắc Diệp lần thứ hai thở dài.Rốt cuộc Kiều Đông Dương có hiểu hay không, cậu đang vô thức làm điều gì? Rõ ràng trước lúc anh đi, cậu vẫn đang còn giận, còn buồn vì anh lỡ lời.Vậy mà lúc này mới bao lâu, cậu đã đưa đồ sang đây, chỉ vì nhớ ra anh chưa dùng bữa.Liễu Bắc Diệp ngả lưng tựa vào sô pha, nhìn đồ ăn trên bàn, thế nhưng thất thần.Chuyện này, phải làm sao bây giờ mới tốt?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận