Tâm Quang


Màn đêm buông xuống, Liễu Bắc Diệp lẳng lặng dừng xe trước cửa tiệm hoa.Dưới ánh đèn, Kiều Đông Dương cúi người nghiêm túc viết gì đó.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, Liễu Bắc Diệp không thấy rõ mặt cậu.

Anh tháo dây an toàn, xuống xe vào tiệm.

Nghe tiếng chuông gió, Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn, sau đó dường như có chút ngượng ngùng, lập tức cúi xuống.Kiều Đông Dương từng phẫu thuật não hai lần, không suy nghĩ được nhanh nhạy như mọi người, nhưng lần này xảy ra mâu thuẫn lớn, cậu cũng biết ngượng ngùng.

Tuy đã nói sẽ không đợi anh, vậy nhưng đến giờ vẫn còn ở lại.Liễu Bắc Diệp đi tới trước bàn, cúi đầu xem, thì ra Kiều Đông Dương đang vẽ bảng.Không quá đẹp."Sao không để tôi vẽ?" Liễu Bắc Diệp hỏi.Kiều Đông Dương cúi đầu, ngón tay hơi khựng lại.

Bình thường thứ sáu, Liễu Bắc Diệp ăn trưa xong sẽ vẽ cho cậu.

Liễu Bắc Diệp thông minh, viết chữ đẹp, vẽ tranh cũng đẹp.

Nhưng hôm nay đã là thứ sáu, buổi trưa lãng phí trôi qua, cậu biết, Liễu Bắc Diệp không còn thời gian cho cậu nữa.Vậy nên, đành tự thân vận động.Kiều Đông Dương im lặng, Liễu Bắc Diệp cũng có thể đoán được câu trả lời."Cứ để đó cho tôi."Kiều Đông Dương cầm phấn, vô thức vạch vạch mấy đường ngang dọc.Liễu Bắc Diệp lại nói: "Hơn tám giờ rồi, đi thôi, tôi đưa cậu về."Kiều Đông Dương lúc này mới ngẩng đầu: "Còn bảng thì sao ạ?""Về nhà cậu vẽ.""..." Kiều Đông Dương hôm nay không muốn mời Liễu Bắc Diệp về.


Cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, không muốn giao tiếp với anh."Vẫn buồn chuyện buổi sáng?""Đâu ạ...""Đều tại anh sai, được chưa?"Nghe vậy, Kiều Đông Dương kinh ngạc nhìn anh, cảm thấy những lời này có chỗ nào không đúng.Vì hai túi đồ ăn buổi chiều, Liễu Bắc Diệp đã hoàn toàn đầu hàng Kiều Đông Dương.

Mềm lòng, nói ra miệng, tự nhiên cũng mềm giọng.Chỉ là Liễu Bắc Diệp biết, Kiều Đông Dương lại không biết.Anh thật muốn cười khổ, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Duỗi tay xoa xoa tóc cậu, anh nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đưa cậu về nhà."Kiều Đông Dương chậm rì rì không phản ứng.Liễu Bắc Diệp nhanh nhẹn lấy bảng đen, kéo tay cậu: "Đi."Kiều Đông Dương cảm thấy, Liễu Bắc Diệp đã chủ động như vậy, cậu không nên làm lơ anh, bởi vì cậu cũng rất muốn làm bạn với anh.

Dù anh đã nói không muốn làm bạn, mà là một quan hệ gần gũi hơn.Cậu xoay người lấy hai hộp cơm, Liễu Bắc Diệp nhìn thấy, cũng chủ động cầm nốt.

Kiều Đông Dương không có việc gì để làm, mọi thứ đã dọn dẹp xong, cậu vốn chỉ ngồi chờ anh qua đón.Lên xe, dọc theo đường đi, hai người đều không nói.Bình thường đưa Kiều Đông Dương về, cậu có thể cao hứng kể rất nhiều thứ, có thể là mấy vị khách đáng yêu, cũng có thể là chút phiền toái nhỏ.

Hôm nay im lặng như vậy, Liễu Bắc Diệp cảm thấy có chút không quen.Nhưng cũng may, khu nhà Kiều Đông Dương ở không quá xa cửa hàng, buổi tối ít người, hơn mười phút sau đã tới.Từ sau đêm mưa lần trước, Liễu Bắc Diệp vẫn chưa có cơ hội vào nhà cậu, bèn nói: "Tôi vào ngồi một lát rồi vẽ.""Dạ."Nghe được Kiều Đông Dương đồng ý, Liễu Bắc Diệp nhẹ nhàng thở ra.

Anh theo cậu vào nhà, đổi dép.

Thấy Kiều Đông Dương cầm hai hộp cơm đem đổ, bên trong có món ếch trâu, còn có cả sườn xào chua ngọt, Liễu Bắc Diệp không khỏi vội vàng ngăn: "Đừng đổ! Vẫn ăn được!"Kiều Đông Dương quay đầu nhìn anh: "Có mùi rồi, không ăn được nữa.""Được.""Không được..."Kiều Đông Dương tiếp tục đổ.Liễu Bắc Diệp tiến lên tranh lấy hộp: "Buổi trưa muốn đợi cậu về cùng ăn, chẳng qua có việc gấp.


Vậy nên đừng đổ, tôi chưa ăn tối, hâm nóng lại là được.""Anh chưa ăn tối ạ?""Ừ, bận quá.""Thế...!Thế mấy thứ em mua..."Liễu Bắc Diệp mỉm cười: "Ăn hết rồi."Kiều Đông Dương thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng ăn vài thứ.

Cậu biết đói bụng rất khó chịu, nghe Liễu Bắc Diệp nói chưa ăn tối, những ngượng ngùng phía trước cũng tan đi phần nào.

Huống chi đây là nhà của cậu, cậu thấy tự nhiên hơn, cũng can đảm hơn nhiều."Em làm cho anh món khác, cơm này không ăn được nữa.""Không cần không cần!" Liễu Bắc Diệp sợ cậu mệt."Không sao đâu...!Em thích nấu mà." Nếu được khen ngon, liền càng thích."Vậy một bát mì là được.""Ăn mì không no.""Thế..."Kiều Đông Dương nhỏ giọng cắt ngang: "Em thật sự rất thích nấu cơm, anh cứ ra ngoài chờ đi ạ.""Vậy tôi tranh thủ trang trí bảng cho cậu.""Dạ...""Hoa chủ đề cuối tuần là gì? Giá bao nhiêu?""Trong di động của em, ở trên bàn đấy ạ, em không để khóa đâu.""Thế..."Kiều Đông Dương lại ngắt lời: "Anh ra ngoài để em nấu cơm, em sẽ làm món canh thịt viên."Hiện tại Liễu Bắc Diệp nào dám không nghe lời cậu, lập tức gật đầu: "Được, tôi chờ." Nói xong liền đi ra ngoài.Kiều Đông Dương thở phào một hơi.

Không hiểu vì sao, vừa rồi cậu cảm thấy hơi căng thẳng.

Hôm nay Liễu Bắc Diệp có chút xa lạ, không quá giống ngày thường.Liễu Bắc Diệp ở trong phòng khách, mở di động của Kiều Đông Dương, tìm nội dung liên quan đến chủ đề cuối tuần.Kiều Đông Dương đều ghim mấy thứ này vào bản ghi nhớ, anh tìm một hồi, quả nhiên thấy tiêu đề "Chủ đề hoa 0920".Hai mươi tháng chín là thứ hai tuần sau, anh vốn định ấn xem, lại chợt thấy tiêu đề "Ăn ngon" ở ngay gần đó.

Đây là chuyện riêng tư, anh biết không nên tò mò, nhưng hiện tại anh muốn hiểu tất cả về cậu, mà ghi chép ở đây, chắc hẳn là những món cậu thích ăn?Anh không tự chủ được ấn vào, sau đó không khỏi trợn tròn mắt.Sống đến tuổi này, anh thật sự rất ít ngạc nhiên, thế nhưng trong đây, tất cả đều là ghi chép về những lần Kiều Đông Dương làm cơm cho anh.Ngón tay hoảng loạn trượt màn hình, đôi mắt cẩn thận đọc.Ngày nào làm món gì cậu đều nhớ rõ, có món anh đặc biệt thích, ví dụ như gạch cua ủ đậu phụ, Kiều Đông Dương thậm chí còn mở ngoặc ghi: Anh thích ăn, nhưng gạch cua ăn nhiều không tốt, về sau một tuần làm hai lần.Lại ví như sườn xào chua ngọt, cậu ghi chú: Anh thích ăn, thật ra mình cũng thích, nhưng làm món này phải cho nhiều đường, đường ăn nhiều không tốt, nửa tháng làm một lần.Gà rán KFC, cậu ghi chú: Anh không thích, mình tưởng món này ai cũng thích? Mình thấy ngon mà, lần sau cuối tuần làm ăn một mình vậy.Canh rau đậu phụ, cậu ghi chú: Anh không thích, nhưng không thích cũng phải ăn.

Suốt ngày ăn thịt không tốt.Cà tím nhồi thịt: Anh đặc biệt thích.


Mình làm bốn quả cà tím to, nhồi biết bao nhiêu thịt, vậy mà anh ăn gần hết, chỉ để lại cho mình nửa quả.

Quá khủng khiếp.

Về sau không làm món này nữa, không cho mình ăn cùng! Nhưng nếu anh thật sự muốn ăn, làm thêm lần nữa cũng được.Canh cà chua nấm: Anh không chịu uống ngụm nào, chỉ ăn thịt.

Rõ ràng ngon như vậy, chua chua ngọt ngọt, sao trên đời này lại có người không thích ăn nấm? Về sau một tuần làm canh rau đậu phụ, một tuần làm canh cà chua nấm, xem anh có ăn hay không, hừ!Mướp hương hấp, cậu ghi chú: Anh thích món này chứ, hay ghê, còn chủ động gắp.

Mướp hương thật vĩ đại!...Liễu Bắc Diệp đến ăn chỗ Kiều Đông Dương đã được một thời gian, ngày nào Kiều Đông Dương cũng làm ít nhất hai mặn một canh, vậy nên bản ghi nhớ cực kì dài.Liễu Bắc Diệp không dám đọc hết.Anh buông di động, nhìn bảng đen trước mặt, trầm tư suy nghĩ, sau đó đứng dậy, bước vào phòng bếp.Kiều Đông Dương bị ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ, chỉ làm một món ăn, cậu sẽ không thoải mái.

Cậu cắt thêm hai quả cà tím, bỏ vào nồi hấp cách thủy.

Liễu Bắc Diệp đứng cạnh cửa bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của Kiều Đông Dương, phòng bếp không lớn, vậy nên hơi nước bốc lên có chút dày.Nước trong nồi bắt đầu sôi, thỉnh thoảng phát ra âm thanh "Ục ục".

Kiều Đông Dương cúi đầu băm nhân thịt, hoàn toàn không biết Liễu Bắc Diệp đứng ở phía sau.Tại sao trên thế giới này lại có người như Kiều Đông Dương?Rõ ràng có số hưởng phúc, rồi lại không chút nề hà vất vả làm việc trong căn bếp nho nhỏ.Kiều Đông Dương xoay người muốn tìm nhánh gừng, lúc này mới thấy Liễu Bắc Diệp, cậu ngẩn người, hỏi: "Anh đói ạ? Sắp xong rồi, em nặn thịt viên thả vào nồi là xong, mười phút nữa thôi."Vừa mới đọc bản ghi chú, Liễu Bắc Diệp hiện tại biết được, Kiều Đông Dương vẫn luôn nhớ anh thích ăn thịt.

Hiện tại làm thịt viên, tất nhiên cũng là vì anh.Cuộc đời Liễu Bắc Diệp lần đầu tiên nghèo từ đến mức này, anh không biết phải nói gì mới phải.Kiều Đông Dương thấy anh là lạ, nhưng không quá chú ý, cậu tìm gừng, rửa sạch băm nhỏ.


Quay người lấy thêm gia vị, thấy anh vẫn đứng đó, đành nói tiếp: "Em hấp cà tím, chắc anh chưa ăn bao giờ phải không? Thêm chút tỏi với muối, nhỏ thêm vài giọt dầu vừng là xong ngay, ngon lắm.

Anh chờ một chút."Lúc này Liễu Bắc Diệp rốt cuộc đi vào, Kiều Đông Dương duỗi tay định bật bếp gas, Liễu Bắc Diệp từ phía sau vươn tay, nắm lấy tay cậu.Kiều Đông Dương ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, mới phát hiện khoảng cách giữa hai người đã gần như vậy.Kiều Đông Dương chỉ cao hơn 1m7, mà Liễu Bắc Diệp lại 1m85 trở lên.

Cậu ngửa cổ có chút mỏi, khó hiểu nói: "Anh muốn gì? Em phải nấu cơm."Liễu Bắc Diệp xoay hẳn người cậu để đối diện mình.Kiều Đông Dương không vui, nhíu mày: "Anh..."Lời không thể nói xong, bởi vì Liễu Bắc Diệp đã cúi đầu hôn lên môi cậu.Liễu Bắc Diệp nghĩ, anh sẽ đánh cược một lần, đánh cược Kiều Đông Dương cũng thích anh, chẳng qua chưa biết đó là thích.Sợ dọa đến cậu, anh chỉ dám hôn trước lên khóe môi, sau đó nhẹ nhàng đặt nụ hôn tiếp theo vào chính giữa.

Nhưng dù là vậy, Kiều Đông Dương cũng tối sầm hai mắt, đôi chân mềm nhũn, thân thể khuỵu xuống nhanh đến mức Liễu Bắc Diệp không kịp đỡ.Kiều Đông Dương hoảng loạn quơ tay ra sau, đụng phải bát trứng gà mới quấy.

Bát đổ xuống, vừa vặn úp lên đầu Kiều Đông Dương.Kiều Đông Dương theo bản năng lắc lắc đầu, bát rơi xuống đất, vỡ tan.Trong khoảng thời gian ngắn, phòng bếp im lặng lạ thường.

Kiều Đông Dương ngơ ngác nhìn Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp cũng ngơ ngác nhìn cậu, lúc sau mới hồi hồn vội vàng bế cậu dậy.Đầu óc Kiều Đông Dương hiện tại rối như tơ vò, không quá tỉnh táo, nhưng cậu nhớ rõ ràng Liễu Bắc Diệp vừa mới hôn mình!Trời ạ!Cậu hoảng sợ đẩy Liễu Bắc Diệp ra, chống tay muốn tự dậy, không ngờ chống phải mảnh bát vỡ.

Cậu "A" một tiếng, nhấc tay lên xem, chảy rất nhiều máu, còn có một mảnh sứ vỡ cắm trong lòng bàn tay.

Cậu bị bệnh quá nhiều lần, vết thương nhỏ như vậy không mấy quan tâm, bèn duỗi tay định tự rút.Liễu Bắc Diệp lại sợ tới mức hồn vía lên mây, lớn tiếng quát: "Từ từ!!!""..." Kiều Đông Dương nhìn anh."Đi bệnh viện!" Liễu Bắc Diệp khom lưng ôm cậu.Kiều Đông Dương sốt ruột đẩy anh, nhưng trứng quấy rớt xuống mắt rất khó chịu, cậu nâng tay lên lau, Liễu Bắc Diệp liền giành trước cởi áo vest, lau cả mặt lẫn tóc cậu một lượt, sau đó ném sang một bên.Kiều Đông Dương nhân lúc anh không để ý, tự rút mảnh vỡ, nháy mắt, máu chảy ra rất nhiều.

Liễu Bắc Diệp nhìn thoáng qua, mặt đều dọa trắng, ngược lại Kiều Đông Dương vô cùng bình thản, chỉ là trông hơi ngốc ngốc."Đi bệnh viện." Liễu Bắc Diệp lặp lại.Kiều Đông Dương lúc này mới nhận ra hai chân không có tri giác, sắc mặt lập tức thay đổi.Liễu Bắc Diệp tinh ý nhận ra cậu không ổn, bèn hỏi: "Khó chịu chỗ nào?""Chân, chân lại liệt...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận