Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp đưa Kiều Đông Dương đến bệnh viện, trực cấp cứu hôm nay vẫn là vị bác sĩ lần trước.Bác sĩ hỏi Kiều Đông Dương khó chịu ở đâu, Kiều Đông Dương cúi đầu không đáp.Biết đáp thế nào đây?Nói, bởi vì bị người trước mặt hôn một cái nên sợ tới mức nằm liệt?Liễu Bắc Diệp "Khụ" một tiếng, trả lời thay: "Chắc em ấy hơi hoảng.""Hoảng cái gì? Xem phim kinh dị hay là sao?"Kiều Đông Dương lập tức mở miệng: "Xem phim kinh dị ạ."Bác sĩ gật đầu, Liễu Bắc Diệp lại buồn bực, bị anh hôn, liền không khác nào phim kinh dị?Cho tới lúc này, Kiều Đông Dương vẫn chưa dám đối diện anh.Nỗ lực lâu như vậy, dễ dàng sụp đổ trong một giây đồng hồ.

Rõ ràng phía trước, Kiều Đông Dương đã rất ỷ lại anh.Liễu Bắc Diệp nhìn bác sĩ, nói thẳng: "Tại tôi hôn, nên em ấy hơi sợ."Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn anh, không thể tưởng tượng nổi, lời này mà cũng dám nói ra khỏi miệng?!Bác sĩ cũng không nghĩ sẽ nhận được đáp án như vậy, "Khụ khụ" vài tiếng, làm bộ làm tịch kiểm tra một hồi, cuối cùng nói: "Không có tổn thương thực thể, khả năng cao là do tâm lý bệnh nhân.

Cậu về nhà cho bệnh nhân ngâm chân bằng nước ấm, kết hợp thêm xoa bóp là ổn."Liễu Bắc Diệp gật đầu.Kiều Đông Dương đỏ lựng hai tai.Nếu không có việc gì, Liễu Bắc Diệp khom lưng muốn ôm Kiều Đông Dương dậy, Kiều Đông Dương theo bản năng rụt người trốn, làm Liễu Bắc Diệp không khỏi hối hận.

Hôm nay, dường như anh đã quá nóng vội.Chợt phát hiện vị bác sĩ kia, dù bận vẫn ung dung đứng một bên xem náo nhiệt!Liễu Bắc Diệp lạnh mặt, cưỡng chế bế Kiều Đông Dương liền đi.Bác sĩ thấy bị phát hiện, ngượng ngùng cười, còn tiễn bọn họ ra tận cửa, thì thầm: "Chúc hai cậu sớm thành người một nhà!"Lời này Liễu Bắc Diệp thích nghe, mà Kiều Đông Dương lại duỗi tay che hai mắt.Quá mất mặt, về sau cậu không bao giờ muốn đến viện này nữa!Sắc trời chưa quá muộn, lại không phải đêm mưa, hành lang bệnh viện còn rất nhiều người.


Ai nấy đều tò mò nhìn hai người bọn họ.

Kiều Đông Dương càng không dám bỏ tay, mãi đến khi vào xe taxi, cậu mới giãy giụa muốn ngồi một mình.

Liễu Bắc Diệp nghiêm túc nói: "Nghe lời nào."Kiều Đông Dương sửng sốt, này là có ý gì?Rất lâu rồi Liễu Bắc Diệp không nói chuyện với cậu nghiêm túc như vậy, khiến cậu càng không hiểu tình huống này rốt cuộc là sao.Về đến nhà, Liễu Bắc Diệp đặt Kiều Đông Dương vào xe lăn, xoay người đi chuẩn bị nước tắm.


Giống như lần trước, tháo nước được một nửa, anh liền bế cậu vào.

Nhưng Kiều Đông Dương không thể thản nhiên như lần đó, bám chặt tay vịn, không muốn để anh ôm.Liễu Bắc Diệp thở dài: "Tắm xong sẽ khá hơn."Kiều Đông Dương không trả lời."Anh nhắm mắt cho em thay quần áo."Kiều Đông Dương nhỏ giọng thương lượng: "Vậy nhắm mắt mang em vào bồn tắm được không?"Liễu Bắc Diệp vui vẻ, rốt cuộc cũng nói chuyện với anh.Anh chống tay xuống xe lăn, ánh mắt nhìn thẳng cậu: "Hiện tại em hiểu chưa?"Kiều Đông Dương không nói lời nào."Hiểu vì sao anh không muốn làm bạn bè, cũng không muốn làm anh em chưa?"Kiều Đông Dương nóng bừng hai tai.

Cậu hiểu.

Có ngốc, hiện tại cậu cũng hiểu.Liễu Bắc Diệp đứng thẳng, duỗi tay về phía cậu: "Đi tắm trước đã." Ôm cậu vào bồn tắm xong, anh liền đi ra ngoài.Kiều Đông Dương thở phào một hơi, chưa vội cởi quần áo, mà dựa lưng vào bồn tắm thất thần.Thế giới này thật quá vô lý.Tình cảm Liễu Bắc Diệp dành cho cậu, thế nhưng giống với anh Mạc Chiếu dành cho anh Dập Tiêu?Thật đáng sợ, thật không thể tưởng tượng nổi.Thật là vậy chăng?Ngồi ngẩn ngơ quá lâu, lúc Liễu Bắc Diệp tiến vào chuẩn bị ôm cậu ra, Kiều Đông Dương luống cuống!Quần áo chưa cởi, biết vậy thà cởi còn hơn, bởi vì, quần áo ướt đem lại hiệu ứng hơi quá "Tuyệt vời".Có đôi khi, thẹn thùng thứ này, không biết là không biết, một khi biết, sẽ cuồn cuộn chảy ra.Kiều Đông Dương nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời này sẽ bị người khác hôn, lại còn là đàn ông, lại còn là Liễu Bắc Diệp!Cậu thẹn thùng, cúi đầu cào cào bồn tắm, không biết làm thế nào mới tốt.Mà Liễu Bắc Diệp cũng không dự đoán được sẽ nhìn thấy cảnh tượng quyến rũ như vậy.Kiều Đông Dương mặc sơ mi trắng, lúc này đã ướt, trong suốt, dán trên làn da quá mức trắng nõn cậu.


Anh nhanh chóng chớp mắt vài cái, sau đó ngẩng đầu, cố gắng bình tĩnh, tiến lên ôm Kiều Đông Dương về giường.Trên giường đã trải sẵn khăn lông, trong suốt quá trình lau người cho Kiều Đông Dương, đôi tay anh không ngừng run rẩy.Kiều Đông Dương cúi đầu, thấy anh như vậy, lông mi cũng vô thức run rẩy theo.Liễu Bắc Diệp gian nan mở miệng: "Em cởi quần áo đi, cởi xong vào chăn nằm, quần áo bẩn cứ ném xuống đất.

Anh đi ra ngoài.

Anh không xem."Đợi nửa ngày, Kiều Đông Dương mới ậm ừ một tiếng "Vâng" rất nhỏ.Liễu Bắc Diệp xoay người ra ngoài, ánh mắt vô tình bắt gặp chậu tiểu thiên sứ đặt trên tủ đầu giường, có thể thấy Kiều Đông Dương hẳn là rất thích.Từ lúc hôn xong làm cậu sợ tới mức nằm liệt, anh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, không quá để tâm bài trí xung quanh.

Hiện tại nhìn thấy chậu cây này, anh mới chợt nhớ ra, mình hôn Kiều Đông Dương, chỉ là vì muốn dẫn dắt cậu hiểu rằng, anh thích cậu.Kiều Đông Dương cẩn thận ghi lại từng món anh thích, dù giận dỗi mấy cũng nhớ đưa thức ăn cho anh, anh không tin đối với anh, cậu không có cảm xúc.Nhiều chuyện bất ngờ liên tiếp xảy ra, làm anh quên mất việc quan trọng nhất.Ngẫm lại một lần, nếu Kiều Đông Dương không thích anh, còn để anh ở đây làm những việc này hay sao?Đã sớm gọi điện cho đội anh trai hộ vệ tới đánh anh đi rồi.Liễu Bắc Diệp tức khắc lấy lại tinh thần, xoay người, đúng lúc đụng phải Kiều Đông Dương cởi áo sơmi.Kiều Đông Dương choáng váng, ngây người vài giây, mới nhanh chóng kéo chăn che khuất thân thể.Nhân loại bởi vì biết xấu hổ, mới phát minh ra quần áo để mặc, cho dù ban đầu chỉ là vài tấm lá cây.Chỉ cần là người, đều sẽ có cảm giác xấu hổ.Nhưng vì sao lần trước anh thay đồ giúp, Kiều Đông Dương có thể thản nhiên, mà lần này lại xấu hổ như vậy?Liễu Bắc Diệp vừa nghĩ liền thông.Anh trở lại trước giường, khom lưng.Kiều Đông Dương hoảng sợ, rụt về sau một chút.Liễu Bắc Diệp dịu dàng nói: "Để anh giúp, mình em cởi không tiện.""Nhưng em..."Liễu Bắc Diệp không nói hai lời, trực tiếp cởi quần ngoài quần trong, sau đó lưu loát lấy một chiếc quần lót Doraemon từ ngăn kéo, duỗi tay liền mặc cho cậu.Kiều Đông Dương níu chặt mép chăn, đỏ từ tai xuống cổ, không nói lời nào, cũng không hề động đậy.Liễu Bắc Diệp duỗi tay sờ sờ gáy cậu, làm Kiều Đông Dương run lên.Liễu Bắc Diệp thở dài: "Rốt cuộc em hiểu rồi hay chưa?"Tất nhiên, Kiều Đông Dương không trả lời."Một khi đã như vậy..." Liễu Bắc Diệp ném khăn lông ướt xuống sàn, ngồi lên giường, cúi người nói, "Kiều Đông Dương, anh thật lòng thích em.""Kiều...!Không, gọi như vậy quá xa cách, anh nên gọi thế nào?" Liễu Bắc Diệp nâng mặt cậu lên, "Em thích gọi là gì? Gọi 'Đông Đông' giống mẹ anh? Hay là 'Đông Dương'? Hay là 'Em trai'?"Kiều Đông Dương vốn dĩ liền không thông minh, hiện tại nào có ý tưởng gì?Cậu đang bị dọa choáng váng!Cứ việc mặt bị Liễu Bắc Diệp ôm, cậu căn bản không dám nhìn anh, gắt gao nhắm chặt mắt.


Chính là con mắt hồi hộp liếc bên này bên nọ, làm lông mi cũng run rẩy không thôi.Liễu Bắc Diệp nhìn vậy, không cầm lòng được liền nhẹ nhàng hôn xuống mi cậu.Kiều Đông Dương hoảng loạn trợn mắt, vừa lúc nhìn đến khuôn mặt phóng đại của Liễu Bắc Diệp."Có lẽ khó có thể tin, nhưng những lời anh vừa nói, đều là thật lòng."Kiều Đông Dương bị anh nhìn đến hoảng hốt, bị anh nói lại càng hoảng hốt, muốn nhắm mắt trốn tránh, lại bị Liễu Bắc Diệp lấy ngón áp út đè lên mí mắt, không thực hiện được.Cậu lúng túng đỏ vành mắt, không thể không nói: "Anh đừng nói lung tung.""Anh không nói lung tung, từ trước đến nay anh nói lời giữ lời.""Nhưng anh là anh trai Nam Quân!""Anh trai thì sao? Anh cũng đâu phải ba nó?""...!Dù sao, dù sao, em coi như chưa nghe thấy gì hết!""Anh thích em.""...""Em nghe thấy rồi."Kiều Đông Dương thật sự chưa bao giờ biết, Liễu Bắc Diệp còn có thể như vậy.Liễu Bắc Diệp lại càng thêm tự tin, nếu Kiều Đông Dương không có tình cảm với anh, tuyệt đối sẽ không kiên nhẫn đôi co nãy giờ như vậy.

Kiều Đông Dương chỉ là chưa ý thức được, chỉ là chưa hiểu.Anh không vội, đều đi đến bước này, có gì phải vội.Kiều Đông Dương vốn dĩ không nhanh miệng, lúc mấu chốt càng thêm không biết phản bác gì.Liễu Bắc Diệp buông cậu ra, lui người về sau, cúi đầu nói: "Anh bóp chân cho em.""Không..."Liễu Bắc Diệp đã bắt đầu làm.Kiều Đông Dương giơ tay che hai mắt, thật sự không biết phải nói gì mới tốt.

Đầu óc cậu rối như mớ bòng bong, không biết nên suy nghĩ từ đâu, đơn giản liền kéo gối úp lên mặt.Xoa bóp hơn một giờ, Kiều Đông Dương không nói lời nào, Liễu Bắc Diệp cho rằng cậu đã ngủ.Anh đứng dậy, tính toán ra ngoài dọn dẹp phòng bếp, Kiều Đông Dương lại đột nhiên mở gối ra, lên tiếng: "Nhưng anh coi thường mẹ em là tiểu tam, chính anh còn kết hôn rồi nữa.""Sao?"Kiều Đông Dương úp gối xuống.Liễu Bắc Diệp không thể tin tưởng đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm mái tóc quăn của Kiều Đông Dương, dần dần hoàn hồn.

Anh nhếch khóe miệng, liếc nhìn bồn tiểu thiên sứ, cười đáp: "Anh hiểu rồi."Kiều Đông Dương mở gối ra, hỏi anh: "Anh hiểu cái gì?""Anh hiểu điều em vừa nói có ý gì."Kiều Đông Dương khó hiểu: "Có ý gì?" Cậu úp mặt dưới gối nghĩ hơn một giờ, những chuyện khác thật ra không tính toán nhiều, chỉ nhớ việc Liễu Bắc Diệp từng mắng mẹ cậu là tiểu tam, Liễu Bắc Diệp còn kết hôn rồi nữa, vậy sao còn hôn cậu, còn nói những lời đó với cậu?Thật rõ ràng, chính cậu cũng không hiểu vấn đề này rốt cuộc có ý nghĩa gì.Nhưng Liễu Bắc Diệp hiểu.Liễu Bắc Diệp hiểu là đủ rồi.Liễu Bắc Diệp tức khắc thoải mái tinh thần, anh khom lưng, nói với Kiều Đông Dương: "Thật ra Tiên vũ mạn lục nhung còn có một tên khác.""Là gì ạ?""Tiểu thiên sứ.""Dạ?""Em chính là tiểu thiên sứ của anh.""..."Kiều Đông Dương lại lấy gối đầu che mặt.Kiều Đông Dương lại lấy gối đầu che mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận