Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp lại biến thành Liễu đại thiếu ngày xưa, giờ phút này trong lòng tràn đầy tự tin, vui vẻ ra ngoài, để lại Kiều Đông Dương ngẩn ngơ tại chỗ.Liễu Bắc Diệp nói, anh thích cậu, thích Kiều Đông Dương cậu? Nhưng không phải anh thích cô giáo Lăng hay sao?Khẳng định vì thích mới kết hôn, cũng vì thích nên mới chưa ly hôn, có khi Liễu Bắc Diệp còn đang chờ cô giáo Lăng trở về.

Mà đứa bé trong bụng cô giáo Lăng nữa, liệu có phải của Liễu Bắc Diệp hay không?Như vậy, vì sao Liễu Bắc Diệp lại nói với cậu những lời đó?Ngày trước, nhìn hai anh Dập Tiêu cùng Mạc Chiếu lăn lộn chết đi sống lại, cậu thật sự sợ chữ "Thích" này.Cậu thà rằng không đụng phải nó...Nhưng nếu từ nay, ngày nào Liễu Bắc Diệp cũng nói "Thích" cậu thì phải làm sao? Cửa hàng gần công ty anh như vậy, cậu không muốn bị người khác nói xấu.Mẹ cậu đã bị nói đủ nhiều, cậu cũng vậy.Cậu không thông minh, nhưng có liêm sỉ.Ngẩn ngơ suy nghĩ hồi lâu, Liễu Bắc Diệp lúc này bưng cơm vào, Kiều Đông Dương nhìn thấy anh, liền có chút mất tự nhiên, muốn che mặt.Liễu Bắc Diệp nhanh hơn một bước, đặt hai bát cơm lên tủ đầu giường, nói: "Ăn cơm thôi." Sau đó tự nhiên như ở nhà, trực tiếp ngồi vào mép giường, gắp một miếng cà tím đưa tới miệng cậu.Kiều Đông Dương cảm thấy phiền sắp chết, mấy năm nay cậu chưa từng phiền lòng như vậy.

Lần gần nhất bị, đã là hồi anh cậu cãi cọ đòi chia tay anh Mạc Chiếu, ngày nào cũng phải nhìn anh khóc.Mà lần này thậm chí còn phiền hơn, bởi vì lần trước có buồn đến mấy, cậu cũng không thể hiểu hết nỗi đau của anh, mà giờ đây, cậu bất đắc dĩ trở thành nhân vật chính.Cậu nghiêng đầu, miếng cà tím sượt qua khóe môi.Kiều Đông Dương hít sâu một hơi, cảm thấy không thể tiếp tục trốn tránh tiêu cực như vậy, liền quay đầu nhìn Liễu Bắc Diệp, nghiêm túc nói: "Em nghĩ, anh chỉ ngộ nhận thôi.

Có những lời không thể đùa được.

Em coi như hôm nay chưa nghe thấy gì, chưa xảy ra chuyện gì.


Về sau em sẽ không nấu cơm cho anh nữa, chúng ta trở về quan hệ như lúc đầu đi.""Là quan hệ thế nào?""Là, là..." Đúng vậy, là quan hệ thế nào?Lúc đầu, bọn họ ghét nhau như vậy, một năm chưa chắc đã gặp một lần.

Cậu không thích quan hệ ấy, nếu hôm nay Liễu Bắc Diệp không nói những lời này thì tốt biết bao, cậu muốn làm bạn tốt của anh, mỗi ngày ăn cơm cùng anh.Liễu Bắc Diệp thấy cậu ngẩn người, cũng không vội thúc giục.Kiều Đông Dương cần suy nghĩ cẩn thận, anh không muốn cưỡng ép, huống chi, tình cảm là thứ không cưỡng ép được.

Anh muốn hai bên tự nguyện, anh có đủ tự tin, Kiều Đông Dương nhất định sẽ thích anh.

Thậm chí anh còn tin, Kiều Đông Dương đã thích anh, chỉ là cậu chưa hiểu mà thôi.Cố tình lúc này, di động của Kiều Đông Dương vang lên.Liễu Bắc Diệp nhanh tay cầm điện thoại, đã quyết định xong, mặc kệ là ai gọi, đều sẽ tắt máy.Kết quả, người gọi đến chính là cậu em trai yêu quý của anh.Anh do dự trong chốc lát, Kiều Đông Dương liền đoạt lấy điện thoại, lập tức bắt máy: "Nam Quân!""Ừ tớ đây, sao giọng kích động thế? Nhớ tớ à? Ha ha ha ha!""...!Coi như tớ nhớ cậu đi." Kiều Đông Dương cực kì hy vọng Liễu Nam Quân có thể ở cạnh mình lúc này, như vậy Liễu Bắc Diệp sẽ không dám làm bừa nữa."Ây da biết mà, ngày mai tớ về, báo trước với cậu một tiếng! Tối mai đi ăn cơm đi."Ánh mắt Kiều Đông Dương sáng lên, lập tức gật đầu: "Được được!""Vậy nhé, ngày mai tớ sẽ gọi lại."Kiều Đông Dương tắt điện thoại, khuôn mặt cuối cùng cũng mỉm cười.Liễu Bắc Diệp ngồi sát bên cạnh, nghe toàn bộ nội dung, trong lòng "Hừ" một tiếng.Muốn về? Nằm mơ đi.Nhưng anh không thể hiện trên mặt, coi như không biết gì hết, tiếp tục khuyên Kiều Đông Dương ăn cơm: "Ăn một chút nào, em nói cà tím ngon lắm còn gì?"Kiều Đông Dương dần tắt nụ cười, thở dài nói: "Chắc chắn là anh ngộ nhận thôi, em nghĩ anh nên tìm cô giáo Lăng về đi, hai người xứng đôi nhất, em sẽ không nói gì với chị ấy hết.""..." Liễu Bắc Diệp lúc này mới hận tính thờ ơ của mình, khi trước không nhanh chóng ly hôn Lăng Anh.Kiều Đông Dương nói tới đây lại cúi đầu: "Em không muốn bị người ta chỉ trích vì chuyện này, mong anh hiểu cho.

Đợi anh nghĩ thông, chúng ta lại làm bạn." Càng nói, Kiều Đông Dương càng buồn.

Liệu có phải, bọn họ sẽ không bao giờ trở thành bạn nữa hay không?Liễu Bắc Diệp xem như biết cái gì gọi là bê gạch thả vào chân mình.


Ai chỉ trích Kiều Đông Dương? Là anh chứ ai.Là anh lúc trước chỉ thẳng mặt mắng anh em nhà người ta, mắng Kiều Đông Dương cực kì hăng hái.Anh buông đũa, kéo tay Kiều Đông Dương.

Kiều Đông Dương lập tức rụt tay về, nhét vào trong chăn, quả thực coi anh như ma quỷ mãnh thú.Liễu Bắc Diệp có thể hiểu Kiều Đông Dương lo lắng điều gì.

Anh thở dài: "Đều tại anh qua loa quá."Kiều Đông Dương nghe vào tai, trong lòng càng buồn, những lời đó, quả nhiên chỉ là thuận miệng thôi sao? Vậy nên giờ mới nói là "Qua loa"?"Em chờ anh, anh sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện, muộn nhất ngày kia trở về!" Liễu Bắc Diệp dứt lời, đứng lên liền đi.Kiều Đông Dương không hiểu ra sao ngẩng đầu nhìn anh."Em nhớ ăn cơm rồi hãy ngủ, anh đi trước đây."Kiều Đông Dương cực kì khó hiểu, Liễu Bắc Diệp xoa xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng đến tiệm, chờ anh ngày kia trở về.""Anh muốn...""Sao?" Liễu Bắc Diệp xoay người nhìn cậu."Không, không có gì." Kiều Đông Dương không dám hỏi anh muốn đi đâu.

Cậu cảm thấy nên giữ khoảng cách với anh.Liễu Bắc Diệp cười cười, sau đó xoay lưng rời đi.Nghe tiếng sập cửa, Kiều Đông Dương vẫn còn ngơ ngác.

Nói hôn là hôn, nói thổ lộ là thổ lộ, nói đi là đi luôn?Liễu Bắc Diệp rời khỏi nhà của Kiều Đông Dương, trên đường trở về liền vội vàng gọi cho trợ lý Thẩm: "Đặt cho tôi vé máy bay đến thành phố H trong một giờ nữa."Trợ lý Thẩm ngẩn người, lúc này đã là mười giờ tối thứ sáu: "Sếp tới đó làm gì?" Lịch trình công tác gần đây không có thành phố H."Tôi đi ly hôn.""..." Trợ lý Thẩm sửng sốt vài giây, đáp, "Để em đặt vé."Liễu Bắc Diệp về đến nhà, cầm giấy tờ chứng nhận để ra sân bay.


Vừa tới cửa, người giúp việc vội vã đuổi theo: "Đại thiếu gia đi công tác ạ? Cậu đã ăn cơm chưa?""Đi ra ngoài có việc gấp.

Dì dọn dẹp phòng ngủ giúp tôi, trải thảm lông, chăm sóc vườn hoa, cắm nhiều hoa tươi trong nhà một chút, nhất là phòng tôi.""Vâng."Người giúp việc còn muốn hỏi thêm, Liễu Bắc Diệp đã lên xe đi rồi.Trên đường tới sân bay, trợ lý Thẩm gọi điện báo đã đặt vé xong.

Liễu Bắc Diệp đang định tắt máy, chợt nhớ ra một điều: "Đúng rồi, giao thêm việc cho thằng nhãi Nam Quân đi.""Dạ?""Cho nó nhiều việc vào, đừng để nó có thời gian về Thượng Hải.""..."Liễu Bắc Diệp treo điện thoại.Ở phương xa, Liễu Nam Quân vừa hưng phấn ngâm nga hát vừa thu dọn hành lý, còn không biết, mình lại bị anh trai ám toán một lần.Mà Kiều Đông Dương nằm ở trên giường, cảm thấy đầu óc như hồ nhão.

Cậu rối rắm thật lâu, quyết định gọi cho Kiều Dập Tiêu.Kiều Dập Tiêu bắt máy rất nhanh: "Sao gọi muộn thế? Không ngủ à?""Anh ơi..."Kiều Dập Tiêu nghe giọng cậu không ổn, liền hỏi: "Mày sao đấy?""Em..." Kiều Đông Dương rõ ràng định nhờ Kiều Dập Tiêu giúp đỡ, nhưng hiện tại, cậu không biết mở lời thế nào."Mày chờ tí." Kiều Dập Tiêu tắt máy, chỉ vài giây sau, liền gọi video tới.Khuôn mặt Kiều Dập Tiêu xuất hiện trên màn hình, Quỳ Quỳ ngồi xổm trên vai anh.Quỳ Quỳ thấy cậu, "Meo" một tiếng, Kiều Đông Dương lúc này mới có chút tươi cười, gọi nó: "Quỳ Quỳ."Quỳ Quỳ vẫy đuôi, giơ móng vuốt cào cào màn hình.Kiều Dập Tiêu cũng mỉm cười, bỏ Quỳ Quỳ xuống bàn, nói: "Đi chơi chỗ khác, đừng nghịch." Sau đó liền hỏi cậu, "Sắp sập tiệm rồi phải không?""Dạ không...!Dạo này em làm cũng ổn ổn anh ạ.""Thế thì sao lại buồn?""...!Anh ơi.""Ai bắt nạt mày?""Anh ơi, có, có..." Cậu rốt cuộc không thể thốt ra câu "Có người hôn em, còn nói thích em nữa"."Có cái gì?"Kiều Đông Dương mấp máy môi nửa ngày, chung quy đánh trống lảng: "Có người chê cửa hàng, đánh giá một sao ạ.""Mỗi thế?""Dạ...!Mỗi thế.""Nó cho mày một sao, chê cửa hàng không tốt, mày cứ chửi lại nó.

Biết chửi không?"Kiều Đông Dương lắc đầu, mấy năm trước miệng lưỡi còn tàm tạm, mấy năm nay hoàn toàn chịu thua."Đưa tài khoản với mật khẩu đây, tao chửi hộ."Kiều Đông Dương gật đầu, gửi tài khoản cho anh, bởi vì không nói được khúc mắc trong lòng mà có chút buồn bã ỉu xìu.

Cũng may Kiều Dập Tiêu có việc vội, rất mau liền tắt video.Kiều Đông Dương kéo chăn che mặt, cảm giác phiền chết đi.Kiều Dập Tiêu căn bản không có việc gì vội, anh tắt máy, ôm Quỳ Quỳ, vừa vuốt ve nó vừa suy nghĩ.Mạc Chiếu đi tới, ngồi cạnh anh, hỏi: "Sao không nói thêm chút nữa?""Thằng nhóc ngốc có việc trong lòng, nói tiếp cũng không thú vị.""Em ấy thì có chuyện gì? Em ấy có biết buồn là gì đâu?""Người ngốc đến mấy cũng có lúc biết buồn.


Nó còn gạt em không muốn nói." Kiều Dập Tiêu nhíu mày, tuy quan hệ giữa anh em bọn họ trước nay không tốt lắm, nhưng sống nương tựa lẫn nhau, là chỗ dựa duy nhất của nhau.

Kiều Đông Dương vốn dĩ hơi ngốc, một mình mở quán ở Thượng Hải, thật ra anh rất lo.

Nhưng anh cũng muốn ở bên Mạc Chiếu, vậy nên đành nhờ người nhà chăm sóc giúp Kiều Đông Dương.Dù vậy, mỗi khi Kiều Đông Dương gặp khó khăn, đều sẽ gọi hỏi ý kiến anh.Lần này thế nhưng nhịn xuống giấu diếm.Mạc Chiếu thấy anh lo lắng, liền nói: "Em về xem sao.""Em cũng nghĩ vậy, chắc phải xếp thời gian trở về một chuyến.""Tháng sau anh có cuộc họp ở Thượng Hải, anh sẽ đi cùng em.""Thật không?!"Mạc Chiếu mỉm cười: "Thật."Kiều Dập Tiêu lập tức nở nụ cười, duỗi tay ôm lấy anh: "Tốt quá!"Mạc Chiếu vỗ vỗ lưng anh, cười nói: "Em trai trưởng thành, có phiền não rồi.""Ai rồi cũng lớn lên."Quỳ Quỳ bị kẹp giữa hai người bọn họ, bất mãn ngọ nguậy.Kiều Dập Tiêu cúi đầu thấy dáng vẻ đáng thương của nó, càng cười sung sướng.

Mạc Chiếu đề nghị: "Hay lần này về, mình mua cho em trai một con?""Cũng được, nó thích Quỳ Quỳ lắm.

Hồi em mang Quỳ Quỳ đi, nó còn trộm khóc." Kiều Dập Tiêu dứt lời, liền quay sang Quỳ Quỳ, "Bé mập, mày sắp có em trai hoặc em gái rồi đó."Mạc Chiếu bật cười, thương lượng nên mua giống mèo gì cho Kiều Đông Dương, thời gian lẳng lặng trôi qua từng phút từng giây.Kiều Đông Dương không dám nói thật với Kiều Dập Tiêu, là bởi vì cậu đột nhiên nghĩ đến, một khi nói cho anh, nhất định anh sẽ trở về đánh nhau với Liễu Bắc Diệp một trận.

Cậu cảm thấy Liễu Bắc Diệp không phải người xấu, cho dù anh giúp cậu vì nguyên nhân gì, cậu cũng không thể làm như vậy.Có lẽ, Liễu Bắc Diệp chỉ choáng váng nhất thời thôi.Nhưng ai có thể giải quyết phiền não cho cậu đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận