Tâm Quang


Ngày kế là thứ bảy, nhưng với người làm ăn nhỏ như Kiều Đông Dương, không có phân chia ngày làm việc hay cuối tuần.Lần này bị dọa nằm liệt, thuần túy là do tác dụng tâm lý, vậy nên sáng sớm ngủ dậy, cậu thử co duỗi chân một lúc, thấy hoạt động bình thường, liền rời giường đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, thuận tiện làm luôn cơm trưa.Trước kia, cho dù là cuối tuần, Liễu Bắc Diệp cũng thường xuyên tăng ca, giữa trưa đều tới chỗ cậu dùng bữa.

Buổi tối tan tầm xong, anh hay dẫn cậu đến nhà hàng.

Có đôi khi Kiều Đông Dương muốn trả tiền, anh sẽ nói, bữa trưa cậu mời, bữa tối đến lượt anh trả.Khi đó, Kiều Đông Dương thật sự cho rằng Liễu Bắc Diệp rất bận, rất vất vả.Hiện tại cậu không khỏi suy nghĩ, Liễu Bắc Diệp thật sự bận đến mức ấy sao? Bận đến mức cuối tuần nào cũng phải làm thêm giờ?Tối hôm qua Liễu Bắc Diệp cứ thế rời đi, không nói đi đâu, chỉ nói chủ nhật trở về.Kiều Đông Dương ngủ một giấc, trong đầu toàn bộ đều là chuyện tối qua.Cậu vẫn chưa hiểu nổi những việc này, rồi lại không thể vứt nó sang một bên.

Muốn quên, nhưng không quên được.Thời gian bất giác trôi qua, cậu làm xong đồ ăn, quán tính lấy ra hai hộp đựng.Cậu ngẩn người, sắp đồ ăn vào hộp, chỗ chứa đã đầy, vẫn còn thừa ra phân nửa.Thói quen thật là điều đáng sợ.Chỉ mất tập trung chút thôi, cậu đã vô thức làm suất cho hai người.


Kiều Đông Dương thở dài, cất đồ ăn thừa vào tủ lạnh.Cậu phải có trách nhiệm với bản thân, không được liên lạc với Liễu Bắc Diệp nữa.Nhấn mạnh: Phải có trách nhiệm với bản thân!Lúc này tự bơm đủ dũng khí, cậu bắt xe đến tiệm.Cuối tuần, đại đa số mọi người đều ngủ nướng, mấy tòa nhà công sở bên cạnh cũng nghỉ làm.

Bởi vậy toàn bộ buổi sáng, cửa tiệm đều rất yên tĩnh.Kiều Đông Dương thay nước cho thùng hoa, không khỏi lại nghĩ đến Liễu Bắc Diệp.

Thời gian qua, gần như cuối tuần nào cậu cũng tặng hoa cho anh để cắm trong văn phòng.

Có khi là cậu đưa tận nơi, có khi là Liễu Bắc Diệp ăn cơm xong, chính mình mang về.Có thể nói, Kiều Đông Dương đã tặng anh gần như tất cả những loại hoa có trong tiệm của mình.Vốn dĩ cuối tuần này cậu chuẩn bị đưa anh một bó cát cánh, nhưng hiện tại đã không cần nữa.Đúng vào lúc này, tiếng chuông gió vang lên.Cậu giật mình, không biết là chờ mong, hay sợ hãi.Bởi vì chuông gió treo cao, từ trước đến nay chỉ có số ít người chạm đến, mà nói đúng ra, số ít ở đây là một.

Duy nhất chỉ có Liễu Bắc Diệp mà thôi.Nhưng không chờ cậu quay đầu lại, người phía sau đã hỏi: "Ông chủ có đây không?"Kiều Đông Dương thả lỏng hai vai.Là do cậu suy nghĩ nhiều quá.Cậu xoay người, nhìn về phía khuôn mặt hoàn toàn xa lạ: "Tôi đây.""Chúng tôi tới đưa hoa, cậu ra ký nhận đi.""Dạ?" Kiều Đông Dương ra ngoài, không nhớ mình đặt hàng lúc nào.Một chiếc xe tải dừng đỗ ven đường, tài xế từ trên xe nhảy xuống, cười nói: "Đã lâu không gặp."Kiều Đông Dương không nhớ người này.Ông liền cười: "Tôi từng chuyển lô hoa tuyết tháng sáu tới đây.""A!" Kiều Đông Dương nghĩ ra, rồi lại càng nghi hoặc, "Lần này là...?""Cậu Liễu đặt hoa thu anh, bảo tôi đem tới cho cậu.""..." Kiều Đông Dương nhìn thùng xe tải, bên trong quả nhiên có vài bồn thu anh.


Thu anh còn gọi là cúc sao nhái, mùa này đang là thời gian nở đẹp nhất.Nhóm thợ lưu loát chuyển hoa xuống trước cửa hàng, bởi vì là dân chuyên nghiệp, bố trí vô cùng đẹp mắt, nhưng không quên hỏi ý kiến Kiều Đông Dương: "Ông chủ nhìn xem được chưa?"Kiều Đông Dương gật đầu."Vậy ký tên vào đây giúp tôi!"Kiều Đông Dương mơ mơ màng màng nhận biên lai, thấy ghi chú "Cậu Liễu đặt năm chậu thu anh", hai tay không khỏi run run, thiếu chút nữa đánh rơi bút."Anh ấy đặt bao giờ ạ?"Tài xế cười nói: "Tháng trước, hẹn tôi hôm nào mát thì đưa tới.

Mấy chậu tuyết tháng sáu cậu có cần tôi mang về dưỡng hộ không? Sang năm sẽ giao trả?""Dạ..."Kiều Đông Dương ký tên, xoay người nhìn mấy chậu hoa.Có rất nhiều màu sắc: màu trắng, màu hồng, màu đỏ, màu vàng...!Thân hoa mảnh dài, lại có thể thoải mái nâng một đóa hoa bung cánh.Đúng lúc này, tiếng di động trong tiệm vang lên.Cậu vội vàng chạy vào nghe: "Anh Hạo Nhiên ạ?""Ở quán à?""Dạ.""Anh đưa em đi gặp khách hàng, thuận tiện nhập mấy chậu hoa về bán.""..." Kiều Đông Dương đương nhiên nhớ rõ, lần trước Đào Hạo Nhiên đã nói, tới mùa thu sẽ giúp cậu thay hoa ngoài cửa.

Cậu cảm thấy bản thân quá may mắn.

Tất cả mọi người đều nhớ đến cậu, tốt với cậu, tuy rằng, cái tốt của Liễu Bắc Diệp hoàn toàn không giống với mọi người.Cậu thật sự không dám tiếp thu tình cảm của anh.Cậu rất sợ bị người ta nói.


Mẹ con cậu làm hại mẹ con anh Dập Tiêu thảm như vậy, cậu không thể tiếp tục hại người khác.Nhưng cậu không tránh khỏi có chút buồn, vì sao Liễu Bắc Diệp lại nảy sinh tình cảm đó với cậu? Chỉ làm bạn không tốt hay sao? Cho dù Liễu Bắc Diệp không có cô giáo Lăng, cậu cũng không dám chấp nhận anh.

Liễu Nam Quân là bạn thân nhất của cậu, Liễu phu nhân đối xử với cậu thân thiện vô cùng, thậm chí còn căn dặn bọn họ phải giúp đỡ lẫn nhau, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy.Cậu không muốn giống mẹ, đi quấy rầy gia đình hạnh phúc của người khác.Mẹ đã mắc lỗi đủ nhiều, cậu phải chuộc tội thay cho mẹ.Đào Hạo Nhiên thấy cậu im lặng hồi lâu, liền gọi: "Em trai ơi?"Kiều Đông Dương xoa xoa đôi mắt, lấy lại tinh thần: "Tạm thời không cần thêm đâu ạ, em vừa nhập hàng rồi."Đào Hạo Nhiên không lưu tâm việc này, chỉ nghĩ cậu đã tìm được loại hoa mình thích: "Ok, vậy em chờ anh ở quán, khoảng nửa giờ nữa anh đến.""Dạ vâng."Kiều Đông Dương tắt máy, không dám nhìn mấy chậu thu anh ngoài cửa.Mà ở phương xa, quá trình ly hôn của Liễu Bắc Diệp không quá thuận lợi.Lúc Lăng Anh mới đi, anh có thuê người theo dõi, muốn nhìn xem rốt cuộc cô định làm gì.

Khi đó, anh ác ý phỏng đoán tâm tư của cô.

Hoặc là nói, cũng không phải ác ý, chỉ là đặt cô vào vị trí của một người bình thường, điều trước kia anh chưa từng làm vậy.Anh sợ Lăng Anh giống những kẻ tham lam bạn bè anh từng nói, chẳng mấy chốc sẽ tới cửa đòi tiền.

Những người đó chẳng qua là tình nhân mà thôi, mà Lăng Anh, tuy chưa phát sinh quan hệ với anh, nhưng trên pháp lý đã là vợ chồng.Tài sản nhà anh, không phải toàn bộ sẽ thuộc về anh, chỉ là hiện tại tạm thời giao cho anh quản lý.Phân chia gia sản thế nào, ông nội đều đã viết trong di chúc, chẳng qua gia đình anh không mấy quan tâm.Lúc ấy, anh đích xác tin tưởng Lăng Anh, trước khi kết hôn thậm chí không nghĩ tới việc ký hợp đồng tiền hôn nhân.Nếu Lăng Anh có ý đồ gì, Liễu Bắc Diệp tuy rằng không sợ, nhưng rốt cuộc khó giải quyết, trong lòng cũng không thoải mái.


Khi đó đề phòng trước sau, Lăng Anh lại không hề động tĩnh, làm anh dần dần quên mất việc này, cũng rút người theo dõi trở lại.Rạng sáng đến thành phố H, anh trắng đêm tìm tới địa chỉ lúc trước điều tra, nhưng không thấy một ai.Có cục tức nghẹn ở trong lòng!Tự mình trách mình, chuyện cần làm không làm sớm, hiện tại nước đến chân mới nhảy cũng vô dụng!Bình thường ra ngoài công tác, bên cạnh anh luôn có vài trợ lý.

Lần này anh đi quá vội, hơn nữa lại là việc riêng, một thân một mình, có việc cũng không có người để sai khiến.Từ chiều qua đến sáng sớm nay mới chỉ uống một ngụm nước, Liễu Bắc Diệp đứng dưới hàng hiên cũ, cảm thấy đầu sắp nổ tung.Anh ấn ấn huyệt Thái Dương, xuống tiệm bánh bao dưới lầu mua tạm mấy chiếc bánh lót dạ."Cậu không phải người ở đây phải không?" Bà chủ bắt chuyện.Liễu Bắc Diệp đói đến đau dạ dày, hết hơi trả lời một tiếng: "Vâng".Bà chủ lại hỏi: "Tới thăm họ hàng à?"Liễu Bắc Diệp lại "Vâng" một tiếng.Bà chủ chỉ chỉ trên lầu: "Sống ở đây sao? Nhà ai vậy? Tôi quen hết đấy, tôi sinh ra ở đây mà.""Phòng 302." Liễu Bắc Diệp thuận miệng trả lời.Bà chủ "Ôi chao" một tiếng, có vẻ cực kì kinh ngạc, "Sao cậu lại là họ hàng nhà ông Trình được?!" Bà vừa nói vừa không thể tin, đánh giá Liễu Bắc Diệp từ trên xuống dưới.Liễu Bắc Diệp cảm thấy lời này có vấn đề, liền hỏi: "Nhà ông Trình làm sao? Thật không dám dấu diếm, tôi là họ hàng xa, thay mặt gia đình đến đây một chuyến, nhà họ mấy chục năm không về quê, tôi cũng tới đây lần đầu." Thật ra anh không biết gã bạn trai của Lăng Anh tên họ là gì, chỉ thử nói bừa xem bà chủ sẽ trả lời ra sao."Tôi biết ngay! Họ hàng nhà họ, nhìn thấy họ là tránh.

Cậu không biết chứ, nhà ông Trình tệ lắm! Thằng bé tốt như thế mà bị bố mẹ hại thảm!""Làm sao vậy?""Thằng bé nhà đó học cùng con gái tôi, ngày xưa năm nào cũng xếp thứ nhất, thế mà sau không đỗ đại học, mấy năm trước bỏ đi Thượng Hải, đầu năm nay mới về, còn mang theo vợ nữa." Bà chủ ngắm ngắm bốn phía, sau đó nhướn người, thủ thỉ, "Nhưng ngày nào nó cũng đánh vợ! Khổ thế chứ, vợ nó còn đang mang bầu!"Liễu Bắc Diệp lập tức nhíu mày."Vợ nó giỏi lắm, ngày xưa cũng là bạn cùng lớp của con gái tôi, thi đỗ đại học Thượng Hải, còn là nghiên cứu sinh nữa, thế mà lại thích Tiểu Trình? Haizz! Dân quê chúng tôi thì làm gì được, mấy hôm trước có báo cảnh sát, nhưng không ăn thua.

Tuần trước không biết Tiểu Trình đưa Tiểu Lăng đi đâu, không thấy về nữa, khổ thân con bé chuẩn bị đến ngày sinh..."Liễu Bắc Diệp vốn còn hoài nghi, không biết gã Tiểu Trình này có phải là bạn trai của Lăng Anh hay không, hiện tại nghe hai chữ "Tiểu Lăng" liền biết nhất định đúng rồi.Bà chủ còn nói: "Nếu cậu là họ hàng thì thử tìm nó xem, đừng mặc kệ nó.

Mẹ nó bỏ đi theo người khác từ lúc nó còn nhỏ, giờ không còn ai quản nó nữa...!À, bánh bao được rồi đây, cậu lấy mấy cái?"Khuôn mặt Liễu Bắc Diệp không cảm xúc: "Mười cái."Bà chủ mở nồi hấp, hơi nước nháy mắt tỏa ra, bà vội vàng nhặt bánh bao, mà Liễu Bắc Diệp lại ngẩng đầu nhìn tầng ba lần nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận