Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp trầm mặc một lát, đến khi xe tiếp tục lăn bánh, anh mới lên tiếng: "Cho nên, cậu thật sự chưa trả tiền?""Đương nhiên là chưa.""...""Bởi vì hôn lễ đổ bể, phía bên nhà tổ chức sợ bị liên lụy, không đề cập những chi phí còn thiếu.

Mà lúc ấy, sếp cũng không cho em nhắc mấy việc này..."Liễu Bắc Diệp cảm thấy đặc biệt đau đầu.Dựa theo tính cách của Kiều Đông Dương, nếu không có tiền lương, nhất định cậu sẽ hỏi.

Nhưng trước nay cậu chưa từng hỏi, chứng tỏ đã có người bù vào, hơn nữa Kiều Đông Dương còn không biết.Người nào quan tâm đến cảm xúc của cậu như vậy, chấp nhận lặng lẽ trả tiền?Nhất định không phải là công ty hôn lễ.Hẳn là người giới thiệu việc này cho Kiều Đông Dương, Đào Hạo Nhiên.Có thể tưởng tượng, hình tượng của anh trong mắt đội hộ vệ các anh trai của Kiều Đông Dương sẽ thảm hại thế nào.Quả thật là chông gai lớn cho con đường phía trước.Rẽ qua ngắm tiệm hoa một lúc, Liễu Bắc Diệp trở về ngả đầu liền ngủ.

Giữa trưa hôm sau tỉnh dậy, anh lập tức hỏi chuyện Lăng Anh, nhưng làm sao tìm được dễ dàng như vậy? Trong lòng không thoải mái, nhưng không quên liên hệ công ty hôn lễ, anh muốn làm rõ ràng, số tiền kia rốt cuộc có phải Đào Hạo Nhiên bù vào hay không.Chuyện này rất quan trọng, nếu đúng là Đào Hạo Nhiên, anh cần thiết phải hành động ngay để vớt vát chút ấn tượng tốt.

Nếu không phải, vậy đơn giản trả tiền là xong.Cố tình người phụ trách bên kia nói, bọn họ chỉ trình bày vấn đề lên tổng giám đốc, chuyện sau đó thế nào không biết.Liễu Bắc Diệp quen vị tổng giám đốc họ Triệu này, lập tức gọi điện thoại, nhưng không ai nghe máy.

Anh lái xe tìm tới tận nơi làm việc, xuống xe đang muốn vào khách sạn, liếc mắt liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.Mái tóc quăn của Kiều Đông Dương không thể nhầm đi đâu!Không chút do dự, anh tiến lên kéo lấy tay cậu.Kiều Đông Dương giật mình quay đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, Liễu đại thiếu khó được có chút xấu hổ.

Anh "Khụ" một tiếng, muốn nở một nụ cười, rồi lại cảm thấy quá gượng gạo, liền bỏ cuộc.Kiều Đông Dương cúi đầu, muốn rút tay.Liễu Bắc Diệp kéo cậu ra ngoài, tới một gốc cây cổ thụ vắng vẻ.Kiều Đông Dương cố rút tay, Liễu Bắc Diệp lúc này mới buông."Sao em lại ở đây?" Liễu Bắc Diệp mở miệng hỏi trước."...!Làm việc ạ.""Làm việc?""Vâng."Bầu không khí xấu hổ nhanh chóng lan tràn.

Kiều Đông Dương một mực cúi đầu, Liễu Bắc Diệp hết cách, ngẩng đầu nhìn lễ đường đang dựng được một nửa, thở dài một hơi, lại hỏi: "Em trang trí hoa cho chỗ này à?""Không, em đến tham khảo thôi, đơn hàng của em tổ chức dịp quốc khánh."Liễu Bắc Diệp thấy cậu ngoan ngoãn trả lời, trong lòng nhẹ nhõm, giọng nói cũng thoải mái hơn: "Đào Hạo Nhiên giới thiệu phải không? Nhà ai kết hôn vậy? Nói không chừng anh cũng biết.""Vâng, anh Hạo Nhiên giới thiệu cho em.


Em nghe anh ấy gọi chú rể là anh Lâm, cô dâu thì họ Ngô.

Hôm nay anh chị ấy đưa em tới.""Anh biết là ai rồi."Liễu Bắc Diệp nhận ra, nếu anh không chủ động hỏi, Kiều Đông Dương sẽ không tính toán nói chuyện với anh.Vốn dĩ anh không phải kiểu người thích chịu đựng, đã đến nông nỗi này, cũng không có gì phải giấu diếm.

Anh nói thẳng: "Hôm trước anh đi thành phố H.""Dạ?" Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nói cái này làm gì? Dù xác thực cậu khá tò mò.Liễu Bắc Diệp thấy cậu ngẩng đầu, trong lòng vui vẻ, cậu bạn nhỏ rõ ràng cũng để ý đến anh, chỉ là chưa nhận ra."Thành phố H là quê của Lăng Anh, anh tới đó tìm cô ấy ly hôn."Còn chưa dứt lời, Kiều Đông Dương đã vội vàng cắt đứt: "Sao lại ly hôn?!" Cậu hoảng sợ phát khóc, mặt mũi lập tức trắng bệch.

Liễu Bắc Diệp muốn ly hôn với cô giáo Lăng, vì cậu? Vậy cậu là cái gì? Là tiểu tam phá hư gia đình người khác hay sao?!"Anh có lý do riêng mới kết hôn, vốn định chờ đứa bé sinh ra liền ly hôn."Kiều Đông Dương không tin: "Nếu chỉ vì lý do riêng, sao anh còn đăng kí kết hôn? Làm hôn lễ là được." Mẹ cậu lật đổ chính thất nhiều năm, ba cậu cũng không đăng kí kết hôn, chỉ tổ chức hôn lễ, còn không dám làm to.Liễu Bắc Diệp bị hỏi đến nghẹn họng, tuy anh không thích Lăng Anh, nhưng lúc trước thật sự tin tưởng cô, thông minh lại lễ phép, hơn nữa quen biết nhiều năm, vì biểu đạt thành ý, anh mới tới cục Dân chính.Thuần túy là muốn thể hiện trách nhiệm.Có trách nhiệm tất nhiên là đức tính tốt, nhưng hiện tại anh chỉ muốn đánh chính mình của mười tháng trước một trận.Anh tự nhận khôn khéo, lại bị lừa gạt bởi người vốn nghĩ là đơn thuần."Đó chỉ là kế sách tạm thời." Cố tình việc này không thể giải thích, anh không mặt mũi kể chuyện bị Lăng Anh tính kế cho Kiều Đông Dương."Đăng kí kết hôn còn nói là kế sách tạm thời?!" Kiều Đông Dương đỏ vành mắt, "Chúng ta về sau thật sự đừng gặp nữa, em không muốn phá hư gia đình người khác.

Em rất quý cô giáo Lăng, em không muốn chị ấy hận em, mắng em.

Anh..." Cậu vốn dĩ muốn gọi anh trai nhà họ Liễu, dừng một chút, bỏ qua xưng hô, "Tối hôm qua em suy nghĩ cẩn thận, thật ra anh không thích em, anh chỉ thấy khuôn mặt em khá được, cơm em nấu cũng ngon.

Thứ anh thích đều rất nông cạn, là vật ngoài thân.

Anh là đàn ông có vợ, xin hiểu rõ thân phận của mình!""..."Kiều Đông Dương nói xong, cúi đầu liền chạy mất.Liễu Bắc Diệp không duỗi tay kéo lại.Anh hoàn toàn hiểu được lo lắng của Kiều Đông Dương, cố tình anh không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.


Dù anh không hề có tình cảm nam nữ với Lăng Anh! Thật sự không!Những điều này phải làm rõ bằng cách nào?Kiều Đông Dương rất buồn, lại không biết rốt cuộc buồn vì sao.Cậu chạy xa khỏi gốc đại thụ, trên đường nước mắt rớt xuống, cậu duỗi tay lau, không dám trở lại lễ đường, lang thang đi tới một mái đình nhỏ vắng người qua lại.

Bên ngoài mái đình trồng rất nhiều thu anh, mới thật vất vả kìm chế, nhìn đến khung cảnh này, cậu lại nức nở bật khóc.Liễu Bắc Diệp đuổi theo đến mái đình, vừa vặn thấy Kiều Đông Dương đứng khóc.

Liễu Bắc Diệp sợ nhất người khác khóc, mẹ anh vừa khóc, đầu óc anh liền hỗn loạn.

Nhưng hiện tại anh mới biết hỗn loạn vẫn không tính là gì, nhìn Kiều Đông Dương khóc, anh gấp đến độ không nói thành lời.Anh chỉ cách Kiều Đông Dương vài bước chân, rốt cuộc mở miệng: "Em khóc gì vậy?"Kiều Đông Dương xoay người sang chỗ khác, duỗi tay lau nước mắt, khóc thật sự lớn tiếng.

Cậu có điểm chán ghét chính mình, ban nãy khi Liễu Bắc Diệp nói ly hôn, cậu thế nhưng có chút cao hứng.

Nhưng tại sao lại cao hứng được, nếu Liễu Bắc Diệp ly hôn, cô giáo Lăng sẽ khổ sở thế nào? Người nhà anh sẽ thương tâm ra sao?Cậu cảm thấy bản thân thật đáng sợ, cậu không muốn giống mẹ.Không muốn phá hoại gia đình người khác.Vì sao Liễu Bắc Diệp lại nói những lời đó với cậu?Không nói, cậu sẽ không có những phiền não này.Liễu Bắc Diệp đi đến trước mặt cậu, bối rối lau nước mắt cho cậu, Kiều Đông Dương càng khóc khổ sở hơn, vừa khóc vừa trốn tránh.

Liễu Bắc Diệp duỗi tay ôm cậu, một tay khác giúp cậu lau nước mắt."Không phải chứ, sao em lại khóc, anh đâu có bắt nạt em?" Liễu Bắc Diệp gấp đến độ toát mồ hôi, "Đừng khóc được không? Tiểu tổ tông anh xin em, em khóc làm anh rối cả lên."Kiều Đông Dương vẫn khóc: "Anh không được ly hôn!""Vì sao chứ?""Anh ly hôn người khác sẽ mắng em!""Ai dám mắng em? Ai mắng em, anh liền mắng người đó!""Là anh mắng em! Anh là người đầu tiên giáp mặt mắng em! Anh mắng mẹ con em không biết xấu hổ!"Liễu Bắc Diệp cũng muốn khóc."Nếu anh thật sự ly hôn, về sau sẽ có những người khác mắng em! Người nhà anh cũng sẽ ghét em!""Không, anh và Lăng Anh thật sự không có gì hết! Người nhà anh đều biết việc này!" Liễu Bắc Diệp đau lòng, không ngừng lau nước mắt cho Kiều Đông Dương, "Huống chi mẹ anh với em trai anh thích em như vậy, làm sao ghét em được?""Anh ly hôn là họ sẽ ghét em.

Em không muốn bị ghét!"Liễu Bắc Diệp thở dài, ôm Kiều Đông Dương chặt hơn.Kiều Đông Dương đẩy anh ra, tuy còn khóc thút thít, nhưng thái độ đã rất nghiêm túc: "Em nói lần cuối cùng, về sau chúng ta đừng gặp nữa, anh không được nói những lời đó với em, càng không được ly hôn với cô giáo Lăng.


Anh nên tìm chị ấy về, nhất định chị ấy có nỗi khổ riêng.

Chúc hai người hạnh phúc."Nói xong, Kiều Đông Dương xoay người muốn đi."Đợi đã." Liễu Bắc Diệp lần này giữ cậu, kéo cậu vào lòng, bất đắc dĩ cúi đầu nói, "Em bé trong bụng Lăng Anh không phải là của anh, anh và cô ấy không có gì, thậm chí còn chưa nắm tay, em phải tin tưởng anh.""Em không tin."Liễu Bắc Diệp nâng mặt cậu lên, ép cậu nhìn thẳng vào mắt anh."Kiều Đông Dương, chúng ta biết nhau sáu năm.

Lời nói năm đó là anh sai, cho tới bây giờ anh vẫn còn tự trách.

Khi đó Liễu Nam Quân thi không tốt, còn trốn nhà đi bụi, anh giận quá, mới đẩy hết lỗi sai lên người em, còn dọa em, đều là lỗi của anh.

Anh có thể vì hành động đó xin lỗi em vô số lần.Nhưng xin em ngươi tin tưởng anh, anh thật lòng thích em.

Anh thích em, không đơn giản bởi vì diện mạo, hay bởi vì những bữa cơm em làm.Anh thích em vì con người của em, thích em tin tưởng anh, thích em kể việc vặt, thích em cười ngốc nghếch, thích em gọi anh là anh, thích em dù đang giận vẫn không quên đưa cơm cho anh, thích em hết thảy.Anh thật sự hy vọng được sống cùng em.

Anh biết em luôn muốn một gia đình, cũng biết quan hệ phức tạp của em và Kiều Dập Tiêu, biết em ở đây rất cô độc.Anh có thể cho em một gia đình, cũng nguyện ý cho em một gia đình.Anh hiểu em một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhất là khi người cắn em năm đó là anh.

Em không tin anh là dĩ nhiên.

Nhưng chuyện giữa anh và Lăng Anh, khác chuyện của cha mẹ em.


Vấn đề của bậc trưởng bối, về sau anh không bao giờ tùy tiện phán xét.

Nhưng chuyện của anh, anh có thể làm chủ.

Ly hôn là anh tự nguyện, không liên quan đến em.

Chỉ trách anh chưa giải quyết xong việc cá nhân, đã tùy tiện nói với em những lời đó.Là anh quá nóng nảy, không sắp xếp chu toàn, không liên quan đến em.

Em rất tốt, em không làm sai điều gì hết.

Đều tại anh."Kiều Đông Dương nghe Liễu Bắc Diệp nói một hơi dài như vậy, ngây thơ mờ mịt cái hiểu cái không.Liễu Bắc Diệp không nhịn được, hôn lên khóe mắt cậu, nhưng thực mau lại rời đi: "Anh giải quyết xong chuyện với Lăng Anh sẽ đến tìm em.

Cho đến lúc đó, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.

Sau này, cho dù em từ chối, anh cũng sẽ nỗ lực theo đuổi đến khi em đồng ý mới thôi."Kiều Đông Dương ngơ ngác nhìn anh.Liễu Bắc Diệp lau khô nước mắt trên mặt cậu, lúc này mới buông tay, nói: "Anh đi có chút việc, em ngồi đây nghỉ ngơi.

Nhanh thôi, chờ anh đưa em về."Kiều Đông Dương đứng ở trong đình, nhìn Liễu Bắc Diệp dần dần đi xa.Cậu sụt sịt mũi, nước mắt đã ngừng, tâm trí lại càng mê mang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận