Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp tìm được tổng giám đốc Triệu, hỏi chuyện bốn vạn tệ lúc trước.Cậu ta nói: "Hạo Nhiên trả rồi! Bên công ty tôi không lộ ra bên ngoài nửa lời, Hạo Nhiên hỏi thế nào, tôi cũng không nói.

Nhưng sao lại để bị cướp cô dâu thế? Không giống phong cách của cậu chút nào.""Đào Hạo Nhiên nói gì?" Liễu Bắc Diệp tự động lược bỏ hai câu sau."Còn nói gì được nữa? Tức chết, bảo cậu keo kiệt chứ sao, ha ha! Tôi lại không được nói thật.""..." Liễu Bắc Diệp tức khắc cảm thấy nghẹn một hơi trong cổ họng.

Khó trách dạo gần đây Đào Hạo Nhiên không liên hệ làm ăn với bên anh!Anh hỏi xong liền chuẩn bị đi, tổng giám đốc Triệu nhanh nhẹn giữ lại: "Đi vội thế, ở đây kể chuyện đã nào.""Có gì hay mà kể! Thấy tôi mất mặt, cậu vui lắm hay sao?""Đương nhiên, hôn lễ của cậu do tôi tổ chức, thợ thiết kế hoa mà Đào Hạo Nhiên giới thiệu cũng đang ở đây, muốn gặp không? Cậu nhóc cười to nhất hôm đó đó, ha ha ha!"Liễu Bắc Diệp liếc xéo một cái: "Đối xử tử tế với cậu ấy một chút! Báo giá tiền công cao một chút!""Sao?" Ánh mắt tổng giám đốc Triệu sáng lên, "Là sao? Tiền công có do tôi quyết định đâu, phải thương lượng với khách hàng chứ!""Tự nói cao lên không được hay sao? Tiền chênh lên tôi trả!""Vì bốn vạn tệ lần trước?"Liễu Bắc Diệp mặc kệ không trả lời, nhấc chân liền đi, nghĩ nghĩ, lại quay đầu nhắc: "Đừng nói với Đào Hạo Nhiên."Tổng giám đốc Triệu làm mặt quỷ: "Yên tâm, người ta ghét cậu lắm rồi, không muốn nghe đến tên cậu đâu."Liễu Bắc Diệp càng cảm thấy phiền lòng, bên cạnh Đào Hạo Nhiên có Sầm Hề, Sầm Hề còn chiều cậu nhóc ngốc hơn cả Kiều Dập Tiêu.

Mà Kiều Dập Tiêu, tuy ngoài mặt hay tỏ ra ghét bỏ, nhưng trong lòng lại rất để ý Kiều Đông Dương.

Anh dám chắc, một khi Kiều Dập Tiêu biết tâm tư của anh, nhất định sẽ trở về tìm anh tính sổ.Cộng thêm Mạc Chiếu, từ trước đến nay Kiều Dập Tiêu nói gì nghe đấy, tự nhiên sẽ không mặc kệ Kiều Đông Dương.


Mạc Chiếu là khó đối phó nhất.Nói chung tất cả đều khó đối phó!Anh lại không thể cứng rắn như xưa, nếu bây giờ nhà người ta thật sự tới cửa tìm, anh ước chừng cũng chỉ còn nước bị đánh.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bị đánh cũng không tệ? Ít nhất có thể dùng khổ nhục kế, làm Kiều Đông Dương mủi lòng.Anh vội vàng ra cửa, định đưa Kiều Đông Dương về nhà.

Kết quả vừa chạy đến mái đình, đã không thấy bóng dáng cậu ở đâu.Kiều Đông Dương khóc xong, quay lại lễ đường quan sát tiếp, đợi khách hàng của cậu ra, cậu liền theo hai người trở về.Cậu mới không cần Liễu Bắc Diệp.Cũng may hôm nay nắng to, cậu có mang theo kính râm.

Giờ phút này đeo kính, mới không để người khác phát hiện cậu vừa khóc.

Chị Ngô tốt vô cùng, chủ động ngồi ghế sau nói chuyện cùng cậu.

Cho nên khi Liễu Bắc Diệp gọi đến, chị cũng nhìn rõ màn hình."Anh trai nhà họ Liễu? Có phải nhà họ Liễu mà chị quen không nhỉ?""..."Chú rể đang lái xe cũng hỏi: "Liễu Bắc Diệp?""...!Dạ."Chị Ngô cười nói: "Em nghe đi."Kiều Đông Dương đành phải nhận điện thoại.Liễu Bắc Diệp hỏi cậu: "Em ở đâu?""Em, em về rồi.""Về bằng cách nào?""Nhà chị Ngô lái xe đưa em về."Liễu Bắc Diệp liền nói: "Đưa điện thoại cho anh chị."Kiều Đông Dương không muốn đưa, Liễu Bắc Diệp liền nói: "Ngoan, nghe lời nào."Kiều Đông Dương càng không muốn.Chị Ngô lại nghe thấy rồi: "Đưa chị đi, xem anh ấy muốn nói gì." Kiều Đông Dương đành phải đưa điện thoại, chị Ngô cười nói, "Anh Liễu ạ? Lâu rồi không gặp."Liễu Bắc Diệp cũng cười: "Các em kết hôn mà không nói một tiếng.""Tuần sau mới gửi thiệp anh ạ, tất nhiên không thiếu anh được rồi.

Hôm Quốc khánh anh phải đến đấy nhé, không đến là em giận.""Nhất định rồi." Anh lại nói, "Phiền hai em đưa Đông Dương về hộ anh."Chị Ngô hơi sửng sốt: "Phiền gì đâu ạ, em ấy là em trai Hạo Nhiên mà, em cũng quý lắm.


Nhưng em không ngờ hai anh em lại thân thiết vậy đó.""Anh coi em ấy như người nhà.""..." Chị Ngô đột nhiên không biết nên tiếp lời thế nào.Cũng may Liễu Bắc Diệp chủ động đổi đề tài: "Anh chờ thiếp cưới của em, đến lúc đó sẽ gửi hai em quà mừng lớn."Chị Ngô cười vài tiếng: "Em cảm ơn ạ, em chuyển máy cho Đông Dương anh nhé?""Ừ."Chị Ngô trả điện thoại cho Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương lập tức tắt máy."..." Chị Ngô nhìn nhìn cậu.Cậu cũng nhìn nhìn chị Ngô.Có vấn đề nha...!Chị nghĩ.Đầu bên kia, Liễu Bắc Diệp nhìn màn hình di động tối đen, tự hỏi, dùng thứ gì để làm dịu tình hình này đây?Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc anh nghĩ tới một thứ....Kiều Đông Dương ngồi trong cửa hàng, xem tin trên Weibo, một tài khoản ẩn danh tạo topic hỏi xin ý kiến, rằng bạn cùng phòng tỏ tình với cô ấy, thì có nên cong hay không.Cậu đại khái hiểu câu chuyện, nhưng không chắc về nghĩa của từ "Cong" này lắm.Lướt bình luận phía dưới, tuy có người đùa cợt, nhưng đại đa số đều đưa ra kiến nghị nghiêm túc, khiến cậu không khỏi suy tư.Kiều Đông Dương cũng muốn tạo topic, còn đang viết dở, tiếng chuông gió leng keng vang lên.Cậu ngẩng đầu, thấy là Liễu Bắc Diệp, hơi có chút mất tự nhiên.

Cậu buông di động, đứng dậy: "Sao anh còn tới nữa..."Nói đến một nửa, cậu im bặt.Bởi vì Liễu Bắc Diệp "Khụ" một tiếng, giơ tay từ sau lưng, nâng niu một chú mèo con đi tới trước mặt cậu, đặt lên bàn: "Cái này, tặng cho em.""..."Mèo con đến chỗ lạ, dường như có chút sợ hãi, nhẹ giọng kêu vài tiếng, liếm liếm miệng, sau đó nằm sấp xuống liền bất động.

Kiều Đông Dương bất giác duỗi tay sờ sờ gáy của nó.Liễu Bắc Diệp trong lòng hớn hở, quả nhiên vẫn phải dựa vào mèo!Kiều Đông Dương nằm bò trên bàn, giơ ngón tay đến miệng mèo con, mèo con liếm một cái, Kiều Đông Dương nở nụ cười.Liễu Bắc Diệp liền càng sung sướng!Từ ngày anh hôn Kiều Đông Dương, đã bao lâu Kiều Đông Dương không cười trước mặt anh như vậy.Liễu Bắc Diệp làm bộ làm tịch mà "Khụ" một tiếng: "Đây là Garfield, lớn lên rất béo, lông cũng rất dài, dài hơn mèo của anh em.

Tính nó cũng hiền nữa, không hay cáu như mèo của anh em đâu."Kiều Đông Dương cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, hỏi Liễu Bắc Diệp: "Đắt lắm phải không ạ?""Không mất tiền, nhà bạn anh cho.

Chính là chị trợ lý lần trước mà em khen xinh đó.


Anh nghe nói mèo nhà chị ấy đẻ, biết em thích nên xin một con." Liễu Bắc Diệp càng diễn càng giống, chính mình đều thiếu chút nữa tin.Vậy nên đương nhiên, Kiều Đông Dương mắc câu.Liễu Bắc Diệp lại có chút buồn bực, lúc nói thật không tin, lúc nói dối lại tin không nghi ngờ."Tối nay anh sẽ cho người mang thức ăn và ổ mèo đến nhà em.""Không, không cần đâu ạ." Kiều Đông Dương nghĩ đến mấy giờ trước, cậu còn kiên quyết cúp máy của Liễu Bắc Diệp.

Hiện tại người ta đến tặng mèo, cậu lại do dự không từ chối, thật có chút khinh bỉ chính mình."Nhà bạn anh nhiều mèo, tặng không.

Em cứ giữ lại đi.""Dạ vâng..." Kiều Đông Dương tuy ngượng ngùng, nhưng ôm mèo quả thực không cách nào buông tay.Liễu Bắc Diệp cười thầm, trên mặt lại rất bình tĩnh, hơn nữa còn nói: "Em yên tâm, anh nói được làm được, trước khi ly hôn với Lăng Anh, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."Trước thời điểm này, Kiều Đông Dương vẫn luôn trong trạng thái mờ mịt, vừa tức giận cũng vừa đau lòng, nhưng tính cậu hay quên.

Mèo con vừa đến, Liễu Bắc Diệp lại nói nghiêm túc như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy có chút xin lỗi Liễu Bắc Diệp.Trong lòng cậu nghĩ gì, ngoài mặt sẽ hiện lên cái đó.Liễu Bắc Diệp vừa thấy liền hiểu ngay, không khỏi thầm thở dài.

Đúng là cậu nhóc ngoan, dễ mềm lòng như vậy.Nhưng lúc này anh không muốn trêu Kiều Đông Dương, anh hy vọng Kiều Đông Dương sẽ suy nghĩ cẩn thận, hy vọng cậu cam tâm tình nguyện đón nhận anh.Quà đã đưa, anh liền nói: "Anh đi đây.""...""Ngày mai anh đi công tác, nghe nói trời lạnh, em chú ý giữ ấm cơ thể."Kiều Đông Dương cúi đầu vuốt ve mèo, chú mèo trong tay, vừa nhẹ lại vừa nặng.Liễu Bắc Diệp thấy cậu quý mèo con, trong lòng cũng cảm thấy an tâm không ít: "Em định đặt tên nó là gì?""Em chưa nghĩ...""Vậy em cứ từ từ nghĩ, anh đi đây." Liễu Bắc Diệp sợ ở lâu nửa phút, chút quyến luyến Kiều Đông Dương dành cho anh lúc này sẽ hoàn toàn tan biến, liền vội vàng rời khỏi, làm Kiều Đông Dương nghĩ đến anh nhiều hơn một chút.Kiều Đông Dương phản xạ có điều kiện muốn ra ngoài tiễn, mới vừa vòng qua bàn, cậu liền dừng bước.Liễu Bắc Diệp đã ra đến ngoài cửa, chợt chần chừ đứng lại: "Hoa kia em thích không?""Đẹp lắm ạ." Thật ra Kiều Đông Dương còn muốn hỏi bao nhiêu tiền, cậu muốn trả lại anh, nhưng chung quy không dám."Mọi người bảo hoa này là thu anh..."Chưa dứt lời, mèo con kêu một tiếng.Liễu Bắc Diệp dừng một chút, cười nói: "Ê mèo, thích tên 'Thu anh' không?""Dạ?"Liễu Bắc Diệp chỉ định giỡn: "Em thích hoa là tốt rồi, mèo là của em, em cứ từ từ nghĩ tên." Anh ngừng một chút, nói, "Anh đi thật đây."Nói xong, anh nhìn nhìn Kiều Đông Dương.Kiều Đông Dương không dám nhìn anh.Liễu Bắc Diệp kiên nhẫn đứng ngoài cửa chờ, chờ cậu đáp lại.Kiều Đông Dương cúi đầu, qua vài phút, Liễu Bắc Diệp vẫn còn đứng đó.

Kiều Đông Dương đành phải ngẩng đầu, nhỏ giọng nói câu "Hẹn gặp lại".Liễu Bắc Diệp lúc này mới cười rời đi.Kiều Đông Dương về chỗ ngồi, thở dài.


Cậu lấy di động ra, viết nốt tin nhắn ban nãy.'Anh ấy nói, anh ấy không ly hôn vì tôi.

Là anh ấy tự nguyện, còn nói kết hôn chỉ là kế sách tạm thời.

Nhưng tạm thời kiểu gì lại cần giấy đăng kí kết hôn? Tôi không hiểu.

Hôm nay anh ấy lại hôn tôi, nói khi nào ly hôn xong mới đến tìm tôi, theo đuổi tôi.

Như vậy có bình thường không? Như vậy có đúng hay không? Vừa nãy, anh ấy tặng tôi một con mèo.

Tôi biết mình không nên nhận, nhưng tôi lại luyến tiếc.Tôi muốn hỏi mọi người, tôi như vậy, có tính là kẻ thứ ba hay không? Tôi nên làm gì bây giờ? Anh ấy thích tôi thật sao?'Cậu viết rất nhiều, viết tất cả nghi vấn trong lòng lên một không gian ảo, cuối cùng ấn nút 'Gửi'.Buông di động, cậu nằm bò trên bàn, vuốt đầu mèo con, hỏi nó: "Mày thích thu anh không?""Meo~""Thu anh.""Meo~""Tao cũng thích.""Meooo~"Kiều Đông Dương bật cười: "Vậy gọi mày là Thu Anh đi."Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa thu anh: Bất an mà chờ mong, mối tình đầu.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa thu anh: Bất an mà chờ mong, mối tình đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận