Tâm Quang


Thu Thu rất ngoan.Nó chính là chú mèo nhỏ Thu Anh, Kiều Đông Dương đặt cho nó tên thân mật ở nhà là Thu Thu.Thu Thu mới một tháng tuổi, chỉ có thể uống sữa.

Sáng sớm, Kiều Đông Dương rót một chén sữa dê cho nó, ngồi xổm nhìn nó ăn, nhỏ giọng nói: "Nửa tháng nữa sẽ bắt đầu cho mày ăn thịt cá."Thu Thu liếm liếm sữa bò, động tác chậm chạp, không rảnh để ý đến cậu.Tâm trạng Kiều Đông Dương lập tức tốt lên, cười đứng dậy đi làm cơm trưa.

Hôm nay cậu muốn làm món tôm nõn xào trứng.


Lấy trứng ra, nhất thời thuận tay, lỡ đập đến năm quả.Cậu ngây ngẩn cả người.Rõ ràng đã tự nhắc nhở rất nhiều lần, chỉ cần làm suất cho một người, đến cùng theo thói quen, cậu lại chuẩn bị dư một suất.Cậu không nhúc nhích đứng đó hồi lâu, rốt cục nguấy đều cả năm quả, vừa làm trứng rán, vừa làm trứng chưng.

Mất hết tâm trạng làm món thứ hai, cậu xếp tất cả vào hộp cơm, ôm Thu Thu, xách theo tấm bảng đen tối qua mới vẽ, liền gọi xe taxi tới quán.Hơn mười phút sau đứng trước cửa quán, Kiều Đông Dương thấy một tấm bảng đen gác bên mấy chậu hoa thu anh từ lúc nào.Vừa thấy liền biết, đó là Liễu Bắc Diệp vẽ.Nhìn tác phẩm của mình, lại nhìn tác phẩm của người ta.Thật sự là một cái trên trời, một cái dưới đất.Vậy nên dù còn nhiều khúc mắc trong lòng, cậu không đổi tấm bảng của anh.Mở cửa vào quán, cậu cất bảng vào ngăn bàn, thả mèo cùng hộp cơm xuống, liền bắt đầu thay nước, tỉa hoa...!Nói chung không dám nghỉ ngơi, bởi vì cậu có chút sợ.Cậu sợ sẽ nghĩ đến Liễu Bắc Diệp.Nhưng cố tình không muốn cái gì, trời sẽ ban cho cái đó.Liễu Bắc Diệp gọi điện tới, ngữ điệu bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi cậu: "Đi làm rồi à?""...!Dạ vâng." Kiều Đông Dương khó hiểu, sao anh có thể bình tĩnh như vậy được?"Thấy bảng không? Buổi sáng anh đem qua, thiếu chút nữa bị lỡ chuyến bay.

Đặt ở bên ngoài, không bị người khác lấy mất đấy chứ?"Kiều Đông Dương nghe vậy, tức khắc lại có chút mềm lòng: "Anh đang ở sân bay ạ?""Không, anh đến thành phố B rồi, vừa đến chi nhánh công ty bên này có việc."Hiện tại mới hơn chín giờ! Liễu Bắc Diệp sang quán cậu từ lúc nào vậy? Kiều Đông Dương vừa nghĩ liền hỏi.Liễu Bắc Diệp thản nhiên trả lời: "Chắc tầm hơn năm giờ.""..." Kiều Đông Dương không nói nên lời.Liễu Bắc Diệp lập tức sửa miệng: "Tối hôm qua anh phải họp đột xuất, họp xong mới vẽ cho em được, nếu không đã đưa sang sớm hơn.""Anh họp đến mấy giờ?""Không muộn lắm.""Không muộn lắm là mấy giờ?" Kiều Đông Dương kiên trì hỏi."Chắc khoảng ba, bốn giờ gì đó." Liễu Bắc Diệp không mấy bận tâm.Kiều Đông Dương im lặng, lâu đến mức làm Liễu Bắc Diệp có chút thấp thỏm, diễn quá lố rồi chăng? Tuy đúng là mở họp đến ba, bốn giờ sáng, nhưng ngày hôm trước, anh ngủ đến giữa trưa...!Nói vậy chỉ là vì muốn Kiều Đông Dương thương anh thôi, rốt cuộc Kiều Đông Dương quá ngây thơ, dễ dàng mủi lòng."Mèo ngoan không?" Anh đành tiếp tục hỏi."Ngoan ạ..." Giọng Kiều Đông Dương hơi thấp.Liễu Bắc Diệp càng thấp thỏm, thật sự diễn quá lố rồi chăng? Vị tiểu tổ tông này, rốt cuộc không nói lời nào là vì đau lòng anh, hay là vì cảm thấy anh chơi bài gian dối vậy?Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn Thu Thu, suy nghĩ một lát, rốt cuộc nói: "Anh nhớ phải ăn cơm đấy."Lạy trời!!!Liễu Bắc Diệp vốn đang ngồi, nghe lời này lập tức đứng lên, đi qua đi lại trong văn phòng, Kiều Đông Dương quả nhiên vẫn lo lắng cho anh!Giọng anh không khỏi càng dịu dàng: "Anh biết rồi.


Bên này vừa gọi bữa sáng, trông không ngon lắm, anh không muốn ăn, nhưng lát nữa anh sẽ ăn."Các trợ lý: ???Người ăn như sói đói hổ đói ban nãy, có phải là sếp không, sếp ơi?Liễu Bắc Diệp lại hỏi: "Đặt tên cho mèo con chưa?"Kiều Đông Dương nhìn mấy chậu hoa thu anh bên ngoài, lại nhìn Tiểu Thu Anh đang chơi trên ghế, nói dối: "Vẫn chưa...""Vậy em cứ nghĩ từ từ, hoặc anh cảm thấy tên 'Mèo con' nghe cũng được.""..." Kiều Đông Dương có chút cạn lời, mèo con cũng được gọi là tên?Liễu Bắc Diệp nhìn nhìn các trợ lý, đẩy cửa ra ngoài.

Lời tiếp theo, không thể để cấp dưới nghe thấy.Anh đi đến cuối hành lang, nói với cậu bằng chất giọng ấm áp nhất từng dùng trong đời: "Sắp tới trời lạnh, em nhớ chú ý mặc nhiều quần áo, đặc biệt phải để ý hai chân.""..." Kiều Đông Dương không biết nên đáp lại ra sao.Liễu Bắc Diệp lại nói: "Em yên tâm, chưa giải quyết xong việc riêng, anh sẽ không tới gặp em.

Em không cần lo lắng, cũng đừng sợ anh, nói chuyện với anh như trước đây thì tốt rồi."Kiều Đông Dương duỗi tay gõ gõ bàn: "Vậy anh mau đi ăn đi.""Ừ.""Em tắt máy đây...""Ừ."Kiều Đông Dương nhìn nhìn di động, hạ quyết tâm tắt máy, Liễu Bắc Diệp lại nói: "Từ từ!""Sao đấy ạ?""Nhớ phải nhớ anh.""..."Liễu Bắc Diệp cười khẽ: "Tắt đi."Kiều Đông Dương lập tức tắt điện thoại.


Cậu cảm thấy Liễu Bắc Diệp không đáng tin gì hết!Trong tình huống này còn nói với cậu như vậy!Mà ở phía bên kia, Liễu Bắc Diệp đột nhiên nghĩ đến, anh hứa không chủ động đi gặp Kiều Đông Dương khi chưa ly hôn.Nhưng chưa nói ngẫu nhiên gặp cũng không được?Cứ ngẫu nhiên là được rồi chứ?Anh trở về văn phòng, trợ lý Thẩm liền đùa: "Bữa sáng hôm nay trông không ngon lắm, sếp muốn ăn nữa không?"Liễu Bắc Diệp bật cười: "Gọi mọi người tới, bắt đầu làm việc thôi."Các trợ lý cười sôi nổi gật đầu ra ngoài gọi người phụ trách từng bộ phận, chỉ có trợ lý Thẩm ở lại, báo cáo: "Bên kia vừa gửi thư tới, đã điều tra hết các bệnh viện nhỏ, nhưng không thấy bọn họ.""Vùng ngoại thành thì sao? Trình Bác Văn ở Côn Sơn một hai năm, liệu có ở nơi đó không?""Em sẽ cho người điều tra.""Ừ."Nhắc tới việc này, tâm trạng vui vẻ ban nãy của Liễu Bắc Diệp lập tức biến mất.Nhưng chỉ có thể trách chính mình, trách anh lúc trước quá xem nhẹ việc này....Ở Thượng Hải, Kiều Đông Dương thay nước, bó xong mười mấy bó hoa, vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.Cậu chợt nghĩ đến tin nhắn gửi Weibo hôm trước, không biết có được đăng hay không.

Rốt cuộc chuyên mục Confession này rất hot, không phải bài của ai cũng được chọn.Cậu lướt tìm từ trên xuống dưới một lượt, không thấy bài của mình, không khỏi có chút thất vọng.

Cậu muốn xem người khác suy nghĩ thế nào, rốt cuộc việc này không thể đem ra hỏi người quen.Cũng may gần giữa trưa, dần dần có khách tới mua hoa, bởi vì là thứ hai, người mua cũng khá nhiều.Cậu vội làm việc, không có thời gian suy nghĩ miên man, chỉ đến khi Tiểu Thu Thu đói bụng kêu một tiếng, các khách hàng mới phát hiện ra trong quán có thêm một bé mèo.Có cô gái muốn sờ, Kiều Đông Dương lập tức cười ngăn lại: "Mèo con mới được một tháng, sợ người lạ.""Vậy cậu ôm đi, chúng tôi chỉ nhìn thôi."Kiều Đông Dương đành bế Thu Thu lên.Mấy chị em lập tức khen đáng yêu, cũng hỏi: "Cậu mua ở đâu thế? Mèo Garfield phải không?""Dạ, mèo Garfield, nhà một người bạn cho em.""Cậu may mắn thật đấy, nếu ra quán phải mất tầm hai, ba vạn!"Có người phụ họa: "Bạn tôi hôm trước đi mua một bé, không đẹp bằng thế này, đã mất hai vạn rưỡi rồi."Kiều Đông Dương sửng sốt, đắt như vậy?!May mắn là được cho, nếu không hiện tại cậu thật sự không có hai vạn rưỡi trả cho Liễu Bắc Diệp.Rốt cuộc không phải mèo của mình, mọi người xem một lúc liền thôi.

Ngược lại hỏi vấn đề khác: "Anh đẹp trai đâu rồi?""...""Hôm nay không tới sao?"Kiều Đông Dương gật đầu.Các chị em tức khắc lộ nét mặt thất vọng.Kiều Đông Dương khó hiểu hỏi: "Mọi người thấy anh ấy đẹp trai lắm ạ?""Siêu đẹp!"Kiều Đông Dương cúi đầu, trầm mặc vài giây, buông Tiểu Thu Thu, tiếp tục bó hoa cho khách.Các chị em cười cười nói nói, một giờ trôi qua rất nhanh, mọi người cầm hoa, cùng nhau trở về làm việc.Kiều Đông Dương lại vẫn trầm ngâm suy nghĩ.Trước kia cậu không thích Liễu Bắc Diệp, bởi vì Liễu Bắc Diệp từng chỉ thẳng mặt mắng mẹ con cậu, mắng anh trai cậu.


Nhưng cậu biết, Liễu Bắc Diệp thật sự là một người ưu tú, bởi vì ưu tú, mới có tư bản tùy ý đi phán xét người khác, bởi vì ưu tú, anh mới không phải sợ điều gì.

Lúc trước cô giáo Lăng bỏ đi theo người khác, cậu cũng từng bất bình thay cho anh.Người có mắt đều dễ dàng nhận ra, ai mới là người nên chọn.Năm nay, cậu và Liễu Bắc Diệp thân thiết hơn, hiểu anh hơn, lại vẫn không thấy anh qua lại với cô gái nào khác.

Ban đầu cậu nghĩ, có lẽ vì anh quá yêu cô giáo Lăng, không quên được cô, hoặc cũng có thể vì anh quá hung dữ, không có ai thèm thích.Nhưng tới bây giờ, nhìn các chị em nhiệt tình như vậy, cậu mới hiểu được, thì ra không phải không có ai thích anh.Cậu cảm thấy, nếu Liễu Bắc Diệp thật sự ly hôn, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn gả cho anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận