Tâm Quang


Kiều Đông Dương ăn cơm trưa, lần thứ hai cầm di động vào mục Confession.Lần này, cậu thấy được bài viết của mình, vội vàng bỏ đũa xuống, click mở bình luận xem.Kết quả, bình luận trên cùng đó là: Quấy rối tình dục không thể nghi ngờ."..."Kiều Đông Dương tuy rằng khó xử, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới bốn chữ này.

Người như Liễu Bắc Diệp, đến mức bị tính là quấy rối sao? Cậu cảm thấy cộng đồng mạng không đáng tin cho lắm.Nhíu mày, cậu tiếp tục lướt xuống xem, bình luận thứ hai là: Ngồi chờ post: Cảm ơn mọi người, chúng tôi đang ở bên nhau.Kiều Đông Dương càng cảm thấy cộng đồng mạng không đáng tin, sao cậu và Liễu Bắc Diệp có thể ở bên nhau được!Cậu bỏ di động xuống, không xem rốt cuộc bài viết của mình có bao nhiêu lượt bình luận.Mà lúc này, vừa lúc có người bước vào cửa hàng.Cậu ngẩng đầu vừa thấy, là chị Đỗ, lâu rồi không nói chuyện với chị.Từ ngày Liễu Bắc Diệp đến đây ăn cơm, Đỗ Tiểu Vũ liền lui về hậu trường, chỉ âm thầm giúp đỡ công việc tương tác trên mạng xã hội.

Kiều Đông Dương không biết việc này, cậu chỉ biết Đỗ Tiểu Vũ lâu rồi không tới mua hoa, nhìn chị tới, cậu cực kì mừng, cơm cũng không ăn, lập tức hào hứng đứng lên: "Chị Đỗ!"Đây là vị khách duy nhất của cậu trong thời kì khó khăn.Đỗ Tiểu Vũ cười nói: "Ông chủ đang ăn cơm đấy à?""Dạ vâng, chị mua hoa ạ? Để em chọn giúp." Kiều Đông Dương vừa nói vừa đậy nắp hộp cơm.Hiện tại Đỗ Tiểu Vũ đã rõ quan hệ giữa sếp tổng và Kiều Đông Dương, nào dám để cậu vất vả, liên tục xua tay: "Không không không, em cứ ăn cơm đi, chị nhìn một lượt đã.""Không sao đâu ạ." Kiều Đông Dương vòng ra bàn quầy, "Dạo này nhập thêm nhiều hoa lắm, chị nhìn xem có thích loại nào không?"Quả thật lâu rồi Đỗ Tiểu Vũ không mua hoa, hiện tại hình ảnh trên fanpage đều do Kiều Đông Dương tải lên, cô chỉ phụ trách viết nội dung.

Cô chỉ vào một loại hoa mới, hỏi: "Hoa này tên gì? Chị chưa thấy bao giờ."Kiều Đông Dương nhìn theo, đáp: "Đây là diên vĩ.""Đẹp quá.""Chị lấy nó ạ? Chị lấy màu gì? Có muốn thêm vài loại hoa cỏ nữa không?""Ba màu đều đẹp, chị lấy cả ba màu này là được rồi!"Kiều Đông Dương gật đầu, rút ba cành màu vàng, trắng, tím lam, điều chỉnh một lát, giơ cho cô xem."OK!"Kiều Đông Dương vì thế nở nụ cười: "Vậy em bó lại nhé, chị đem về văn phòng cắm bình phải không ạ?""Đúng rồi.""Lâu rồi chị không tới mua hoa, quán mới nhập thêm bình về, chị chọn một cái đi ạ, em miễn phí."Đỗ Tiểu Vũ hào hứng ngắm bình hoa, trong lòng lại vẫn nghĩ đến nhiệm vụ sếp tổng giao.


Cô liếc mắt tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm chú mèo nhỏ đang nằm ngủ trên ghế, liền hỏi: "Ôi, em cũng nuôi mèo à?""Dạ?" Kiều Đông Dương xoay người nhìn Tiểu Thu Thu, "À vâng, nó mới một tháng tuổi, đáng yêu chị nhỉ?""Ừ, xinh lắm, em đặt tên là gì?""Thu Anh ạ, tên ở nhà là Thu Thu." Kiều Đông Dương lập tức trả lời, nói xong lại cảm thấy không đúng, chị Đỗ là nhân viên của Liễu Bắc Diệp, nếu lỡ nói cho Liễu Bắc Diệp thì làm sao bây giờ? Cậu vội vàng dặn, "Chị đừng nói với ai.""...!OK."Kiều Đông Dương liền yên tâm, đưa hoa cho Đỗ Tiểu Vũ.Trên đường trở về, Đỗ Tiểu Vũ liền gọi điện thoại cho sếp tổng.Liễu Bắc Diệp nghe máy liền hỏi: "Cậu ấy ổn không?""Lúc em tới, cậu ấy đang ăn cơm.

Cậu ấy khá vui khi thấy em...!À không, ý em không phải là cậu ấy thấy em mới vui! Sếp đừng hiểu lầm! Ý em là, tâm trạng cậu ấy vốn có vẻ vui! Chọn hoa giúp em, còn tặng em cả bình hoa nữa.""Hoa gì?""Diên vĩ.""Chưa nghe bao giờ.""Em cũng chưa nghe bao giờ, nhưng đẹp lắm, để em chụp ảnh gửi sếp!""Ừ.""Em cũng thấy mèo con rồi, cậu ấy cho nó ngủ trên ghế, còn hào hứng hỏi em, mèo có đáng yêu không."Liễu Bắc Diệp mỉm cười, thích là tốt.

Quả nhiên tặng mèo là chính xác.Anh thuận miệng hỏi: "Mèo có tên chưa?""Hơ.""Làm sao?""Có tên rồi...!Nhưng em đã hứa là không nói với người khác.""Việc này dễ." Liễu Bắc Diệp đổi tay cầm điện thoại, "Cậu ấy không cho nói, nhưng không bảo không cho viết đúng không? Gửi tin nhắn đi.""..." Đỗ Tiểu Vũ muốn giơ ngón tay cái cho sếp tổng."Nhanh về chụp ảnh hoa cho tôi.

Trong vòng năm phút.""Dạ vâng!""Thể hiện tốt, chờ tôi về, sẽ điều cô lên trụ sở chính.""Cảm ơn sếp!" Đỗ Tiểu Vũ vô cùng kích động tắt điện thoại, vùi đầu liền chạy về công ty.Kiều Đông Dương tiếp tục ăn cơm, di động lại vang, là chị Đỗ."Ông chủ! Chị quên không hỏi, ý nghĩa hoa diên vĩ là gì?""Màu sắc khác nhau, ý nghĩa cũng khác nhau ạ.""Ví dụ màu trắng?""Là hồn nhiên.""Màu vàng?""Là tình bạn, màu tím lam là nhớ nhung, diên vĩ màu tím lam còn được gọi là Alice.

Bởi vì nó là màu sắc phổ biến nhất của diên vĩ."(Diên vĩ tên tiếng Anh là Iris, phiên âm ra tiếng Trung đọc là Alice.)"OK! Chị nhớ rồi! Cảm ơn em.""Không có gì ạ." Kiều Đông Dương cười tắt điện thoại, vậy nên cậu mới thích hoa.Niềm vui của cậu, cũng có thể lan tỏa niềm vui cho người khác.Không nghĩ tới, Đỗ Tiểu Vũ chớp mắt liền nói thông tin này cho Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp khen cô một hồi, nghĩ đến mèo con được đặt tên là "Thu Anh", bất giác liền mỉm cười, anh biết, nhất định Kiều Đông Dương cũng thích anh.Trợ lý Thẩm vừa lúc đẩy cửa tiến vào.Liễu Bắc Diệp có chút xấu hổ mím môi ngừng cười, hỏi: "Chuyện gì?""Trợ lý Lý vừa gọi điện cho em, nói là có thiệp mời cưới của Lâm tiên sinh."Liễu Bắc Diệp vẫn luôn nhớ việc này, anh nhìn ảnh chụp thiệp mời, thời gian là mùng hai tháng mười, ngay sau Quốc khánh."Bảo cô Lý chuyển lời tới Lâm tiên sinh giúp tôi, ngày đó nhất định tôi sẽ đến.""Vâng." Trợ lý Thẩm nói xong, liền đi ra văn phòng.Liễu Bắc Diệp xoay ghế chuyển hướng cửa sổ, mặt trời đang chậm rãi ngả về hướng tây, bây giờ là hai giờ chiều.


Đã vài ngày không được ăn cơm của Kiều Đông Dương, quả thật có chút khó thích nghi.Không biết đến khi nào mới lại được ăn cơm cậu làm....Kiều Đông Dương ăn cơm, nhai nhai, cuối cùng buông đũa xuống.Cậu nghĩ đến Liễu Bắc Diệp, thói quen là rất khó sửa.

Cậu không có bạn bè, Liễu Bắc Diệp lại ngày ngày đến đây, ăn trưa với cậu hơn một tháng.Hiện giờ không có anh ngồi đối diện, sẽ không có ai vừa im lặng, vừa nhanh chóng ăn hết cơm cậu làm.Cũng sẽ không có ai nói: "Ngày mai làm nhiều thịt hơn nhé."Cậu bực bội nằm bò trên bàn, nhìn mèo con, nhẹ giọng nói: "Mệt quá đi, làm sao bây giờ?"Buổi chiều vắng khách, cậu lại phiền lòng, liền ôm Thu Thu sang quán trà sữa.Văn Lộ dựa vào bàn quầy ngẩn người, thấy cậu lại đây, mới giật mình hoàn hồn.Kiều Đông Dương thấy nét mặt u sầu của cô, không khỏi lo lắng: "Chị Văn Lộ, chị sao đấy ạ?"Văn Lộ miễn cưỡng cười: "Không sao hết." Nhìn mèo con trong lòng cậu, đổi vấn đề, "Em nuôi mèo à? Đáng yêu ghê.""Dạ, em mới nuôi, nó tên là Thu Thu.""Tên cũng đáng yêu." Văn Lộ đứng thẳng dậy, "Em muốn uống gì? Để chị pha cho.""Dạ thôi...!Nếu chị không bận, em chỉ định nói chuyện chút thôi."Bản thân tâm trạng Văn Lộ không vui, nhưng cũng vẫn nhận ra Kiều Đông Dương đang không thoải mái: "Có chuyện gì vậy?"Kiều Đông Dương không có ai để tâm sự, giờ phút này Văn Lộ vừa hỏi, đột nhiên cậu rất muốn kể hết nỗi lòng.

Những chuyện này, thật sự quá khó để chấp nhận.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng cậu nhẹ giọng nói: "Chị Văn Lộ, chị có nhớ cái người hay đến quán em không?""Nhớ.""Anh ấy nói thích em.""Sao?!!" Dù đã nghe Văn Viễn nói qua, nhưng cô không phát hiện dấu hiệu đáng nghi nào cả.


Mà Kiều Đông Dương nói xong câu đó, nét mặt dường như sắp khóc, cô lập tức đau lòng, "Vậy em nghĩ sao? Không vui à? Em có thích anh ấy không?""Không phải vấn đề thích hay không, em không dám thích anh ấy.""Tại sao?""Anh ấy là anh trai của bạn em, ba mẹ anh ấy đối xử với em rất tốt.

Anh ấy cũng có vợ rồi.

Dù anh ấy bảo kết hôn vì nguyên nhân bất đắc dĩ, cũng đang làm thủ tục ly hôn, nhưng nếu không vì em, anh ấy đã không vội vã ly hôn như vậy."Hai lý do đầu còn ổn, nghe đến lý do thứ ba, chính Văn Lộ cũng giật mình.

Cô suy nghĩ một lát, trầm tư nói: "Dính dáng đến những việc này, không hay đâu em ạ."Kiều Đông Dương uể oải: "Em biết chứ.

Mặc kệ vì nguyên nhân gì, chỉ cần anh ấy ly hôn, mọi người cũng sẽ chỉ nghĩ là do em.


Tất cả mọi người sẽ mắng em.""Vậy em thích anh ấy không?""Dạ?" Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn cô, "Có gì khác nhau ạ?""Khác chứ, nếu em thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy, vậy nên thử nỗ lực một chút.

Có lẽ lúc trước anh ấy kết hôn thật sự vì nỗi khổ riêng thì sao? Chị thấy anh Liễu nhiều lần rồi, có vẻ là người có trách nhiệm, sẽ không lừa em đâu.""Nhưng anh ấy còn là anh trai của bạn em nữa! Nhà anh ấy sẽ ghét em chết mất!"Văn Lộ bật cười: "Vậy là thích rồi phải không?" Thích nên mới lo lắng mấy vấn đề này, nếu không thích, nào có thời gian để tâm?"Thích? Thế nào nghĩa là thích ạ?" Kiều Đông Dương ngơ ngác hỏi.Văn Lộ cũng trầm tư, đúng vậy, thế nào nghĩa là thích? Cô nhìn tiệm cà phê đối diện, không thấy bóng dáng anh chàng hay ngồi ngoài phơi nắng đâu, Văn Viễn đã biến mất gần một tuần.

Cô thở dài trong lòng, nói: "Thích chính là, khi em không gặp họ, sẽ bất giác nhớ họ."Kiều Đông Dương khẽ giật mình, quả thật hôm nay cậu nghĩ đến Liễu Bắc Diệp rất nhiều lần, đây là nhớ ư?Nhưng cậu không muốn thích anh! Không muốn bị người nhà của anh ghét!Văn Lộ thu tầm mắt, nhìn Kiều Đông Dương, dịu dàng khuyên nhủ: "Đông Dương, thứ gọi là 'Thích' này, vô tình gặp chứ cầu không tới, em phải biết quý trọng.""Quý trọng?""Ừ." Văn Lộ vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, "Đừng nghĩ nhiều, nếu thích thật, sớm muộn gì em cũng nhận ra thôi.""Nhưng em không dám...""Có gì không dám? Con người cứ hay sợ này sợ kia, đến khi bỏ lỡ, chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?""..." Ánh mắt Kiều Đông Dương mờ mịt nhìn cô.Văn Lộ thu nỗi cô đơn trong lòng, cười nói: "Để chị làm trà sữa cho hai chị em mình.

Uống xong, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."Kiều Đông Dương ôm Thu Thu cùng ly trà sữa trở lại cửa hàng, thấy bó hoa diên vĩ tím lam sáng nay mới cắm đặt trên bàn.Cậu chợt nghĩ đến ý nghĩa của nó, cũng nhớ đến lời chị Văn Lộ.Nhớ chính là thích?Thích là phải nắm lấy cơ hội?Nhưng nếu nắm lấy cơ hội rồi, chỉ có thể đổi được hạnh phúc của hai người, còn tất cả những người khác đều thất vọng, chán ghét, vậy phải làm sao bây giờ?Lúc ấy còn nên thích nữa không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận