Tâm Quang


Kiều Đông Dương đã phiền não mấy ngày.Lúc ban đầu, cậu sợ hãi Liễu Bắc Diệp gọi tới.Nhưng mấy ngày nay, anh không những không gọi tới, mà ngay cả một tin nhắn cũng không thấy đâu.

Cậu mới biết là mình nghĩ nhiều.Cậu tự thấy bản thân có chút buồn cười."Mày nói xem, anh ấy có ý gì?" Cậu thở dài, hỏi Thu Thu.Cũng may hôn lễ của chị Ngô sắp tới rồi.

Ngày ba mươi tháng chín, cậu bận rộn cùng Đào Hạo Nhiên tới chuẩn bị địa điểm tổ chức.

Dì Đổng qua trông cửa hàng giúp cậu, Kiều Đông Dương thuận tiện nhờ dì để ý hộ Thu Thu.Dì Đổng kinh ngạc: "Đông Dương, con mèo này ở đâu ra vậy?"Kiều Đông Dương chột dạ, không dám nói là Liễu Bắc Diệp đưa, chỉ nói: "Con mới mua dì ạ.""Trông yêu thật, còn béo hơn Quỳ Quỳ lúc nhỏ."Kiều Đông Dương nở nụ cười: "Hai loại khác nhau mà dì."Dì Đổng gật đầu, muốn nói lại thôi một lát, rốt cuộc vẫn hỏi: "Đông Dương, dạo này công việc vất vả lắm phải không?""Dạ? Cũng bình thường, giống trước kia thôi ạ.""Vậy sao trông con ủ rũ thế?"Kiều Đông Dương không thể nói là vì nhớ Liễu Bắc Diệp.

Dì Đổng biết, anh cậu cũng sẽ biết, dì Đổng thích nhất mách lẻo...!Cậu lập tức bịa chuyện: "Ban đêm con sợ Thu Thu ngủ không ngoan, đặt đồng hồ dậy xem mấy lần mới yên tâm."Dì Đổng lúc này tạm tin tưởng, thả cậu đi.Cậu thở phào nhẹ nhõm, ra cửa cùng Đào Hạo Nhiên.Làng du lịch phong cảnh như tranh, không khí trong lành, thức ăn vừa miệng, trừ việc không nhìn thấy Tiểu Thu Thu ra, Kiều Đông Dương đặc biệt vừa lòng.Cậu bận rộn trang trí biển chỉ dẫn, phía sau có người đột nhiên vỗ vỗ vai, cậu quay đầu lại nhìn, là người lạ.

Cậu đứng thẳng, nghi hoặc nói: "Chào anh..."Người này không phải ai khác, chính là tổng giám đốc Triệu của công ty hôn lễ."Anh là bạn thân của Hạo Nhiên.""Dạ!" Kiều Đông Dương lập tức nhiệt tình."Có mệt không?""Dạ không, có nhiều người giúp em lắm."Anh Triệu gật đầu, dẫn Kiều Đông Dương ra ngoài, thủ thỉ: "Lát nữa anh sẽ chuyển thêm cho em năm vạn nữa."Kiều Đông Dương ngẩn người: "Tại sao ạ?" Giá cả đã thống nhất từ đầu, khách hàng thanh toán xong năm vạn, bây giờ lại có năm vạn từ đâu ra nữa?Anh Triệu nghĩ nghĩ, tại vì Liễu Bắc Diệp muốn thế.


Cậu ta còn nợ em bốn vạn nữa kìa.Nhưng anh không thể nói thật, đành vòng vo: "Khách rất ưng thiết kế của em, muốn cảm ơn em, đây là tiền bồi dưỡng.

Họ sợ Đào Hạo Nhiên biết sẽ từ chối, nên nhờ anh đưa riêng, em phải giữ bí mật nhé.""Không, em không lấy đâu!" Kiều Đông Dương lập tức lắc đầu, "Làm từng nào, lấy từng ấy.

Hơn nữa em cũng quý chị Ngô, được tham gia hôn lễ của anh chị ấy là em vui rồi.""..." Anh Triệu buồn bực, trên đời lại có người không thích nhiều tiền, không chịu lấy? Anh muốn khuyên thêm, Kiều Đông Dương lại nói: "Em không lấy đâu, mong anh thông cảm!" Nói xong, cậu liền chạy vào làm tiếp.Anh Triệu nhún vai, không đưa được tiền, anh cũng đành chịu....Ngày thành hôn, Kiều Đông Dương đứng nhìn từ xa, bất giác nở nụ cười.Cậu cảm thấy, đây mới đúng là hôn lễ.Náo nhiệt như vậy, cô dâu cười ngọt ngào, thỉnh thoảng hôn gió với khách khứa, các tân khách đáp lại càng nhiệt tình.

Có thể thấy, quan hệ giữa mọi người rất tốt.Lúc Liễu Bắc Diệp tới, cô dâu đang cầm micro nói chuyện, nhìn thấy anh từ xa, liền gọi lớn: "Đại thiếu gia nhà họ Liễu! Anh đến muộn rồi nhé!"Kiều Đông Dương đang ngây ngô cười, vừa nghe đến tên này, sợ tới mức giật bắn mình, không dám xem Liễu Bắc Diệp ở nơi đâu, cậu xoay người liền chạy.Liễu Bắc Diệp vừa tới, liền bắt đầu tìm bóng dáng của Kiều Đông Dương.

Thấy cậu chạy trốn trên hành lang, anh bật cười trong lòng, không vội vã đuổi theo, mà đi vào lễ đường, chào hỏi: "Anh tới trễ, bồi tội với hai em."Chị Ngô cười đáp: "Anh tới là được rồi!" Liền không hề nói giỡn, tiếp tục chuyển chủ đề.Liễu Bắc Diệp ngồi ở dãy cuối cùng, đảo mắt tìm Đào Hạo Nhiên.

Nhìn một vòng, tìm thấy anh ngồi ở hàng thứ ba phía trước, đang vỗ tay, nói chuyện với quan khách.


Xem ra, Đào Hạo Nhiên còn chưa biết tâm tư của anh với Kiều Đông Dương, nếu không lúc này sẽ không bình tĩnh như vậy.Ngồi thêm một lát, thừa dịp mọi người náo nhiệt, anh lẳng lặng rời khỏi lễ đường.

Hành lang không dài, Liễu Bắc Diệp đi một lát liền tìm thấy Kiều Đông Dương.Kiều Đông Dương đứng dựa tường, trên tường có hoa văn khắc rỗng, dây leo phủ kín hai bên.

Dây leo bò qua phần khắc rỗng, vừa vặn nở bung một đóa hoa ngay gần bên tai, Kiều Đông Dương cảm thấy thật xinh đẹp, thò lại gần ngửi ngửi, còn rất thơm.Cậu muốn chụp một bức ảnh.Đúng lúc này, phía sau tường vang lên tiếng bước chân.Kiều Đông Dương cảm thấy có chút bất an, duy trì tư thế nghiêng người, trên tay thậm chí vẫn cầm đóa hoa, an tĩnh không dám cử động.Liễu Bắc Diệp vòng qua tường, liền bắt gặp cảnh tượng như vậy.Mười ngày xa cách, thật sự là rất nhớ.Nhưng nhớ đến đâu, anh cũng phải kiềm chế.

Liễu Bắc Diệp "Khụ" một tiếng, sau đó rõ ràng nhìn thấy Kiều Đông Dương run lên, anh đáng sợ vậy sao...Tiến lại gần, anh cười nói: "Khéo thật, lại gặp em ở đây."Kiều Đông Dương cúi đầu, lùi mấy bước, dựa tường không nói lời nào.Liễu Bắc Diệp lại kéo gần khoảng cách: "Em xong việc rồi à?""Vâng...""Lễ đường hôm nay đẹp lắm, anh nghe thấy rất nhiều người khen.""Em cảm ơn." Được khen, Kiều Đông Dương tủm tỉm cười, cười đến một nửa, lại cảm thấy không nên, bèn vội vàng nghiêm mặt.Bộ dáng này, dừng ở trong mắt Liễu Bắc Diệp, thật là đáng yêu.Kiều Đông Dương thật là quá đáng yêu.

Anh nhìn mà muốn ôm, muốn hôn.Anh ngẩng đầu, lấy lại bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục nói: "Em ăn cơm chưa?"Kiều Đông Dương thầm nghĩ, người này thật tham ăn.


Vừa gặp đã hỏi chuyện ăn uống.

Cậu lập tức gật đầu: "Em ăn rồi." Thật ra là chưa, nhưng cậu sợ nói vậy, anh sẽ kéo cậu đi cùng."Anh chưa ăn, vừa xuống phi cơ liền tới đây."Kiều Đông Dương khẽ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh mỏi mệt, không nhịn được hỏi thăm: "Anh mệt lắm à?"Liễu Bắc Diệp cười cười: "Thấy em liền không mệt.""..." Kiều Đông Dương lập tức cúi đầu, lại không muốn nói chuyện.Cố tình Liễu Bắc Diệp cũng không nói nữa, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí giữa hai người yên tĩnh đáng sợ.

Ánh mắt Liễu Bắc Diệp sáng quắc nhìn chằm chằm Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương tuy rằng cúi đầu, lại hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt ấy.

Cậu cuối cùng không chịu được, nhỏ giọng nói: "Em đi trước đây." Nhấc chân liền chạy.Liễu Bắc Diệp nhanh hơn một bước, ngăn cản Kiều Đông Dương, chống tay vây lấy cậu.Kiều Đông Dương dán sát lưng vào tường, hoàn toàn không động đậy.Nhìn Kiều Đông Dương đỏ bừng từ lỗ tai đến cổ, đáy lòng Liễu Bắc Diệp không khỏi dịu dàng: "Mèo có ngoan không?"Kiều Đông Dương gật đầu."Đã đặt tên chưa?"Kiều Đông Dương ngẩn người, vội vàng lắc đầu.Liễu Bắc Diệp bật cười."Mấy ngày nay, có nhớ anh không?"Kiều Đông Dương lắc đầu."Không nhớ à?"Kiều Đông Dương gật đầu."Gật đầu, là nhớ phải không?"Kiều Đông Dương sốt ruột ngẩng đầu: "Không phải..." Còn chưa nói xong, đôi môi đã bị Liễu Bắc Diệp ngậm lấy.Trong đầu Kiều Đông Dương đột nhiên nhảy ra mấy chữ: Quấy rối tình dục.Cậu duỗi tay đi đẩy Liễu Bắc Diệp, căn bản không đẩy được, còn bị anh đè chặt tay trên tường hoa phía sau.

Kiều Đông Dương bị hôn đến hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống không.Bàn tay bị đè trên tường khẽ run rẩy, ngón tay đụng phải lá cây, dưới ánh mặt trời có chút ấm.

Cậu bất giác nhắm mắt lại, hưởng thụ thế giới nhỏ chỉ có cậu và anh...Không biết qua bao lâu, nơi xa có giọng nói quen thuộc vang lên: "Đông Dương? Em đâu rồi? Có ở đây không?"Kiều Đông Dương lập tức trợn mắt, cậu nhìn thấy Liễu Bắc Diệp cũng đột nhiên mở mắt, không khỏi đỏ bừng khuôn mặt.Đào Hạo Nhiên càng lúc càng gần, cậu sốt ruột huých huých Liễu Bắc Diệp.

Nhưng tay vẫn bị anh nắm chặt, rút không ra.Rốt cuộc, giọng nói của Đào Hạo Nhiên đã gần ngay bên tai, chỉ cách bọn họ một bức tường.Kiều Đông Dương bị dọa trắng bệch mặt, Liễu Bắc Diệp tò mò hỏi nhỏ: "Đáng sợ vậy sao?"Kiều Đông Dương không nói nên lời, cậu sợ giây tiếp theo Đào Hạo Nhiên liền xuất hiện, nhấc chân chỉ muốn chạy.Liễu Bắc Diệp đè cậu trở về, Kiều Đông Dương đứng ngồi không yên, giận mà không dám nói gì.


Liễu Bắc Diệp duỗi tay lau chất lỏng trên khóe miệng cho cậu, đầu óc Kiều Đông Dương trống rỗng "Tạch" một tiếng, khuôn mặt lại lần nữa đỏ lên.Mà Đào Hạo Nhiên cuối cùng cũng vòng qua bên này tường, Liễu Bắc Diệp buông Kiều Đông Dương ra, để cậu chạy tới chỗ anh trai.Đào Hạo Nhiên thấy nét mặt cậu hoảng loạn, cẩn thận nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Anh duỗi tay ôm lấy Kiều Đông Dương, làm Liễu Bắc Diệp khẽ nhíu mày."Đã lâu không gặp chủ tịch Liễu.""Cũng đã lâu không gặp chủ tịch Đào."Đào Hạo Nhiên cười: "Không dám không dám, tôi chỉ làm thuê cho ba tôi thôi, sao so với anh."Mùi thuốc súng nồng đến mức Kiều Đông Dương cũng cảm nhận được.

Cậu lén nhìn Liễu Bắc Diệp, thấy anh tỏ vẻ không sao, liền kéo kéo góc áo Đào Hạo Nhiên: "Mình đi thôi.""Ừ." Đào Hạo Nhiên gật đầu, vẫn không quên nói mát, "Chủ tịch Liễu đã làm những gì, trong lòng hẳn tự biết.

Bây giờ còn bắt nạt trẻ con nữa? Nếu tôi không đến, anh định đánh em ấy nữa hay sao?" Vừa mới nhìn thấy Liễu Bắc Diệp ấn Kiều Đông Dương ở ven tường, anh cho rằng Liễu Bắc Diệp dọa em trai, nhất là Kiều Đông Dương nhìn thấy anh còn hoảng loạn như vậy.Rốt cuộc, ai có thể tưởng tượng được, Liễu Bắc Diệp đè Kiều Đông Dương ở trên tường là để hôn đâu?Dù sao Đào Hạo Nhiên không tưởng tượng được.Liễu Bắc Diệp thật ra không tức giận, cũng không phẫn nộ, ngược lại tủm tỉm cười: "Làm sao tôi nỡ...""Anh Hạo Nhiên!" Kiều Đông Dương sợ anh nói điều không nên nói, sốt ruột cắt ngang."Làm sao?""Anh gọi em có việc gì ạ?""Chị Ngô đang tìm em đó.""Thế thì mình đi thôi!""Không vội, anh còn phải tâm sự với chủ tịch Liễu.""Đi anh, đi xem chị Ngô muốn làm gì, đi!"Đào Hạo Nhiên chưa muốn đi, còn muốn lý luận với Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp lại nói: "Đi thôi, về cùng nhau." Dứt lời, liền nhấc chân bước qua bọn họ, ánh mắt khẽ chạm Kiều Đông Dương một chút.Đào Hạo Nhiên không hiểu ra sao, Kiều Đông Dương lại thấy rất rõ ràng.

Đôi mắt Liễu Bắc Diệp nhìn cậu, bên trong tràn đầy ý cười, làm mặt cậu không khỏi nóng lên.Đào Hạo Nhiên thấy Liễu Bắc Diệp dám đi trước, cả giận nói: "Tên này!!!" Lại quay sang Kiều Đông Dương, "Hắn bắt nạt em phải không? Mắng em phải không?""Không...!Không đâu anh.""Thế hắn chặn em ở đây làm gì?""Anh ấy hỏi em chuyện của Nam Quân...!Thôi, mình đi thôi anh.""Rồi.

Em yên tâm, xong chuyện anh sẽ đi gặp Liễu Bắc Diệp, xem hắn ta về sau còn dám bắt nạt em nữa không!""..." Kiều Đông Dương cúi đầu, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.Sau khi hôn lễ kết thúc, mới là buổi chiều, Đào Hạo Nhiên đưa Kiều Đông Dương về cửa hàng, tiện đường đưa dì Đổng về luôn.Kiều Đông Dương lúc này mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, nghĩ lại tình huống ban sáng, hai chân thiếu chút nữa lại mềm.Cậu bế Thu Thu lên, kề má vào đầu nó, dường như làm vậy là có thể giảm bớt hơi nóng.Đúng lúc này, có người bước vào cửa hàng.Là nhân viên chuyển phát nhanh, trên tay bê một hộp chữ nhật rất lớn."Xin hỏi anh là Kiều Đông Dương phải không?""Tôi đây.""Đây là hoa của anh, phiền anh tới ký nhận.""Tôi có mua hoa đâu...""Tôi cũng không biết, anh thử nhìn xem đây có đúng là địa chỉ và số điện thoại của mình không?"Kiều Đông Dương nhìn nhìn, gật đầu, đúng là số của cậu, bất đắc dĩ liền phải ký tên.Nhân viên chuyển phát nhanh đi rồi, cậu nghiêm túc ngắm hộp hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm cầm kéo mở hộp.Mở ra, bên trong là một bó hoa.Cậu ngẩn người.Một bó hoa diên vĩ tím lam.Cùng một tấm card nhỏ, trên tấm card là nét chữ của Liễu Bắc Diệp.Chỉ ba từ.Anh nhớ em.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa diên vĩ tím lam: Nhớ nhung..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận