Tâm Quang


Bó hoa diên vĩ kia, Kiều Đông Dương mang về nhà, đặt cạnh bồn tiểu thiên sứ.

Cậu ngồi ở mép giường, lấy tấm thiệp Liễu Bắc Diệp viết ra nhìn, đưa ra xa, lại để về gần.Nhìn hồi lâu, cậu cất tấm thiệp vào notebook, mệt mỏi nằm phịch xuống giường, không khỏi nghĩ đến việc lúc sáng.Nửa đoạn trước, Kiều Đông Dương còn nhớ rõ ràng, Liễu Bắc Diệp nắm chặt tay cậu, đè cậu trên tường, hôn cậu.Nhưng phần sau, mơ mơ màng màng, cậu không nhớ rõ lắm.

Chỉ nhớ cơ thể anh thật ấm, mặt cậu dần dần đỏ lên, vội vàng vùi đầu vào gối.Kiều Đông Dương nghĩ, hôm sau Liễu Bắc Diệp sẽ sớm xuất hiện.

Rốt cuộc trước khi đi, anh để lại cho cậu ánh mắt khó có thể quên được, như muốn nói, "Chờ anh nhé".

Cộng thêm bó hoa diên vĩ, Kiều Đông Dương tin chắc rằng, anh sẽ liên hệ với cậu nhanh thôi.Nhưng ba ngày trôi qua, Liễu Bắc Diệp không nhắn tin, không gọi điện, cũng không đến tìm cậu.Hôm nay, Kiều Đông Dương đi làm sớm, chợt để ý tiệm cà phê cách vách còn chưa mở cửa.


Cậu có chút ngạc nhiên, tuy cửa hàng của anh Văn Viễn không hoạt động 24 giờ, nhưng trước nay, sáng sớm 7 giờ liền mở cửa.Cậu quá bộ sang nhìn, cũng không thấy dán giấy báo nghỉ trên cửa.Cậu không thân với anh, không có số điện thoại của anh, không cách nào gọi hỏi.Thẳng đến 11 giờ trưa, tiệm cà phê vẫn đóng.

Kiều Đông Dương có chút lo lắng, ra ngoài xem sao, vừa lúc bắt gặp ông chủ tiệm trà, cũng là hàng xóm của Văn Viễn.Ông nhìn thấy cậu, liền cười hỏi: "Làm sao vậy?""Chú Lý, cháu sang xem quán anh Văn Viễn mở chưa.""Văn Viễn sắp dẹp tiệm rồi, cháu không biết à?""Dạ?!" Kiều Đông Dương cực kì khiếp sợ, lúc trước cậu thiếu chút nữa dẹp tiệm là bởi vì ế ẩm, nhưng cửa hàng của anh Văn Viễn lúc nào cũng đông khách mà?! Cậu khó hiểu, "Tại sao ạ?!""Tình huống cụ thể chú không rõ lắm, chỉ biết nó để chìa khóa ở chỗ chú, bảo là sẽ có khách sang xem mặt bằng, nếu nhượng lại được nó sẽ đi chỗ khác." Ông đang nói, liền tiếp cuộc điện thoại, trao đổi xong, quay sang Kiều Đông Dương, "Đây, vừa nhắc người ta đã sắp tới rồi.""..." Kiều Đông Dương không thể tin được, quay đầu nhìn tiệm cà phê.

Tuy anh Văn Viễn vẽ tranh hơi xấu, nhưng lại có gu thẩm mỹ không tồi, trang trí tiệm cà phê rất đẹp.

Anh thường xách ghế ra ngoài hiên phơi nắng, nhân tiện quang minh chính đại rình coi chị Văn Lộ.Kiều Đông Dương lập tức chạy sang tiệm trà sữa, sốt ruột thông báo: "Chị Văn Lộ chị biết chưa! Anh Văn Viễn sắp dẹp tiệm rồi!"Văn Lộ đang đóng nắp hộp trà sữa, nghe vậy, tay run lên."Chị có biết tại sao không?""...""Chị Văn Lộ? Chị biết lí do không?"Văn Lộ ngẩng đầu nhìn cậu, cười khổ: "Chị cũng nghe em nói mới biết.""Thế này, thế này..." Kiều Đông Dương "Thế này" nửa ngày, lại không có vế dưới.

Cậu biết Văn Viễn theo đuổi Văn Lộ, gần nhất bởi vì Liễu Bắc Diệp, cậu cũng không đến mức dốt đặc cán mai chuyện yêu đương.


Cậu không khỏi sinh ra một suy nghĩ, phải chăng bởi vì theo đuổi thất bại, anh Văn Viễn mới dẹp tiệm?Không hiểu sao cậu có chút khổ sở, không biết phải nói điều gì.Mà Văn Lộ lau khô phần trà sữa vừa bị đổ ra ngoài, vứt ly cũ đi, làm một ly mới."..." Kiều Đông Dương càng cảm thấy khổ sở.

Cậu không khéo mồm, rõ ràng có chuyện muốn nói, lại khó có thể biểu đạt, liền ngơ ngác đứng nhìn Văn Lộ làm trà sữa.Thẳng đến phía sau có người xoa xoa tóc cậu, cậu mới hoàn hồn.Là Liễu Bắc Diệp, một tay anh ôm Thu Thu, một tay mới rời khỏi tóc cậu, thấy cậu quay đầu, liền mỉm cười.Kiều Đông Dương xem đến ngây người.Liễu Bắc Diệp không khỏi đắc ý trong lòng, mở lời trước: "Sao em không ở quán?"Kiều Đông Dương lúc này mới vội vàng thu tầm mắt: "Em sang, sang đây chơi."Văn Lộ lúc này miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Kiều Đông Dương: "Đông Dương cứ về đi.""Chị Văn Lộ, chị...""Chị không sao, em về đi.""Dạ."Văn Lộ cũng cười cười chào hỏi Liễu Bắc Diệp: "Đã lâu không gặp.""Đã lâu không gặp."Văn Lộ nhìn chú mèo con trên tay anh, nói: "Thu Thu ngoan quá.""Thu Thu?" Liễu Bắc Diệp cố ý hỏi."Anh Liễu không biết sao, bé mèo tên Thu Anh, ở nhà thường gọi là Thu Thu.

Lúc Đông Dương nói với em tên này, em đã cảm thấy rất đáng yêu rồi."Kiều Đông Dương không còn mặt mũi ở lại, chạy trốn về cửa hàng.Liễu Bắc Diệp nhịn cười, gật đầu với Văn Lộ, vừa bước chân định về theo Kiều Đông Dương, Văn Lộ lại gọi anh: "Anh đang theo đuổi Đông Dương phải không?""Đúng vậy.""Cậu bé là người tốt, hy vọng anh giải quyết ổn thỏa việc cá nhân, chăm lo cho cậu ấy."Liễu Bắc Diệp không nghĩ tới Văn Lộ sẽ nói như vậy, tuy chỉ là người dưng, anh cũng nhớ kĩ tấm lòng này, trịnh trọng trả lời: "Tôi sẽ." Nói xong, xoay người rời đi.Khi chỉ còn một mình, Văn Lộ mới dám nhìn về phía tiệm cà phê.Sáng nay thấy tiệm không mở cửa, cô đã thắc mắc trong lòng.

Hiện tại xem ra, quả nhiên là vậy.


Nhưng có thể trách ai, bản tính con người trước nay đều không biết quý trọng khi nắm giữ, mất đi lại tiếc nuối buồn rầu.Cô bận tâm quá nhiều điều, lo cái này, sợ cái kia.

Sợ Văn Viễn nhỏ hơn mình ba tuổi, sợ anh tính trẻ con, sợ quan điểm sống khác nhau.

Rốt cuộc nghe theo sắp xếp của người nhà, đi xem mặt một người phù hợp.Kết quả bạn gái cũ của người ta trở về, ngày hôm sau hai người liền đi đăng kí kết hôn.

Giây phút kia, cô mới nhận ra mình buồn cười cỡ nào, làm sao còn mặt mũi đi nhận lời Văn Viễn?Cũng may, Văn Viễn từ bỏ.Cô buông ly trà sữa, xoay người, khẽ lau khô khóe mắt.Chung quy là duyên mỏng.Liễu Bắc Diệp bước vào cửa hàng, Kiều Đông Dương cúi đầu làm việc, làm bộ như chưa có gì xảy ra.

Anh cười đi đến trước mặt Kiều Đông Dương, nhấc Thu Thu đặt lên vai cậu.Kiều Đông Dương giật mình, rất không vui mà giương mắt: "Anh làm gì thế, nó sợ đấy! Vốn đã nhát gan rồi!"Liễu Bắc Diệp vì thế thực vừa lòng, rốt cuộc không trốn khi nhìn thấy anh nữa.Anh bỏ Thu Thu xuống, vờ như không biết: "Nó? Nó là ai?"Kiều Đông Dương ôm Thu Thu, không hé miệng."Hóa ra nó tên là Thu Anh." Liễu Bắc Diệp cố ý kéo dài giọng."...""Vậy là, em thích Thu Anh phải không?"Vành tai Kiều Đông Dương bắt đầu đỏ lên.Liễu Bắc Diệp cười duỗi tay xoa tai cậu, Kiều Đông Dương vô thức rùng mình một cái, càng không dám động đậy."Bó hoa diên vĩ kia, em thích không?"Chuyện của mấy ngày trước rồi, bây giờ hỏi cái gì mà hỏi!"Anh đích thân chọn đấy.""..." Kiều Đông Dương nghe được lời này, tức khắc cảm thấy trong lòng ê ẩm lại mềm mại."Mấy ngày qua anh đi Côn Sơn, không tới thăm em được."Kiều Đông Dương cúi đầu, nhỏ giọng bất mãn: "Anh đã nói chưa ly hôn thì không gặp em cơ mà?""Anh có tới gặp em đâu, anh vô tình gặp em đó chứ.

Cửa hàng em gần công ty anh như vậy, rất dễ chạm mặt."Kiều Đông Dương không thể tin tưởng mà ngẩng đầu nhìn anh, có thể nói ra lời này, da mặt cũng thật là dày.Cố tình Liễu Bắc Diệp vô cùng đứng đắn, tiếp tục nói: "Vợ chồng Lăng Anh mất tích, anh tới Côn Sơn tìm bọn họ, vừa lúc có công chuyện làm ăn, liền ở lại mấy ngày.""Chồng của cô giáo Lăng là anh còn gì.""Anh không phải chồng của cô ấy, cậu bạn nhỏ đừng nói lung tung."Kiều Đông Dương bĩu môi, tiếp tục cúi đầu.Liễu Bắc Diệp chợt phát hiện, Kiều Đông Dương không còn bài xích việc ly hôn của anh, không hoảng sợ phát khóc khi nghe anh nhắc đến, đây là hiện tượng tốt.


Hiện tại mọi sự đã vẹn toàn, chỉ thiếu gió đông, chính là lúc anh tìm được Lăng Anh rồi ly hôn.Nếu không, Kiều Đông Dương sẽ không nhận lời.Cố tình, Lăng Anh vẫn chưa tìm được! Liễu Bắc Diệp nghĩ đến điểm này liền cảm thấy nội thương.

Nghe nói, Trình Bác Văn thường xuyên nợ nần nên trốn tránh rất giỏi.

Cho tới mấy ngày trước, có thông tin hai người xuất hiện tại một bệnh viện nhỏ ở Côn Sơn, hơn nữa còn bế một đứa bé.

Xem ra đã thật sự sinh con, anh ly hôn được rồi.Liễu Bắc Diệp chí khí hừng hực lập tức đi Côn Sơn, nhưng ai có thể nghĩ đến, lại một lần bắt hụt.Anh cũng thật bội phục tên Trình Bác Văn, không biết dùng thủ đoạn gì, làm Lăng Anh không màng bị đánh cũng răm rắp nghe lời.Nhưng việc này không tiện nói với Kiều Đông Dương, nói ra, cậu lại suy nghĩ miên man.

Huống chi bị hai người bọn họ dắt mũi lâu như vậy, anh tự thấy mất mặt, không muốn để cậu biết.Anh duỗi tay nhéo má Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương gạt tay anh ra.Liễu Bắc Diệp nhướn mày, ngày đó hôn một cái, quả nhiên hữu hiệu, có thể kéo gần khoảng cách.Kiều Đông Dương bây giờ còn chịu động tay đánh anh.Liễu Bắc Diệp nhéo má bên kia, Kiều Đông Dương bất mãn ngẩng đầu: "Anh muốn làm gì..."Lần nữa không thể nói xong.Bởi vì Liễu Bắc Diệp lại ngậm lấy môi cậu.Văn Lộ hoàn thành đơn hàng, khó có thể khống chế mà đưa mắt nhìn tiệm cà phê, cánh cửa vẫn đóng.Cô buồn bã thu tầm mắt, lúc lướt qua cửa hàng bán hoa, không khỏi ngừng một chút.Cách hàng hoa thu anh nở rộ, cách bức tường thủy tinh, cách hai giàn cắm hoa, Kiều Đông Dương thấp thoáng sau sắc hoa rực rỡ, một tay ôm Thu Thu, một tay khác chống mặt bàn, ngưỡng cổ, bị Liễu Bắc Diệp hôn môi.Văn Lộ khẽ mỉm cười.Như vậy thật tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận