Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp đi rồi, Kiều Đông Dương vẫn đỏ mặt.

Cậu nằm áp má xuống bàn, lại không cách nào làm mặt bớt nóng.Cậu không biết mình làm vậy là đúng hay sai, cậu nên từ chối anh.

Nhưng từ lần trước bị hôn ở hôn lễ của chị Ngô, cậu nhận ra mình không còn bài xích nụ hôn của anh như lần đầu.Thậm chí hôm nay lúc anh hôn cậu, tự cậu ý thức được, mình luyến tiếc đẩy anh ra.Khuôn mặt càng nóng, cậu như vậy, liệu có phải là không biết xấu hổ hay không?Rõ ràng Liễu Bắc Diệp còn chưa ly hôn, rõ ràng cậu không biết giữa anh và cô giáo Lăng đã xảy ra chuyện gì.

Cậu uể oải duỗi tay vuốt Thu Thu, hỏi nó: "Tao không nên ích kỷ thế phải không?"Đương nhiên Thu Thu không thể trả lời.Cậu đứng dậy, rút mấy cành hoa hồng, bế theo Thu Thu, đi qua tiệm trà sữa.Văn Lộ thấy cậu đi tới từ xa, nhấp miệng nở nụ cười.Cậu có chút chột dạ, rốt cuộc mặt tiền quán là tường thủy tinh, hiện tại lại là ban ngày, Liễu Bắc Diệp hôn cậu như vậy, rất dễ bị nhìn đến.


Cậu ngượng ngùng đưa hoa cho Văn Lộ."Phí bịt miệng à?" Văn Lộ cười trêu.Kiều Đông Dương càng ngượng ngùng, quả nhiên bị thấy được!Văn Lộ bật cười: "Yên tâm, chị không nói đâu.

Chị mừng thay cho em." Cô nhận hoa, thuần thục cắm vào bình, xoay người hỏi cậu, "Em muốn uống gì?""Dạ thôi ạ, chị cứ làm việc đi.""Lại có phiền não rồi hả?" Văn Lộ chống khuỷu tay lên bàn quầy, "Hai người đến với nhau chưa?"Kiều Đông Dương cúi đầu: "Dạ chưa...!Chị Văn Lộ, em mặt dày lắm phải không?""Sao lại nói thế?""Liệu anh ấy có nghĩ là em cố ý lạt mềm buộc chặt không?"Văn Lộ cười, với đầu óc của Kiều Đông Dương, nghĩ được thế này quả thực không dễ: "Em thích anh ấy thật rồi.""Dạ?""Nếu không thích, sẽ không để tâm mấy việc này.""Nhưng mà...""Sao không nhận lời anh ấy đi?""Em không dám.

Hơn nữa..." Kiều Đông Dương ngập ngừng, "Anh ấy nói, chưa ly hôn sẽ không gặp em, nhưng anh ấy lại tới gặp em rất nhiều lần."Văn Lộ bật cười: "Là bởi vì người ta nhớ em đó."Kiều Đông Dương cười ngại, rốt cuộc không kể chuyện bó hoa diên vĩ."Thích thì nhích.

Thích thì lớn tiếng nói ra.""Nhưng về lý, anh ấy vẫn là người đang có vợ...""Đồ ngốc này, hai người họ không có tình cảm, lại sắp ly hôn rồi.

Anh Liễu cũng nói kết hôn là vì nguyên nhân bất đắc dĩ, chị nghĩ anh ấy không nói dối đâu, em sợ cái gì?"Kiều Đông Dương không dám nói chuyện mẹ mình là tiểu tam với Văn Lộ, cậu sợ bị cô coi thường.


Chuyện này là khúc mắc đâm sâu trong lòng cậu, không cách nào không để ý.Văn Lộ thấy cậu im lặng, liền nói: "Không phải sợ, em thích anh ấy như vậy, dù bận tâm chuyện gì, cũng phải nói cho anh ấy biết tình cảm của em.""Kiều Đông Dương kinh ngạc nhìn cô, "Em thích anh ấy rõ ràng lắm ạ?""Chắc chỉ mình em không biết.""..." Kiều Đông Dương nghĩ nghĩ, không biết nghĩ đến điều gì, ngây ngô tủm tỉm cười.Văn Lộ cũng bị chọc cười: "Thôi về làm việc đi! Đừng ở đây phát cẩu lương cho người độc thân!""Không không, làm gì có..." Kiều Đông Dương lập tức phủ nhận."Mau lên!"Kiều Đông Dương tâm sự với Văn Lộ một hồi, tâm trạng dần vui lên, cậu xoay người rời đi, đi được mấy bước, lại vòng trở về."Lại có chuyện gì nữa?"Kiều Đông Dương nhìn Văn Lộ, hỏi: "Chị Văn Lộ, tại sao mấy ngày nay chị không vui?""Công việc áp lực quá em ạ.""Không phải." Kiều Đông Dương lập tức phản bác, "Có phải vì anh Văn Viễn bỏ đi không ạ?"Nỗi lòng bị một cậu nhóc kém gần mười tuổi vạch trần, Văn Lộ có chút xấu hổ, không biết trả lời ra sao.Kiều Đông Dương càng nghiêm túc: "Chị bảo em, thích là phải nói ra.

Vậy tại sao chị không nói?"Văn Lộ xấu hổ một lát, đơn giản thừa nhận, dù sao Văn Viễn cũng đi rồi.

Cô cười khổ: "Chị và em không giống nhau, em còn nhỏ, chị đã 31 tuổi rồi, lại là gia đình đơn thân.

Em là con trai, chị là con gái.


Xã hội này còn rất hà khắc với phụ nữ, nếu chị và Văn Viễn ở bên nhau, gia đình anh ấy sẽ phản ứng thế nào? Hôn nhân khác với tình yêu.

Mà ở tuổi của chị, không thích hợp để yêu nữa."Kiều Đông Dương khó hiểu: "Chị nói gì vậy? Sao lại tự đánh giá mình thấp như vậy? Ở trong mắt em, chị vừa tài năng, vừa xinh đẹp, nếu gả cho anh Văn Viễn, nhà anh ấy mới là bên có phúc!"Văn Lộ bị cậu chọc cười, cô biết Kiều Đông Dương nói thật lòng, nhưng thế giới này không phải chỉ có mình Kiều Đông Dương, ánh mắt người đời quá đáng sợ.Kiều Đông Dương còn nói: "Chị Văn Lộ, chị cực kì, cực kì tốt.

Đừng quá để ý đến suy nghĩ của người khác."Văn Lộ cũng rất muốn không để ý, cô cũng từng cảm thấy 30 tuổi không tính là gì, thản nhiên bước qua ngưỡng cửa ấy.

Bản thân cô không lo, người nhà lại nhắc mãi không thôi, đặc biệt là mẹ.

Mẹ một mình nuôi cô lớn lên không dễ dàng, cô không thể không quan tâm đến cái nhìn của mẹ.Dù sao cô cũng là một thành phần trong xã hội, không thể sống tự do ngoài vòng xã hội.Nhưng điều này Kiều Đông Dương sẽ không hiểu.Lúc này, bên tiệm hoa có khách, Kiều Đông Dương nói đến một nửa, liền vội vàng quay về.Chờ tiễn khách xong, Kiều Đông Dương còn nhớ rõ lời chị Văn Lộ.


Nghĩ nghĩ, cậu đi tìm chú Lý, xin số anh Văn Viễn, gọi điện thoại cho anh.Văn Viễn nghe máy rất nhanh, hỏi cậu là ai."Em Đông Dương đây.""Ái chà, là Kiều Đông Dương!" Giọng anh nghe tới còn tính bình thường.Kiều Đông Dương thở phào nhẹ nhõm: "Anh không mở cửa hàng nữa ạ?""Không mở nữa.""Vì sao ạ?""Không thích thôi.""Nhưng quán anh đông khách vậy mà.""Doanh thu một năm còn không bằng số lẻ thu nhập chính của anh, anh mày lười làm tiếp.""Anh giàu thế cơ ạ?""Phốc!" Văn Viễn bật cười, "Đúng rồi, anh giàu lắm.

Chẳng nói rồi còn gì, anh mày là họa sĩ, tranh của anh quý lắm đấy.""Ui, anh cũng là họa sĩ..." Kiều Đông Dương líu lưỡi."Không tin?""Thế anh cứ mở quán đi, anh có tiền mà, mở ra để đấy có sao đâu?"Giọng Văn Viễn lúc này khẽ thay đổi, im lặng vài giây, anh nói: "Không mở nữa, không vui nữa.""Thế chị Văn Lộ làm sao bây giờ?"Văn Viễn lặng thinh trong giây lát, miễn cưỡng trả lời: "Văn Lộ liên quan gì đến anh.""Anh theo đuổi chị ấy lâu như vậy, bây giờ từ bỏ ạ? Mấy hôm nay trông chị ấy không vui đâu, nhất là lúc nghe tin anh dẹp tiệm.""...""Tại chị ấy lo nhiều quá thôi." Giống như cậu, lo lắng quá nhiều điều, lại không muốn thừa nhận.Văn Viễn trầm mặc, thật lâu thật lâu, mới dè chừng hỏi: "Không lừa anh đấy chứ?""Lừa gì cơ ạ?""Văn Lộ không vui.""Em lừa anh làm gì?"Văn Viễn lại nói: "Nhưng cô ấy sắp kết hôn rồi."Kiều Đông Dương nói thẳng: "Nào có! Hôm nay chị ấy còn bảo em đừng phát cẩu lương trước mặt người độc thân!" Cậu nói xong liền cảm thấy không đúng lắm, nghĩa là sao nhỉ, cậu có khoe mẽ chuyện tình cảm đâu..."Cậu nói thật?""Đương nhiên là thật.""Cảm ơn cậu!!!""Có gì đâu ạ." Lúc trước thiếu chút nữa sập tiệm, anh Văn Viễn đã giúp cậu rất nhiều.

"Em còn chờ món bánh đậu đỏ nhân mật ong của anh đó, anh mau trở lại đi.""Không thành vấn đề!" Văn Viễn nói xong liền vội vàng cúp máy.Kiều Đông Dương cảm thấy chính mình vừa làm chuyện tốt, tắt máy xong vẫn còn tủm tỉm cười.Từ ngày bị Liễu Bắc Diệp thổ lộ, tâm trạng cậu vẫn luôn nặng nề, đến tận hôm nay, mới chân chính nhẹ nhàng lên chút.

Cậu đứng dậy đi sửa sang lại giàn cắm hoa, sửa đến chỗ hoa hồng, cậu ngẩn người nhìn mấy đóa tiểu tình ca.Đã lâu rồi chưa tặng hoa cho Liễu Bắc Diệp, đột nhiên rất muốn tặng anh một bó hoa hồng.Nhưng cậu ngượng ngùng đến văn phòng của anh.Nghĩ nghĩ, cậu liền gọi cho Đỗ Tiểu Vũ.Đỗ Tiểu Vũ nhanh chóng nhấc máy: "Oa! Ông chủ tiệm hoa đấy à!" Tuần này Đỗ Tiểu Vũ được điều lên trụ sở chính, tinh thần đang lúc sảng khoái dâng cao."Em chào chị.""Em tìm chị có việc gì không?!" Đỗ Tiểu Vũ nhiệt tình hỏi, không chỉ vì cô biết quan hệ giữa sếp tổng và Kiều Đông Dương, mà còn vì cô thật sự quý con người của cậu.Kiều Đông Dương lại không biết, cậu vòng vo hỏi: "Hôm nay chị muốn mua hoa không?""Sao cơ?""Bên em mới về một loại hoa, đẹp lắm, là màu tím chị thích, chị muốn mua không? Để em mang sang cho."Đỗ Tiểu Vũ tiếc nuối: "Thích ghê! Nhưng chị không làm ở đấy nữa rồi.""Thế ạ...""Chị được điều lên trụ sở chính, vừa mới tuần này xong!""Vậy chúc mừng chị nha!" Kiều Đông Dương có chút thất vọng, nhưng cũng mừng thay cho cô.Chỉ tiếc, cậu không đưa được hoa.Đỗ Tiểu Vũ tắt máy, nghĩ nghĩ, quyết định báo cáo đúng sự thật việc này cho Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp tức khắc hớn hở trong lòng, anh dám chắc, Kiều Đông Dương muốn tặng hoa cho anh, chẳng qua ngượng ngùng nói thẳng, anh hỏi: "Cậu ấy muốn đưa cô hoa gì?""Cậu ấy không nói cụ thể, chỉ bảo là màu tím nhạt."Liễu Bắc Diệp tắt máy, không hề cảm thấy thất vọng.Kiều Đông Dương không đưa tới không sao, có thành ý là được.Hoa của anh, anh sẽ tự mình đi lấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận