Tâm Quang


Đêm trước hôn lễ, lễ đường cơ bản dựng xong.

Kiều Đông Dương bắt đầu bố trí hoa tươi.

Từ ngày sinh bệnh tới nay, cậu chưa từng thức muộn, nhưng lần này là tất yếu, cũng may có người thức cùng.

Hơn mười một giờ, Đào Hạo Nhiên ghé qua xem xét, đưa đồ ăn đêm cho cậu.Đào Hạo Nhiên thấy cậu leo thang bố trí cổng vòm, vội vàng cản: "Em leo cao như vậy làm gì? Để người khác làm đi!" Tuy hiện tại Kiều Đông Dương có thể đi lại bình thường, nhưng nửa năm trước vẫn thi thoảng phải ngồi xe lăn.

Càng đừng nói hơn một năm trước, gần như là bị liệt.

Nếu bây giờ không may ngã xuống, ai biết hậu quả sẽ thế nào?Kiều Đông Dương chẳng hề để tâm, vui tươi hớn hở: "Chỗ này khó trang trí, em phải đích thân làm."Đào Hạo Nhiên vốn định đưa đồ ăn xong sẽ đi, thấy thế liền ở lại trông cậu, đến khi cậu an toàn từ trên thang xuống dưới, mới yên tâm rời đi.Kiều Đông Dương gọi mọi người cùng nhau ăn khuya, quay đầu nhìn cổng vòm tự tay trang trí, cảm giác rất có thành tựu.

Cậu nghĩ đến ngày mai, một cặp vợ chồng son bước qua nơi đó, không khỏi ngây ngô cười cười.Nhất thời, cơ thể như được nạp đầy điện, cốc cà phê dù rằng chưa uống, cậu vẫn tràn trề sức chiến đấu.Trời tờ mờ sáng, hoa tươi cơ bản bố trí xong, để mấy việc đơn giản cho người khác kết thúc, cậu vội vàng chạy về cửa hàng trang trí xe hoa.Cái ngày chưa hoàn toàn rời khỏi xe lăn, trong nhà có dì Đổng luôn chăm sóc cậu.

Tuy hiện tại không làm cho nhà cậu nữa, dì vẫn nhiệt tình tới đây thăm nom.

Biết hôm nay cậu bề bộn nhiều việc, liền chủ động sang giúp cậu trông hàng.

Dì dùng bình giữ ấm mang điểm tâm cho cậu.


Kiều Đông Dương ăn hai bát cháo đậu đỏ nóng hổi, dùng nước khoáng rửa mặt, vui vẻ nói: "Phiền dì dọn giúp con, con đi làm tiếp đây!""Đi đi, bỏ túi bánh quy vào balô, đói bụng có cái mà ăn.""Dạ vâng!" Cậu cầm túi bánh, vội vàng ra ngoài vẫy taxi tới khách sạn.Chỗ cô dâu náo nhiệt thế nào, cậu một mực không biết, chỉ cẩn thận kiểm tra mọi thứ một lần, chỉnh sửa chỗ này chỗ nọ, đột nhiên nghe nhân viên vào thông báo: "Cô dâu sắp đến rồi, nhanh lên nhanh lên!"Cậu nhất thời khẩn trương, đến phòng chuẩn bị kiểm tra hoa cô dâu.

Cậu làm hai bó, một bó buổi sáng chuyển đi, một bó ở chỗ cậu, dự phòng nếu bó kia bị mất hoặc gặp phải vấn đề.Lễ đường hôm nay tuy đơn giản, nhưng nhìn kỹ đều là đồ tốt.

Ví dụ như bình hoa trên bàn đăng kí và bàn tiệc, cái rẻ nhất cũng phải gần vạn đồng.

Đều là kiểu cậu thích, đáng tiếc không đủ tiền mua.

Khách sạn cũng là nơi tốt nhất, hôn lễ tổ chức ở sân sau, có thảm cỏ, có hồ nước...!Bởi vậy dù quy mô không lớn, nhân viên huy động lại rất nhiều.Cậu thầm đoán chú rể hẳn là người giàu, lúc này không còn việc của cậu, cậu liền ngồi nghỉ ngơi.Tất cả mọi người vội vàng đón cô dâu, đương nhiên không ai để ý cậu, cậu mở gói bánh quy của dì Đổng, hài lòng nhấm nháp.Đợi đến khi bên ngoài có tiếng nhạc vang lên, cậu biết, hôn lễ đã bắt đầu.Lễ cưới hôm nay mời một dàn nhạc đến, một dàn nhạc thật sự.

Buổi sáng cậu bắt gặp người ta vận chuyển đàn dương cầm, violon, violoncello gì đó...!Nói chung trông rất cao cấp.Nghĩ đến đây, cậu không khỏi tò mò, cậu chưa từng tham dự một lễ cưới nào cả.

Đặt bánh quy xuống, cậu ra ngoài hành lang dẫn tới lễ đường.

Vừa đi vừa nheo mắt ngắm nhìn thành quả lao động, còn chưa kịp đắc ý, đột nhiên một người lao lên từ phía sau, đụng phải cậu.Cậu kinh ngạc quay lại nhìn, người nọ đã đi qua.Người này mặc một chiếc áo lông đen, có chút bẩn, bước chân có chút vội vàng.

Cậu cảm giác không ổn, nhưng cô dâu chú rể là kẻ có tiền, đời nào để người khác tới phá rối hôn lễ? Nghe nói khách sạn này bố trí bảo vệ cũng nghiêm, người nọ lọt vào bằng cách nào?Cậu cảm giác bản thân tự suy diễn nhiều, lắc đầu đi về phía trước, chờ khi cậu đến bàn đăng ký, cô dâu chú rể cũng vừa tới cổng vòm.

Kiều Đông Dương khẽ nở nụ cười, đẹp quá nha! Chỉ nhìn từ sau lưng đã thấy hai ngươi rất xứng đôi.Dàn nhạc bắt đầu diễn tấu giai điệu hạnh phúc, Kiều Đông Dương đang định cầm di động ra chụp, đột nhiên nghe thấy một tiếng hô xé tim xé phổi: "Lăng Anh!! Đừng gả cho hắn!!!"Móa!Trong lòng Kiều Đông Dương sợ hãi than, đây là cướp dâu trong truyền thuyết?!Cậu còn chưa biết tên cô dâu, cũng có thể anh chàng kia gọi nhầm? Đảo mắt xuống bàn đăng ký, chỗ đó chắc hẳn có tên cô dâu chú rể, chẳng qua ban nãy cậu chỉ lo ngắm tác phẩm của mình.


Nhưng không đợi cậu nhìn một cái, người nọ tiếp tục hô: "Con của chúng ta, không được gọi người khác là bố!!!"Móa!Trong lòng Kiều Đông Dương lại sợ hãi than, lúc này cậu đã thấy tên cô dâu, quả thật là Lăng Anh.Nhưng cậu cũng thấy tên chú rể!!!Chú rể là Liễu Bắc Diệp!!!Móa móa móa!!!Liễu Bắc Diệp không phải người khác, chính là anh trai ruột của Liễu Nam Quân! Kẻ này và cậu có một kí ức khó phai, nhưng bây giờ không phải lúc hồi tưởng.Anh chàng đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hạnh phúc.Dàn nhạc vẫn đang diễn tấu theo phận sự, thế nhưng quan khách đã bắt đầu nhao nhao.

Cô dâu chú rể đứng chính giữa cổng vòm, tiến không được, lùi cũng không xong.

Qua vài giây, cậu nhìn thấy chú rể, cũng chính là Liễu Bắc Diệp giữ chặt tay cô dâu, muốn dẫn cô đi tiếp.Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm bọn họ, thầm nhắc đi mau lên đi mau lên, đi qua là sẽ ổn.Thế nhưng, cô dâu dừng bước.Các nhân viên an ninh vội vàng chạy tới, kéo anh chàng áo lông ra ngoài.

Anh ta không quan tâm tiếp tục hô thê thảm: "Lăng Anh!! Em không được đối xử với anh như vậy! Không có em, anh biết sống thế nào?! Thằng họ Liễu kia, mày không phải đàn ông! Mày dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên! Cướp trắng con tao! Tao liều mạng với mày, thằng họ Liễu kia, tao liều mạng với mày!"Lượng tin tức thật sự quá lớn, Kiều Đông Dương sững sờ tại chỗ, sững sờ nhìn các nhân viên an ninh lôi anh chàng áo lông ra ngoài.

Anh ta bị lôi đến gần chân cậu, vẫn còn mắng.Kiều Đông Dương lại nhìn cô dâu, Liễu Bắc Diệp nắm tay trái của cô, còn tay phải, cô cầm bó cẩm tú cầu.Dàn nhạc đột nhiên ngừng diễn tấu, lễ đường im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng anh chàng mắng chửi, càng mắng càng khó nghe.Lăng Anh buông lỏng tay, Liễu Bắc Diệp không hề phản ứng, thậm chí không kéo cô về.

Lăng Anh như đã biết trước, xoay người hướng về phía Kiều Đông Dương, không, là hướng về phía anh chàng nằm dưới chân Kiều Đông Dương, càng lúc càng gần.

Tới trước mặt cậu, cô đột nhiên mỉm cười, đặt bó hoa xuống bàn đăng ký, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn hoa của cậu.""Hơ?"Lăng Anh đá rơi giày cao gót, thừa dịp các nhân viên an ninh cũng đang sững sờ, kéo anh chàng kia bỏ chạy.Lễ đường lặng ngắt như tờ.Cướp dâu thành công?Đây là tình huống gì?Kiều Đông Dương nhìn làn váy trắng nhẹ nhàng cùng bộ đồ nhung đen sì cáu bẩn chạy càng lúc càng xa, rốt cục xoay người, lúc này mới thấy Liễu Bắc Diệp cũng đang nhìn theo hướng bọn họ rời đi.Khi Liễu Bắc Diệp thu tầm mắt, đang định quay đầu, vô tình bắt gặp cậu.

Cậu không khỏi rụt rụt bả vai, thực ra vẫn có điểm sợ ông anh trai thần kinh của Liễu Nam Quân.Liễu Bắc Diệp nheo mắt, không phải kiểu vui vẻ hoặc đắc ý Kiều Đông Dương hay làm, mà là loại uy hiếp chỉ tầng lớp thượng lưu mới có.Cách đây vài năm, lần đầu tiên khi bọn họ gặp mặt, Liễu Bắc Diệp cũng nhìn cậu như vậy, tựa như cậu là thứ thấp hèn không chịu nổi.

Ngày đó, chắc hẳn Liễu Bắc Diệp rất muốn đánh cậu.Kiều Đông Dương nhớ về chuyện cũ liền cảm thấy buồn rầu.

Lại trông ánh mắt Liễu Bắc Diệp giờ phút này, không khỏi bực mình, chút thương hại vừa rồi thoáng chốc tan thành mây khói.Đâu phải cậu khiến tên thần kinh này bị cắm sừng! Nhìn cậu làm gì?!Đáng đời bị cướp vợ!Cậu ưỡn ngực, chứng tỏ bản thân đã không còn là Kiều Đông Dương yếu đuối, đi ra ngoài cũng cần người bế năm nào.


Hôm nay cậu là nghệ nhân thiết kế hoa được mời tới đàng hoàng! Ai sợ ai?! Cậu khiêu khích đối diện Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp lúc này mới thu hồi thái độ trịch thượng, nhìn trên dưới đánh giá cậu một lần.Bị quan sát như vậy, chút ấn tượng tốt ít ỏi vì Liễu Nam Quân mà cậu vất vả tích lũy cho Liễu Bắc Diệp, toàn bộ tan hết.Cậu âm thầm lặp lại lần nữa: Đáng đời!Liễu Bắc Diệp đến cùng là kẻ thần kinh, đoán chừng da mặt cũng dày vô đối, anh ta bước lên bục một mình, lấy micro của MC, bình tĩnh nói: "Hôn lễ hôm nay có lẽ không tổ chức được, làm phiền người thân, bạn bè đã cất công đến đây một chuyến!"Mọi người bên dưới nên tiếp lời thế nào? Có vẻ tiếp thế nào cũng không đúng, vì vậy lễ đường vẫn im bặt.Anh ta thế nhưng nở nụ cười: "Lần tới tổ chức hôn lễ, mời mọi người tham gia lần nữa."Đúng là đồ không biết xấu hổ! Vợ anh chạy theo người khác rồi, vẫn còn mặt mũi nhắc đến chuyện lần sau?! Mau mau dọn đồ mà về nhà ngủ đi!Anh nói một câu, Kiều Đông Dương liền ở trong lòng oán thầm một câu.

Cậu nhìn Liễu Bắc Diệp nghiêm túc giải thích, cảm giác anh ta đang tự hạ bậc thang cho mình.

Buồn cười quá đi, tưởng Liễu Bắc Diệp anh lợi hại lắm, thích đánh giá, bình phẩm người khác lắm, như thế nào cũng có ngày hôm nay?! Bị cướp vợ trước mặt bao nhiêu người!Cậu càng nghĩ càng vui, vì thế ngay khi Liễu Bắc Diệp nói xong câu "Mời mọi người dùng bữa", cậu "Hahaha" bật cười thành tiếng.Liễu Bắc Diệp mời mọi người ăn cơm, cảnh tượng xấu hổ như vậy, ai còn muốn ăn cơm? Ai còn nuốt trôi cơm?Lễ đường chỉ sợ không thể im lặng hơn!Vì thế tiếng cười của Kiều Đông Dương càng trở nên rõ ràng, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn.

Tại thời khắc này dám ngang nhiên nở nụ cười, bọn họ rất muốn khen một câu: Dũng sĩ!Kiều Đông Dương không biết người khác nhìn mình, cậu chỉ mắng thầm Liễu Bắc Diệp gieo gió gặt bão.

Nghĩ đến Liễu Bắc Diệp nói bừa giải thích, nghĩ đến Liễu Bắc Diệp bị đội nón xanh, cậu liền cảm giác buồn cười muốn chết.

Mà quả thật cậu đã cười ngặt nghẽo, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn.Liễu Nam Quân cũng quay đầu lại, vừa rồi cậu bị dọa không nhẹ, lúc này trông thấy Kiều Đông Dương mới dần dần hồi hồn.

Cậu vội vàng quay sang liếc anh trai, quả nhiên thấy anh nhìn chằm chằm Kiều Đông Dương bằng ánh mắt viên đạn!Cố tình Đông Dương hoàn toàn không biết!Một bên là anh trai, một bên là bạn tốt, Liễu Nam Quân cực kì khó xử! Trong bầu không khí ngập tràn xấu hổ, cậu đứng lên, cười gượng giải thích: "Lũ trôi miếu Long Vương, lũ trôi miếu Long Vương, đó là người họ hàng, đang cười vì chuyện khác!"Quan khách nghĩ, còn có thể vì chuyện gì?! Còn không phải vì Liễu Bắc Diệp bị cướp vợ? Trước đó vài ngày bọn họ đã cảm thấy kì lạ, bao nhiêu năm chưa nghe Liễu Bắc Diệp yêu đương, ba ngày trước lại đột nhiên nhận được thiệp mời.

Kết hôn là chuyện tốt, là cơ hội kéo gần quan hệ, bọn họ vô cùng vui vẻ đến tham gia, thậm chí có người từ nước ngoài trở về.Ai ngờ kết quả lại thành như vậy...Hơn nữa vừa rồi nghe anh chàng kia nói, cô dâu đang mang thai? Cái thai không phải con của Liễu Bắc Diệp? Vậy Liễu Bắc Diệp biết không? Bọn họ cưới chạy bầu? Chẳng lẽ Liễu đại thiếu bị gạt? Khôn khéo như Liễu đại thiếu lại bị đàn bà gạt? Ôi trời ơi, có vài người hận không thể giả bộ ngã bất tỉnh, rốt cục có chuyện gì đang xảy ra?!Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng khóc, là mẹ của Liễu đại thiếu.Nhắc đến Liễu phu nhân, chỉ có hai từ "Tốt số".

Gả cho người chồng yêu bà một đời.

Sinh hai đứa con trai, đều ngoan ngoãn hiếu thuận.

Từ khi vào nhà họ Liễu, trừ sinh con ra, bà chưa lần nào phải mệt.

Con cái trưởng thành, bà muốn chu du thế giới, chồng cũng gác hết công việc để đi theo.Ngày ông nội nhà họ Liễu còn sống, nhìn thấy đôi vợ chồng này liền bực mình.Trước lúc lâm chung, ông giao hết tài sản cho đứa cháu lớn.


Còn con trai? Mỗi tháng lĩnh tiền tiêu vặt, mang vợ ra ngoài chơi đi! Đừng đến chướng mắt ông!Gia đình này, cha mẹ không giống cha mẹ, việc lớn việc nhỏ đều do Liễu Bắc Diệp quyết định.

Rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi, Liễu phu nhân còn thích mặc đồ sặc sỡ, cũng may nhờ chăm sóc tốt, thoạt nhìn như mới ngoài ba mươi.Một người cả đời thuận buồm xuôi gió, nay gặp chuyện không hoảng sợ sao được? Bà thương tâm khóc: "Bắc Bắc nhà tôi chỗ nào không tốt? Sao cô ta nỡ lòng làm thế?!" Ông Liễu đau lòng dỗ, Liễu Nam Quân xấu hổ cười cười, càng thêm khó xử.Liễu Bắc Diệp đứng trên bục, cảm thấy mặt mũi hoàn toàn mất hết!Quan khách nối đuôi nhau, trình bày có việc, xin phép về trước.Kiều Đông Dương cười một lát, cảm thấy hết hứng, liền tính toán đi về.

Xa xa nhìn thấy Liễu Nam Quân khom lưng nói chuyện cùng một bác gái, hình như là an ủi, không biết bác là ai.

Chắc bây giờ Nam Quân bối rối lắm.

Chuyện hôm trước mập mờ không muốn nói cho cậu, có lẽ là việc này?Hôn lễ hôm nay, khẳng định có điều khúc mắc.Cậu nhớ ngày đó gặp Lăng Anh, thi thoảng thấy cô nâng tay xoa bụng, xem ra là thật sự mang thai.Cậu tính mấy hôm nữa sẽ rủ Nam Quân đi chơi, an ủi một phen.Trong lễ đường, quan khách đã về gần hết.

Ban đầu náo nhiệt là vậy, mở màn lung linh mộng ảo, cuối cùng lại rơi vào kết cục đáng buồn.

Cậu thở dài, nhìn bó hoa cô dâu trên bàn đăng ký.

Cậu nói rồi mà, cẩm tú cầu không mang lại điềm tốt.Vô tình lại tàn nhẫn, giống như cô giáo Lăng Anh.

Ghét về phần ghét, nhưng thẳng thắn mà nói, anh chàng mặc đồ nhung không bằng một sợi tóc của Liễu Bắc Diệp.

Chẳng lẽ anh ta tài giỏi, có nét đẹp nội tâm mà cậu không nhìn ra?Cậu lắc đầu, xoay người định đi.Chợt cảm giác có chút không thích hợp, cậu ngoái đầu, phát hiện ông anh trai thần kinh của Liễu Nam Quân đang nhìn mình.

Thấy cậu quay đầu, không hiểu sao còn nở nụ cười.Một nụ cười quái dị lạnh lẽo.Kiều Đông Dương rùng mình, nhanh chóng bỏ đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận