Tâm Quang


Ngày hôm sau Văn Viễn trở về.Kiều Đông Dương vừa mở cửa hàng, Văn Viễn liền xách theo hai túi giấy đến tận bàn cho cậu, hào phóng nói: "Mời cậu ăn!""Anh về rồi!!" Kiều Đông Dương mừng rỡ.Văn Viễn mới cắt tóc, chính xác ra là cạo trọc, anh ngẩng đầu nói: "Mấy hôm trước anh tiêu cực quá, nay anh đã trở lại rồi!""Anh có đóng cửa nữa không ạ?""Không đóng! Đường còn dài, vất vả đi đến hiện tại, Văn Lộ vẫn độc thân, anh nhất quyết không thể từ bỏ!"Kiều Đông Dương vui vẻ: "Chúc anh sớm thành công."Văn Viễn lại nói: "Nhưng anh tò mò, trước kia cậu chướng mắt anh lắm cơ mà?""Nào có, chỉ là lúc ấy anh tán chị Văn Lộ không đúng cách, em lại nghĩ chị ấy không thích anh, nên mới không ủng hộ thôi.""Cũng đúng." Văn Viễn gật đầu, "Sao mới mấy hôm không gặp, chú em đã khéo ăn nói vậy nhỉ?""...""Yêu tên họ Liễu rồi phải không?"Kiều Đông Dương ngượng ngùng: "Anh đi đi, cho em làm việc.""Đừng ngại thế chứ, kể đi nào, kể để anh còn lấy kinh nghiệm theo đuổi Văn Lộ.""...!Đừng quan tâm em nữa, anh mau sang chỗ chị Văn Lộ đi, em nghĩ nếu lúc này anh tấn công mạnh, có khi chị ấy lại xiêu lòng.""Cô ấy chưa tới, anh mới sang đây tìm cậu.""Thế anh định làm thế nào ạ?"Văn Viễn cười nham hiểm: "Bí mật."Kết quả bí mật của Văn Viễn đó là, cầm đàn ghi-ta đứng trước tiệm trà sữa, liên tục hát tình ca.Xem đến Kiều Đông Dương nghẹn họng nhìn trân trối, không vẽ tranh, chuyển sang ca hát?Buồn cười nhất ở chỗ, hát đến buổi chiều, có người qua đường ném cho Văn Viễn một đồng xu.Tỏ ra nghiêm túc một ngày, Văn Lộ không nhịn được, nở nụ cười.Đứng ở phía đường đối diện, Kiều Đông Dương cũng nở nụ cười.Văn Viễn xấu hổ một lát, cảm ơn người nọ xong, thế nhưng còn tiếp tục hát.

Khách quen trong tiệm trà sữa hiểu là chuyện gì, sôi nổi ở một bên xem náo nhiệt, còn cố ý ném tiền xu cho anh.

Văn Viễn vô tư cười đáp: "Cảm ơn các anh chị em đã ủng hộ!"Sau đó, trước mặt mọi người, anh tỏ tình với Văn Lộ.Lúc này Kiều Đông Dương mới biết Văn Viễn quen Văn Lộ trong hoàn cảnh nào.Thì ra vào năm cuối đại học, anh đi du lịch Tây Tạng một mình.

Có một đêm, anh cắm trại trong rừng như thường lệ.Ai ngờ đêm đó, một tiếng vang làm anh bừng tỉnh, âm thanh kia ở ngay gần trại.

Anh từng nghe nói nơi này thường có gấu xuất hiện, nhưng chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ gặp phải.

Gan lớn như anh, giây phút ấy cũng cực kì sợ hãi, còn nghĩ quẩn sẽ bỏ mạng tại đây.Lại không ngờ, ước chừng mười phút sau, âm thanh kia dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất.Anh run rẩy thật lâu, nghe được phía xa có người hỏi: "Anh ổn không?"Là giọng của một cô gái.


Anh nghe thấy tiếng người, sợ hãi giảm đi phân nửa, nhưng vẫn không lên tiếng.Người nọ nhắc lại: "Anh gì ơi, anh có ổn không?"Văn Viễn thở phào nhẹ nhõm, đáp to: "Tôi không sao hết!""Vậy là tốt rồi, em dùng lửa đuổi nói đi rồi! Anh yên tâm ngủ tiếp đi!"Bị một cô gái cứu, còn bị một cô gái an ủi, Văn Viễn cảm thấy có chút sai sai.

Nhưng anh không đặt nặng tư tưởng đàn ông, không cho rằng bị phụ nữ cứu là chuyện quá mất mặt, liền hỏi: "Em tên gì?"Cô gái kia đáp: "Bèo nước gặp nhau mà thôi, họ tên không quan trọng."Đây là không muốn nói với anh.Văn Viễn có thể lý giải, con gái ở ngoài một mình, an toàn đặt lên trên hết, không muốn lộ tên họ là chuyện bình thường.Anh đành hỏi: "Vậy em đến từ đâu? Anh từ Thượng Hải tới đây."Cô gái đáp: "Em cũng từ Thượng Hải tới đây!""Có thể mời em bữa cơm được không?""Không cần đâu!" Cô gái nói xong, liền chủ động dừng cuộc trò chuyện.Văn Viễn cảm thấy đáng tiếc, cơn buồn ngủ đã qua, anh thao thức một đêm dài.

Hôm sau, sắc trời vừa rạng, anh đã nghe tiếng cô gái bên kia dọn trại.

Anh đi ra, vừa lúc nhìn thấy góc nghiêng của cô, màu da khỏe mạnh, có vài sợi tóc buông xuống bên mai.

Dưới ánh sáng của khu rừng, trông cô vô cùng xinh đẹp.

Giây phút ấy, trái tim anh liền rung động.Anh hỏi lại: "Em tên gì? Cho anh địa chỉ liên lạc được không? Về Thượng Hải anh muốn mời em một bữa, em đừng hiểu lầm, anh không có ý khác, chỉ muốn cảm ơn em mà thôi!"Cô gái nhét túi ngủ vào ba lô, thu trại, vẫn không nhìn anh, đưa lưng về phía anh nói: "Em là Văn Lộ.""Số điện thoại của em là bao nhiêu?" Văn Viễn truy hỏi.Văn Lộ không nói, vẫy vẫy tay, đeo ba lô trên lưng, nhảy xuống sườn núi thấp, đi về phía quốc lộ."Này! Anh cũng họ Văn, chữ Lộ của em trong từ gì? Thật sự không thể cho anh cách liên hệ được sao? Anh có thể đưa số của anh cho em!" Văn Viễn đuổi theo, nhưng không dám đứng quá gần cô.Văn Lộ đi trước anh, cười nói: "Lộ trong từ lộ thủy (Sương sớm).


Anh không cần bận tâm đâu, tối hôm qua dù là ai em cũng cứu! Có duyên sẽ gặp lại!"Văn Viễn còn muốn hỏi tiếp, Văn Lộ đã bước nhanh hơn, dần dần đi xa.Trở lại Thượng Hải, anh liền bắt đầu tìm Văn Lộ, cũng may anh còn nhớ rõ mặt cô, dù chỉ là mặt bên.Mất rất lâu, anh mới tìm được cô.Lời này, không chỉ khiến Văn Lộ cùng mọi người trong quán nghe choáng váng, đến Kiều Đông Dương cũng nghe choáng váng.Thật là lãng mạn.Kiều Đông Dương lấy mấy cành tiểu tình ca nhét vào tay Văn Viễn, đẩy đẩy anh, muốn anh tặng cho Văn Lộ.Văn Viễn lại nhát gan, dè dặt hỏi: "Em còn nhớ khi ấy không?"Thật ra Văn Lộ không nhớ.

Chuyện trôi qua nhiều năm, cũng gặp quá nhiều người, cô không thể đem tất cả đều để ở trong lòng.

Chuyện này với Văn Viễn mà nói ý nghĩa phi phàm, thậm chí cả đời khó quên.

Nhưng với cô, chỉ là chuyện bình thường mà thôi.Văn Viễn tuy thất vọng, nhưng vẫn hỏi: "Em đồng ý cho anh một cơ hội không?"Kiều Đông Dương cùng tất cả mọi người hồi hộp nhìn chằm chằm Văn Lộ.Văn Lộ bối rối, nhìn khuôn mặt trẻ trung của Văn Viễn, lời từ chối đã ở bên miệng.

Nhưng nhìn xuống bàn tay run rẩy cầm mấy đóa hoa hồng của anh, cô do dự..."Thế cuối cùng thế nào, ở bên nhau không?" Liễu Bắc Diệp hỏi.Kiều Đông Dương gật đầu: "Ở bên nhau!""Vậy nên em khóc?""Khóc chứ ạ, em thấy cảm động lắm, còn lãng mạn nữa.

Như thế người ta gọi là trời sinh một cặp.


Anh Văn Viễn khóc, chị Văn Lộ cũng khóc." Kiều Đông Dương chỉ kể lại, vành mắt đã bắt đầu đỏ.Liễu Bắc Diệp rút khăn giấy, lau nước mắt cho cậu.Kiều Đông Dương hiếm hoi không né tránh anh, tiếp tục nói: "Anh Văn Viễn chôn bí mật kia ở trong lòng bao nhiêu năm, nếu lúc này còn không nói ra, có lẽ sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ.

Em vui vì đã gọi điện cho anh ấy, làm anh ấy trở về, cuối cùng được ở bên chị Văn Lộ."Liễu Bắc Diệp cười: "Vậy khi nào bọn họ kết hôn?""Hôm qua anh Văn Viễn đưa chị Văn Lộ về nhà ra mắt.

Ba mẹ anh ấy đều ưng lắm, không thành kiến gì với việc gia đình đơn thân hay chị ấy nhiều tuổi hơn.

Những việc chị Văn Lộ lo, đều không xảy ra.

Tháng sau đến sinh nhật chị, hai anh chị sẽ đi đăng kí.""Nên em xem, đa số những việc em lo, thường thường lại không xảy ra." Liễu Bắc Diệp hàm ý."Dạ?""Khả năng cuối năm nay ba mẹ anh sẽ về.""Em biết rồi.""Sao em lại biết?""Trước khi đi, bác gái có tới đây một lần.""Sao anh lại không biết?""Mẹ anh bảo cuối năm sẽ về."Liễu Bắc Diệp chưa tìm được Lăng Anh, lại quá nhớ Kiều Đông Dương, hôm nay rốt cuộc không nhịn được, mới qua đây gặp cậu.

Kiều Đông Dương thấy anh, không những không trốn tránh, mà còn lập tức tâm sự chuyện của Văn Lộ, có thể thấy cậu cũng rất muốn gặp anh.

Nghĩ vậy, trong lòng anh mới thoải mái hơn chút."Vậy nên, em lo lắng gì chứ? Gia đình anh nhất định sẽ thích em.""Em..." Kiều Đông Dương không biết nói gì, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc hỏi, "Em có thể hỏi, vì sao anh phải kết hôn với cô giáo Lăng được không?"Lần này đến lượt Liễu Bắc Diệp không biết nói gì."Khó nói lắm ạ?"Không phải khó, mà là mất mặt!Kiều Đông Dương không khỏi hụt hẫng.


Nhờ chị Văn Lộ, cuối cùng cậu cũng hiểu, cậu thật sự thích Liễu Bắc Diệp, thật sự muốn cố gắng hết mình để được ở bên anh.

Nhưng ngày nào vấn đề này chưa được giải quyết, ngày đó cậu còn bất an trong lòng.Cậu bắt đầu tin anh, tin lúc trước anh kết hôn là vì lí do riêng, nhưng cậu muốn biết toàn bộ sự thật.Cậu không muốn có lỗi với bất kì ai.Dù là yêu, cũng phải yêu quang minh chính đại.Rời khỏi tiệm hoa, tâm trạng Liễu Bắc Diệp có chút trùng xuống.

Anh rất muốn nói sự thật cho Kiều Đông Dương, nhưng sự thật quá hoang đường, anh sợ cậu không thể chấp nhận.

Rốt cuộc anh đã từng nằm chung giường với Lăng Anh, tuy rằng nằm cách xa!Lúc đi qua tiệm cà phê, Văn Viễn tâm tình sảng khoái cười hì hì gọi anh lại: "Người anh em, tiến triển thế nào rồi?"Liễu Bắc Diệp liếc nhìn anh một cái: "Không bằng anh Văn.""Quá khen quá khen."Liễu Bắc Diệp bực mình, nhấc chân liền đi.Văn Viễn vội vàng gọi lại: "Muốn thành công, đầu tiên phải nhớ kỹ một điều: Chân thành!"Liễu Bắc Diệp dừng chân, quay đầu nhìn anh."Vốn dĩ tôi sợ nói ra sự thật sẽ bị cô ấy cười, bởi vì ngày trước là cô ấy cứu tôi.

Ai ngờ lúc nói ra, cô ấy lại cảm động đến rối tinh rối mù, đâu thèm để tâm mấy chuyện đó.""Hai người các anh, Kiều Đông Dương vốn dĩ không thông minh, không hiểu thì thôi.

Sao đến anh cũng ngốc như vậy?"Liễu Bắc Diệp nhíu mày, Văn Viễn nhún vai: "Thôi không nói nữa, tự anh nghĩ đi."Liễu Bắc Diệp nhìn qua tiệm hoa, nói ra sự thật, chẳng phải tự thừa nhận anh vô dụng hay sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận