Tâm Quang


Lần đầu bị hôn Kiều Đông phiền não, bởi vì chưa nghĩ thông.Hiện tại nghĩ thông, thế nhưng vẫn có rất nhiều phiền não.Kiều Đông Dương nhíu mày cúi đầu làm lẵng hoa, miên man suy nghĩ, rốt cuộc tại sao lại kết hôn? Tại sao không thể nói với cậu?Đúng lúc này, tiếng chuông gió đột nhiên vang lên.Kiều Đông Dương ngẩng đầu, thấy ba người đàn ông bước vào cửa hàng, toàn bộ đều cao lớn thô kệch.

Cậu nghi hoặc hỏi: "Các chú là ai..." Chưa nói xong, người cầm đầu đã cầm lấy bảng đen, cậu có chút không vui, "Các chú lấy đồ của tôi làm gì?"Người cầm đầu "Hừ" cười: "Mày là chủ quán?""Đúng vậy.""Vậy được, đập hết cho tao!" Gã nói xong, liền ném bảng đen xuống đất, nhấc chân hung hăng dẫm lên.Kiều Đông Dương trợn mắt há hốc mồm, mấy năm nay cuộc sống diễn ra êm đềm, đã thật lâu không tiếp xúc với tình huống như vậy, trong chốc lát thế nhưng ngây người không biết xử lý ra sao.

Mà những người đó thật sự muốn phá hoại cửa hàng, thô bạo xô đẩy giàn bày hoa.Giàn bày hoa đổ xuống đất, âm thanh chát chúa đánh thức Kiều Đông Dương, cậu nổi giận: "Các chú muốn làm gì?!""Làm gì? Cửa hàng của mày làm ăn không ngay thẳng! Bọn tao phải đập!"Kiều Đông Dương sốt ruột chạy tới ngăn cản, liền bị đẩy vào cạnh bàn, bên hông đau nhói, thiếu chút nữa té ngã.Cậu vất vả đứng thẳng, đã thấy bọn họ đi đẩy giàn bày hoa khác, có người còn muốn đập máy tính.

Kiều Đông Dương ngây dại, không phải vì sợ, mà vì không nghĩ bọn họ dám làm vậy, giữa ban ngày ban mặt.Văn Lộ ở đối diện phát hiện chuyện không ổn, lập tức chạy tới, quát to: "Các người đang làm gì?!" Cô muốn tiến vào, liền bị một tên ngăn ở ngoài cửa.Gã cầm đầu đắc ý nói: "Cửa hàng này sao chép ý tưởng kinh doanh, cạnh tranh không lành mạnh, bọn tôi phải thay trời hành đạo, cô hiểu không?"Năm xưa, ngay cả gấu Văn Lộ đều không sợ, huống chi là vài ba người, cô cười lạnh: "Kể cả cạnh tranh không lành mạnh, cũng không tới lượt mấy người giải quyết! Tôi gọi cảnh sát bây giờ, tin hay không?""Cô gọi đi!" Bọn họ làm cho công ty bảo vệ, có chỗ dựa lưng, luồn qua khe hở pháp luật, không sợ đe dọa kiểu này.Văn Lộ cũng không sợ, cô lấy di động định báo cảnh sát, liền bị một tên cướp lấy, ném xuống đất, Văn Lộ càng tức giận.Văn Viễn cũng phát hiện sự việc, anh vốn định lập tức sang giúp, nghĩ nghĩ, nhờ ba nhân viên nam trong tiệm qua hỗ trợ trước, còn mình chạy tới tòa nhà hai mươi mốt tầng tìm Liễu Bắc Diệp.Lúc Văn Viễn vội vàng đẩy cửa vào văn phòng, Liễu Bắc Diệp không khỏi kinh ngạc.


Một vị trợ lý đứng phía sau Văn Viễn, áy náy nói: "Thưa chủ tịch, tôi không ngăn được anh ta..."Văn Viễn hào hứng hô: "Người anh em! Cơ hội tới rồi!"Liễu Bắc Diệp xua tay, ý bảo trợ lý ra ngoài, anh hỏi: "Chuyện gì vậy?""Có người tới phá hoại tiệm hoa! Đến lúc lên sân khấu, thời khắc tỏa sáng anh hùng cứu mỹ nhân của người anh em tới rồi đây!" Kiều Đông Dương giúp anh một lần, anh cũng muốn giúp Kiều Đông Dương một lần.Vừa nghe lời này, Liễu Bắc Diệp lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.Mà trong cửa hàng của Kiều Đông Dương, bởi vì có thêm nhân viên tiệm cà phê gia nhập, cục diện trở nên cân bằng.Văn Lộ không sợ hãi chút nào: "Đưa bằng chứng sao chép cho tôi!"Một gã cơ bắp nhặt tấm bảng đen biến hình ở dưới đất, nói: "Đây là bằng chứng! Tiệm hoa Khai Tâm bên cạnh làm cách này trước, các người sao chép rõ quá còn gì?!"Kiều Đông Dương nổi giận: "Tôi làm cái này trước! Tôi và tiệm hoa Khai Tâm cũng không làm giống nhau!"Văn Lộ đã hiểu, Kiều Đông Dương gần đây làm ăn khởi sắc, càng ngày càng đông khách khiến người khác ghen ghét.

Cô cười khẩy: "Tiệm hoa Khai Tâm?! Bảo ông chủ bên đó sang đây đối chất! Nhìn xem rốt cuộc ai đạo ai! Thấy đối thủ làm ăn tốt thì dùng cách này, biết xấu hổ không vậy?!""Đừng nói nhảm nữa! Hoặc là bỏ chiêu này, hoặc là dẹp tiệm!""Tại sao tôi phải dẹp tiệm?!" Kiều Đông Dương tức giận, những người này thật quá vô lý, cả tiệm hoa Khai Tâm kia nữa, trước giờ cậu chưa từng ghen ghét bọn họ, bọn họ dựa đâu mà chơi xấu như vậy."Mấy người có biết, chỗ dựa của tiệm hoa Khai Tâm là ai không?""Là ai?" Giọng nói của Liễu Bắc Diệp vang lên ngoài cửa.Liễu Bắc Diệp đi vào cửa hàng, cười lạnh: "Chỗ dựa là ai? Nói tôi nghe một chút."Nhìn thấy anh, Kiều Đông Dương vốn đang hoảng loạn, bỗng bình tâm trở lại, đôi tay ôm Thu Thu không còn run rẩy, Văn Lộ cũng yên lòng hơn, vội vàng phụ họa: "Đúng rồi! Nói thử xem chỗ dựa là ai?"Gã cơ bắp thấy Liễu Bắc Diệp có vẻ là người có quyền có tiền, e ngại trong chốc lát, nhưng nghĩ nghĩ, lại lập tức cười dữ tợn: "Không dài dòng với chúng mày!" Hắn quay đầu chỉ đạo, "Đập tiếp cho tao!""Móa!" Văn Viễn cao giọng: "Ai sợ ai! Các anh em, xông lên!" Nói xong, liền dẫn theo mấy nhân viên tiệm cà phê cùng nhau ngăn cản.Nhưng hiển nhiên, đám côn đồ không đặt bọn họ ở trong mắt.

Liễu Bắc Diệp nổi giận, cởi bỏ cúc áo comple, muốn đi lên, Kiều Đông Dương lo lắng lập tức giữ lấy anh.Liễu Bắc Diệp nhìn cậu, Kiều Đông Dương vội vàng rụt tay, có chút ngượng ngùng.Anh khẽ mỉm cười, quay đầu, khuôn mặt liền thay đổi lạnh lùng.

Thời đi học cũng không phải chưa từng đánh nhau, anh lấy cây gậy dài dùng để làm giá đỡ cho dây leo, gia nhập cuộc chiến.


Trợ lý Đặng tới sau, tiến vào thấy vậy, lập tức khuyên can: "Đừng đánh đừng đánh! Có gì bàn bạc đã!" Anh sợ Liễu Bắc Diệp bị thương.Kiều Đông Dương cũng sốt ruột hô: "Đừng đánh nữa!!"Văn Viễn cả giận: "Sợ cái gì! Bọn này lại tưởng mình dễ bắt nạt!"Trợ lý Đặng cắn răng, vọt tới bảo vệ sếp tổng, nhưng thân thể bé nhỏ đáng thương, lập tức bị đẩy ra vòng ngoài.Liễu Bắc Diệp không nói nhiều, một chân đá vào tên cơ bắp, làm hắn ta lảo đảo.

Anh nâng gậy định đánh, không ngờ đầu gậy bên kia bị hắn bắt được, kéo mạnh, khiến anh không thể không nhào về trước một bước.Gã cơ bắp buông gậy ra, vung tay đấm Liễu Bắc Diệp, Liễu Bắc Diệp chỉ cần nghiêng đầu là có thể tránh né, thậm chí phản công.

Nhưng sau lưng, Văn Viễn chợt véo anh một cái.

Liễu Bắc Diệp liếc nhìn, Văn Viễn điên cuồng nháy mắt.Liễu Bắc Diệp lập tức hiểu vấn đề, lĩnh trọn một quyền không trốn tránh, bị đánh đến chảy máu mũi.Kiều Đông Dương ngây dại, thấy Liễu Bắc Diệp xoa xoa mũi, xoay người còn muốn đánh tiếp.


Cậu cầm ấm nước bên cạnh, đột nhiên ném xuống đất, làm nước bắn tung tóe: "Mấy người đánh đủ chưa?!!" Giọng nói lớn đến mức làm mọi người đau màng nhĩ.Liễu Bắc Diệp ngây ngẩn, quay đầu nhìn cậu.Thật ra, thời gian hai năm Kiều Đông Dương bị liệt, cảm giác từ một người lành lặn bỗng trở thành tàn tật khiến tâm trạng của cậu chơi vơi, tính tình cáu kỉnh khó chiều.

Cậu thường xuyên cãi nhau với Kiều Dập Tiêu, hai anh em đều luyện ra một công phu miệng lưỡi.

Nhưng từ sau lần phẫu thuật sọ não, đầu óc cậu không mấy nhanh nhẹn, cộng thêm hoàn cảnh sinh hoạt dần dần tốt hơn, cậu trở nên trầm tính đi nhiều.Dễ bắt nạt, là cảm nhận chung của mọi người về cậu.Vậy nên đây là lần đầu tiên, Liễu Bắc Diệp thấy Kiều Đông Dương giận dữ nhường này.Cậu giận đến run người, thở hổn hển: "Ông nói xem! Chỗ dựa của bọn họ là ai! Bảo ông chủ bên kia sang đây, hai mặt một lời! Không nói gì lại tưởng tôi dễ bắt nạt! Cho các ông biết, trong ngoài cửa hàng đều lắp camera, mấy người các ông, tôi sẽ không bỏ qua cho ai hết! Có trốn ở đâu, tôi cũng phải tìm ra các ông!""A! Dọa tao cơ đấy..." Gã cơ bắp bất mãn.Kiều Đông Dương cầm một bình hoa ném về phía gã: "Ông câm miệng cho tôi! Ông là cái thá gì!!"Bình hoa đập vào mặt, tức khắc máu chảy ròng ròng, gã cơ bắp ngây người, rốt cuộc trông Kiều Đông Dương quá yếu đuối.Mà Văn Lộ, Văn Viễn đã sớm ngây người đến không biết nói gì.Kiều Đông Dương nhấp môi, tiến lên giữ chặt Liễu Bắc Diệp, nói: "Đi bệnh viện."Liễu Bắc Diệp lúc này mới hoàn hồn: "Anh không sao...""Đi bệnh viện!!!""Rồi rồi rồi, đi bệnh viện đi bệnh viện." Liễu Bắc Diệp thấy Kiều Đông Dương kiên quyết như vậy, không dám không nghe lời.Kiều Đông Dương vừa kéo Liễu Bắc Diệp, vừa quay đầu cảnh cáo ba gã côn đồ: "Tốt nhất các người đập hết cửa hàng đi! Đập xong tôi lại có tiền mở quán khác! Trở về nói cho gã chủ tiệm rác rưởi của bên đó, cứ chờ xem, chờ xem chỗ dựa của ai to hơn!"Văn Lộ cùng Văn Viễn trơ mắt nhìn hai người bọn họ ngồi vào xe taxi, Văn Viễn "Khụ" một tiếng, quay đầu cười hì hì: "Nghe thấy chưa, người ta bảo đập hết cũng không sao, vẫn có tiền mở quán mới.

Vậy nên, các chú cứ thong thả làm việc nha~"Văn Lộ ra khỏi cửa hàng cùng anh, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần: "Vừa rồi Đông Dương đáng sợ thật đấy."Văn Viễn cũng không ngờ, gật gật đầu: "Con thỏ nóng nảy cũng cắn người.

Mà bây giờ anh mới biết, hình như gia đình Kiều Đông Dương rất giàu.""Thực ra ngẫm lại hành vi cử chỉ của em ấy là đoán được.


Hồi mới mở quán, cái gì cũng không hiểu, thường xuyên tặng hoa cho người ta, mỗi lần bốn năm bông, lại toàn là loại đắt, em thấy mà tiếc giùm.""Đám người kia đá phải tấm thép rồi."Văn Lộ nhíu mày: "Tiệm hoa Khai Tâm gì đó thật ghê tởm! Ghen ghét người khác cũng không đến mức như vậy chứ!""Chắc vì có chỗ dựa thật, cộng thêm Kiều Đông Dương ngốc ngốc, thoạt nhìn dễ bắt nạt.

Không biết gia đình cậu nhóc bối cảnh thế nào.

Nếu đổi là người bình thường, bị dọa như vậy đã không dám bán hoa tiếp rồi."Văn Lộ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Cô cúi đầu vuốt ve mèo con: "Tiểu Thu Thu, sang quán chị chơi một lúc đi."Cuối cùng, trong tiệm hoa chỉ còn ba tên côn đồ, đứng trong chốc lát liền ỉu xìu rời khỏi.Ra oai vốn dĩ là để cho người khác xem, bây giờ hết người, còn oai phong gì nữa?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận