Tâm Quang


Đợi đến khi chỉ còn bốn người nhà họ Liễu cùng vài người giúp việc, Liễu Bắc Diệp tức giận ném cặp nhẫn xuống hồ.Nghe mẹ khóc, anh có chút thiếu kiên nhẫn: "Mẹ đừng khóc nữa được không?""Bắc Bắc, trong lòng mẹ khó chịu lắm.""Nếu mẹ khó chịu, đi chơi cho thoải mái.

Maldives mới mở thêm đảo du lịch, mẹ thích nhà hàng đáy biển còn gì, ở đó có, buổi chiều ba với mẹ đi đi.""Con lại đuổi mẹ..."Liễu Bắc Diệp xoa xoa trán, càng cảm thấy khó chịu.Liễu Nam Quân nhỏ giọng nhắc: "Mẹ, giờ không phải lúc giận dỗi đâu, anh đang bực thật đấy!""Mẹ biết chứ! Thế nên mẹ mới không đi du lịch.

Nam Nam, con bảo cô gái kia bị làm sao vậy? Sao có thể không cần Bắc Bắc nhà mình, bỏ đi cùng loại đàn ông như thế? Mẹ không hiểu nổi!"Liễu Nam Quân lau mồ hôi trán, không biết phải trả lời mẹ thế nào."Em qua đây." Liễu Bắc Diệp gọi cậu.Cậu đành chạy qua, cẩn thận dè chừng hỏi: "Anh, sao đấy ạ?""Thằng em trai ngốc nhà họ Kiều sao lại đến? Em mời phải không?"Liễu Nam Quân lập tức lắc đầu: "Không phải em, em đã nói với cậu ấy đâu.

Chính em cũng đang thắc mắc đây này.

Với lại, cậu ấy đâu có ngốc...""Em nói nó mở cửa hàng bán hoa?""Dạ vâng, lần trước khai trương em muốn về xem, nhưng mà anh không cho...""Em ra nước ngoài để chơi hay sao? Nói về là về?""Thì em có về đâu..." Liễu Nam Quân nhỏ giọng nói, "Anh giận ạ?""Giận cái gì, mặt mũi mất hết rồi, giận nữa cũng vô dụng.""Anh có hối hận ngày xưa từng giúp chị Lăng Anh không?"Liễu Bắc Diệp liếc mắt nhìn cậu, không trả lời."Anh không tìm bọn họ ạ?""Sao phải tìm? Cô ta không vội, anh vội làm gì? Biên chế giáo viên ngoại ngữ trong trường quốc tế, bao nhiêu người dùng tiền mua cũng không được, nếu ngay cả cái này cô ta cũng bỏ, anh không còn lời nào để nói.

Chung quy quá ngu ngốc.""Nhưng hai người thiếu chút nữa kết hôn.


Còn cả cái thai nữa, rốt cục...!Anh thích chị ấy không?"Liễu Bắc Diệp nhíu mày, Liễu Nam Quân thức thời im miệng, quay đầu tiếp tục dỗ mẹ.Liễu Bắc Diệp ra ngoài, tìm người phụ trách hôn lễ: "Thằng nhóc ban nãy đứng cười ngốc nghếch ở bàn đăng kí tới làm gì, các anh biết không?"Người phụ trách sợ việc này ảnh hưởng đến danh tiếng công ty, lập tức cúi đầu khom lưng đáp: "Đó là nghệ nhân cắm hoa tổng giám đốc Đào giới thiệu cho chúng tôi, chắc ngài cũng quen ngài Đào?" Nhanh chóng đẩy cục nợ cho Đào Hạo Nhiên.Nghệ nhân cắm hoa?Liễu Bắc Diệp nhướn mày, nói một tiếng "Quen" liền xoay người bỏ đi.Tuy hiện tại sự tình rối như mớ bòng bong, chuyện nên xử lý vẫn cần xử lý.

Liễu Bắc Diệp anh không phải kiểu người dễ dàng bị tác động.

Thể diện mất thì mất, chẳng lẽ có ai dám chê cười trước mặt anh? Mà sau lưng cũng không được! Nếu để anh biết, anh sẽ chấn chỉnh bọn họ đến nơi đến chốn.Hôm nay ở đây, tốt nhất kín miệng cho anh một chút! Bằng không dù là họ hàng, bạn bè thân thiết, anh cũng sẽ không nương tay!Anh gọi điện dặn dò trợ lý: "Thanh toán hết chi phí hôn lễ.

Phía khách sạn và công ty tổ chức, cậu tự mình đi một chuyến, bảo bọn họ kín miệng cho tôi."Trợ lý liên tục đáp "Vâng"."Từ bây giờ, không được làm phiền tôi về những chuyện liên quan đến lễ cưới.""Vâng!"Liễu Bắc Diệp lạnh mặt định tắt máy, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói: "Không trả lương cho nghệ nhân cắm hoa!""Dạ?"Liễu Bắc Diệp đã tắt điện thoại.Trợ lý nước mắt ròng ròng, ý gì đây? Chỉ mấy vạn đồng mà ông chủ không muốn trả? Liễu đại thiếu của bọn họ thật đó sao? Tính toán chi ly vậy ư?! Nhưng cậu nào biết, nghệ nhân cắm hoa và ông chủ vốn có nợ cũ, hôm nay lại thêm thù mới, không tính toán mới là lạ.Kiều Đông Dương trở lại cửa hàng, ngẫm lại vẫn thấy buồn cười.Dì Đổng hỏi cậu cười cái gì."Con nói nhỏ cho dì biết, dì đừng nói với ai.

Lễ cưới hôm nay con tham gia, giữa chừng có người cướp cô dâu!""Ôi trời, còn chuyện ấy nữa sao? Dì tưởng chỉ xuất hiện trên TV thôi chứ?""Thật mà.""Thế con cười cái gì?""Con cười..." Cậu vốn định giải thích, nhưng phải kể từ rất xưa trước kia, phải nói một chuỗi dài, vậy nên chỉ tóm tắt, "Chú rể có thù với con! Đáng đời lắm!""Thằng nhóc này, người ta bị cướp vợ đáng thương như thế, sao còn nỡ cười?""Dì không biết đâu, anh ta tệ lắm, trừng phạt đúng người đúng tội." Kiều Đông Dương nhớ lúc trước bị Liễu Bắc Diệp chỉ thẳng mặt, mắng cậu và anh trai là đồ không biết xấu hổ.


Hừ hừ, hiện tại để anh ta nếm thử xem, cái gì gọi là cảm giác danh dự bị chà đạp!Dì Đổng nói: "Thôi, dù tệ mấy chăng nữa, gặp chuyện này cũng rất đáng thương.

Cười thế đủ rồi!""Dạ, con biết.

Lát nữa con sẽ không cười!"Liễu Bắc Diệp trở về lễ đường, người mẹ có trái tim thủy tinh của anh vẫn còn đang khóc, anh đau đầu, liền đứng ở ngoài, nhìn bố trí trong sân.Mấy thứ này anh không hề quan tâm, đều do Lăng Anh phụ trách.Ngày đó tỉnh lại, anh nhìn thấy mình và Lăng Anh không mảnh vải che thân nằm cạnh nhau.Lăng Anh rất bình tĩnh, hỏi: "Kết hôn không?"Thực ra anh không nhớ rõ, bọn họ rốt cục đã làm những gì, anh uống quá nhiều.

Nhưng xem Lăng Anh lớn lên từ nhỏ, anh tin tưởng nhân cách của cô.

Người hướng nội, dịu dàng như cô, chắc hẳn không phải kiểu không biết xấu hổ đi lừa gạt người khác.

Huống chi, sự tình này có liên quan đến trong sạch của người con gái.Dù sao cũng phải kết hôn, năm nay anh đã ba mươi bảy tuổi.


Tuy ba mẹ không hề thúc ép, anh vẫn cảm thấy cần để lại một người kế thừa.Nên kết hôn cùng ai? Anh không coi trọng ai, khinh thường đám hỏi lợi ích.

Liễu Bắc Diệp anh không thiếu bản lĩnh đến mức phải dựa vào đàn bà, chính anh có năng lực kiếm tiền.

Anh thích cô gái nào đơn giản, trong sáng một chút.

Nhưng ở vị trí hiện tại, có thể thường xuyên tiếp xúc với anh, đơn giản là điều không thể.

Mà nhất kiến chung tình với ai đó trên đường, là tình huống đến phim thần tượng bây giờ đều lười diễn.Vậy nên khi Lăng Anh đặt vấn đề, anh nhanh chóng dạo một vòng trong đầu, đột nhiên phát hiện, kết hôn cùng Lăng Anh quả thật rất tốt.

Lăng Anh thông minh, EQ IQ đều vượt trội, hai người kết hôn sẽ sinh ra một đứa trẻ tài giỏi.


Hơn nữa Lăng Anh hiểu anh, khả năng ở chung sẽ nhẹ nhàng hòa thuận.Anh vốn định tổ chức hôn lễ vào đầu xuân, sáu ngày trước, Lăng Anh thông báo mang thai.Vì thế lễ cưới đến sớm hơn dự định.Lăng Anh có con mắt nghệ thuật, bố trí hôn lễ cực kì đẹp đẽ, tựa như bản thân cô, im lặng nhưng ẩn chứa hào quang.Anh tới bàn đăng ký, cầm bó hoa cô dâu.Đây là tác phẩm của thằng nhóc ngốc nhà họ Kiều?Nghệ nhân cắm hoa?Đúng là ai cũng có thể làm nghệ nhân cắm hoa.Ngoài miệng cười nhạo là vậy, trong lòng anh lại cảm thấy tay nghề rất khá.

Chưa tính hoa cỏ trang trí khắp nơi, chỉ riêng một bó này, anh liền biết, thằng nhóc kia có tài năng thật sự.Anh không khỏi thở dài.

Chung quy bọn họ không quen, vậy nên nhóc đó tính tình ra sao, tài năng thế nào, anh không biết là điều dễ hiểu.Nhưng Lăng Anh, từ tiểu học đã được anh giúp đỡ.

Từ ban đầu viết thư, đến sau này tin nhắn, email, bọn họ thường xuyên trao đổi.

Khi cô tới Thượng Hải học đại học lại càng thêm thân thiết, Liễu Nam Quân còn coi cô như chị ruột.

Người như vậy, một người tưởng chừng vô cùng đơn giản như vậy, hóa ra lại giấu diếm anh vô số điều?Nói thật, hôm nay chính anh cũng bị hoảng hồn.Không phải vì anh chưa trải sự đời, mà là anh không hề nghĩ đến, những việc ấy lại liên quan với Lăng Anh.Anh không có quá nhiều tình cảm với cô, chỉ coi cô như em gái, vậy nên thay vì nói, thất vọng vì Lăng Anh bỏ chạy cùng người khác, không bằng nói, thất vọng vì Lăng Anh giấu diếm anh nhiều điều.Gia đình anh, rõ ràng luôn coi cô như người nhà.Cái thai kia, là của anh thật sao?Đêm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?Anh bật cười tự giễu.Không thể tin bản thân cũng có một ngày, bị người lấy oán báo ân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận