Tâm Quang


Ngày kế, Liễu Nam Quân đến cửa hàng bán hoa tìm Kiều Đông Dương.Mấy ngày nay việc kinh doanh ổn định, vừa hoàn thành một đơn hàng lớn, lại được xem Liễu Bắc Diệp diễn tuồng, tâm trạng Kiều Đông Dương không thể tốt hơn.

Trước đây cậu có nhiều bạn bè, người giúp việc, thế nhưng sau này gia đình xuống dốc, hai anh em trốn đến Thượng Hải, cả ngày cậu nhốt mình trong phòng ngủ, bạn bè dần dần mất liên lạc.Sau này khó khăn lắm mới quen được Liễu Nam Quân, cậu vô cùng trân trọng.Mà số cậu may mắn, cho dù lúc gia cảnh bần hàn nhất, trừ Kiều Dập Tiêu ra, không một ai bắt nạt cậu.

Ngay cả Kiều Dập Tiêu đánh cậu mắng cậu, cũng đều do cậu tự làm tự chịu, không trách anh trai.

Có thể nói, hai mươi mốt năm qua, Liễu Bắc Diệp là kẻ duy nhất vô duyên vô cớ quát mắng cậu, còn mắng cực kì khó nghe.Cho nên cậu đặc biệt ghét anh ta!Dù có thân với Liễu Nam Quân hơn nữa, cậu cũng vẫn ghét anh ta!Nhìn Liễu Nam Quân ỉu xìu, cậu lập tức mềm lòng, không bận tâm ông anh trai thần kinh của bạn nữa.

Cậu đứng dậy nói: "Chờ một chút, đối diện có quá trà sữa khá ngon, để tớ sang mua cho cậu một cốc, cậu thích vị gì?"Liễu Nam Quân thấp giọng trả lời: "Gì cũng được."Kiều Đông Dương gật đầu, biết tâm trạng Nam Quân còn chưa ổn.

Cậu rút mấy cành Tiểu tình ca, bước sang hướng đối diện.Rất nhanh, cậu mang theo hai ly trà sữa về, cắm ống hút, đưa một ly cho bạn: "Uống đi, tớ thích ăn trân châu, cậu thích không? Tớ cũng chọn cho cậu đấy."Liễu Nam Quân uống mấy ngụm, vẫn có vẻ ỉu xìu: "Hôm qua cậu đến làm gì?""Hoa ở lễ đường hôm qua là tớ thiết kế!"Liễu Nam Quân sửng sốt: "Cậu lợi hại quá!"Kiều Đông Dương cười ha hả, thoải mái nhận lời khen, còn nói thêm: "Tớ không biết là anh trai cậu cưới.""Haiz, thì cậu không thích anh ấy, tớ có dám nói đâu.

Tớ cũng định mời cậu, nhưng sợ cậu mất hứng, càng sợ cậu cố đi vì tớ mà thành ra không vui.""Cảm ơn cậu." Kiều Đông Dương nghe bạn tốt quan tâm đến mình, vừa vui lại vừa xấu hổ, "Hôm qua tớ cười như vậy, xin lỗi...""Thôi, đến cô dâu còn mất, cười một cái cũng không mất thêm gì.


Chắc hôm qua ai cũng muốn cười cả.""Tớ không cười gia đình cậu, chỉ cười ông anh trai cậu thôi...""Ngày xưa ông ấy mắng cậu, cười là đúng.""..." Kiều Đông Dương nghĩ, không uổng là bạn thân nhất, rộng lượng với cậu như vậy.Liễu Nam Quân hôm nay đến chủ yếu để kể khổ, cậu uống một ngụm trà sữa, nhai trân châu, buồn bực nói: "Đông Dương, cậu nói xem thế này là thế nào? Chính chị ấy yêu cầu kết hôn, xong tự nhiên lại bỏ chạy, chị ấy có nghĩ cho anh trai tớ không? Anh tớ đối xử với chị ấy rất tốt, tớ đối xử với chị ấy cũng rất tốt, sao chị ấy nỡ lòng làm vậy?""Hai người họ yêu nhau lâu chưa?" Kiều Đông Dương lúc này có chút thương hại Liễu Bắc Diệp."Không lâu lắm, chưa đầy một tháng.""...""Thế nhưng quen lâu lắm rồi.

Nhà chị ấy ở miền núi, hồi anh trai tớ với ông nội lên đó đầu tư, chị ấy được lãnh đạo sắp xếp tặng hoa cho ông.

Anh trai tớ hỏi chuyện vài câu, biết chị ấy giỏi, hoàn cảnh lại khó khăn nên thuận tay giúp đỡ.

Cũng mười ba năm rồi.""Mười ba năm?!!""Ừ, cấp hai, cấp ba, đại học, nghiên cứu sinh.

Lúc chị ấy xuống Thượng Hải học đại học, tớ vừa vào cấp ba, thành tích không tốt, tuần nào chị ấy cũng phụ đạo tiếng Anh cho tớ.

Chị ấy tốt lắm, không bao giờ vòi tiền, một tháng chỉ cần năm trăm đồng, ở Thượng Hải, năm trăm đồng đủ làm cái gì? Hồi học nghiên cứu sinh, chị ấy tự đi tìm việc, không muốn nhận tiền giúp đỡ từ gia đình tớ nữa.


Anh tớ nói, kiếm tiền không vội nhất thời, em cứ yên tâm học tập, gia đình anh giúp em không phải vì mong em báo đáp, chỉ hi vọng em có tiền đồ, có một cuộc sống tốt.

Làm chị ấy khóc rất lâu.""Nghe cậu nói thì, cô giáo Lăng Anh tốt đấy chứ.""Thì đúng là rất tốt!! Tớ có thể nhìn nhầm người, nhưng anh trai tớ thì không bao giờ!"Kiều Đông Dương nghĩ, có chứ! Anh cậu ngày xưa đã nhìn nhầm anh em tớ! Nhưng cậu không cắt lời Liễu Nam Quân, chỉ tiếp tục lắng nghe."Chị ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, không dựa vào anh tớ, tự kiếm được việc ở trường quốc tế.

Tớ vẫn luôn coi chị ấy như chị ruột.

Lúc nghe hai anh chị yêu nhau, tớ vui lắm, dù có hơi lo.

Quen biết nhau nhiều năm, nếu yêu đã yêu từ lâu, sao bây giờ mới thành đôi thành cặp?""Có thể vì ngày xưa chị bận học, không có thời gian yêu đương? Lại hoặc là, lúc đó hai người chưa hiểu rõ lòng nhau?""Anh tớ coi tớ là trẻ con, có một số việc không nói cho tớ biết, mà tớ lại ngại hỏi chị.

Đợi đến lúc chị thông báo mang thai, sắp tổ chức hôn lễ, tớ lại càng lo lắng, việc quá gấp thì phải? Rồi lại nghĩ, cưới chạy bầu thì sao, đều là người trong nhà, có bầu trước lại càng vui vẻ.""Ngày hôm qua cậu thấy rồi đó, cái thai có lẽ không phải của anh tớ.


Tớ không biết anh ấy biết không, càng không biết anh ấy nghĩ thế nào!""Chuyện này cậu sốt ruột cũng vô ích.

Tính tình anh cậu như vậy, không muốn nói sẽ không bao giờ nói.""Tớ biết chứ, thế nên mới tìm cậu kể khổ.

Sáng nay anh ấy đi làm bình thường, hành động như không có gì xảy ra!""Thế thì càng không cần phải lo, dù sao nghi lễ chưa hoàn thành, đi càng hay, để về sau cậu kiếm được chị dâu tốt hơn!""Tớ tức là ở chỗ đấy!!! Anh trai tớ đăng kí kết hôn rồi!!! Anh trai tớ nghiêm túc trăm phần trăm! Bao nhiêu người muốn kết hôn với anh tớ không được!""..." Kiều Đông Dương ngây dại.

Tới mức này, cậu cũng không biết an ủi thế nào nữa.Liễu Nam Quân bực tức: "Không biết vì sao anh trai tớ không sốt ruột đi tìm, hay là vì thích chị ấy quá, không nỡ bỏ chị ấy? Nếu là tớ thì phải tìm về bằng được, ly hôn trước tính sau!""Chắc anh cậu có tính toán khác.""Còn tính toán gì nữa!"Liễu Nam Quân càu nhàu rất lâu, đến tận khi có người đến mua hoa, cậu mới im miệng, ngồi sau bàn quầy, nhăn nhó tựa như cả thế giới đều nợ tiền mình.Đến mua hoa thường xuyên là con gái, lúc này lại hiếm thấy xuất hiện một cậu con trai.Cậu bé có chút ngượng ngùng, Kiều Đông Dương ôn hòa cười hỏi: "Em mua tặng ai?""Dạ bạn gái...""Quà sinh nhật hay là?""Dạ, tỏ tình..."Kiều Đông Dương chỉ ngay hoa hồng: "Tặng hoa hồng không thể tốt hơn! Đẹp, ý nghĩa lại hay."Cậu bé thoáng rụt rè chỉ hướng khác: "Bạn ấy thích loại này."Kiều Đông Dương nhìn nhìn, là cẩm tú cầu, lại là cẩm tú cầu, đầu cậu như muốn nổ tung, liền nói: "Nếu bình thường mua để trang trí, anh cũng rất đề cử hoa này, tròn tròn xinh xinh, chỉ cần tưới đủ nước, mùa đông giữ hơn nửa tháng không phải chuyện khó khăn.

Thế nhưng nếu mua để tỏ tình, anh thành thật khuyên em không nên chọn nó.""Vì sao ạ?""Ý nghĩa của nó không hay.

Vô tình, tàn nhẫn."Nam sinh vừa nghe lời này, lập tức xua tay: "Vậy thôi em không lấy nữa, anh chọn giúp em hoa hồng, bạn ấy thích màu hồng phấn.""Được! À mà, đây là hàng nhập khẩu, giá không rẻ cho lắm, ba mươi đồng một cành.""Không sao, anh cứ chọn đi.

Tiền này em tiêu trong hạnh phúc!"Kiều Đông Dương cười giúp cậu bé chọn hoa, bọc hoa, thắt nơ màu hồng trắng, phục vụ khách rời quán với tâm trạng hài lòng.Liễu Nam Quân cảm thán: "Đông Dương, cậu có dáng làm ông chủ lắm đó!""Thật sao?""Ừ."Kiều Đông Dương vui vẻ bật cười: "Sau này thích ai cứ đến quán của tớ, tớ chọn hoa giúp cậu.""Vậy cậu trăm ngàn đừng chọn cẩm tú cầu, nghe đáng sợ lắm!" Liễu Nam Quân không nhắc chuyện hôn lễ, ước chừng còn không để ý lễ đường hôm đó toàn là cẩm tú cầu."Yên tâm đi!" Tất nhiên Kiều Đông Dương cũng sẽ không đề cập.Trong suy nghĩ của cậu, kiểu người thần kinh như Liễu Bắc Diệp còn lâu mới bận tâm về chuyện này.Mấy ngày sau, Đào Hạo Nhiên tới đưa tiền cho cậu."Nào nào nào, cùng cảm nhận trọng lượng của bốn vạn tiền mặt nào!"Kiều Đông Dương cười hạnh phúc muốn chết: "Sao anh không chuyển khoản cho em?""Chuyển khoản còn gì thú vị? Nhìn tiền mặt mới thích, lần đầu tiên kiếm được nhiều thế này phải không?""Dạ phải!""Em sờ đi."Kiều Đông Dương quả thật sờ sờ, sau đó nói: "Thích!!" Cậu cho rằng Liễu Bắc Diệp sẽ không trả tiền, đều chuẩn bị sẵn tâm lý làm việc không công, dù sao được nhìn lễ cưới náo nhiệt, không lỗ.

Ai ngờ tên thần kinh đó cũng khá tốt tính! Rồi cậu lại nghĩ, có khi Liễu Bắc Diệp hoàn toàn không để ý chuyện này cũng nên.Đào Hạo Nhiên cười một trận, liền rời đi.


Vừa ra khỏi cửa hàng, khuôn mặt vui vẻ lập tức chuyển thành lạnh lùng, anh gọi điện thoại, nói: "Lão Triệu, tôi cần một lời giải thích rõ ràng.

Liễu Bắc Diệp nổi điên, tại sao lại đổ lên đầu chúng tôi? So đo với một đứa trẻ? Nhỏ mọn đến bốn vạn đồng cũng không trả?!"Người được gọi là lão Triệu khổ không nói nổi: "Không phải tôi không muốn giải thích, mà là tôi không được giải thích! Hạo Nhiên, bốn vạn đó để tôi lo!""Thôi, tôi không thiếu chút tiền ấy, tự tôi cho trẻ con trong nhà!""Cậu yên tâm, chúng ta còn hợp tác lâu dài, sau này sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa.

Thằng nhóc nhà cậu tay nghề khá lắm, nhân viên của tôi hôm ấy về đều khen!""Chuyện sau này để sau này tính.

Chỉ là, các cậu đừng nói lỡ miệng, đừng để nhóc nhà tôi biết nó làm không công.""Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định không nói!"Đào Hạo Nhiên lúc này mới tắt máy, lại không khỏi tò mò, hôn lễ hôm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Liễu Bắc Diệp kết hôn cùng ai? Tại sao anh không nghe được chút thông tin nào vậy? Bọn họ đều trong giới kinh doanh, bạn bè người quen vô số kể, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.

Liễu Bắc Diệp kết hôn, theo lý thuyết phải mời anh mới đúng.Nhưng quả thật anh không biết gì hết, mãi đến khi Liễu Bắc Diệp không trả lương cho Đông Dương, lão Triệu không thể không kể chút tình hình, anh mới biết hóa ra hôm đó là lễ cưới của Liễu Bắc Diệp.Theo như lời đồn, Liễu Bắc Diệp chỉ mời họ hàng và một số bạn bè cực kì thân thiết.Liễu Bắc Diệp vốn quan hệ rộng, lại tổ chức kín đáo như vậy sao?Thật sự là một câu đố.Mà câu đố Liễu Bắc Diệp, lúc này đang ngồi trong văn phòng xem ảnh, tìm niềm vui trong vận rủi.Hôm nay, anh chủ động lấy ảnh từ công ty hôn lễ.

Anh nghiêm túc nhìn một lượt, phải công nhận ảnh đẹp, trông anh rất có phong độ.Nhìn bó hoa trong tay Lăng Anh, anh nhíu nhíu mày.Anh không biết đó là cẩm tú cầu.Chỉ thấy bó hoa quá rạng rỡ, lóa mắt.Không vui, anh vứt ảnh qua một bên, tiếp tục bận rộn làm việc.Tác giả có lời muốn nói:Ý nghĩa hoa cẩm tú cầu: Vô tình, tàn nhẫn [ Tiêu cực].

Hi vọng, tình yêu, kiêu hãnh [ Tích cực].Ý nghĩa lá bạch đàn: Hồi ức, ban ân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận