Xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, vài canh giờ sau đó, Dương Bưu cũng không tiếp tục chủ đề này nữa mà vô tình hay cố ý nói một chút chuyện phiếm, từ việc nghiên cứu kinh thư, huyền học, đến lịch sử, chính trị quốc gia, và về các vật, sự kiện xưa.
Lưu Bình từ nhỏ đã được Tư Mã Phòng mời danh sư đến chỉ điểm cẩn thận, hắn rất hiểu biết, cùng bậc đại nho như Dương Bưu trò chuyện cũng trả lời đến mạch lạc.
Sau buổi trưa, con đường lớn càng chạy càng ổn định, dần dần được san phẳng bởi những dòng xe ngựa tấp nập.
Những dịch trạm bỏ hoang cũng được thiết lập lại, càng đến gần Hứa Đô, hai bên đường càng náo nhiệt.
Có thể thấy những người nông dân đang chăm chỉ làm việc trên vùng đất hoang rộng lớn.
Có một vài cây non trồng thưa thớt trên bờ ruộng giống như vệ sĩ, không nhúc nhích.
Có thể dễ dàng phân biệt được ruộng quân sự và ruộng dân sự, có già, có trẻ, có cả phụ nữ đi cày là ruộng của dân, còn ruộng do quân nhân phụ trách đều là do đàn ông cao to lực lưỡng cày cấy, hiệu suất cao hơn rất nhiều.
Nhìn từ xa, toàn bộ đồng ruộng được phân ra thành từng mẩu đất vuông vức màu vàng đen, như là một bàn cờ khổng lồ lởm chởm.
Đến khi chạng vạng tối, xa xa có thể nhìn thấy tường thành cao lớn của Hứa Đô.
Lưu Bình nghĩ rằng bọn họ sẽ đi thẳng vào thành, nhưng xe ngựa đột nhiên rẽ ở đây, lướt qua bên cạnh tường thành Hứa Đô, và tiếp tục phi nước đại sang bên phải.
Trước khi sắc trời tối hẳn, xe ngựa đến chân một ngọn đồi nhỏ và dừng lại trước một ngôi nhà.
Ngôi nhà nhỏ nằm ngay ngắn, trước cửa có hai con lạc đà bằng đá, xung quanh đều trồng tùng bách.
Khi cơn gió đêm thổi qua phát ra một hồi xào xạc trầm thấp.
“Xuống xe đi.” Dương Bưu nói với Lưu Bình.
Lưu Bình hơi kinh ngạc: “Chúng ta...!không phải đi Hứa Đô sao?”
“Đúng vậy, nhưng ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây,” Dương Bưu nói, “Thân phận của ta quá nhạy cảm, ngươi không thể ở cùng ta quá lâu, nếu không Tào thị sẽ hoài nghi.
Ngươi nên xuống xe ở đây, sẽ có người khác đưa ngươi vào thành.”
Lưu Bình vén rèm nhảy xuống xe, đột nhiên lúng túng nhìn lại: “Dương Thái úy, ta ....”
Dương Bưu xua tay, tựa như không có ý cho hắn cơ hội nói ra quyết định: “Chấp nhận hay từ chối, ngươi có thể đích thân nói với bệ hạ.” Lão cười ranh mãnh, rồi biến mất đằng sau bức rèm.
Cỗ xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Lưu Bình đứng ngây ra trong bóng tối, chợt nhận ra: tùng bách, tượng đá lạc đà, những vật bài trí này chỉ mang một ý nghĩa, căn nhà này là từ đường thờ cúng người chết.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có một luồn gió âm u, toàn thân lạnh toát.
Hắn không tin vào mấy chuyện thần thánh ma quỷ, nhưng môi trường quỷ dị này thật khiến cho người ta không thoải mái.
Lưu Bình nhìn trái nhìn phải, bổng nhiên đồng tử co rút lại, thân thể cứng đờ.
Không biết từ khi nào phía sau hắn ta có thêm một người, một người phụ nữ tóc đen dài mặc một bộ quần áo trắng toát.
Cô gái này chừng hai mươi tuổi, ăn vận đơn giản mộc mạc, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng giữa hai lông mày lại có nét tang thương không dứt, khóe mắt hẹp và đôi môi mỏng đều có vết nhăn mờ nhạt.
“Dương Bình?” Giọng nói của cô gái rất thận trọng.
Lưu Bình biết nàng không phải ma, nhẹ nhàng thở ra, rồi gật đầu chắp tay bái chào.
Cô gái giơ đèn lên, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nàng hơi kinh ngạc, quên cả bái chào lại.
Cô gái sớm nhận ra mình có chút thất lễ, mặt đỏ lên, để đèn xuống thấp, nói nhỏ: “Đi theo ta.”
Lưu Bình do dự đi theo nàng vào trong nhà.
Cô gái mở nắp đèn, thắp sáng hai cây nến trắng lớn, Lưu Bình mới nhìn thấy rõ ràng bài trí trong phòng.
Hóa ra đây thật sự không phải nơi ở mà là một gian từ đường.
Hai bên từ đường có đặt bình rượu ngọc, các loại đồng tiền dùng cho tế lễ, chính giữa bày trần án(bàn thờ), lư hương và chân đèn cầy.
Phòng thờ khá thô sơ, đồ dùng cúng tế cũng không cao cấp, nhưng được lau chùi sạch sẽ không một hạt bụi.
Lưu Bình thấy chính giữa trần án thờ phụng một bài vị bằng gỗ phong, trên đó ghi: “Bài vị của Cố Hoằng Nông Vương tên húy - Biện”
Vừa nhìn thấy bài vị này, Lưu Bình giật mình, trợn tròn mắt nhìn cô gái.
Cô gái đặt chiếc đèn xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Vong phu chính là Hoằng Nông Vương, sau khi chết không thể vào tông miếu, sau khi bệ hạ dời về Hứa Đô, tưởng nhớ vong phu, nên ở đây lập một tòa từ đường, an ủi linh hồn ngài nơi cửu tuyền.” Cô ấy đang mặc là một bộ y phục trong cung đã cũ nát, kiểu dáng sang trọng, nhưng bị giặt đến trắng tinh, còn chi chít những vết chỉ miếng vá trên đó
“Người chẳng lẽ là.....”
“Không sai, ta chính là Hoằng Nông Vương Phi, cậu có thể gọi ta là Đường phu nhân.” Cô gái đưa tay chào một cách phóng khoáng, coi như bù lại cho sự thất lễ vừa rồi.
Sau khi bỏ tay xuống cô vẫn không khỏi tò mò nhìn Lưu Bình.
Lưu Bình biết là nàng tò mò cái gì, cười gượng, không biết nên làm thế nào.
Cô gái tên Đường Cơ này là thê tử duy nhất của Hoằng Nông Vương Lưu Biện.
sau khi Linh Đế băng hà truyền ngôi vị lại cho Lưu Biện.
Đáng tiếc vị hoàng đề bất hạnh nay chỉ ngồi trên ngôi vị được bốn tháng, thì bị Đổng Trác phế xuống làm Hoằng Nông Vương, sau đó bị ép uống thuốc độc chết.
Sau khi Lưu Biện chết, Đường Cơ lưu lạc đến dân gian, thậm chí có lời đồn nàng bị Lý Giác bức hôn, không rõ tung tích.
Cuối cùng đương kim thiên tử hạ chiếu, lúc này người phụ nữ chịu bao khổ cực này mới được đón vào cung, thủ lăng mộ cho Hoằng Nông Vương – đoạn chuyện xưa này Lưu Bình nghe các nha hoàn nhà Tư Mã kể, những cô gái trẻ gặp những chuyện này cực kỳ hứng thú, nói đến liên miên vô tận.
Trong từ đường không có thảm nên hai người chỉ có thể cùng nhau đứng.
Đường Cơ nói: “Những điều cậu cần biết, trên đường đi có lẽ Dương Thái úy đã nói hết cho cậu?” Lưu Bình gật gật đầu, nghĩ đến lời nói của nàng có chút cổ quái, cái gì gọi là “Những điều ta cần biết”, có điều gì mà ta không cần phải biết sao?
Đường Cơ vén tóc qua trán, nghiêm mặt nói: “Hứa Đô không giống những chỗ khác, đi nhầm một bước có thể gặp tai họa sát thân, không thể lơ là thiếu cảnh giác.
Thân phận của ngươi, ngoại trừ bệ hạ cùng với Phục muội muội, cũng chỉ có Dương Thái úy, Dương Tuấn đại nhân cùng ta biết.”
Lưu Bình nhấc chân, trong lòng kinh ngạc.
Một vị phế vương phi cũng tham dự trong này, xem ra đúng như lời của Dương Bưu nói, bây giờ bọn họ phải đoàn kết hết các thế lực.
Đường Cơ nhìn thấy môi Dương Bình khẽ cong lên, nàng biết hắn đang nghĩ gì khẽ cười: “Ta cũng chỉ là một phi tử ở góa của phế vương, không có tiếng tăm gì, không ai để ý tới ta ngoại trừ bệ hạ.
Dương thái úy danh tiếng quá lớn, có nhiều ràng buộc, ta so với ông ấy làm nhiều việc càng thuận lợi hơn.” Nghe xong câu nói có cương có nhu này, Lưu Bình bị nói trung tim đen, mặt đỏ lên, tay chân luống cuống.
Đường Cơ cũng không có tiếp tục trêu chọc hắn, nàng chậm rãi đi đến cửa, dựa cửa nhìn xung quanh rồi quay đầu lại nói: “Mỗi tháng ta sẽ có ba ngày để đến đây cầu nguyện cho vong phu.
Trong thời gian này không ai đến đây, chỉ có ta cùng một tiểu thái giám theo hầu.” Sau đó nàng lấy ra một bộ y phục thái giám đưa cho Lưu Bình, “Hôm nay là ngày cuối cùng, nửa khắc nữa trong cung sẽ cho xe ngựa đến đón ta trở về.
Cậu thay bộ y phục này đi theo ta, nhớ rằng không nên tự ý nói chuyện”
Lưu Bình để ý thấy Đường Cơ có một sự chững chạc không hợp với tuổi của nàng, khi cô ấy nói, những vết nhăn đặc biệt nổi bật dưới ánh nến.
Có lẽ trải qua những trải nghiệm phức tạp khiến cho một cô gái như vậy trở nên trưởng thành khác thường.
“Vậy tiểu thái giám lúc đầu đâu rồi?” Lưu Bình hỏi.
Đường Cơ bất ngờ nhìn hắn rồi đáp: “Ta đã cho hắn về nhà rồi.” Lưu Bình thở dài một hơi, hắn còn lo lắng bọn họ sẽ đối xử với tiểu thái giám kia như người phu xe lúc trước, giết người diệt khẩu.
Đường Cơ cười như không cười: “Cậu thật là nhân từ, ngay đến việc sống chết của một tiểu thái giám cũng phải tra hỏi.” Lưu Bình nghiêm túc nói: “Người không phân biệt sang hèn, làm sao có thể tùy tiện quyết định sống chết của họ được.” Lông mày của Đường Cơ khẽ giật, không nói gì quay người đi vào hậu đường bên trong từ đường.
Lưu Bình nhân cơ hội thay trang phục của thái giám vào.
Sau khi thay đồ xong, Đường Cơ mang theo một cái rổ tới, bên trong đựng tương cá, thịt hươu khô và rau đậu đã nguội.
Lưu Bình cả ngày chưa ăn gì, lại vừa nôn cho nên rất đói.
Đường Cơ đưa cái rổ cho hắn, Lưu Bình nóng lòng gắp một miếng thịt hươu, chấm tương cá, đang muốn bỏ vào miệng, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là ...!tế phẩm của Hoằng Nông Vương?”
Đường Cơ nói: “Tế phẩm gì chứ, cũng chỉ là cho người sống nhìn thôi, người chết đã lâu như vậy, bận tâm làm gì.” Lưu Bình nói: “Cô cũng nghĩ thật thông suốt.” Đường Cơ nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến thịt hươu của hắn, nhếch môi: “Thứ quỷ thần muốn không phải là lễ vật mà là sự tôn kính, chỉ có người sống mới muốn thịt hươu.” Hai người cùng nhau nói cười, bầu không khí trở nên hòa hợp rất nhiều.
“Ta nghe nói cậu đã có tên tự rồi?” Đường Cơ khéo léo bôi chút tương cá lên thịt hươu rồi đưa qua.
“Ừm, mặc dù vẫn còn hai năm nữa, nhưng mà những người trẻ tuổi như ta ở Hà Nội đều đã sớm có tên tự.” Lưu Bình trả lời.
Theo lễ pháp thì nam tử đến hai mươi tuổi được coi là trưởng thành sẽ được đặt tên tự, nhưng ở thời đại này, tất cả các quy tắc dường như bị rối loạn.
Tất cả mọi người đều nóng lòng tiến hành nghi thức trưởng thành sớm hơn, kẻo lại không có cơ hội nhìn thấy lễ trưởng thành của mình.
“Đúng là như vậy, con người trong lúc loạn thế, sẽ trưởng thành sớm và già đi nhanh chóng.” Đường Cơ khẽ thở dài, không biết là cô đang nói về Lưu Bình hay chính mình.
Lưu Bình như gió cuốn ăn hết sạch sẽ, vừa mới ợ lên một cái, bên ngoài đã truyền đến tiếng vó ngựa cùng âm thanh của chuông bạc.
Đường Cơ nhét lồng đèn vào tay hắn nói: “Nhớ kỹ, cúi đầu xuống.”
Lưu Bình ‘ừ’ một tiếng, cảm xúc lẫn lộn ở trong lòng.
Khi còn bé, hắn đọc sách ghét nhất là các loại “Thập Thường Thị”(thái giám chuyên quyền), thường xuyên thở dài nói với Tư Mã Ý ‘hoạn quan hại nước’, không nghĩ đến hôm nay lại trở thành một tiểu thái giám.
Đường Cơ thu lại vẻ mặt, lạnh lùng nói: “Đi.” Lưu Bình khom người, cúi đầu, cầm lồng đèn đi lên phía trước.
Hai người đi ra ngoài đã có một chiếc loan xe trước hẹp sau tròn chờ sẵn ở đó, mười hai cái chương bạc buộc ở nóc xe, hai bên ghế ngồi còn trải hai tấm thảm nỉ màu đỏ tươi - xem ra thiên tử đãi ngộ với vị chị dâu này không tồi.
Đương Cơ đi đến trước xe nháy mắt với Lưu Bình.
Lưu Bình đành phải nằm rạp xuống để cô ấy giẫm lên lưng mà bước lên xe ngựa.
Đường Cơ vừa bước chân trái đạp lên, tay trái lập tức bắt lấy cột xe, chân phải điểm nhẹ, thả người lên xe, lực đè lên lưng Lưu Bình cũng không có bao nhiêu.
Lưu Bình cảm kích nhìn cô, cũng có phần kinh ngạc, nhìn không ra vị vương phi ở góa yểu điệu này lại hành động mau lẹ như vậy.
Chuông bạc trên loan xe một đường đều phát ra âm thanh, người đi đường đều nhường ra hai bên.
Đường Cơ ngồi trên xe nhìn thẳng phía trước, Lưu Bình đang nửa ngồi nửa quỳ ở phía sau, chỉ có thể một tay giữ chặt thân xe,một tay cầm đèn lồng sợ làm bỏng cô.
Với ánh nến trong bóng tối, hắn nhìn thân hình mỏng manh của Đường Cơ lắc lư theo chiếc xe, giống như chi lan lay động trong gió, không khỏi suy nghĩ, nguyên nhân nào lại khiến người phụ nữ lưu lạc nhân gian này lại một lần nữa trở lại bên trong vòng xoáy chính trị, làm những việc có thể rơi đầu bất cứ lúc nào như thế này.
Lại nghĩ đến mình sắp được gặp lại người anh chưa từng gặp mặt, Lưu Bình cảm thấy mình và những người xung quanh thật sự đầy bí ẩn.
Khi xe loan chạy đến Tuyên Dương Môn ở phía đông Hứa Đô, vừa lúc tiếng chiêng trên tường thành vang lên ba lần, đã đến giờ giới nghiêm cấm ra vào thành.
Quan tư mã trông coi cổng thành nhìn thấy xe loan đến, biết Hoằng Nông vương phi đã trở về, ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi, lập tức đẩy ra nửa cánh cửa lớn, rồi nhường đường.
Xe loan đang muốn đi tới, bổng nhiên mấy chục kỵ binh lao ra từ trong thông đạo âm u, vừa lúc chặn trước xe loan đang đi qua cửa thành chật hẹp.
Đường Cơ và Lưu Bình nhanh chóng nhìn nhau, hai người đều cảm thấy có chút lo lắng.
Phu xe ngồi thẳng dậy tức giận quát: “Người nào lớn mật như vậy, dám chặn xa giá của vương phi!”
Tên kỵ sĩ cầm đầu, lưng giắt một thanh trường kiếm, vẻ mặt bình tĩnh, giơ cao hổ phù trong tay lên, cao giọng nói: “Phụng quân lệnh cấp tốc của Tư Không phủ, những kẻ cản đường giết không luận tội.”
Đường Cơ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng quân lệnh đó không phải dành cho bọn họ.
Nhưng tên gia hỏa này, biết rõ là xa giá của vương phi, lại kiêu căng như vậy khiến Đường Cơ có chút không vui.
Cô hơi nghiêng người ra khỏi chỗ ngồi, nói: “Xin hỏi người đang nói phía trước là Đặng Triển tướng quân?”
Người kỵ sĩ dẫn đầu đi tới, hắn khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy, gò má cao, đôi mắt thanh mảnh dồn về giữa trán, trời sinh tướng mặt giận.
Nghe vương phi gọi tên mình, đành phải tiến lên chắp tay nói: “Trên người mang theo công vụ, không thể toàn lễ, xin vương phi thứ tội.”
Đường Cơ nghiêm nghị lễ độ nói: “Thiếp vừa cúng mộ Hoằng Nông Vương trở về, không biết nên đụng phải quân đội của tướng quân.”
Ngày thường Đặng Triển còn không để hoàng thất vào mắt, càng sẽ không để ý người vương phi này, nhưng mà dù sao cũng phải có tôn ti trật tự, hiện tại đối phương cũng đã nhường một bước.
Đặng Triễn cũng không thể tiếp tục ra vẻ kiêu căng.
Hắn nhìn lướt qua phu xe cùng tiểu thái giám trên loan xe, liền ôm quyền: “Là Đặng mỗ đường đột.
Bởi vì có quan viên được Tư Không phủ trưng tích giữa đường gặp nạn, chúng ta tiếp nhận công văn nơi đó liền phải tới tiếp ứng, không dám chậm trễ.”
Trong lòng Đường Cơ liền minh bạch, biết tin tức Dương Tuấn bị tập kích cuối cùng cũng truyền đến Hứa Đô, liền gật đầu nói: “Đã là như vậy, vẫn là mạng người quan trọng.
Tướng quân, mời ngài đi trước.” Cô phân phó phu xe đưa xe ngựa tránh ra một bên.
Đặng Triển dẫn đầu đoàn kỵ binh rời đi.
Từ đầu đến cuối Lưu Bình đều cuí đầu, nhưng trước khi đi, Đặng Triển tùy ý nhìn quanh một cái, khiến hắn toát mồ hôi, lạnh sống lưng.
Hắn từng làm qua thợ săn, ánh mắt đó là loại ánh mắt của loài động vật ăn thịt cực kỳ nguy hiểm.
Đường Cơ nhỏ giọng nói: “Hắn là tướng quân cai quản kỵ binh dưới trướng của Tào Thuần, trực thuộc Hổ Báo Kỵ, võ nghệ không hề tầm thường.”
Sau đi đội ngũ của Đặng Triển rời đi hết, xe loan mới tiếp tục vào thành.
May mắn là không ai làm khó bọn họ trong đoạn đường tiếp theo.
Hứa Đô giống như một pháo đài quân sự khổng lồ, đâu đâu cũng thấy binh sĩ mặc giáp trụ.
Các bức tường thành màu xanh cao ngất, hai bên con đường rộng rãi lại có rất ít cửa hàng, khoảng trống giữa các tòa nhà đặt đầy khí giới thủ thành cùng củi lửa, như thể địch nhân sẽ công thành bất cứ lúc nào.
Giờ giới nhiêm đã bắt đầu, người đi đường vội vội vàng vàng, hiếm khi dừng lại.
So với quy mô của Lạc Dương và Trường An, hoàng thành của Hứa Đô nhỏ hơn rất nhiều.
Kết cấu chỉ có ba lớp phòng thủ, bán kính không quá ba dặm, cung cấm bên trong diện tích chỉ có một dặm vuông, vô cùng tồi tàn.
Theo ý của Tào Tư Không, bây giờ quốc gia đang khó khăn, hoàng đế nên thực hành tiết kiệm.
xem quần thần làm gương, đợi đến khi thiên hạ thái bình, muốn sửa sang lại cổ thành cũng không muộn.
Xe loan đi dọc theo đại lộ Chu Tước, đi đến cửa cung ở nội thành, Đường Cơ nói với phu xe: “Ta muốn đi yết kiến bệ hạ trước rồi về nghỉ sau.” Thế là xe ngựa lại quay đầu, quẹo sang hướng hoàng thành mà đi.
Quan tư mã canh giữ cửa cung nhìn thấy xe ngựa của Đường Cơ muộn như vậy mà còn muốn vào cấm cung, thì hơi kinh ngạc.
Tuy nhiên khi Đường Cơ nói muốn đi gặp Phục hoàng hậu, lại đưa ra trúc tịch, tư mã tra hỏi một chút cũng liền cho qua.
Sau khi vào cung một đường vắng tanh, bốn phía không đèn cũng không lửa, chỉ có một đội vệ binh lười nhác dựa vào cửa điện tán gẫu với nhau.
Đường Cơ nhẹ giọng than thở: “Cho dù là lúc Thiếu đế còn tại vị, Túc vệ cũng chưa từng bất cẩn như vậy.”
Tỉnh cung là nơi ở bình cư yến xử (yên bình an lạc) của quân vương, nếu như là vào lúc Hán Thất còn uy nghi, đừng nói chỉ là một vương phi, cho dù là trọng thần đương triều, thừa lúc nửa đêm vào cung là chuyện cực kỳ khó khăn, không có chiếu chỉ không thể xuất nhập.
Ngày hôm nay, sống nhờ người khác, chổ ở cũng chỉ là một cung thành nhỏ tu sửa tạm bợ, từ trên xuống dưới đều là đơn giản thô sơ, không còn sự trang nghiêm như năm xưa.
Xe loan của Đường Cơ một mạch đi thẳng đến trước cửa trung dịch (nơi ở của hoàng đế), có một thái giám già nua đang đợi ở đó.
Đường Cơ nhảy xuống xe hỏi: “Trương Vũ, bệ hạ đã nghỉ ngơi chưa?” Thái giám gọi là Trương Vũ khoanh tay nói: “Hoàng hậu nương nương vừa hầu hạ bệ hạ dùng thuốc, bây giờ coi như vẫn an ổn.” Hai vai Đường Cơ rũ xuống, giống như thở phào nhẹ nhõm.
Lão thái giám lại nói: “Bệ hạ muốn hỏi người về việc cúng tế Hoằng Nông Vương, chỉ là hành động bất tiện, muốn người đến tẩm điện vấn an.”
Vậy thì quá tốt, ta có hái cho bệ một một ít Dạ Tức hương sinh trưởng bên ngoài từ đường, chốc nữa đem xông trong điện, có thể trị mất ngủ.” Đường Cơ chỉ vào Lưu Bình, trong tay Lưu Bình sớm đã cầm chắc một vài cành lá thực vật tỏa hương thơm ngát.
Chi phí trong cung vốn đã ít, khi còn ở Lạc Dương, thậm chí đến Tam Công Cửu Khanh cũng phải ra ngoài kiếm thức ăn.
Cho dù bây giờ đang ở Hứa Đô, người trong cung vẫn phải thường xuyên ra ngoài thu thập đồ mới đủ dùng hằng ngày.
Vương phi mang theo dược liệu đến bái phỏng hoàng hậu, nghe thấy chua xót, thế nhưng cũng là việc bình thường.
Lưu Bình nghĩ thầm có vẻ như vị anh trai hoàng đế của mình gần đây đang bị bệnh.
Đường Cơ khẽ kéo góc áo của hắn, ra hiệu đi theo.