[Tam Quốc Đồng Nhân] – Chu Lang Cố

Y còn nhớ rõ lần đầu tiên trông thấy tên Gia Cát kia là lúc trên đại đường.

Y chỉ nghe nói Ngọa Long của Giang Đông sẽ tới. Tất cả mọi người đều nhìn về phía đại môn, duy chỉ mình y lắc đầu nhìn đại đường, không ngóng chờ phong mạo của Gia Cát kia. Y chỉ cảm thấy kẻ có thể gọi là phong lưu tài tử trong Thiên hạ mà hơn được y phỏng có mấy người, đâu cần phải đợi như vậy. Y nghe cả sảnh đường thì thầm không ngừng nghị luận thì lòng buồn bực, nhưng mơ hồ có chút xúc động. Y vẫn muốn gặp hắn thôi.

Thế rồi cuối cùng người này cũng tới. Y nghe tiếng bước chân ngày một gần thêm, sau rồi “Đăng” một tiếng từ cửa truyền tới, y không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn về phía đó. Chiếc quạt lông đi cùng áo trắng, mày liễu ngọc nhân. Trong thoáng giây tĩnh lặng, trống rỗng, tưởng như máu trong tim cũng lập tức trầm xuống.

Gia Cát ơi là Gia Cát.

Chu Công Cẩn đi qua đi lại trong phòng, từ lúc nào mà con người như từ thế ngoại đào viên, như tiên giáng trần đó, đã trở nên khác lạ rồi.

Thị nữ ngoài cửa nhỏ giọng bẩm, “Thưa Đô đốc, Gia Cát quân sư tới thăm bệnh.”

Y ngẩn ra, có chút bực bôi, lại có phần vui vẻ, “Không gặp.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói, “Xem ra bệnh của Đô đốc cũng không nhẹ. Tại hạ có biết chút ít về y lý, có khi lại trị được cho Đô đốc chăng.”

Chu Công Cẩn nghe người kia tự nhiên muốn vào, luống cuống xoay người trèo lên giường, kéo màn xuống. Vừa nằm xuống thì người kia đã bước tới rồi.

Màn mỏng mông lung, mơ hồ có thể thấy được phong thái và diện mạo người đó. Hắn liền ngồi xuống bên giường, rất khuôn mẫu nói, “Mời Đô đốc đưa tay ra, để tại hạ chẩn mạch.”

Trong lòng Chu Công Cẩn cảm thấy căm hận. Vốn y có bệnh gì đâu, cần gì một tên lạ lẫm tới xem bệnh cho. Y khụ hai tiếng, không tình nguyện vươn tay, khàn khàn nói, “Làm phiền quân sư.”


Trên cổ tay bỗng nhiên mát lạnh, tay Gia Cát vẫn lạnh như thế. Trong phòng rất yên lặng, Chu Công Cẩn nằm ngửa, cảm xúc trên cổ tay nhạy cảm đến lạ. Ngón tay kia bỗng rời đi, Gia Cát đến trước bàn đề bút viết ra.

Y cố ý nói, “Quân sư, bệnh của ta như thế nào?”

Người kia nói với giọng ngưng trọng, “Có đôi chút hiểm trở, chỉ có làm theo đơn thuốc này của ta mới có thể chữa được.”

Y khẽ cười một tiếng: Gia Cát à Gia Cát, dù cho ngươi có nhạy bén cỡ nào thì cũng không thể hiểu được lòng ta đâu.

Người kia viết xong, dùng chặn giấy cẩn thận đặt lên, xoay người liền rời khỏi.

Chu Công Cẩn ngồi dậy, nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi thị nữ vào đi bốc thuốc theo đơn. Ai ngờ thị nữ cầm lên nhìn một cái, kinh ngạc nói, “Phương thuốc này lạ lắm ạ.”

Chu Công Cẩn cầm lại nhìn, mặt liền trắng bệch, “Mời quân sư khẩn cấp quay về.”

Y tức đến tái mặt. Y bảo người nọ không hiểu, ai ngờ chỉ một câu đơn giản đã phô bày hết tâm tư của y.

Gia Cát đi thì nhanh, về thì chậm. Y đứng ở cửa chờ, nhìn hắn y phục chỉnh chu, thong dong nhàn nhã, hận đến nhức cả hàm răng.

Cuối cùng Gia Cát cũng bước tới trước mặt y, Chu Công Cẩn quay đầu đi, nghiêng người. Y cố nén lửa giận trong lòng mà chậm rãi nói, “Quân Tào không những giỏi bơi lội mà còn xích thuyền lại với nhau để càng thêm vững chắc, mà kế sách hiện nay, lấy…” Y đang nói dở bỗng dừng lại, vì khi vừa liếc mắt đã trông thấy Gia Cát đang nhìn y không chớp mắt.

Cặp mắt kia nghiêng nghiêng liếc, khóe miệng hàm chứa nụ cười nghiền ngẫm như có như không, ẩn chứa phong tình. Chu Công Cẩn cảm thấy lòng buồn bực, rốt cuộc khẽ gằn giọng nói, “Làm sao ngươi biết ta muốn mượn gió Đông?”

Gia Cát khẽ cười, “Tướng quân ‘bệnh’ mấy ngày, tại hạ chỉ đành liều mình phỏng đoán, muốn nhanh chóng trị dứt mà thôi.” Nụ cười của hắn ấm áp như gió xuân nhưng đôi mắt lại lóe lên ánh sáng chọc giận người ta. Chu Công Cẩn vừa nhìn lại thất thần.

Y không hiểu.

Từ lúc nào?

Trên Đại đường thì nhẹ nhàng bước tới như tiên giáng trần, khách khí, bình thản lại thủ lễ như vậy. Nơi nào chỉ cần có người đó thì bầu không khí vĩnh viễn ôn hòa vui vẻ. Một người thâm tàng bất lộ, làm việc khéo léo như thế, một Gia Cát giỏi ẩn giấu không để người ta phát hiện ra kia, từ lúc nào trở nên nham hiểm, trở thành kẻ đáng ghét như thế?

Mũi y bỗng ngửi được một mùi phong lan nhè nhẹ, y vội ngẩng đầu thì Gia Cát đã gần trong gang tấc. Người nọ lẳng lặng nhìn y, mở miệng nói, “Tướng quân muốn mượn gió Đông, tại hạ làm được.”

“Ngươi làm được thật ư?” Chu Công Cẩn nhìn người nói với ánh mắt không thể tin được, trong lòng mừng như điên. Những gì là băn khoăn hay phẫn hận đều bị thổi bay, không thể nào sánh được với mối quan tâm tới sự thành bại trong trận đánh sinh tử này.

Trong nháy mắt, gương mặt y tỏa ra hào quang, một đôi mắt sáng trong rực rỡ. Gia Cát nghiêng đầu cười nhìn y, trong lòng bỗng động một ý niệm, “Tại hạ có thể mượn được. Nhưng là có một điều kiện.”


“Ta sẽ chấp nhận hết,” Những lo sầu trong lòng Chu Công Cẩn mấy ngày nay đều tiêu biến hết, chỉ còn niềm vui, “Ngươi muốn gì?”

“Ngươi.”



“Phanh!”

Thị nữ bên ngoài vội vàng gõ cửa, “Đô đốc?”

“Cút!”



Y ở trong phòng ngồi cũng tức, đứng cũng tức, đi cũng tức, y hận đến mức mặt lúc xanh lúc trắng. Nếu người kia không phải quân sư phe đồng minh thì y đã sớm cầm kiếm chém hắn thành ngàn mảnh nhỏ rồi!

Thế mà… Thế mà…

Y nhớ tới đôi mắt Gia Cát mang ý cười, nhìn y chằm chằm rồi nói, “Ngươi. Ta muốn ngươi.”

“Ầm!”

Cái bàn vừa đổi trong phòng lại nát.

Hắn làm sao có thể làm nhục y như thế? Làm sao hắn có thể nói muốn y? Làm sao hắn có thể… Gia Cát ơi là Gia Cát, y nghiến răng đến xuất huyết nhưng tâm lại dần lạnh xuống.




“Tâm tình chủ nhân hình như tốt lắm?” Giáng Tụ bưng tới cho chủ tử một ly trà, ướm hỏi.

Tiếu ý bên môi càng sâu, Gia Cát ôm bụng khom cả lưng mà cười.

“Làm sao Ngài lại có thể trêu chọc Đô đốc như vậy được? Đô đốc tâm cao khí ngạo, nhất định lúc này đang phát tiết đấy.” Y oán trách nói.

Gia Cát vất vả lắm mới đứng thẳng lên được, nhấp lấy một ngụm trà, “Ta chính là muốn y giơ chân, muốn y cáu giận.”

Giáng Tụ lại rót cho hắn chén trà, “Làm sao Ngài ấy chịu nghe chủ nhân. Một khi như thế, trận Xích Bích nhất định tràn ngập nguy hiểm. Vậy gió Đông kia Ngài có mượn hay không?”

Gia Cát cười đến ôn thuận, sâu xa khôn lường, “Giáng Tụ à, y là Chu Du mà. Ngươi tin hay không, y có phát tiết cũng chỉ trong vòng mười hai canh giờ thôi, sau tất sẽ nghe theo ta.”

Mười một canh giờ sau, y sai người tới hỏi: Có thực sự mượn được gió Đông không?

Mượn được mượn được.

Như vậy… Nghe ngươi thì có làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận