[Tam Quốc Đồng Nhân] – Chu Lang Cố

Khi ý thức của y mơ hồ, đã mơ một giấc mộng.

Trong mơ, núi xa sông dài, y đạp trên một vùng hoa rơi, bước đến bên bờ nước.

Khi tới gần, thấy người kia đang dựa vào tảng đá lớn bên sông, ngủ say.

Y nhìn dung nhan như ngọc của hắn, bất giác vươn tay, đuôi mày, khóe mắt, gương mặt, môi đỏ, cổ… Người kia bỗng mở đôi mắt, sáng như ngàn sao, rõ như thu thủy.

“Đô đốc, bệnh của Đô đốc, chỉ có tại hạ chữa được.”

“Đô đốc đồng ý, từ trước đến nay đều dứt khoát, nếu Đô đốc không thủ được Tây Xuyên thì Chúa công nhà ta làm, có gì không được?”

“Cởi xiêm y của tại hạ cũng không động thụ, chẳng lẽ Đô đốc kỳ thực không hiểu đạo trong đó?”

“Nghe nói Đô đốc bệnh nặng, đặc biệt đến thăm…”


“Đô đốc gả phu nhân cho Lưu Bị, không bằng Đô đốc gả Gia Cát…”

Đô Đốc… Đô Đốc…

Phải rồi, người nọ cho đến bây giờ trong giọng luôn mang theo ý cười, nâng cao âm cuối, giả bộ gọi y Đô đốc.

Một tiếng “Công Cẩn” đó nhất định là vì y bệnh đến mơ hồ, tưởng tượng ra thôi.

Y rõ ràng hiểu cả, nhưng trong lòng vẫn không dằn nổi nối xót xa đau đớn, chậm rãi mở mắt, tỉnh lại.

Nhìn đến nơi nào cũng thấy mọi người khóc đỏ mắt, y trở mình một cái, cười nói, “Làm gì vậy, ta còn chưa chết mà.”

Bất tri bất giác, đã học phải cái bệnh nói gì cũng cười của người kia.

Lỗ Túc nằm sấp bên giường y, y nắm tay hắn, chống người dậy, “Nếu Lưu Bị đã biết kế sách của ta, không bằng ngươi thay ta thành thật đánh hạ Tây Xuyên đi.”

“Đô đốc…”

“Ta không sao.” Y đè lại vết thương đang không ngừng đổ máu, gần như đã quyết không lộ ra thống khổ, y chỉ biết y không chết được, y còn chưa lột cái da mặt vui cười của người đó, còn chưa bù được nỗi oán hận tình cừu trong lòng kia mà…

Có người vội vã đưa lên phong thư, “Đô đốc, Gia Cát tiên sinh có gửi thư đến.”

Y nhận lấy, mở ra, lá thư chỉ là giấy trắng.

Y nghi hoặc, “Gia Cát đưa thư cho ngươi có nói gì không?”

“Gia Cát tiên sinh nói, đây là câu trả lời cho câu hỏi của Đô đốc lần trước.”


Y nắm chặt tờ giấy trắng, không nhớ ra y đã hỏi hắn vấn đề gì. Y chầm chậm nằm xuống, trong lòng tự giễu: người kia biết rõ từng đường đi nước bước của y, nhưng đến ngay một phong thơ của hắn, y cũng không hiểu được.

Lần trước y thấy hắn, là ở trong quân trướng, y nghiêng người vào trong, vết thương đau đớn không sao chịu được, người kia bước đến, y tưởng là Trình Phổ, lẩm bẩm nói.

Y nói câu gì?

“Nếu ta chết… Ngươi đoán xem, sắc mặt người đó sẽ thế nào?”

Y đột nhiên mở to mắt, mở bàn tay ra, tờ giấy trắng trống trơn không một chữ, chỉ có trắng bệch.

Y run rẩy một lát, bỗng viễn mắt có chút ấm áp, y vùi đầu vào xống gối, dưới mặt dần ướt át, y nhẹ nhàng cười, ngay cả thân thể cũng run lên, vết thương vỡ ra không hay biết.

Gia Cát à Gia Cát… Vì sao ngươi lại như thế… như thế…

“Đô đốc…” Lỗ Túc lo lắng đẩy y, “Đốc đốc vẫn khỏe chứ? Gia Cát viết gì trong thư?”

Y hít lấy mấy hơi, bình lại tâm tình, nhấc mặt lên, “Hắn nói ta không lấy được Tây Xuyên.” Y tựa đầu lên vai Lỗ Túc, nhẹ nhàng nói rằng, “Ngươi nhân tiện nhắn cho Chúa công, Lưu Bị là kẻ có dã tâm, lại thêm Quan Vũ, Trương Phi là kẻ hùm lang, chắc chắn không phải người chịu cúi đầu cho kẻ khác sai bảo lâu đâu. Mong Ngài đề phòng hơn nữa…”




Y nằm trên giường mê man suốt một ngày, mãi đến khi nhật quang trầm xuống, khắp trời *** khởi. Y mở mắt, dường như khá hơn chút rồi, lặng lẽ đứng dậy, không muốn làm người bên giường giật mình tỉnh giấc. Y tự rót cho mình một ly trà, đẩy cửa đi ra sân, thoải mái ngồi trên ghế trúc.

Ánh sao như mộng ảo, như khóc như gào, y vừa nhấc mắt, liền trông thấy người kia đứng dưới nguyệt quang. Y nở nụ cười, nâng chén trà nói, “Có phải ngươi trách ta, vì sao chỉ khen Quan Vũ Trương Phi, lại không nhắc tới ngươi?”

Người nọ cười nhẹ không nói, y trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi chính mình cũng cười, “Ta không nhắc đến ngươi.”

“Gia Cát…” Y gọi một tiếng, dường như muốn người kia tới gần một chút, “Lục Y cầm của ta, ta đã sửa lại rồi, tặng ngươi đấy.”

Người nọ không nói, ngay cả dáng cười cũng không đổi nửa phần, y nhìn thật lâu, mãi đến khi ảo ảnh dần tiêu tan, cúi đầu, khe khẽ khóc.

Chén trà trên tay, ầm vang rơi xuống.

Ngày đó, ngôi sao sáng nhất trên trời Giang Đông vụt tắt, năm, bất quá mới chỉ là ba mươi sáu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận