Tam Quốc Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không


Kiến An nguyên niên, tháng mười mùa thu.


Ký Châu, ngoài thành Nghiệp.


Một thiếu niên y sam lam lũ, mặt mày hốc hác, tay cầm một cây trúc vót nhọn, chân trần lội xuống dòng nước.

Hai mắt y nhìn chằm chằm vào con cá chép béo múp đang bơi lội tung tăng, ánh mắt như muốn phát sáng.


Cẩn thận điều chỉnh tư thế, y hướng mũi trúc nhọn về phía con cá, chuẩn bị ra tay kết liễu.


Thế nhưng đúng lúc này, một hòn đá bay tới.


“Ùm!”

Cùng với tiếng hòn đá rơi xuống nước, con cá chép giật mình, nhanh như chớp lủi mất tăm.


“Cá! Cá của ta!”

Mắt thấy con mồi sắp sửa chạy thoát, thiếu niên sốt ruột giậm chân, vội vàng muốn bắt lấy, kết quả lại trượt chân ngã nhào xuống nước.


Y cố hết sức vùng vẫy bò lên bờ, ngẩng đầu lên liền thấy mấy đứa trẻ con năm sáu tuổi đang ôm bụng cười nắc nẻ.


Rõ ràng là chúng vừa ném đá.


“Chạy mau!”

Cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của thiếu niên, đám nhóc con lập tức chạy tán loạn.


Chỉ còn lại thiếu niên trên bờ, ướt như chuột lột.


“Lũ trẻ thôn Nam ức hiếp ta nhu nhược vô lực, sao nỡ lòng nào ném đá lung tung! Đám nhóc chết tiệt!”

Nhìn bóng dáng đám nhóc con bỏ chạy, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành bất lực, thở dài một tiếng rồi ngửa mặt nằm vật xuống bãi cỏ.


Không phải y không muốn đuổi theo, mà là thực sự không còn chút sức lực nào.



Ngoại trừ mấy quả dại nhặt được, y đã nhịn đói suốt năm ngày rồi.


Bữa tối vốn dĩ có hy vọng, cũng bởi vì đám nhóc con phá đám mà tan thành mây khói.


“Chẳng lẽ Lưu Hiệp ta, thật sự phải chết đói ở cái thời Đông Hán mạt thế này sao?”

“Lão thiên gia ngươi cũng quá đáng lắm rồi!”

Cảm nhận cơn đói cồn cào trong bụng, Lưu Hiệp chỉ muốn khóc ròng.


Đúng vậy, y tên là Lưu Hiệp.


Nhưng y và vị Hán Hiến Đế trong lịch sử không có chút xíu quan hệ nào.


Y vốn chỉ là một sinh viên bình thường học chuyên ngành lịch sử, một giấc ngủ dậy, liền xuyên không đến thời Tam Quốc loạn thế này.


Ban đầu y còn rất hưng phấn, dù sao y cũng yêu thích lịch sử, đặc biệt là lịch sử Tam Quốc, được tận mắt chứng kiến thời đại này, được giao lưu với những danh nhân tướng tài trong lịch sử, quả thực là giấc mơ cả đời của y!

Hơn nữa với tư cách là người xuyên không, với kiến thức của người hiện đại thế kỷ 21, cùng với việc nắm rõ lịch sử, muốn sống ung dung tự tại ở thời đại này chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.


Thậm chí giống như trong tiểu thuyết mạng, thu phục các loại nhân tài, tự mình xây dựng thế lực, xưng bá một phương cũng không phải là không thể.


Nhưng rất nhanh sau đó, y liền phát hiện ra mình đã sai.


Hơn nữa còn sai vô cùng nghiêm trọng.


Mặc dù đã xuyên không, nhưng y không có được ngón tay vàng nghịch thiên nào, cũng không có hệ thống hack, càng không có thân phận gì ghê gớm.


Y chỉ là một tên lưu dân bình thường không thể bình thường hơn trong thời loạn thế này.


Nào là triển khai hoài bão, nào là thay đổi lịch sử, nào là vương quyền bá nghiệp, tất cả đều là chuyện viển vông!

Thậm chí y còn chẳng có cơm mà ăn!

Muốn xoay chuyển tình thế, muốn thể hiện tài năng của bản thân, ít nhất cũng phải tiếp xúc được với những nhân vật lịch sử nổi tiếng kia chứ?


Nhưng sự thật là ở thời cổ đại coi trọng xuất thân này, một tên lưu dân như y căn bản không có tư cách lại gần những nhân vật lớn kia, càng đừng nói đến việc thể hiện tài năng.


Mà điều quan trọng nhất là, thời cổ đại làm gì có tàu điện ngầm, ô tô, máy bay.

Thời buổi loạn lạc này, y mà dám chạy lung tung, vậy thì chỉ có hai kết cục.


Một là bị bắt đi làm lính, làm bia đỡ đạn.


Hai là chết dưới đao của lưu khấu hoặc binh phỉ.


Cho nên xuyên không đến nay đã được năm ngày, y căn bản không dám rời khỏi phạm vi thành Nghiệp, ít nhất ở đây còn an toàn.


Đương nhiên, y cũng không vào trong thành được.


Bởi vì y là lưu dân.


“Chắc ta là người xuyên không đầu tiên chết đói trong lịch sử mất.



Lưu Hiệp nhìn trời bằng đôi mắt vô hồn, chẳng lẽ lại đi theo vết xe đổ của Tề Hoàn Công?

Bầu trời xám xịt, giống như cuộc đời y vậy.


Nhưng… y sao có thể cam tâm chết một cách uổng phí như vậy chứ?

“Hít…”

Lưu Hiệp hít sâu một hơi, cố gắng ngồi dậy, cầm lấy cây trúc bên cạnh, bước những bước chân tập tễnh đi về phía dòng sông, ánh mắt trở nên kiên định.


Y chưa bao giờ là người dễ dàng từ bỏ, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, y cũng phải cố gắng nắm bắt lấy.


Nếu không nắm bắt được, vậy thì đừng trách y ra tay với đám nhóc con kia!




Mà ở phía hạ du cách đó không xa.


Một vị văn sĩ trung niên áo xanh đang ngồi câu cá trên tảng đá xanh ven bờ.


Tuy nhiên lúc này tâm trạng của hắn không đặt vào việc câu cá.


Mà là đặt vào tờ mật báo trong tay.


“Lạc Dương, rốt cuộc cũng bị công phá.



Cẩn thận xem xong tờ mật báo trong tay, vị văn sĩ trung niên thở dài một tiếng, tùy ý xé nó thành từng mảnh nhỏ, rồi vo tròn lại, ném xuống dòng sông.


Đây là mật báo mới được đưa đến sáng nay.


Tào Mạnh Đức đã công phá Lạc Dương, đồng thời nghênh đón thiên tử dời đô đến Hứa Xương.


Mà trên đường dời đô, Hàn Tiêm muốn nhân cơ hội cướp xe ngựa của thiên tử, nhưng đã bị Tào Tháo đánh bại, hiện tại đã chạy về phía đông.


Tuy nhiên đối với việc Hàn Tiêm đi đâu về đâu, vị văn sĩ trung niên không hề quan tâm, dù sao cũng chỉ là một tên ngu xuẩn, sống chết cũng không ảnh hưởng đến đại cục.


Điều mà hắn thực sự quan tâm là thiên tử.


“Tào Mạnh Đức đã chiếm được Lạc Dương, thiên tử lại rơi vào tay hắn ta, từ nay về sau sẽ không còn ai có thể kiềm chế hắn ta trên danh nghĩa đại nghĩa nữa.



“Nếu hắn mượn danh nghĩa thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, vậy thì chư hầu sẽ phải làm sao?”

“Chủ công, lần này ngài thật sự hồ đồ rồi.



Trên mặt vị văn sĩ trung niên tràn đầy tiếc nuối và bất đắc dĩ.


Hắn tên là Tự Thụ, là mưu sĩ dưới trướng Viên Thiệu - người đang nắm giữ Ký Châu hôm nay.


Ngay từ trước khi Tào Tháo công phá Lạc Dương, hắn đã khuyên Viên Thiệu nên đi nghênh đón thiên tử đến Ký Châu, phải biết rằng Ký Châu cách Lạc Dương rất gần, nếu Viên Thiệu chịu ra tay, Tào Tháo căn bản không có cơ hội nghênh đón thiên tử.


Thế nhưng Viên Thiệu lại nghe theo lời của võ tướng Thuần Vu Quỳnh, cho rằng việc nghênh đón thiên tử đến Ký Châu sẽ ảnh hưởng đến quyền lực của mình, cho nên án binh bất động.


Điều này đã tạo cơ hội cho Tào Tháo.



Lạc Dương rất nhanh bị công phá, thiên tử cũng rơi vào tay Tào Tháo, hơn nữa còn bị nghênh đón đến Hứa Xương.


Tình hình sau này, hắn đã có thể lường trước được.


Tào Tháo sẽ giống như Đổng Trác năm xưa, hiệp thiên tử để lệnh chư hầu.


“Thôi vậy, thôi vậy, số trời đã định.



Tự Thụ lắc đầu, mặc dù hắn có tầm nhìn xa, nhưng chủ công không nghe theo, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói là mọi chuyện đều có định số.


Cất cần câu, Tự Thụ xách giỏ cá, chuẩn bị rời đi.


Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng nước động ở phía xa.


Tự Thụ ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi y sam lam lũ đang ra sức mò cá dưới nước.


Nhưng kỹ thuật mò cá của đối phương thực sự quá kém cỏi, mò nửa ngày trời, chẳng những không mò được con cá nào, ngược lại còn tự mình ngã dúi dụi dưới nước mấy lần.


Tuy nhiên nam tử trẻ tuổi này lại vô cùng kiên trì, thủy chung không chịu bỏ cuộc.


“Lưu dân?”

Chỉ liếc mắt nhìn trang phục, Tự Thụ đã phán đoán ra thân phận của nam tử trẻ tuổi.


Lưu dân như vậy ở ngoài thành rất nhiều, cũng không có gì lạ.


Nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy nam tử trẻ tuổi này trông có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó.


Đúng lúc Tự Thụ do dự có nên tiến lên xem cho rõ ràng hay không, thì nam tử trẻ tuổi đang mò cá kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.


Hai người bốn mắt nhìn nhau.


Tự Thụ đầu tiên là sững người, sau đó liền trợn trừng hai mắt, đứng ngây người ra đó.


“Bệ… Bệ hạ?!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận