Tam Quốc Tranh Phong

- Được, hôm nay không say không về.

Lưu Kỳ thấy hai người hứng thú, lập tức vui vẻ đáp ứng.

- Thiếu gia chờ chút, ta đi chuẩn bị xe ngựa.

Chương Bá thấy Lưu Kỳ sắp đi ra ngoài, lập tức đi chuẩn bị.

- Không cần phiền toái như vậy, ngồi xe ngựa của chúng ta là được.

Lưu Bàn nói. Nói xong liền kéo Lưu Kỳ ra ngoài, có lẽ sợ Lưu Kỳ bỏ chạy.

Trước kia kêu đại ca vài lần, đại ca cũng không đi, lần này đại ca đồng ý, không thể để đại ca đổi ý.

Trẻ tuổi thật tốt, Chương Bá thấy ba người cùng đi ra ngoài, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Rượu và đồ ăn ở Tụ

Phúc Lâu xem như là đồ bậc nhất Tương Dương, thương nhân và quan to,
quý tộc trong thành Tương Dương phần lớn đều mời khách ăn cơm ở Tụ Phúc
Lâu. Có người thậm chí vì ăn một bữa cơm ở Tụ Phúc Lâu mà phải đi đường
vòng qua Tương Dương. Tụ Phúc Lâu hàng ngày đều đông nghịt, người không
có thân phận muốn vào Tụ Phúc Lâu ăn cơm cũng khó. Tụ Phúc Lâu náo nhiệt như thế tự nhiên chọc người đỏ mặt, từng có một thế gia có chủ ý tới Tụ Phúc Lâu gây sự, kết quả biến thành tan cửa nát nhà, từ đó không ai dám quấy phá Tụ Phú Lâu, mà ngay cả Thái Mạo cũng phải kiêng nể đối với Tụ
Phúc Lâu.

Lúc này trên lầu ba Tụ Phúc Lâu, ba người Lưu Kỳ đang ngồi đối diện nhau.

- Đã sớm nghe nói đồ ăn ở Tụ Phúc Lâu hương sắc có đủ, vẫn chưa được nếm thử, hôm nay chính là có lộc được hưởng.

Lưu Kỳ thấy đồ ăn đầy bàn, từng món từng món tinh xảo đẹp mắt, mùi hơm ngào ngạt, khiến hắn muốn há rộng miệng ăn.

- Đại ca trước kia chưa từng tới, vậy hãy nếm thử rượu nơi này.

Lưu Bàn mở nắp vò rượu rót cho Lưu Kỳ một chén.

Vò rượu vừa mở ra liền toát ra mùi thơm nồng đậm đập vào mặt, Lưu Kỳ
nhắm mắt ngửi mùi rượu, toàn thân cảm thấy sảng khoái không nói thành
lời.

- Tốt, rượu ở đây nghe nói là rượu tốt nhất Kinh Châu hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi.

Lưu Kỳ mở mắt, thần tình vui vẻ ca ngợi.

Lưu Bàn và Lưu Tu thấy Lưu Kỳ thích thú cũng phá lên cười ha hả.

- Nếu đại ca thích, sau này hãy thường xuyên đến đây. Được rồi, hôm nay vì đại ca khỏi bệnh, chúng ta làm một ly.

Lưu Bàn, Lưu Tu nâng chén rượu lên mời Lưu Kỳ.

- Được.

Lưu Kỳ cũng giơ chén rượu lên cùng hai người uống một hơi cạn sạch.

Rượu vừa vào cổ họng mới đầu có cảm giác hơi cay cay, đợi tới khi cảm
giác cay cay qua đi, mùi thơm và sự tinh khiết liền truyền khắp toàn
thần, từng lỗ chân lông toàn thân đều cảm giác sảng khoái không nói
thành lời.

- Rượu ngon.

Lưu Kỳ không khỏi tán thưởng nói. Rượu này không đậm bằng rượu Đế ở hậu thế, nhưng sự tinh khiết và mùi thơm của rượu ở hậu thế không có gì
sánh bằng. Loại rượu này uống không say, uống vào khiến người ta cảm
thấy rất khoan khoái. Chẳng trách nhiều người cổ đại thích uống rượu này như vậy, mà ngay cả Lưu Kỳ cũng cảm thấy sau khi uống rượu này không
muốn ngừng uống.

- Đại ca uống rượu còn chưa dùng bữa, hay là nếm thử đồ ăn đi, uống rượu này ăn chút đồ ăn sẽ rất tốt.

Lưu Tu ở bên thấy Lưu Kỳ khoái tra uống rượu, nhắc nhở nói.

- Uhm, ta không để ý.

Nói xong Lưu Kỳ gắp lên miệng một miếng thịt bò, từ từ nhắm nghiền hai mắt.

Thịt bò mềm mà không ngấy, tươi sống mà không giòn, nhai kỹ tản ra
hương vị nhàn nhạt, pha lẫn mùi rượu quả nhiên thêm mát, tạo nên dư vị
vô tận.

- Ha ha, rượu và đồ ăn ở đây thực là đồ tốt nhất.

Lưu Kỳ mở mắt ra nói. Bữa tiệc thịnh soạn ở thời Mãn Hán đời sau so ra còn kém.

Rượu là rượu tốt, đồ ăn là đồ ăn ngon, tự nhiên uống rất dễ chịu. Lúc
sau ba người vừa uống vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã ngà ngà say.

Từ cuộc trò chuyện Lưu Kỳ cảm nhận được sự thân thiết của hai người,
cho dù bản thân không phải " Lưu Kỳ " hai người bọn họ gọi, nhưng trong
lòng vẫn cảm thấy ấm áp. Lưu Bàn thấy Lưu Kỳ thích loại rượu này, y còn
chạy tới chưởng quầy mua mấy bình để Lưu Kỳ trở về uống, Lưu Kỳ cũng
không ngăn cản.

Rời khỏi Tụ Phúc Lâu, Lưu Kỳ dẫn theo hai người Lưu Bàn tản bộ ở ngã tư đường, lúc này mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống khiến người ta
cảm thấy ấm áp vô cùng, thỉnh thoảng còn có từng làn gió nhẹ thổi qua
giúp ba người ngà ngà say trở nên thanh tỉnh.

Ở ngã tư đường người qua lại rất nhiều, hai bên ngã ngã tư quán xa buôn bán đủ thứ, tiếng rao hàng vang lên không dứt, trông rất náo nhiệt. Lưu Kỳ dù trong ký ức ghi nhớ cảnh tượng này, nhưng tận mắt chứng kiến lại
hoàn toàn khác. Vì thế Lưu Kỳ xem hết thứ này đến thứ khác, bộ dáng bận
bịu vô cùng.

Hai người Lưu Bàn thấy Lưu Kỳ thích thú cũng chạy theo.

Đột nhiên, tiếng đồ vặt bị đập vỡ phá tan sự hứng thú của ba người.

Lưu Kỳ đang cao hứng xem, nghe được thanh âm kia liền hiếu kỳ quay đầu
lại, liền thấy một đám khách nhân trong tửu lâu ở ngã tư đường đang
hoang mang rối loạn chạy ra bên ngoài. Bên trong thỉnh thoảng còn vang
lên thanh âm đồ vật bị đập phá.

- Đại ca, chúng ta đi xem đi, nói không chừng có người ăn cơm quỵt tiền.

Lên Bàn ở bên vui vẻ nói.

- Ta biết người muốn đi góp vui.

Lưu Kỳ thấy vẻ mặt Lưu Bàn cực kỳ hứng thú, hắn bất đắc dĩ nói.

Lưu Bàn bị Lưu Kỳ nói, sắc mặt trở nên đỏ ửng, ngượng ngùng nói:

- Chẳng phải ta sợ đại ca nhàm chán sao?

- Ta thấy không phải đại ca nhàm chán, mà là ngươi nhàm chán.

Lưu Tu ở bên trọng ghẹo nói.

- Đi thôi. Một hồi kịch hay đã kết thúc.

Lưu Kỳ cũng muốn đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đi đầu tiến về phía tửu lâu.

Khi ba người đến trước tửu lâu, liền thấy bàn và đồ đựng rượu bị đập
phá nghiêng ngả. Trên mặt đất còn có vàigã tiểu nhị của tửu lâu nằm ngổn ngang, đám tiểu nhị này lăn qua lăn lại, có kẻ ôm đầu, có kẻ ôm bụng,
tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Bên cạnh bọn họ có một đám người, đám người này thoạt nhìn giống như hạ nhân ăn mặc không tầm thường, trên mặt lộ rõ vẻ hung tợn.

Ánh mắt ba người Lưu Kỳ vừa vặn đảo qua vài người kia, rồi dừng lại ở
ba người bên trong. Thực sự mà nói là dừng lại trên người hai gã thiếu
niên mặt cẩm bào, bởi vì một người trung niên khác mặc áo màu lam đang
khốn khổ cầu xin hai người, dễ nhận thấy đó là chưởng quầy tửu lâu này.

Hai gã thiếu niên trước chưởng quầy, trong đó có một gã mười ba mười
bốn tuổi, bộ dáng mi thanh mục tú, toàn thân lộ rõ cổ cảm giác linh
động, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy yêu mến, vị thiếu niên này
chính là nhị đệ của Lưu Kỳ - Lưu Tông.

- Chẳng trách có thể được Lưu Biểu yêu mến.

Lưu Kỳ thầm than.

Gã thiếu niên khác khoảng mười năm mười sáu tuổi, bộ dáng phấn điêu
ngọc nộn, chỉ là so với Lưu Tông còn kém xa, vào lúc này ánh mắt lộ ra
quang mang âm độc. Vừa thấy liền khiến người ta cảm giác chán ghét, Lưu
Kỳ không ngờ Lưu Tông sẽ đứng cùng y, thoạt nhìn lại còn rất thân mật.

- Đại ca, đó là Trương Duyệt, con trai của Trương Sa Thái Thú Trương
Tiện, mấy hôm trước vừa tới Tương Dương, phụ thân và Thái Mạo là bạn cũ, bọn họ ở cùng một chỗ cũng là chuyện thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui