Tam Quốc Vương Giả



Thấy Hổ Sa đồng ý, Dương Thiên lại tiếp tục nói: “Còn một điều ngươi phải nắm rõ.

Ta cần chính là một chi thủy quân tinh nhuệ.

Bởi vậy các ngươi khi hợp nhất các đoàn hải tặc, nhớ chỉ lưu lại tư chất cấp B trở lên.

Số người còn lại, ta sẽ phái người mang đi.

Đồng thời ta cũng sẽ cung cấp cho các ngươi đầy đủ nguyên vật liệu cần thiết.

Các ngươi cần mau chóng thăng cấp nơi đóng quân này lên.

Đặc biệt là đẳng cấp của võ quán và quân doanh là rất trọng yếu.

Ngươi trước nói qua thực lực hiện tại của ngươi và Hải Báo.

Lúc nào có thể đạt tới tiêu chuẩn chuyển chức thành đặc cấp võ tướng ?”
Hổ Sa nói: “Ta và Hải báo trước kia đều là chuyển chức thành võ tướng ở Trung Nguyên.

Nhưng về sau xuống biển làm hải tặc cũng không còn cơ hội tăng giai vị.

Qua vô số cuộc chiến, chúng ta đã sớm đạt đến tiêu chuẩn tấn cấp thành cao cấp võ tướng thậm chí đặc cấp võ tướng luôn.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu.

Đây chính là chỗ tốt khi không tiếp nhận đầu hàng.

Đẳng cấp sẽ được giữ nguyên, không bị trở về con số 0: “Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa ta trước đưa Hổ Sa đến lãnh địa của ta cho hắn chuyển chức thành đặc cấp võ tướng.

Xong việc ta sẽ trở lại một lần nữa, đưa Hải Báo ngươi đi.”
Hai người Hổ Sa lập tức đại hỉ, đây chính là cơ hội khó có được a!
Dương Thiên cưỡi Tiểu Bạch đưa Hổ Sa bay ra khỏi nam vịnh, đi thẳng tới Bạch Lộc.

Hiện tại trong toàn bộ các lãnh địa trấn Bạch Vân sở hữu, đặc cấp quân doanh ổn định không bị phá đi xây lại liên tục cũng chỉ có thôn Vọng Thiên và trấn Bạch Lộc mỗi nơi một tòa.

Các quân doanh khác giờ này hầu hết đã bị dỡ xuống.
Đi đến trấn Bạch Lộc, Dương Thiên đưa Hổ Sa đi thẳng đến quân doanh.

Trong mấy ngày này, Đại Ngưu đã dẹp xong không ít sơn trại dị tộc.

Quân doanh tự nhiên cũng xây thêm không ít.

Bởi vậy Dương Thiên rất dễ dàng kiếm được hai cái danh ngạch võ tướng.
Do Hổ Sa không phải thuộc hạ chính thức của Dương Thiên.

Do đó khi tiến hành chuyển chức ở trấn Bạch Lộc phải trả toàn bộ chi phí.

Hổ Sa đương nhiên không cần xuất ra số tiền kia, mà do Dương Thiên đến nộp.

Dù sao số tiền này cuối cùng sẽ lại trở về trong túi hắn.

Dương Thiên cũng chả thèm để ý.
Chuyển chức xong.

Dương Thiên lại đưa Hổ Sa bay trở lại nam vịnh trên đảo.

Sau đó tiếp tục dẫn Hải báo trở về tiến hành chuyển chức.
Làm xong mấy chuyện này, Dương Thiên gọi Hổ Sa lại nói: “Các ngươi cần mau chóng chiếm lĩnh thêm một cái cứ điểm nữa.

Như vậy có thể bồi dưỡng thất giai binh số lượng lớn.

Đây là phương thức tăng trưởng thực lực nhanh nhất cho các ngươi.” Sau đó Dương Thiên đem phương pháp dùng hai quân doanh bồi dưỡng binh lính đẳng cấp cao nói cho hai người Hổ Sa để bọn hắn mau chóng đi hoàn thành.
Tiếp đó Dương Thiên lại an bài thêm một số việc với Chu Ảnh, Hổ Sa và Hải Báo, lệnh cho bọn hắn mau chóng mở rộng trong địa bàn trên biển.
An bài hết những việc này xong.

Dương Thiên một mình một ngựa bay về trấn Bạch Vân.
Kỳ thật phương thức xử lý đám hải tặc lần này cũng không phải do Dương Thiên nhất thời nảy sinh lòng tham.

Đây là dự định từ rất lâu rồi của hắn.

Hắn muốn tạo ra một quân cờ của chính mình và quân cờ này phải đảm bảo không chịu bất cứ sự chế định nào của hệ thống.

Hiện tại quân cờ này có lẽ chưa thể phát ra tác dụng gì lớn.

Nhưng trong tương lai đây tuyệt đối sẽ là một tồn tại cấp chiến lược.

Nói một cách trực quan nhất, nếu như Dương Thiên tự mình đi công kích thế lực ngoại quốc.

Vậy chuyện dẫn phát chiến tranh giữa hai quốc gia cơ hồ là điều tất nhiên.

Nhưng nếu để hải tặc ra tay thì ở phương diện này lại không có gì đáng lo.

Vì hải tặc là chính là đám người không có quốc tịch.
Nhưng muốn làm cho chi lực lượng này phát huy tác dụng thì yêu cầu cơ bản nhất là chính mình phải khống chế được cái lực lượng này.

Vì bọn người Hổ Sa đầu nhập vào mình cũng không trải qua hệ thống xác nhận.

Hơn nữa cũng không có bất luận lực ước thúc nào.

Do đó Dương Thiên phải cam đoan thế lực của mình phải mạnh hơn xa thế lực vốn có của Hổ Sa.

Bất quá đối với chút chuyện nhỏ ấy, Dương Thiên còn là rất có lòng tin.
Trở lại trấn Bạch Vân, Dương Thiên lập tức tìm đến Vương lão, nói: “Vương lão, hiện nay chúng ta đã xây dựng một cổ thế lực trên biển.

Mục tiêu chính là phát triển cổ thế lực này trở lên lớn mạnh vô hạn.

Tin tưởng bắt đầu từ ngày mai, lãnh địa trên biển của chúng ta sẽ nhanh chóng gia tăng.

Do đó mấy ngày tới, cần làm tốt công tác bảo đảm hậu cần.

Mỗi khi gia tăng một lãnh địa phụ thuộc, chúng ta phải lập tức cung cấp cho nó một đám NPC loại sinh hoạt, một đặc cấp võ tướng và một quan viên.

Mặt khác, nhân khẩu cũng phải cam đoan trên 1000.

Tài nguyên cũng phải đầy đủ để up lên hương trấn cấp một.

Có sẵn tiềm lực từ lãnh địa chúng ta chu cấp.

Sau này sẽ từ từ up lên cao hơn nữa.”
Vương lão nói: “Chúa công yên tâm đi, thế lực trấn Bạch Vân chúng ta hùng hậu.

Coi như mỗi ngày có tăng lên mười cái lãnh địa phụ thuộc, chúng ta cũng có thể chèo chống cho việc tiến hành kiến thiết của bọn chúng.

Huống chi chờ những lãnh địa này phát triển ổn định còn có thể cung cấp cho chúng ta thu nhập cực lớn.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, hỏi: “Ngươi nói ta nghe một chút tình huống hiện tại của toàn bộ lãnh địa ?”
Vương lão nói: “Tình huống hiện tại của lãnh địa chúng ta so với hơn mười ngày trước cũng không có quá nhiều biến hóa.

Chỉ là số lãnh địa phụ thuộc gia tăng lên mười mấy.

Đây hầu hết là thành quả của việc Đại Ngưu vất vả đi chiếm đóng trong mấy ngày.

Hiện tại số lãnh địa phụ thuộc Bạch Vân trấn đã đạt đến hơn hai mươi cái.

Số lượng lưu dân đổi mới mỗi ngày tính cả ở những lãnh địa phụ thuộc cũng đã vượt qua 500 người.

Mà nhiệm vụ của các lãnh địa phụ thuộc phần lớn là thu thập nguyên vật liệu để cung cấp cho ngành sản xuất khổng lồ của trấn Bạch Vân.

Hiện tại Bạch Vân trấn chúng ta mỗi ngày chỉ riêng tiền lãi ròng đã đạt trên 500 vạn tiền đồng.

Mà từ khi quan đạo tu kiến xong, nguyên vật liệu tiêu hao đã giảm bớt biên độ lớn.

Mỗi ngày thôn dân thu thập nguyên vật liệu, ngoại trừ cung ứng cho từng ngành sản xuất, tạo ra thành phẩm bán ra thị trường thì vẫn còn thừa một lượng lớn.......!Chỉ là do các quân doanh mỗi ngày phải phá bỏ và xây lại nên số gỗ, đá hao phí tầm 20 vạn đơn vị.

Bằng không thì số tài liệu dư thừa sẽ còn nhiều nữa”
Hao phí từ việc xây lại quân doanh thật đúng là khá lớn.

Nhưng nếu được hỏi số tài chính này bỏ ra có đáng giá hay không, Dương Thiên nhất định sẽ hô to: Đáng giá! Hay là phá nhiều quân doanh hơn một chút, tiêu hao nguyên vật liệu càng nhiều hơn một chút nữa đi!
Nói đến đây, Dương Thiên chợt nhớ tới tên Phi Liệng Soái Heo buổi sáng vừa cứu về, cười hỏi: “Đúng rồi, Vương lão, cái tên Phi Liệng Soái Heo hôm nay chúng ta cứu về hiện tại tình huống thế nào rồi?”
Vương lão cười cười: “Coi như cũng được.

Hôm nay vừa về tới Vọng Thiên thôn, hắn đã theo hai bát giai binh đi ra ngoài đi luyện cấp đi.

Tuân theo chỉ thị của chúa công, ta lại đã lệnh cho hai bát giai binh phân phối toàn bộ kinh nghiệm cho vị dị nhân này.

Do trong lãnh địa chúng ta có rất nhiều nơi trú quân, bởi vậy luyện từ sáng đến trưa hắn cũng đã lên tới cấp 15.

Hiện tại hắn vẫn còn đang ở dã ngoại giết quái.”
“Ngươi cảm thấy tên dị nhân này có tính cách, nhân phẩm thế nào?”
Vương lão suy nghĩ một chút, nói: “Ta xem ra thì coi như cũng được.

Buổi trưa hôm nay hắn đưa toàn bộ mấy trăm tấm da lông thu thập được hôm nay giao hết cho ta.

Theo tính toán của hai bát giai binh đi cùng thì một tấm hắn cũng không có lưu lại.

Vốn hắn có được ba lô đặc thù, kể cả hắn có lưu lại một chút ít chúng ta cũng không phát hiện được.

Từ đây có thể thấy, người này vẫn tương đối chính trực.

Hơn nữa hắn vẫn còn tương đối lạc quan, chỉ là có đôi khi thoạt nhìn hơi thiếu hình tượng.”
Dương Thiên gật gật đầu, nói: “Vậy ngươi lại tiếp tục quan sát một chút, đừng để xảy ra sơ hở gì.

Nếu như nhân phẩm và năng lực của hắn đủ để trọng dụng, ta sẽ ủy thác trách nhiệm cho hắn.”
Vương lão gật đầu đáp ứng.
......
Cách thành phố CD hơn 1.000 km.

Trong một gian phòng cho thuê nhỏ hẹp.

Hai người nam nữ, (DG: là một đôi huynh muội) đang ngồi đối diện trên một chiếc bàn ăn cơm.

Trang phục của cả hai đều mộc mạc.

Tuy nhiên lại không giấu nổi vẻ thanh xuân xinh đẹp của họ.

Đặc biệt là nữ hài tử kia.

Nàng khoảng tầm hai mươi tuổi, dung nhan thanh thuần, đi ra ngoài một bước là có thể điên đảo chúng sinh.

Điều đáng buồn duy nhất là hai chân nàng có vẻ không ổn, phải ngồi xe lăn.
Lúc này nam thanh niên kia đang cao hứng nói: “Muội muội, ngươi không biết vận khí của ta hôm nay cực tốt nha.

Rõ ràng gặp được một lão bá thiện lương, hắn để cho hai người thủ hạ dẫn ta đi luyện cấp.

Chỉ trong thời gian một ngày ta đã up một level, bằng người khác cố gắng cả một tháng .......!Hơn nữa hôm nay ta còn thu thập được hơn ba trăm trương da thú, nếu như đem những da thú này bán đi, vậy cũng được mấy ngàn rmb a! Bất quá ta đã đáp ứng lão bá kia, thu thập toàn da thú cho hắn.

Bởi vậy số da thú thu được ta đã giao hết cho lão rồi.......!Nhưng ta tin tưởng, chỉ cần ta có đủ thực lực, rất nhanh sẽ có thể kiếm được số tiền lớn.

Đến lúc đó nhất định có thể chữa lành chân cho muội rồi.”
Nữ hài tử kia rất là cảm động, nhưng phần này cảm động lại bị nàng giấu thật sâu ở đáy lòng.

Mũi hơi nhíu một cái, lộ ra dáng ra vẻ xinh đẹp động lòng người, cười nói: “Ta nói rồi, Thiên hạ rất có tiền đồ nha, ngươi lúc ấy còn không tin.

Nếu sớm nghe ta, đem số tiền tích súc mua mũ trò chơi, nói không chừng bây giờ đã sớm ăn lên làm ra.”
Nam thanh niên liền vội vàng, nói: “Muội muội nói rất đúng.......!Bất quá ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, chính là trong cái trấn kia của lão bá, rõ ràng một người chơi cũng không thấy.

Trên diễn đàn không phải nói hiện tại số CCU trong game đã vượt qua 1 tỷ sao? Như thế nào cả cái trấn lớn như vậy mà một người chơi cũng không thấy đây?”
Nữ hài cũng đồng dạng vô cùng nghi hoặc, hỏi: “Không phải là ngươi sinh ra trong thế lực dị tộc chứ? Xem tư liệu trên trang web chính thức đã công bố, chỉ cần không phải lãnh thổ của Đông Hán 13 châu thì sẽ đều được định nghĩa là khu vực dị tộc hoặc Man Hoang.

Mà những địa phương thế này sẽ không có người chơi giáng sinh.”
Nam thanh niên vội hỏi: “Đây tuyệt đối là không có khả năng, ta có thể khẳng định lão bá và tất cả người trong thôn đều là người Hán, hơn nữa phong cách kiến trúc cũng đều là phong cách thời kì Đông Hán.”
Nữ hài cười nói: “Đã như vậy, ngươi còn cân nhắc nhiều như vậy làm gì, trong thôn này chỉ có một mình ngươi là người chơi chẳng phải tốt hơn sao? Ngươi thỉnh vị kia lão bá kia phái người đưa ngươi điên cuồng đi luyện cấp, đến khi rời núi cũng đã vô địch thiên hạ rồi.”
Nam thanh niên cười hắc hắc, nói: “Có đạo lý, xem ra ta phải thực sự cố gắng hơn nữa.”
......
Dương Thiên vừa thấy kỹ năng chiêu hàng đã làm lạnh xong, lập tức đến doanh giặc cỏ số 01 tiến hành chiêu hàng.
Rạng sáng hôm sau, Dương Thiên cưỡi Tiểu Bạch bay đến thành Tuyệt Ảnh.

Hôm nay hắn phải đi Lạc Dương một chuyến bởi vì bọn người Hồ thợ rèn đã học tập ở đây được mười ngày.

Hắn cần nhanh chóng đến để xem ba người này có phải đều đã lĩnh ngộ được kỹ năng Vương cấp hay không.

Đi theo hắn đồng thời còn có hai người nữa.

Một là thợ may đặc cấp Lưu Tương.

Hai là đặc cấp y sư Triệu Toàn.

Lí do rất đơn giản, chức nghiệp của hai người này vừa vặn ba hôm trước đã đạt đến đặc cấp đỉnh phong.
Dương Thiên phân biệt đưa Lưu Tương và Triệu Toàn đến tiệm may chung cực và chung cực y quán xong mới khởi hành đi tìm ba người Hồ thợ rèn.
Lúc đến tiệm rèn, Dương Thiên phát hiện Hồ thợ rèn và Ngô Dụng đã sớm chờ ở đó rồi.
Thấy Dương Thiên đến, hai người vội vàng chạy ra chào.

Dương Thiên cười nói: “Như thế nào đây? Mấy ngày qua sinh hoạt, học tập ổn chứ?”
Ngô Dụng cười nói: “Phi thường tốt! Chúa công, Hồ đại ca tại ngày hôm kia đã lĩnh ngộ được kỹ năng Vương cấp.

Bản thân ta cũng đã lĩnh ngộ thành công từ ngày hôm qua.

Hiện tại chúng ta cũng đều đã nắm giữ kỹ thuật rèn thép bách luyện.

Mà Hồ đại ca còn lợi hại hơn, trực tiếp đi học xong kỹ thuật rèn vũ khí tương ứng.

Ta thì chắc phải mất một thời gian ngắn nữa.
Dương Thiên mừng rỡ.

Không ngại chuyện NPC tư chất cấp S lĩnh ngộ Vương cấp kỹ năng đã là chuyện chắc chắn như ván đóng thành thuyền.

Kỹ năng phải nắm tới mới là ổn thỏa nhất.

Về sau thực lực đã bát giai binh của mình có thể tăng thêm một bậc rồi.

Trang bị thích hợp cho bát giai binh bọn hắn là sáo trang sản xuất từ thép bách luyện rốt cục có thể bắt đầu sản xuất.

Đợi đến lúc Lưu Tương lĩnh ngộ được kỹ năng may Vương cấp.

Dưới tình huống được Vương cấp thợ rèn cung cấp tài liệu là có thể chế tạo ra khải giáp toàn thân.

Chút ít trang bị trước kia, coi như là giáp vẩy cá thất giai cũng chỉ phòng ngự được phần ngực, bụng mà thôi.

Khải giác toàn thân được sản xuất sẽ mang lại đột phá lớn.

Quân lính sẽ được bảo vệ từ đầu đến đít không sót chỗ nào.

Mặc trang bị này bát giai binh mới có thể trở thành cỗ máy chiến tranh thực sự.
Sau đó Dương Thiên lại dẫn hai người đi tìm Lý Tráng.

Lý Tráng hiện tại cũng đã đồng dạng lĩnh ngộ được kỹ thuật đóng thuyền vương cấp.

Hắn hiện tại đã có thể chế tạo ra thuyền buồm có ba đến bốn cột buồm và vận thâu thuyền cao cấp.

Thuyền buồm ba cột có thể chứa 200 đơn vị chiến đấu, tốc độ đạt tới 120 hải lý/giờ.

Thuyền buồm bốn cột có thể chứa 400 đơn vị chiến đấu, tốc độ lên tới tới 150 hải lý/giờ.

Mà vận thâu thuyền cao cấp mỗi chiếc có thể vận chuyển 1 vạn đơn vị vật tư mỗi loại.

Có thể chở 2000 người.

So với vận thâu thuyền sơ cấp, khối lượng có thể vận chuyển được đề cao một mảng lớn.
Nhưng chuyện kế tiếp là sự tình khiến cho Dương Thiên vô cùng đau lòng.

Đó là mua bản vẽ kiến trúc chung cực.

Đã có NPC chức nghiệp sinh hoạt Vương cấp, nếu như không có bản vẽ kiến tạo, vậy cũng chỉ có thể chờ lãnh địa thăng cấp đến đô thành hoặc là NPC tự động tấn cấp đến Đế cấp xong mới xây dựng được.

Mà lúc này, Dương Thiên lại không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Hiện tại tài chính của trấn Bạch Vân khá phát triển, đang còn dư trên 5.000 kim.

Lần này ra ngoài Dương Thiên mang theo 3.200 kim.

Vừa rồi an trí Lưu Tương và Triệu Toàn tiêu hết 200 kim.

Mà 3000 kim còn lại này chỉ đủ để mua hai bản vẽ tiệm rèn chung cực và ụ tàu chung cực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui