Có vẻ muốn để mình làm chim đầu đàn đây a! Đoán chừng nếu sau này thực sự có chuyện gì xảy ra.
Bọn hắn sẽ là đám đầu tiên chạy đi.
Đến lúc đó trách nhiệm truy xuống, còn không phải chính mình là tội lớn nhất? Biết thế nhưng Dương Thiên cũng không nói ra.
Hắn giả bộ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không để cho đám quan lại triều đình bóc lột cũng không phải chỉ có duy nhất một cách này.
Kỳ thật con đường các vị lựa chọn chính là con đường không khả thi nhất.
Ngươi dựa vào cái gì cho rằng quân đội của triều đình không đánh nổi quân đội chúng ta đóng trong thành Thủy Trữ?”
Thí Thần Quân Vương nói: “Việc này còn phải nói sao? Tác dụng to lớn của tường thành, các vị đang ngồi có ai là không biết! Hiện tại có bao nhiêu người đã từng đánh sơn trại cỡ trung? Mà thực sự hạ được lại có bao nhiêu? Mà đấy chỉ là tường đá cao ba mét thôi đấy.
Cái này sao có thể so sánh với tường thành vừa cao vừa chắc chắn của thành Thủy Trữ? Cho nên, ta tuyệt đối tin tưởng chúng ta có thể bảo vệ được tòa thành này.”
Dương Thiên cười khổ, đám này khả năng chưa từng thấy qua công thành chiến chính thức cho nên mới có loại suy nghĩ này.
Bất quá hiện tại hệ thống vẫn chưa bắt đầu tổ chức các event kiểu như cho người chơi đánh sơn trại cỡ lớn.
Thế nên việc này cũng có thể hiểu được: “Thủ thành cũng không phải là đơn giản như vậy, chúng ta bây giờ công thành rất khó là vì không có vũ khí công thành.
Nhưng ngươi có chắc triều đình không có vũ khí công thành không? Các ngươi đừng tưởng rằng vũ khí công thành cũng chỉ có mấy đồ vật đơn giản như thang mây, đụng mộc (cái cây gỗ to hay dùng để phá cửa thành ấy).
Ta khuyên các ngươi tạm thời cứ từ từ đợi đã.
Việc đánh huyện thành Thủy Trữ sẽ nghĩ cách sau.”
Phi Thiên Thần Vương vẻ mặt khinh miệt nói: “Xem ra lúc đầu các hạ nói Thiên hạ đệ nhất trấn chỉ có hư danh cũng không phải nói chơi nhỉ!”
Dương Thiên nhìn Phi Thiên Thần Vương, lạnh nhạt nói: “Ta có phải hư danh hay không, Thần Vương các hạ có thể tới thử một lần.
Ta còn có nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Thứ lỗi không thể bồi tiếp.
Tiễn khách!”
Sau khi nói xong, Dương Thiên cũng không quay đầu lại, mang theo Vương lão đi ra ngoài, chỉ lưu lại bốn người bốn mắt nhìn nhau.
Ra khỏi Vọng Thiên thôn, Phi Thiên Thần Vương hừ một tiếng, nói: “Hệ thống cho hắn một cái danh hào Thiên hạ đệ nhất trấn, hắn lại tự xem chính mình là đệ nhất thiên hạ rồi hả?”
Tiểu Thiến rất không cao hứng mà nói: “Thần Vương, ngươi lắm miệng làm gì? Bạch Vân trấn không phải Thiên hạ đệ nhất trấn, chẳng lẽ Thần Vương trấn của ngươi mới là Thiên hạ đệ nhất trấn? Vốn mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, ngươi chen vào một câu đã làm hư tất cả rồi.”
Phi Thiên Thần Vương nói: “Thế nào là ta đã làm hư tất cả rồi? Dù sao hắn cũng đã chính diện cự tuyệt.
Sao có thể lại đáp ứng? Nói sau, hắn không phải nói chính hắn chỉ có một mình.
Đến một thủ hạ là người chơi cũng đều không có sao? Chỉ bằng khoảng tối đa ba bốn trăm binh lính kia của hắn, đối với việc chúng ta đánh Thủy Trữ thành có thể tạo ra được bao nhiêu tác dụng?”
Tiểu Thiến cười khổ nói: “Ai nói chúng ta nhất định phải đánh thành Thủy Trữ hả? Lúc ấy không phải đang diễn biến tốt đấy ư? Ngon lành thì chúng ta có thể kích động Dương Quang thực hiện kế hoạch này.
Còn nếu như chưa kích động được lại có thể nghĩ phương pháp khác.
Vừa rồi hắn còn tỏ thái độ rất thân thiện.
Nói không chừng hàn huyên thêm một hồi còn có thể lấy được chút ít kinh nghiệm từ hắn.
Phải biết rằng tòa hương trấn này của hắn thấp nhất cũng là cấp hai.
Chỉ bằng tốc độ phát triển lãnh địa của hắn cũng đủ cho chúng ta học được không ít rồi.
Giờ thì hay, toàn bộ bị ngươi ném đi hết.”
Phi Thiên Thần Vương rất là không phục mà nói: “Hắn có thể phát triển đến loại trình độ này cũng chỉ là vận khí.
Ngươi xem cái lãnh địa này của hắn có bao nhiêu người? Tối đã không quá ba nghìn thôn dân.
Nếu không phải triều đình quy định không cho phép khai chiến đối với lãnh địa cùng thế lực.
Ta muốn tiêu diệt hắn cũng là chuyện dễ như ăn kẹo mà thôi.”
......
“Diệt ta? Hắc hắc, cái này cũng phải nhìn xem ngươi có đủ thực lực hay không đã!” Dương Thiên sau khi nghe Lưu Kiệt báo cáo, lạnh lùng cười nói.
Dương Thiên cũng không thèm để tên này Phi Thiên Thần Vương này trong mắt.
Qua một hồi đã quên béng, ném qua một bên.
Cùng Vương lão trở lại Bạch Vân trấn.
Nhận được báo cáo dược viên đã xây xong, hiện tại đang cấy ghép dược thảo non vào.
Dương Thiên quyết định đi xem.
Đây chính con đường phát tài sau này của mình a, không thể coi thường được.
Dược viên được xây dựng ở phía tây Bạch Vân trấn.
Vị trí gần với thú lan.
Dương Thiên nhìn qua một chút.
Cái dược viên này thật đúng là quá đơn giản.
Khai khẩn ra trăm mẫu thổ địa, dùng hàng rào vây quanh.
Thế là thành dược viên.
Nhưng nếu như quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra điểm dị thường.
Thổ địa trong dược viên được chia làm mười khối.
Cứ mỗi mười mẫu tạo thành một khối.
Lúc này huyết lệ hoa và cam lộ thảo đã được cấy ghép.
Phân biệt trồng ở hai khối đất trong đó.
Mà cái hai khối đất này màu sắc rõ ràng không giống nhau, càng khác hơn so với mấy khối đất chưa được trồng dược thảo.
Dương Thiên đang nghi hoặc, Tần Đống đã đi tới, cười nói: “Chúa công, ngươi như thế nào lại rảnh rỗi đến thăm dược viên của ta?”
Dương Thiên nói: “Ta không phải vừa nghe nói dược viên của ngươi được dựng lên sao.
Cho nên mới tới nhìn xem.
Mấy khối đất trong dược viên rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Sao lại chia thành nhiều khối như vậy? Mà sao mỗi khối lại có một màu, nhìn như tắc kè thế kia?”
Tần Đống cười nói: “Màu sắc mỗi khối đất không giống với nhau, đó là bởi vì mỗi loại dược thảo đều cần hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau.
Cho nên trong mỗi khối đất phải thêm một chút nguyên liệu đặc thù.
Mà tiểu lão nhân là dược nông cao cấp, do đó dược viên được dựng lên là trung cấp dược viên.
Nếu như là sơ cấp dược viên cũng chỉ có mười mẫu đất.
Chỉ có thể gieo trồng một loại dược thảo, hơn nữa đẳng cấp dược thảo không thể cao hơn bát phẩm.
Trung cấp dược viên có diện tích trăm mẫu, có thể trồng mười loại dược thảo.
Tuy nhiên hiện tại chúng ta không thể trồng dược thảo cao hơn lục phẩm.
Dùng cái này suy ra, nếu như là chung cực dược viên sẽ chiếm diện tích mười vạn mẫu, có thể chủng vạn loại dược thảo.
Ngoại trừ nhất phẩm dược thảo, số còn lại đều có thể trồng.” Nói tới chỗ đây, trên mặt Tần Đống hiện lên thần sắc mong chờ.
Dương Thiên nhẹ gật đầu, đối với thuộc tính dược viên rất hài lòng, hỏi: “Vậy trong một tháng, mỗi khối thổ địa có thể thu hoạch được bao nhiêu dược liệu?”
Tần Đống nói: “Nếu như là dược liệu bát phẩm, cửu phẩm thì có thể thu được 1 vạn cây; thất phẩm, bát phẩm có thể thu được 1.000 cây; Ngũ phẩm, lục phẩm có thể thu được 100 cây; Tam phẩm, tứ phẩm có thể thu được 10 cây; Nhị phẩm theo quy tắc một tháng chỉ thu được một cây.
Hiện tại ta có hai nhi tử hỗ trợ quản lý, cả hai cũng đều đã là dược nông trung cấp.
Do đó sản lượng có thể gia tăng gấp đôi.”
Trong nội tâm Dương Thiên âm thầm tính toán: Số bát, cửu phẩm dược thảo thoạt nhìn thu hoạch còn khá phong phú.
Như thế nào nhị phẩm chỉ thu được một cây? Thật quá keo kiệt đi!
Nhưng việc này là do hệ thống đặt ra quy tắc.
Dương Thiên cũng không cách nào sửa đổi.
Hơn nữa dược thảo nhị phẩm quá trân quý.
Đây cũng không phải có thể dùng tiền tài để so sánh.
Chỉ là Dương Thiên hiện tại còn chưa biết mà thôi.
Dương Thiên đối với việc kiếm được bản vẽ kiến tạo dược viên đẳng cấp cao không có ôm bao nhiêu hi vọng, nói:“Tần đại thúc, vậy tốc độ up chức nghiệp của các ngươi như thế nào? Chỉ mười khối thổ địa này xác thực là hơi ít a”
Tần Đống cười nói: “Đa tạ chúa công quan tâm, cấp bậc chức nghiệp của dược nông chúng ta có quan hệ với việc trồng dược liệu.
Trồng càng nhiều, phẩm cấp càng cao, thì gia tăng càng nhanh.
Nhưng bởi vì trong mỗi dược viên, dược thảo cùng loại tối đa chỉ có thể trồng trong bốn khối đất.
Do đó còn phải làm phiền chúa công về sau lưu ý thêm thoáng một chút các dược thảo cao cấp.
Tiểu lão nhân vô cùng cảm kích.
Dương Thiên vội hỏi: “Nên như vậy, nên như vậy!”
......
Dương Thiên trở lại văn phòng trưởng trấn đã thấy Đại Ngưu đang đứng chờ, cười hỏi: “Đại Ngưu, ngươi không phải đi đánh sơn trại dị tộc sao? Lại chạy về trong trấn lười biếng hả?”
Đại Ngưu cười hắc hắc, nói: “Chúa công, ngươi cũng quá xem thường thuộc hạ đi! Toàn bộ mười mấy sơn trại dị tộc đã bị ta thanh lý hết.
Chỉ còn lại thành Tà Phong là chưa động vào thôi.
Chúa công, ngươi nói chúng ta có phải nên suy nghĩ biện pháp chiếm luôn tòa thành kia không?”
Dương Thiên tức giận mắng : “Ngươi cho rằng mấy tòa thành là thức ăn bán ngoài chợ đấy à? Nói cướp dễ như thế, ngươi đi cướp cho ta xem?”
Đại Ngưu cười cười, nói: “Thuộc hạ cũng chỉ là nói thôi mà! Nghe nói lãnh địa đã chúng ta đã sản xuất được mấy trăm cái thang mây rồi.
Chờ thêm một thời gian ngắn nữa là có thể đánh a?”
Dương Thiên gật gật đầu, nói: “Trước cứ chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau.
Thực lực của chúng ta bây giờ như thế nào?”
Đại Ngưu nhanh chóng nói: “Ngoại trừ số binh lính chúa công an bài ở các lãnh địa, 1.000 bát giai binh và mấy trăm thất giai binh đã phái ra biển.
Trong lãnh địa chúng ta hiện tại còn 5700 bát giai binh, 7000 thất giai binh.
Có thể nói là thực lực phi thường cường đại.
Tổng cộng số thất giai binh đóng ở các lãnh địa là hơn 8000.
Nếu như gặp chiến dịch đại quy mô, con số này còn có thể thay đổi.
Mặt khác còn có hơn hai vạn binh lính chưa được chuyển chức.”
Dương Thiên vuốt vuốt trán.
Số lượng quân doanh vẫn còn không đủ a! Hắn mỗi ngày đều lo lắng vì bản thân mình trọng sinh mà dẫn đến hiệu ứng cánh bướm (*) sẽ làm cho Thiên hạ cập nhật sớm hơn.
Chuyện này tương đương với cái bug game mình đang sử dụng để đào tạo binh lính đẳng cấp cao sẽ bị bịt lại.
Bởi vậy Dương Thiên mới tận khả năng đẩy nhanh tiến trình chuyển số binh lính hiện có thành binh lính cao giai.
(*) Tức là thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó.
Các lão cứ lên google tra hiệu ứng cánh bướm là nó ra cả đống.
Sau khi suy nghĩ một chút, Dương Thiên rốt cục đưa ra quyết định, nói: “Từ hôm nay bắt đầu toàn lực đẩy mạnh quân đội vào phía sâu trong cốc đồng thời đưa 7000 thất giai binh tới phụ cận thành Ngốc Ưng tiến hành mai phục.
Hiện tại chúng ta đang có gần 600 giác mã cung kỵ phải không?”
Đại Ngưu gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, hiện tại chúng ta đang có 570 giác mã cung kỵ.”.