Dương Thiên nói: “Vậy thì chia số giác mã cung kỵ binh này thành năm tổ.
Đám dị tộc trong cốc không phải có năm cái cư điểm lớn sao? Chúng ta cứ một cứ điểm lại phái một đội giác mã cung kỵ qua, quấy rối những thôn dân làm công tác sản xuất, chả may gặp phải quân đội thì bỏ chạy.
Để ta xem bọn hắn còn có thể rúc đầu trong ổ được bao lâu nữa.
Về phần thành Ngốc Ưng thì phái 170 giác mã cung kỵ qua đó, tận lực khích tướng, dụ rắn rời hang.
Nếu như bọn chúng đem quân ra ngoài thành, xài chiến thuật thả diều kết hợp với quân mai phục cố gắng tiêu diệt lực lượng của đối phương nhiều hết mức có thể.
Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai có thể kiên nhẫn lâu hơn!”
“Vâng! Chúa công!” Đại Ngưu cao hứng lớn tiếng nói.
“Chúa công, vậy còn cái tòa Tà Phong Thành thì xử lý thế nào? Vạn nhất lúc chúng ta đang giao chiến trong cốc mà hắn lại chạy đến cứu viện thì có chút không dễ làm rồi.”
Dương Thiên nói: “Thành Tà Phong chỉ có bảy tám vạn nhân khẩu, quân đội chiến đấu cũng không quá đáng hơn năm vạn người là cùng.
Ngươi phái 2000 bát giai binh qua đó, cả ngày nhìn chằm chằm bọn hắn không được sao? Ngươi bây giờ còn có gần 6000 bát giai binh, đánh mấy nơi trú quân loại nhỏ không cần dùng nhiều binh như vậy chứ?”
Đại Ngưu ngượng ngùng cười cười, nói: “Đây không phải để đẩy nhanh tốc độ sao? Thuộc hạ định chia thành ba đường đồng thời tiến công.......!Nhưng chúa công đã an bài như vậy thì thuộc hạ giảm bớt một đường là ok rồi.”
Dương Thiên tung một cước chuẩn xác vào mông Đại Ngưu, tức giận nói: “Ngươi xử lý việc này thật cẩn thận cho ta.
Ta không muốn thấy những binh lính này có bất kỳ thương vong nào đâu đấy.”
Đại Ngưu xoa xoa mông, nói: “Chúa công yên tâm đê, mấy ngày nay ta thề đem đi bao nhiêu binh sĩ đều đưa về từng ấy binh sĩ.
Một người cũng không thiếu.
Thậm chí ngay cả thương vong, tàn tật cũng không có ai.”
Dương Thiên nghe vậy mới yên lòng.
Đại Ngưu lại báo cáo thêm một hồi sau.
Dương Thiên hài lòng dẫn binh lính ra hoang sơn luyện cấp.
Ngày hôm sau, Dương Thiên đến thăm ba tòa chung cực kiến trúc vừa xây xong.
Đối với số kiến trúc có thể đã đạt đẳng cấp cao nhất trong trò chơi trên lãnh địa của mình, Dương Thiên vạn phần vui sướng tự hào.
Chung cực kiến trúc có thể dung nạp 160 danh ngạch học đồ.
Thành phẩm có thể sản xuất mỗi ngày đạt tới 320 kiện.
Mà Bạch Vân trấn có chính trị của Vương lão tăng thêm, hiệu suất được đề cao gần 50%.
Do đó thành phẩm được sản xuất mỗi ngày đạt tới gần 480 kiện.
Đương nhiên hiệu suất công tác đóng thuyền sẽ không được cao như vậy.
Coi như là ụ tàu chung cực thì mỗi ngày cũng chỉ có thể sản xuất 5 chiếc thuyền buồm bốn cột buồm hoặc 10 thuyền buồm chiếc ba cột buồm hoặc 10 vận thâu thuyền cao cấp.
Về phần thuyền đánh cá cao cấp thì số lượng đã đạt tới cực kỳ kinh người: 50 chiếc một ngày.
Như thế, Dương Thiên an bài cho ba tòa kiến trúc chung cực trong lãnh địa như sau: Do Hồ thợ rèn có thuộc tính “Lưỡi dao sắc bén” nên việc sản xuất vũ khí toàn bộ do hắn đảm nhận.
Ngô Dụng vì hiện tại vẫn chưa thể chế tạo vũ khí từ thép bách luyện nên trước hết để hắn tự vừa tìm tòi cách luyện vũ khí trong thời gian ngắn vừa tinh luyện nhiều một chút kim loại thành thép bách luyện để sau này phối hợp thợ may Lưu Tương, chuẩn bị sẵn sàng cung cấp nguyên liệu cho tiệm may chế tác khải giáp toàn thân.
Về phần ụ tàu chung cực, Dương Thiên quyết định trước tiên đóng lấy 20 chiếc thuyền buồm bốn cột và 40 vận thâu thuyền cao cấp để trang bị cho đội thuyền của mình.
Sau đó lại sản xuất 20 chiếc thuyền buồm ba cột trang bị cho đoàn hải tặc Hổ Sa.
Sau khi hoàn thành mấy việc này, sẽ tập trung toàn lực sản xuất thuyền đánh cá cao cấp như các ụ tàu khác.
Hiện tại số thuyền đánh cá cao cấp Dương Thiên có được đã gần bốn ngàn chiếc.
Lượng cá mỗi ngày đánh bắt trên sông Thiên Hà đã đạt đến sản lượng hạn mức cao nhất.
Tuy nhiên từ tháng trước, Dương Thiên đã lệnh cho dân chài bắt đầu khai thác hải sản trên biển.
Mà sản lượng cá trên biển lại không phải dòng sông nho nhỏ như Thiên Hà có thể so sánh.
Bởi vậy hiện tại toàn bộ các ụ tàu từ cao cấp trở lên ở Bạch Vân trấn đã đình chỉ sản xuất thuyền đánh cá trung cấp để bán ra thị trường.
Chỉ tập trung sản xuất thuyền đánh cá cao cấp phục vụ cho nhu cầu khai thác thủy sản trong trấn.
(Truyện được dịch tại diễn đàn bachngocsach chấm cơm.
Mời các bạn truy cập để cập nhật tiến độ, boom mìn nhanh nhất.)
Dương Thiên đi lòng vòng trong trấn Bạch Vân.
Nơi đây thoạt nhìn thì vô cùng phồn hoa.
Nhưng Dương Thiên biết, cái phồn hoa hiện tại cũng chỉ là hiện tượng mặt ngoài, rất nhiều thứ cũng vẫn chỉ là tương đối.
Chỉ có sau khi hệ thống cập nhật phiên bản mới có thể xuất hiện phồn hoa chính thức.
Giống như ngoài thế giới thật, các ngành các nghề khi đó mới nối đuôi nhau phát triển.
Mà ngay cả những thứ nhu yếu phẩm cơ bản nhất như gạo, muối, trà, cafe cũng đưa vào trong trò chơi.
Khi đó thực lực tổng hợp của một cái lãnh địa sẽ vượt qua giai đoạn hiện tại không chỉ ở một phương diện.
Tới khu vực ngoài trấn, Dương Thiên nhìn cái tường đá thấp bé, lại so với số kiến trúc khổng lồ trong thôn.
Quả thật rất khó coi a.
Không biết lúc nào lãnh địa của mình mới có thể thăng cấp lên tiểu thành, mới có tường thành sơ cấp đây.
Thần hồn bị đánh mất chết tiệt! Đến tột cùng là cái thứ quái gì? Đã nhiều ngày tìm kiếm như vậy rồi.
Thậm chí diễn đàn, trang chủ, tin chợ đen cũng đã tìm qua… nhưng…vẫn không có một chút tin tức nào về thần hồn.
Bỗng nhiên, Dương Thiên nhớ đến hắn đã sở hữu hai tòa thành là Bạo Phong và Tuyệt Ảnh.
Mà lãnh địa đã đạt được cấp tiểu thành trở nên nhất định sẽ có tông miếu a! Trước cứ đi nhìn xem, nói không chừng có thể tìm được manh mối nào đó!
Cưỡi Tiểu Bạch đến thành Tuyệt Ảnh, Dương Thiên trực tiếp đến chỗ tông miếu.
Đây là lần đầu tiên Dương Thiên bước vào tận bên trong miếu để quan sát.
Trước kia, hắn cũng chỉ xem qua thuộc tính tông miếu trên bảng thuộc tính thành thị mà thôi.
Cũng chả khác là mấy so với các kiến trúc khác.
Do đó Dương Thiên cũng không thèm quan tâm.
Tòa miếu ở thành Tuyệt Ảnh đang cung phụng Hậu Thổ nương nương.
Về phần có tác dụng gì, Dương Thiên cũng không rõ ràng.
Đi lòng vòng trong miếu hai vòng, Dương Thiên chỉ phát hiện có một bài vị phía trên tế đàn là tương đối đặc biệt.
Không phải làm bằng vàng cũng chả phải làm bằng mộc, không biết là dùng tài liệu gì tạo thành.
Tò mò, hắn thò tay bắt lấy tấm bài vị.
Vừa cầm vào, một đạo tin tức lập tức xuất hiện trong đầu Dương Thiên: Thần vị cấp hai, cung phụng Hậu Thổ nương nương, gia tăng hiệu suất đổi mới tài nguyên khoáng sản trong lãnh địa 20%, đề cao hiệu suất khai thác khoáng sản trong lãnh địa 20%.
Thuộc tính không tệ a! Cũng có thể nói nếu như một người dân trong lãnh địa khác, một ngày có thể khai thác được 5 đơn vị quặng sắt chả hạn thì ở Tuyệt Ảnh thành, người dân này có thể khai thác được 6 đơn vị quặng sắt.
Đừng nhìn số tăng thêm chỉ có một đơn vị mà coi thường.
Hàng vạn thôn dân cùng khai thác, trong thời gian dài sẽ là một con số vô cùng khủng bố.
Chỉ là cái từ “Cấp hai” kia có nghĩa là gì? Dương Thiên vẫn chưa hiểu rõ.
Chẳng lẽ thần vị còn có phân cấp hay sao?
Đang lúc Dương Thiên nghi hoặc bỗng có một lão nhân tóc trắng xoá ở sau từ đường đi ra, vội hỏi: “Lão nhân gia, xin hỏi ngươi là ai? Sao lại ở trong tông miếu này?”
Lão nhân kia tay cầm một cái quải trượng, từ từ đi ra cười nói: “Ta là Nguyên Cát, trưởng lão tế tự của cái miếu này, không ở đây thì ở đâu.
Lãnh chúa đại nhân, ngài cuối cùng có thời gian đến thăm miếu của ta!”
Dương Thiên ngượng ngùng cười cười, xem ra chính mình thật đúng là đã sơ sót rất nhiều thứ, nói: “Mấy ngày nay bận quá, không có thời gian tới.
Hôm nay mới rảnh rỗi một chút nên đến đâ.
Nguyên Cát lão, cho ta hỏi thần vị cung phụng Hậu Thổ nương nương tại sao lại có cấp hai? Chẳng lẽ thần vị cũng được phân chia đẳng cấp?”
Nguyên Cát trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, nói: “Đương nhiên, một tòa tông miếu chỉ có thể cung phụng một vị thần linh.
Nhưng thần vị thần linh được cung phụng này được phân chia đẳng cấp rõ ràng.
Đây cũng là một trong những biểu tượng đẳng cấp trọng yếu của thành thị.
Tiểu thành nhất định phải có thần vị cấp một, trọng thành thì là thần vị cấp hai, đô thành là thần vị cấp ba, mà vương đô thì là thần vị cấp bốn.
Đẳng cấp của thần vị có thể cao hơn đẳng cấp của thành.
Ví dụ như tiểu thành cũng có thể cung phụng thần vị cấp bốn.
Nhưng cao hơn thì được, thấp hơn thì không thể.
Ngoài ra còn có rất nhiều thần vị đặc biệt trên cấp bốn.
Những thần vị này đồng dạng cũng có thể cung phụng tại trong mỗi thành thị.
Cấp thần vị càng cao, hiệu quả phù hộ của nó với lãnh địa lại càng tốt.”
Dương Thiên là người rất hiếu học, tiếp tục hỏi: “Vậy làm thế nào để có được những thần vị này?”
Nguyên Cát trưởng lão cười nói: “Cái này rất dễ.
Chỉ cần một tòa tông miếu được dựng lên, bên trong tự nhiên sẽ có một cái thần vị.
Nhưng thần vị này thiếu mất thần hồn.
Bởi vậy nó là thần vị cấp một.
Khi tìm được thần hồn bị đánh mất, hợp nhất với thần vị thì mới thành thần vị hoàn chỉnh.
Mà cái thần hồn đầu tiên được hợp nhất này sẽ là chủ thần hồn.
Nó quyết định tông miếu sẽ cung phụng thần linh nào.
Muốn up lên thần vị cấp hai thì phải tiến hành hiến tế cho thần linh bốn thần hồn bị đánh mất.
Các thần hồn được hiến tế có thể là thần hồn loại khác cũng được, miễn là đủ bốn.”
Trong lòng Dương Thiên đại hỉ, rốt cục đã có manh mối về thần hồn rồi.
Vội vã hỏi: “Vậy thần hồn bị đánh mất có thể tìm thấy ở nơi nào?”
“Thời thái cổ, cường giả như mây, phân tranh không ngừng.
Mọi người vì muốn rời xa chiến tranh hoặc được cường giả bảo hộ đã lập lên Thần miếu để cung phụng các vị cường giả này.
Mà chính những cường giả này lại phân ra một tia linh hồn, bám lên pho tượng của mình.
Tia thần hồn này sẽ hấp thu lực lượng tín ngưỡng của người dân, đồng thời cũng phù hộ cho con dân cung phụng mình.
Về sau trong loạn lạc, vô số cường giả vẫn lạc, những tia linh hồn bám vào thần miếu được goi là thần hồn bị đánh mất.
Nếu như lãnh chúa đại nhân muốn lấy được thần hồn bị đánh mất, trước hết phải tìm được thần miếu đã.
Những vi thần lại nghe nói khi các thần linh vẫn lạc đã thiết lập ở phần lớn những thần miếu này rất nhiều cấm chế cường đại.
Thường nhân căn bản khó có thể tới gần.
Lãnh chúa đại nhân nên cẩn thận một chút.
Đã nhiều năm như vậy, một ít thần hồn có thể dễ dàng lấy được đã sớm bị người khác đem đi.
Thế nên mới hình thành được những thành thị hùng vĩ như hiện tại.
Mà một khi thần miếu bị lấy đi thần hồn sẽ tự động biến mất.
Số thần miếu còn lại hiện tại phần lớn không có cái nào là dễ đi vào.
Đương nhiên, còn một phương pháp nữa để lấy được thần hồn bị đánh mất.
Đó là phá hủy tông miếu của những thành thị khác cũng có thể chiếm được thần hồn mà thành thị ấy đang cung phụng”
Thần miếu? Nghe đến cái danh từ này, Dương Thiên sực nhớ ở thôn Cát Tường, chính hắn đã gặp được Thủy Thần miếu.
Tình huống giống y như Nguyên Cát trưởng lão miêu tả.
Xem ra bên trong có khả năng cực lớn là có một thần hồn bị đánh mất.
Chỉ là muốn lấy được cái thần hồn này thì không phải thực lực hiện tại của hắn có thể làm được.
Nếu như phòng thủ của tất cả các Thần miếu khác cũng như tòa Thần miếu này.
Vậy trong ít nhất là ba năm, đám gamer đừng mong up lên nổi thành thị.
Mà kể cả có vận khí c*t chó, trong thời gian ngắn hơn chiếm được thần hồn, thì tổn thất cũng không phải là nhỏ.
Xem ra vụ này còn vui dài dài đây.
Hơn nữa, Dương Thiên từ lời nói của Nguyên Cát trưởng lão còn nhận được thêm một tin tức.
Đó là số lượng thần hồn bị đánh mất này có vẻ như là một con số cố định.
Nếu như ngươi không tìm nổi thần hồn bị đánh mất, vậy chỉ còn cách đi xâm chiếm các thành thị khác a! Đánh rớt một cái tiểu thành là có thể đạt được một cái thần hồn.
Đánh rớt một tòa trọng thành là có thể đạt được năm cái thần hồn.
Ngẫm lại cũng thế.
Mặc dù thế giới trò chơi có diện tích gấp 1.000 lần thế giới thực.
Nhưng so với mấy chục, thậm chí mấy trăm triệu người chơi trong tương lai, chút diện tích này còn không đủ phân phối.
Nếu như không thêm vào chút hạn chế.
Chả sớm thì muộn các lãnh địa của người chơi nhất định sẽ phát triển thành trọng thành thậm chí đô thành cũng là chuyện đương nhiên.
Mà diện tích lãnh địa của mỗi đô thành đâu chỉ là vài vạn km2? Đến lúc đó đào đâu ra nhiều đất thế để phân phối cho các người chơi?
Thế nên số lượng thần hồn cũng tương đương với một cái hạn ngạch.
Mà hạn ngạch này số lượng có hạn.
Ngươi chiếm được danh ngạch, vậy thì thăng cấp làm thành thị.
Không chiếm được? Vậy thật không may, chịu khó vĩnh viễn cả đời làm trưởng trấn nhé.
Kể cả ngươi có mấy trăm vạn con dân.
Lãnh địa của ngươi diện tích chỉ gói gọn trong một trấn như vậy.
Ngươi có thể nuôi sống toàn bộ sao?
Dương Thiên thậm chí có thể tưởng tượng.
Giai đoạn sau của trò chơi nhất định sẽ là chiến đấu quay thần hồn.