Cẩn thận từng li từng tí hạ xuống mặt đất.
Lúc này Dương Thiên mới nhìn được tên tòa Thần miếu này: Bá Nhạc miếu!
Bá Nhạc là ai? Đương nhiên là có quan hệ đến mấy con ngựa rồi.
Mà theo gì mình biết về ba tòa tông miếu trong thành thị, thuộc tính của mỗi miếu đều có quan hệ mật thiết với thần vị đang được cung phụng.
Cứ theo vậy mà luận ra, cái thần hồn trong miếu Bá Nhạc này đoán chừng không thoát được có quan hệ với ngựa (DG: )
Nói thật, Dương Thiên có chút thất vọng.
Dù sao giác mã cung kỵ của mình đã rất biến thái rồi.
Kể cả tăng thêm được chút thuộc tính thì cũng chả hơn được bao nhiêu.
Hơn nữa sản lượng giác mã trong lãnh địa rất thấp.
Nếu như hiệu quả của tông miếu có tác dụng trực tiếp đến thực lực mấy con ngựa thì rõ ràng là rất lãng phí.
Mà mình bây giờ mặc dù có trường chăn nuôi, nhưng cũng không sử dụng để thuần dưỡng ngựa hoang.
Cái này xác suất thành công khi thuần dướng thấp đến đáng khinh.
Dương Thiên không đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Thế nhưng mặc dù Dương Thiên không hài lòng lắm với thần hồn trong miếu Bá Nhạc, nhưng hắn cũng không có ý định buông tha.
Đây chính là danh ngạch thăng cấp tiểu thành a.
Dù là Dương Thiên không hài lòng lắm với thuộc tính của nó, thế nhưng sau này khi thăng cấp thần vị lên cấp hai vẫn có thể lấy ra sử dụng mà!
Đứng ở trên mặt đất cả buổi , mãi vẫn không thấy bất luận động tĩnh gì.
Dương Thiên có chút không chờ nổi nữa.
Vừa lúc chuẩn bị hạ lệnh tiến vào, bỗng nhiên Tiểu Bạch đang đứng ở bên người Dương Thiên như bị kích động, hí lên ầm ĩ.
Dứt dứt dây cương lao vọt vào Thần miếu.
Dương Thiên kinh hãi.
Lập tức cũng hát bất chấp tất cả của Bích Phương, lao theo Tiểu Bạch (Biên: lão chém vừa thôi )) ).
Nhưng tiếc rằng tốc độ của Tiểu Bạch nhanh hơn hắn quá nhiều, vừa mới vào đến cửa Thần miếu đã không nhìn thấy bóng dáng của nó đâu nữa rồi.
Trước mắt là một cái đại sảnh rộng lớn, trống rỗng.
Phía trên chỉ có duy nhất một hàng bậc thang vắt chéo, thông thẳng lên phía trên.
Dương Thiên không dám khinh thường, cẩn thận đi đến bậc thang.
Vừa muốn lên tầng hai, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai:
“Chúc mừng! Linh thú Thiên mã của ngươi, vì nuốt một quả thần hồn Bá Nhạc, tự động tiến giai thành đặc cấp linh thú, thuộc tính gia tăng trên phạm vi lớn.
Cụ thể thỉnh tự mình xem xét.”
“Bá Nhạc miếu mất đi thần hồn bảo hộ, một phút đồng hồ sau sẽ sụp đổ, thỉnh ngươi mau chóng rời khỏi.”
“Ta kháo......” Dương Thiên nhịn không được mắng một câu! Lập tức quay người chạy cong đít.
Hắn cũng không muốn bị chôn dưới đất rồi chết tức tưởi như vậy.
Về phần Tiểu Bạch hắn cũng không cần lo lắng.
Nó là trung cấp linh thú, thực lực lúc trước đã tương đương với Vương cấp võ tướng rồi.
Hiện tại chỉ sợ đánh nhau với Thánh cấp võ tướng cũng sẽ không kém nửa phân.
Huống chi thằng này còn có cánh nữa.
Vừa chạy ra khỏi Thần miếu không lâu, Dương Thiên chỉ thấy trong khoảnh khắc, Thần miếu to lớn hùng vĩ bỗng nhiên từ từ sụp đổ rồi hóa thành cát vàng…theo gió bay tứ tán, cảnh tượng như trong mấy bộ phim kinh điển của Hollywood.
Đồng thời biến mất còn có kiến trúc ở bốn phía.
Mà theo Thần miếu biến mất, thân ảnh của Thiên mã giữa lớp khói bụi dần xuất hiện giữa không trung.
Biến hóa của nó cũng không lớn, chỉ là thoạt nhìn càng thêm thần tuấn, thân thể cũng lớn hơn một vòng mà thôi.
Haizzz, nghĩ lại cảnh vừa rồi, Dương Thiên bỗng bật cười.
Nếu như hắn ra muộn một chút, cảnh tượng chôn sống thời trung cổ có thể sẽ không phát sinh, nhưng ngược lại việc vị lãnh chủ hùng tài đại lược anh tuấn tiêu sái này ngã chổng mông lên trời chắc chắn là rất khó tránh.
Tiểu Bạch đáp xuống, Dương Thiên quay qua vuốt vuốt đầu nó.
Tâm tình của hắn hiện tại thật không biết hình dung thế nào nữa.
Một quả thần hồn cứ như vậy biến mất, đây chính là một tòa tiểu thành a! Giá trị của nó khó có thể đánh giá được.
Nếu như có thể để cho Dương Thiên làm ra lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn một quả thần hồn chứ không phải đặc cấp linh thú.
Dương Thiên thở dài, mở thuộc tính của Tiểu Bạch lên.
Hắn muốn xem một chút thuộc tính của đặc cấp linh thú là cái dạng gì:
Thiên mã - linh thú thủ hộ Bạch Vân trấn: Đặc cấp linh thú, đề cao các hạng thuộc tính của sinh vật loại tọa kỵ trong lãnh địa mà nó thủ hộ 20%.
Nếu có chiến đấu phát sinh trong lãnh địa, tọa kỵ trận doanh địch quân bị giảm thuộc tính xuống 15%.
Nắm giữ kỹ năng Dẫn Lôi thuật.
Dẫn Lôi thuật: Thiên mã tấn thăng thành đặc cấp linh thú lĩnh ngộ được kỹ năng thiên phú.
Dẫn xuất một đạo Thiên Lôi công kích địch nhân.
Địch nhân có thực lực yếu hơn bản thân khi công kích có tỷ lệ 100% khiến định nhân dính hiệu ứng định thân.
Công kích địch nhân có thực lực không kém bản thân địch gây ra hiệu ứng giảm tốc.
Tiểu Bạch rõ ràng cũng có được kỹ năng rồi hả?
Dương Thiên rất là kinh hỉ.
Như vậy miếng thần hồn vừa mất đi cũng không tính là quá lỗ.
Cái hiệu ứng trong Dẫn Lôi thuật là cực kỳ ngon.
Mặc dù trong chiến đấu quy mô lớn tác dụng không nhiều.
Nhưng dưới tình huống solo thì lại cường đại không thể cưỡng được.
Dương Thiên hiện tại đang rất muốn kiếm cơ hội thí nghiệm thoáng một phát hiệu quả Dẫn Lôi thuật xem tình huống cụ thể của nó như thế nào.
Từ đó làm cơ sở cho việc sau này trong chiến đấu có thể phát huy được toàn bộ uy lực của Tiểu Bạch.
Chỉ là hiện tại Dương Thiên đang phi thường nghi hoặc.
Lúc Tiểu Bạch chạy vào thần miếu có trở ngại gì không? Nó đã gặp được cái gì và làm thế nào mà tự dưng lại nuốt chửng cả quả thần hồn như thế? Nhưng Tiểu Bạch dù sao cũng không biết nói chuyện.
Thế nên việc này có thể sẽ vĩnh viễn là bí mật rồi.
Nhìn trên người Tiểu Bạch, một dấu vết trên bị thương cũng không có.
Đoán chừng cũng không có gì nguy hiểm a! Nghĩ tới đây, Dương Thiên tự nhiên cáu giận với chính mình.
Chần chờ làm mẹ gì không biết, cứ hành động nhanh nhanh lên một chút, vậy cái thần hồn này chẳng phải sẽ chui vào túi dễ như trở bàn tay?
Thế nhưng đến giờ, có muốn thì cũng đã không còn bao nhiêu ý nghĩa.
Dương Thiên gọi Tiểu Bạch lại.
Chỉ thấy Tiểu Bạch từ xa lao tới, hai cánh trên lưng đã biến đâi đâu mất, không nhìn thấy nữa.
Dương Thiên đại hỉ, vội vàng lệnh cho Tiểu Bạch bay lên không trung.
Lập tức đôi cánh của nó liền bung ra, đẹp đến mê người.
Xem ra sau này mình rốt cục cũng có thể cưỡi Tiểu Bạch xuất hiện trước mắt mọi người rồi.
Vừa cười như điên, Dương Thiên vừa phi lên lưng Tiểu Bạch, vỗ vỗ nó bay về núi.
Bọn người Chu Ảnh đối với tình thế biến hóa phía dưới tự nhiên là nhất thanh nhị sở.
Dương Thiên về đến nơi thoáng kể lại một phát từ đầu đến đuôi bọn hắn mới hoàn toàn hiểu được.
Trời chạng vạng tối, Dương Thiên cũng không trì hoãn nữa, cưỡi Tiểu Bạch bay trở về Bạch Vân trấn.
Chưa nói đến việc Tiểu Bạch tấn cấp thành đặc cấp linh thú, thực lực tăng lên bao nhiêu.
Chỉ nhìn tốc độ này cũng biết nó đã khác xa trước kia rồi.
Dương Thiên ước chừng một chút.
Lúc Tiểu Bạch còn là cao cấp linh thú, tốc độ không sai biệt lắm một giờ phi hành được khoảng tám chín trăm km, hiện tại tốc độ ít nhất cũng đã đạt tới 1200 km rồi.
Trở lại Bạch Vân trấn, Dương Thiên đi chiêu hàng giặc cỏ xong liền logout khỏi trò chơi.
Ngày hôm sau, Dương Thiên từ khi trong Thông Thiên các đi ra liền lập tức đi tìm Đại Ngưu.
Hắn muốn để Đại Ngưu thăm dò thực lực của Tiểu Bạch thoáng một phát.
Tìm một bãi đất trống rộng lớn, Dương Thiên lệnh cho một người một thú bắt đầu chiến đấu.
Trận chiến đấu này lại để cho Dương Thiên sâu sắc mở rộng tầm mắt.
Đoạt mệnh thương pháp học được lúc hắn trở thành Thánh cấp võ tướng hiện đã lĩnh ngộ đến thức thứ tư, trở thành võ học Đế cấp.
Mỗi chiêu thương pháp đánh ra quang mang tứ phía, hư hư thực thực, kéo theo một đống tàn ảnh.
Công kích thì hung hiểm, chiêu chiêu trí mạng.
Thê nhưng Tiểu Bạch cũng không vừa.
Tốc độ của nó xác thực rất kinh người.
Dùng nhãn lực của Dương Thiên cũng rất khó nhìn rõ thân ảnh của nó.
Đại Ngưu mỗi lần công kích tựa hồ đều trúng Tiểu Bạch, nhưng kỳ thật phần lớn là công kích vào tàn ảnh của nó.
Đại Ngưu mặc dù không cách nào công kích được Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch đồng dạng cũng không cách nào tạo thành thương tổn đối với Đại Ngưu.
Phương pháp công kích của Tiểu Bạch chả có gì ngoài húc đầu, chân đá.
Thế nhưng nếu như Đại Ngưu - Thánh cấp võ tướng hàng thật giá thật, đến cả công kích như vậy cũng không thể tránh thoát được thì đúng là chà đạp thanh danh Thánh cấp võ tướng quá rồi.
Chỉ là skill Dẫn Lôi thuật của Tiểu Bạch quá mức vô lại.
Căn bản là không cách nào tránh né, mỗi lần đều chuẩn xác đánh lên đầu Đại Ngưu.
Nhưng loại này Thiên Lôi cũng không phải chủng loại Thiên Lôi do bà mẹ thiên nhiên sinh ra.
Thương tổn gây ra cho Đại Ngưu không hề đáng kể.
Chỉ ghét mỗi cái hiệu ứng slow liên miên không dứt, làm cho Đại Ngưu hầu như lúc nào cũng di chuyển với tốc độ bằng có sáu thành lúc bình thường.
Bằng không thì Đại Ngưu cũng sẽ không đến nỗi đánh không khí từ đầu trận đến giờ.
Nửa giờ sau, Dương Thiên cũng đã sơ bộ nắm được thực lực tiểu bạch.
Vì vậy liền bảo cả hai dừng lại.
Đại Ngưu vừa bị Tiểu Bạch ngược đãi, tóc tai lông mày cháy xém, dựng lên như đuôi gà đang phi thường phiền muộn! Hình tượng anh tuấn uy vũ của mình xem như bị hủy trong chân một con ngựa rồi.
Trong khi đó, hai mắt Dương Thiên sáng ngời, cao hứng nói: “Đại Ngưu! Đi, chúng ta đi thử xem có thể đánh rớt Thủy Thần miếu hay không.”
Vừa trở lại Bạch Vân trấn, đang chuẩn bị xuất phát thì Vương lão từ đâu đến, vỗi vã gọi lại.
Vương lão nói: “Chúa công, Phi Liệng Soái Heo đã trở lại Thiên Hà trấn, không biết chúa công định lúc nào đi gặp hắn?”
Dương Thiên nghe xong, nghĩ nghĩ một chút.
Đây cũng là chuyện đại sự, chậm trễ không được.
Về phần Thủy Thần miếu, dù sao nó vẫn cứ nằm đấy, chả ai bê đi nổi.
Vậy đi gặp Phi Liệng Soái Heo trước đi a!
Nghĩ vậy hắn liền quay qua Vương lão nói: “Ta sẽ đi ngay bây giờ !......A, Đại Ngưu, cái chuyện Thủy thần miếu thôi để từ từ đã, hay là ngươi đi tìm mấy cái sơn trại dị tộc phiền toái còn sót lại đi! Tiện thể phân phó Tôn Miễu, bảo hắn quấy rối đám dị tộc mạnh lên.
Chúng ta cần nhanh chóng giải quyết hết đám ruồi muỗi này.
Đối nội tốt mới đối ngoại xong được chứ.”
Đại Ngưu lĩnh mệnh mà đi.
Dương Thiên và Vương lão cùng đi đến trung tâm hành chính của Thiên Hà trấn.
Một lần nữa gặp Phi Liệng Soái Heo.
Phi liệng soái heo thấy Vương lão trở về, bên cạnh còn một người tuổi còn rất trẻ, sửng sốt một chút, nói: “Lão bá, ngươi đã đến rồi! Vị này phải chăng là chúa công như lời người kể phải không?” Phi liệng soái heo nói như thế tự nhiên có đạo lý của hắn, bởi vì hắn tinh ý phát hiện ra lúc đi đường, Vương lão một mực rớt lại phía sau Dương Thiên một bước.
Chuyện này đặt vào các quy định thời Tam Quốc là có thể hiểu rõ rất nhiều điều.