Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Thành Ngọc tuy không có võ, nhưng nàng được bách hoa nuôi dưỡng, khí huyết là thứ đặc biệt hấp dẫn yêu vật, đủ để nàng sử dụng kế điệu hổ ly sơn. Trong nháy mắt lao về phía các mỹ nhân kia, nàng rút ngân trâm trên đầu, dứt khoát rạch một đường trên cổ tay, một dòng máu lập tức chảy ra. Máu tươi xuất hiện, đám mỹ nhân đồng loạt tập trung về phía cổ tay nàng, trong miệng chợt hóa răng sắc nhọn.

Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, những hàm răng sắc nhọn kia cũng không cắn xuống da thịt nàng. Giống như có một cơn gió lướt qua quét sạch hết trần ai, cơn gió mãnh liệt đem nàng cùng làn hương mị hoặc từ trong đám thải điệp đang bay ngập trời cướp ra ngoài, đang muốn mở mắt ra, đầu liền bị ấn nhẹ một cái, vùi trong lồng ngực kiên cố.

"Đừng nghe, đừng nhìn, đừng nói." Âm thanh hơi lạnh vang lên trên đỉnh đầu nàng, mang theo chút đùa bỡn. Đó là lời nàng từng nói qua.

Nàng ngẩn người, tựa vào ngực hắn, quanh quẩn nơi chóp mũi là làn hương như có như không. Làn hương kia cũng hơi lạnh, như nước cháy róc rách dưới chân núi. Nàng nhất thời không nhớ được đó là hương thơm gì, đột nhiên linh quang chợt lóe. Đó là trầm hương nhất đẳng, bạch kỳ nam hương. Chính là mùi hương tỏa ra từ tay áo Liên Tam.

Cổ họng Thành Ngọc căng lên, cố gắng ngẩng đầu nói: "Ngươi không có bị mê hoặc đúng không?"

Liên Tam không trả lời, chỉ vỗ nhẹ vào đỉnh đầu nàng: "Cũng đừng động."

Tảng đá lớn trong lòng nàng vơi đi một nửa, nhưng vẫn còn lo lắng: "Liên Tam ca ca, để cho ta nhìn một chút xem có đúng ngươi không phải mê hoặc hay không?"

Nàng cảm thấy bàn tay hắn nhẹ đỡ lấy gáy nàng, sau đó cả đầu nàng đều bị vùi trong ngực hắn, một mảnh mờ mịt, nàng nghe thấy hắn thấp giọng: "Không thể nhìn."

Nàng do dự: "Ngươi, ngươi có phải hay không vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh?"

Hắn nhẹ giọng cười: "Không phải, chẳng qua là, cảnh tượng lúc này...có chút đáng sợ. A Ngọc, ngươi hãy ngủ một chút đi."

Nàng ở trong ngực hắn gật đầu một cái, lại nghĩ hình như đây là lần đầu tiên Liên Tam gọi tên nàng, hai chữ A Ngọc nói ra từ miệng hắn, có chút kỳ diệu tựa như đúc từ trân bảo, phải là loại châu ngọc thượng hạng mới có độ mượt mà tự nhiên như vậy.

Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ hơn, cơn buồn ngủ liền ập tới, chỉ trong nháy mắt, nàng đã chìm vào trong giấc ngủ.

Liên Tam nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thành Ngọc, đem sợi tóc dính trên mặt vén ra sau tai, lúc này mới ngẩng đầu lên: "Ta vẫn cho rằng Ưu Vô Giải là trận pháp nhìn thấu lòng người, bất quá," hắn hướng về bầu trời phía đông: "Thứ ngươi thấy trong lòng bản quân, chính là những thứ không thú vị này sao?"

Hắn vừa dứt lời, cung điện lộng lẫy trước mắt bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn, hoa cỏ nháy mắt trở nên khô héo, thải điệp phút chốc hóa thành tro, đám mỹ nhân trang phục lộng lẫy trơ mắt nhìn thân thể mình dần dần mục nát khô quắt lại, khuôn mặt xinh đẹp hiếm thấy trở nên hoảng sợ vặn vẹo, các nàng đang gào thét chói tai nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào vang lên.

Bên ngoài sơn động đã vào giờ Tuất, vân phá nguyệt khai. Ngày đó Thiên quân cùng Liên Tam làm một ván cược để chấp nhận cho Liên Tam hạ giới, đã phong kín pháp lực toàn thân hắn. Nhưng Tam điện hạ là thủy thần, nắm trong tay nước khắp thiên hạ, nước là thuộc âm, nguyệt cũng thuộc âm. Thanh nguyệt tại nơi phàm giới này lại là chí âm chi nguyệt, tựa như thuốc dẫn có thể đem lại sức mạnh tự nhiên của chí âm chi thủy, cho nên phong ấn của Thiên quân, sẽ không có tác dụng trong đêm trăng sáng.

Mọi sự phá hủy đều không một tiếng động, khiến cho cảnh vật trong trận pháp hiện lên hết sức quỷ dị đáng sợ. Mà chỗ công tử bạch y lãnh đạm đang đứng chính là nơi duy nhất không bị phá hủy, khuỷu tay hắn ôm một tử y thiếu nữ đang ngủ say, trên mặt lại là một vẻ thờ ơ nhìn thiên địa sụp đổ.

Cung điện nguy nga cùng thiên thiên mỹ nhân tất cả đều hóa thành bột phấn, khoảnh khắc vạn vật trong thiên địa biến mất, trong bóng tối đột nhiên xuyên tới một đạo ánh sáng. Áng sáng tỏa ra, trận pháp lại thay đổi hình dáng, lúc này lại là một mảnh hoang mạc dài vô tận, giữa không trung là mặt trăng đang tỏa sáng, gió lạnh thổi qua, cuốn theo cát bụi bị ngăn bên ngoài cách Tam điện hạ hai bước chân.

Trận pháp mới tạo ra khung cảnh này, mỗi tấc không khí tựa hồ mang theo ưu tư, ẩn chứa một sự hờ hững, lại có chút vắng lặng. Tam điện hạ khẽ giương mắt nhìn khung cảnh xung quanh, lại rũ mắt cười một tiếng: "Hoang mạc?" nhàn nhạt nói: "Có chút thú vị."

Thành Ngọc trong ngực hắn đưa tay vuốt vuốt mặt, tựa hồ cát bụi xung quanh cũng quấy rầy giấc mộng của nàng, nàng mím môi gương mặt chôn sâu vào ngực hắn, nhưng vẫn chưa phải tư thế ngủ thoải mái, nàng liền đổi sang tư thế khác, lại đổi tư thế khác. Tam điện hạ cúi đầu nhìn nàng một cái, quạt xếp trong tay chợt hóa thành một đám mây lớn, nâng Thành Ngọc đang ngủ lơ lửng giữa không trung.

Trăng sáng, gió mát, hoang mạc, cát vàng tung bay tạo thành vòng xoáy, công tử bạch y, mỹ nhân trên quạt. Một vùng thiên địa không có bắt đầu cũng không có kết thúc, sự ưu tư phảng phất trong không gian tĩnh lặng tựa như những con tiểu trùng tử, xâm nhập vào cơ thể người, gặm nhấm nỗi ưu sầu, khiến người ta đại ưu đại bi, ngay cả Thành Ngọc trong mộng cũng thỉnh thoảng cau mày, trên mặt thoáng qua biểu tình thống khổ. Hàng vạn ưu tư tấn công như vậy, thần trí luôn luôn thanh tỉnh đáng ra phải càng cảm nhận được rõ ràng loại thống khổ này, nhưng Liên Tam lại như không hề bị nó ảnh hưởng.

Thành Ngọc nằm trên quạt xếp vẫn túm lấy ống tay áo Tam điện hạ. Tam điện hạ vừa đem tay áo đang bị nàng nắm chặt gỡ ra, vừa hướng hư không trước mắt nói: "Trận pháp nhìn rõ lòng người, ngươi cũng coi như là trận pháp bậc nhất bát hoang," hắn cười một tiếng: "Tuy dò ra được nội tâm ta là một mảnh hoang mạc, nhưng nỗi đau khổ thấu trời thấu đất của ngươi đây, có vẻ cũng không thể hành hạ một người trong lòng là một mảnh hoang mạc."

Lúc những lời tựa tiếu phi tiếu của Tam điện hạ vừa dứt, gió mát chợt hóa cuồng phong, khiến cho cát bụi bao phủ bầu trời, phía đông bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen, sau đám mây đen đang bay tới vang lên giọng nói mơ hồ của nữ nhân: "Ưu Vô Giải đã mấy chục ngàn năm không tiếp đón một vị thần tiên nào, tôn giá hiểu biết thật rộng, biết ta là trận pháp bậc nhất bát hoang, vậy có biết là ta cũng có khả năng quay ngược thời gian? Đáy lòng tôn giá tuy một mảnh hoang mạc, nhưng vẫn có sở nguyện, sở nguyện của tôn giá, không phải là..." Thiên địa lần nữa xoay chuyển, đột nhiên hóa thành hai mươi bảy ngày yêu khí tàn phá bừa bãi, huyết vũ như dải lụa tung bay trên bầu trời, đứng sừng sững trong đó tháp Khóa Yêu đang bắt đầu lay động, báo trước sự sụp đổ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Liên Tống khẽ híp mắt, giọng nữ nhân cười nói: "Ta đoán chính xác không?" Giọng nàng lướt nhẹ: "Tôn giá có muốn hay không đoán một chút, đây là ảo cảnh dẫn dụ tôn giá, hay là ta quay ngược thời gian, để tôn giá có cơ hội hoàn thành tâm nguyện?"

Bầu trời phía đông, yêu khí uốn lượn tựa như cự mãng, mà một đám mây đen cũng không che nổi, giọng nữ nhân phía sau đám mây đen mang theo nghiền ngẫm cùng quỷ dị, nhưng không thể nhìn ra được người nào ẩn úp phía sau nó, chỉ có thể cảm nhận được một tầm mắt nặng nề, cùng một đôi mắt rất to.

Tam điện hạ không có hoa tâm để đi đoán phía sau đám mây đen là ai. Mặc dù thời hồng hoang hắn chưa sinh ra, nhưng vì hàng năm vẫn lăn lội trong tàng thư các của Đông Hoa đế quân, cho nên đối với chuyện thời hồng hoang này cũng có hiểu biết sâu sắc, lúc giọng nữ nhân kia vang lên, hắn liền biết đó chính là linh hồn của trận.

Từ Bàn Cổ một cái búa lớn bổ ra thiên địa, thần ma lần lượt hình thành, thời kỳ bát hoang ngập trong chiến tranh, chuyện thiện ác đánh nhau không thể kể hết. Dùng trận pháp đấu với trận pháp, bởi vì thú vui phong nhã, vì chư thần yêu thích, cho nên thời hồng hoang, các vị thần pháp lực cao minh đã tạo ra được rất nhiều trận pháp cao minh để tỷ thí lẫn nhau. Cao minh đến mức, trận pháp hoạt động, liền tự sinh ra linh hồn bảo vệ trận pháp.

Tam điện hạ đứng giữa huyết vũ mờ mịt, mở quạt xếp đặt trước người, cán quạt rất ngắn, Thành Ngọc trên quạt không thấy tung tích.

Mà lúc này thời gian đảo lại chính vào cái ngày bốn mươi sáu năm trước. Chỉ bất đồng ở chỗ, bốn mươi sáu năm tước lúc hắn từ Nam hoang chạy về thì tháp Khóa Yêu đã sụp đổ, trong lồng Thiên Cương vạn yêu hỗn loạn, giữa huyết vũ bay tán loạn Trường Y bị ma thạch trấn áp đang thoi thóp, hồng liên nở rộ một đường kéo dài tới mịt mờ vô tận.

Hồng liên nở rộ chính là dự báo cái chết, lúc đó hắn có toàn năng như thế nào, cũng chỉ có thể đối mặt với sáu chữ, vô lực xoay chuyển trời đất.

Mà hiện tại hết thảy mọi chuyện đều có thể cứu hồi, tháp Khóa Yêu chưa sụp đổ, Trường Y cũng chưa bị ma thạch vây khốn, nếu lúc này hắn phi thân vào, rất có thể cứu được Trường Y khỏi tử trận. Nhưng hết thảy những thứ này, như linh trận đã nói, đúng là quay ngược thời gian đem hắn về bốn mươi sáu năm trước.

Trong khung cảnh huyết vũ mênh mông, Tam điện hạ đi về phía trước một bước.

Tháp Khóa Yêu không xa đang rung động càng thêm lợi hại, bức tường tháp chợt xuất hiện vết nứt, một thanh niên tuấn tú ôm trong ngực nữ tử bạch y đang bị thương chật vật tránh những mảnh đá vụ đang rơi xuống của tòa bảo tháp.

Tầm mắt giao nhau, trên mặt thanh niên tuấn tú hiện vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ: "Tam đệ, mau đi giúp Trường Y!" Chính vào lúc này, đỉnh tháp đột nhiên sụp đổ, trong tháp truyền tới tiếng thét của nữ nhân: "Đừng quay đầu lại!" Giọng nói mang theo đoạn tuyệt cùng thê lương, thanh niên tuấn tú ngẩn ra đột nhiên quay đầu lại, tiếng nữ nhân trong tháp vang lên một lần nữa: "Đừng quay đầu lại!" Thanh niên tuấn tú giãy giụa một hồi, vội vàng nói: "Trường Y giao cho ngươi." Cuối cùng vẫn lựa chọn chạy trước thoát thân.

Tuy nhiên, Tam điện hạ đứng bên ngoài mấy bước cũng không xông vào trong tháp cứu Trường Y.

Ma thạch buộc dưới bảo đỉnh đột nhiên rơi xuống, chỉ nghe thấy âm thanh nữ tử vang lên một cách thống khổ, sau đó liền không nghe thấy tiếng thở nữa, vạn yêu bị giam hãm trong tháp chớp nhoáng thoát ra ngoài, yêu phong nổi lên, tựa như chỉ chốc lát liền cuốn sạch toàn bộ cửu trọng thiên, tiếp đó lồng Thiên Cương từ trên trời giáng xuống vây khốn mọi thứ bên trong. Tất cả việc này, cùng bốn mươi năm trước không quá khác biệt. Cho đến khi yêu khí chợt ngưng tụ thành một hình người to lớn, bắt đầu hung hăng đập vào lồng Thiên Cương, trong phế tích bảo tháp bị yêu phong tàn phá, đột nhiên truyền tới tiếng rên rỉ đau đớn của nữ tử. Ẩn nhẫn không dứt, chính là tiếng rên rỉ của Trường Y.

Nhưng trên khuôn mặt Tam điện hạ không có bất kỳ biểu lộ gì.

Cho đến khi một biển hồng liên nở rộ, tiếng rên rỉ yếu ớt của Trường Y trở về hư vô, hồng vũ phất phơ mang theo mùi máu tanh gay mũi, Tam điện hạ vẫn không xê dịch chút nào. Thậm chí không giống như trước đây, bước vào tháp nhìn Trường Y lúc hấp hối. Chẳng qua là sau khi mọi thứ kết thúc, hắn hơi ngẩng đầu, tầm mắt lạnh lẽo như băng tuyết hướng đám mây đen trên đầu.

Linh trận sau mây đen đột nhiên cười nói: "Cũng không biết tôn giá từ đâu tới, định lực quả là hơn người. Cho dù có nhìn thấu không phải quay lại thời gian, mà chính là ảo cảnh, nhưng ngay cả chưởng nhạc tư chiến Mạc Uyên thượng thần, vị tiên giả định lực bậc nhất trong truyền thuyết, cũng từng bị ta quấy nhiễu thanh tu rối loạn tâm cảnh. Đúng là không nhìn ra, định lực của tôn giá có thể vượt qua thượng thần Mặc Uyên."

Tam điện hạ thu hồi thần sắc lãnh đạm, giống như cảm giác hết thảy mọi chuyện lúc này đều nhàm chán: "Bản quân không dám cùng thượng thần Mặc Uyên so sánh, chẳng qua là có thể trong lòng thượng thần có tình, còn bản quân..." Hắn cười một tiếng: "Cho nên vừa rồi ta mới hỏi ngươi, ngươi có thể hành hạ một người trong lòng là một mảnh hoang mạc sao?"

Có lẽ lời này đã chọc giận linh trận, hai mươi bảy ngày tinh phong huyết vũ chớp mắt biến mất, thay vào đó là một mảnh đồi núi hoang vu, một vách đá dựng đứng, trên vách đá mọc ra một cây vân tùng cổ thân nhoài ra ngoài vực thẳm, trên một cành vân tùng có treo một tiểu thiếu nữ đang ngủ mê man. Eo thon của thiếu nữ bị kẹt giữa cây tùng và vách đá, mà bên dưới đáy vực là một bầy lớn sói đói mãnh hổ đang chờ ăn.

Linh trận nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tuy không biết tôn giá mới vừa rồi làm thế nào mà nhìn ra hai mươi bảy ngày kia là một cái ảo cảnh, bất quá, tôn giá lúc này không ngại nhìn thêm một chút, hiện tại chỗ này là thật, hay vẫn là..."

Không đợi nàng nói xong, đáy vực đang bị chiếm cứ bởi đám hổ lang kia chợt xuất hiện dòng nước xoáy, tựa như có ai bắn ra một mũi tên dài, đem mãnh vật xâu thành một chuỗi, bị dòng nước mạnh mẽ cuốn trôi về phía phương xa không biết điểm cuối. Thiết phiến trước người Liên Tam mở ra giống như nhận chủ bay nhanh về phía Thành Ngọc đang treo lơ lửng trên cây tùng cổ, vững vàng nâng nàng khỏi cành cây.

Mắt thấy linh trận đang muốn biến hóa lần nữa, thiên địa bát phương chợt xuất hiện tám cột tường nước to lớn, linh trận giãy giụa, lúc thì biến ra cung khuyết lầu các, lúc thì hóa hoang mạc bão cát, lúc thì vách đá hoang sơn, nhưng vô luận là vách đá hoang sơn, cung khuyết lầu các hay là hoang mạc bão cát, tất cả đều bị tường nước đổ xuống bao trùm trấn áp, không thể thoát khỏi.

Nhất thời thiên địa trở thành một mảnh sóng lớn trắng xóa, Tam điện hạ đứng trên trụ nước cao nhất, thiết phiến đúng lúc đem Thành Ngọc tới bên cạnh hắn, hắn cúi đầu nhìn dung nhan ngủ say trên quạt, ống tay đẩy quạt ra sau lưng, mới ngẩng đầu nhìn linh trận đang bị cột nước trói không nhúc nhích được: "Còn có chiêu thuật gì khác không?"

Linh trận tức giận giãy giụa: "hoàng mao tiểu nhi, không khỏi khinh thường," có vẻ đã thực sự nổi giận. Trận này trong truyền thuyết chính xác là không có được cái tính khí tốt đẹp gì, lúc này bởi vì không nhúc nhích được mà trở nên hết sức cuồng bạo: "Thụ tử tuy có thể chế trụ ta, nhưng nếu không có Vô Thanh Địch, ngươi nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi Ưu Vô Giải của ta sao? Để xem Thụ tử có thể ngăn chân ta đến lúc nào!"

Tam điện hạ tu dưỡng tốt, đợi nàng mắng xong mới giương mắt: " Vô Thanh Địch của Thiếu Quán?" Bàn tay phải chợt biến ra một cây sáo bạch ngọc: "Ngươi nói, có phải cái này?"

Linh trận thất thanh: "Ngươi vì sao..."

Liên Tam khẽ mỉm cười: "Xem ra ngươi bị kẹt ở phàm giới này quá lâu, không biết rằng trước khi Thiếu Quán vũ hóa, đã đem cây sáo này để lại cho thủy thần kế nhiệm? Bản quân, chính là thủy thần kế nhiệm đó."

Lúc Thành Ngọc tỉnh dậy từ giấc ngủ say, đập vào mắt là chiếc cằm của Liên Tam. Lúc nàng ngủ có gối lên đùi Liên Tam, một cái tay hắn đỡ sau gáy nàng, vì thế khi nàng tỉnh dậy cũng không cảm thấy khó chịu.

Nàng nháy mắt nhìn Liên Tống, nghĩ lại sao mình lại lăn ra ngủ, nhưng trí nhớ có chút mơ hồ. Tựa hồ khi Liên Tam không chịu được lối đi bẩn như kia, liền ôm nàng dùng khinh công trong nháy mắt phi vào tận đáy động. Kết quả đáy động lại sinh ra sương mù giăng kín.

Bọn họ định đợi sương mù tan hết, nhìn cảnh đẹp trong sơn động có còn hay không, kết quả là có vẻ sương mù kia khiến người ta buồn ngủ, nàng không chống đỡ được liền dựa vào vách động ngủ.

Ừ, chắc chắn là chuyện như vậy, nàng nghĩ.

Nàng vô thức nằm trên đùi Liên Tam động đậy, liền thấy Liên Tam cúi đầu nhìn nàng: "Tỉnh?"

"Sương mù tan rồi?"

"Ừ."

Nàng nghiêng đầu một cái. Sương mù quả nhiên đã tan hết, đỉnh động khảm rất nhiều minh châu, khiến mọi thứ trong động trở nên rõ ràng. Nàng đối diện với hồ nước nhỏ cuối sơn động, hồ nước chỉ chiếm diện tích rất nhỏ trong động, nhưng hồ nước trong suốt, xanh biếc dễ thương. Khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là giữa lớp lớp lá sen lơ lửng chính là chín đóa hoa sen tỏa ánh sáng kỳ lạ, hoa to bằng cái chén ngọc, sung mãn tràn trề, mỗi đóa hoa lại mang một màu sắc khác nhau.

Thành Ngọc lập tức thanh tỉnh, cơ hồ là từ bên người Liên Tam nhảy cẫng lên, khó nén hưng phấn chạy đến cái hồ nước nhỏ kia, hai mắt sáng lên khoa chân múa tay: "Đây mới là địa phương mới lạ mà ta nói Liên Tam ca ca thấy được sẽ rất thích, những bông hoa sen trong hồ nước này, ngươi không thấy bọn chúng đẹp mắt sao?"

Hoa cỏ và cây cối trong thiên hạ, phàm là kỳ hoa, nàng nhìn đều là hình người, chỉ riêng hoa sen, nàng nhìn bọn chúng vẫn là hoa sen. Nàng biết điều này có chút dị thường, nhưng bởi vì chưa từng cảm thấy nguy hiểm, cho nên chưa bao giờ nói điều này với Chu Cẩn và Lê Hưởng.

Ánh mắt nàng đầy trìu mến dừng trên hồ sen: "Thế nhân nói hoa sen mọc lên từ bùn mà không nhơ, trơ trọi trên mặt nước lăn tăn mà không ẻo lả, vẻ đẹp của hoa sen là vẻ đẹp thanh nhã, nhưng ta lại thấy vẻ đẹp của hồ sen này, so với hoa lan còn tĩnh mịch hơn, so với mẫu đơn còn diễm lệ hơn, so với hoa mai càng thêm một phần thanh nhã!"

Thật ra thì nàng chưa thực sự nhìn thấy hoa lan, mẫu đơn cùng hoa mai khi nở sẽ có dạng gì, nàng chỉ nhìn qua sách vẽ, vì vậy đây hoàn toàn là khoa trương, nhưng dù là khoa trương nàng vẫn ca tụng đến say mê, nàng thành khẩn ước thệ: "Đây tuyệt đối là cảnh đẹp thế gian khó gặp, ta căn bản không nghĩ ra trên thế gian này sẽ có người không thích chúng, Liên Tam ca ca ngươi thấy sao?"

Tam điện hạ có chút qua loa lấy lệ: "Có thể."

Bất quá Thành Ngọc cũng không để ý, nàng say sưa vuốt ve từng bông hoa trong chín đóa hoa sen, còn nhích tới gần thì thầm cùng bọn chúng, bày tỏ nỗi tương tư của mình. Cái gì mà "trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực" (1), cái gì "y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tụy" (2), ngay cả "tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi"(3) nàng cũng lôi ra, suy nghĩ một chút, cảm thấy không thích hợp, liền vung tay nhỏ lên: "Nga, cái này không tính, ta nghĩ cái khác."

Tam điện hạ ở bên cạnh nghe, cảm thấy may mà hoa sen trong hồ đang ngủ, nếu không chưa biết chừng chúng sẽ bò dậy đánh cho nàng ngừng nói mới thôi."

Đúng rồi, một hồ sen này, mà lại có linh hoa.

Tương truyền thời hồng hoang, trên đỉnh núi Đại Ngôn trong Đại hoang bên ngoài Đông Hải, có một hồ sen cửu sắc, mọc ra từ một gốc cây, nhưng các màu lại khác nhau, công dụng cũng không giống nhau: Hồng liên có thể chưng cất rượu, tử liên có thể làm thuốc, bạch liên có thể chế độc, hoàng liên thì càng nhiều công dụng. Bởi vì núi Đại Ngôn là nơi nhật nguyệt xuất hiện, linh khí cực thịnh, gốc cửu sắc liên rất nhanh liền hóa thành hình người, rồi sau đó được Tổ thần núi Đại Ngôn đi ngang qua điểm hóa, ban cho cái tên Sương Hòa, trở thành thần sử của Tổ thần.

Nói một hồ cửu sắc liên này chính là Tổ thần thần sử Sương Hòa, thật ra cũng có căn cứ, bởi vì trận pháp Ưu Vô Giải này, ban đầu được Thiếu Quán tạo ra để bảo vệ Tổ thần bế quan.

Ưu Vô Giải cùng cửu sắc liên Sương Hòa cùng xuất hiện nơi phàm giới sau mấy trăm ngàn năm, tuy làm người ta khó hiểu, nhưng cũng không phải chuyện không thể, dẫu sao năm đó lúc Tổ thần vì bảo vệ Nhân tộc mà vũ hóa, nơi vũ hóa cũng không phải là tiên giới, mà chính là phàm giới ngoài tứ hải bát hoang.

Tổ thần, Thiếu Quán thần, một vị do ánh sáng đầu tiên trên thế gian thai nghén vạn năm mới hóa sinh thành thần, một vị lại là thủy tổ Ma tộc. Hai vị sinh ra là nữ thần duy nhất thuở hồng hoang, cùng với cựu thiên địa cộng chủ Đông Hoa, Côn Luân giả tôn thần Mặc Uyên, quốc chủ Thanh Khâu Hồ đế Bạch Chỉ và chủ nhân mười dặm vườn đào Chiết Nhan, coi như là cùng một thế hệ. Giống như Tam điện hạ ra đời thời đại thượng cổ sau khi chúng thần viễn cổ ứng kiếp, so bối phận thì kém bọn họ rất rất xa. Thiên địa sơ khai, chính là hồng hoang, sau hồng hoang, là viễn cổ, sau viễn cổ, là thượng cổ, sau thượng cổ, mới là thời đại hiện nay.

Quan hệ giữa hai vị nữ thần đại danh đỉnh đỉnh hồng hoang, sử sách ghi lại có lẽ không ít, nhưng đến nay còn tìm được không nhiều. Nghe nói những cuốn sách có ghi chép về vị nữ thần Thiếu Quán, phần lớn đều bị chiến thần Mặc Uyên cất giấu trong Côn Luân Hư, còn ghi chép về Tổ thủy, cuối cùng không biết đã đi đâu.

Người thế hệ sau đều biết, Tổ thần vì giúp Thiếu Quán đi phàm giới bảo vệ Nhân tộc mà vũ hóa.

Lúc đó Nhân tộc nhỏ yếu, lại sinh tồn trong bát hoang vô cùng khổ cực, Thiếu Quán thương hại Nhân tộc, mang hết thần lực tạo ra phàm giới, mang Nhân tộc vào phàm giới. Mà lúc đó khí hậu bốn mùa, sông núi tự nhiên trong một tỷ phàm thế cũng không thích hợp để Nhân tộc sinh tồn, vì vậy Thiếu Quán đành nhờ Tổ thần giúp đỡ, Tổ thần liền dùng vạn đóa hồng liên trải đường đem mình hiến tế, dưỡng dục ra vạn vật để cho Nhân tộc sinh sôi nảy nở.

Vị Tổ thần sinh ra từ ánh sáng cũng theo đó ở phàm thế vũ hóa, ngày vũ hóa đó hồng liên lục giới nở rộ, rồi sau đó ngàn vạn hồng liên cùng nhau hóa thành ánh sáng thời hồng hoang sơ khai, biến mất trong nam hoang.

Tam điện hạ ngưng mắt nhìn hồ cửu sắc liên phía xa kia, hồi lâu, bước lại gần, nếm thử một giọt sương đọng trên cánh hoa hồng liên. Thành Ngọc vẫn ở bên cạnh hồ nhìn thấy liền làm theo, cũng nếm thử mấy giọt, lập tức kinh ngạc: "Đây là hương vị rượu." Lại ngửa đầu nhìn Liên Tống: "Thật thần kỳ, đây là rượu sao? Đây hoàn toàn là mùi vị rượu thượng hạng."

Tam điện hạ rủ mắt: "Thiếu chút nữa đã quên, Tiểu Giang Đông lầu say gió mát một mình ngươi có thể uống ba vò."

Thành Ngọc cứng họng một chút, cúi thấp đầu bĩu môi: "Cũng không phải là chuyện gì tốt, Liên Tam ca ca ngươi nhớ những chuyện này làm gì."

Tam điện hạ nhìn nàng, có chút thất thần, mới vừa rồi thừa dịp nàng ngủ say hắn đã thăm dò hồn phách của nàng, hồn thể lộ ra, xác thực là hình dáng phàm nhân. Có thể thấy nàng chỉ là một phàm nhân bình thường. Nhưng vì sao Ưu Vô Giải lại đối với nàng vô tác dụng? Chẳng lẽ nó là một tiên trận hồng hoang, nên khinh thường việc đi mê hoặc một phàm nhân? Cái này cũng có khả năng đi.

Thành Ngọc không chú ý tới Liên Tam đang thất thần, nếm thử qua giọt sương trên cánh hồng liên, đang tò mò muốn thử trên những đóa hoa khác xem có mùi vị ra sao, liền bị Liên Tam vừa phục hồi tinh thần kéo lại. Chắc chắn mười phần đây chính là cửu sắc liên Sương Hòa, trên người Sương Hòa trừ hồng liên có thể cất rượu cùng tử liên có thể làm thuốc, những đóa hoa khác đóa nào cũng hưởng thụ không dễ, Thành Ngọc lại là phàm nhân, nào có thể chịu nổi.

Một hồ sen này, lá sen xanh biếc đáng yêu, hoa sen đầy đặn yêu kiều, hương vị rượu vừa mới nến qua cũng không tầm thường, có thể thấy Sương Hòa vẫn còn sống, chẳng qua là quá yếu ớt đang ngủ say, cho nên bản thể chỉ dám ẩn núp trong sơn động hẻo lánh này.

Tam điện hạ đáy lòng khẽ gợn sóng.

Sương Hòa là một thần sử. Sau khi chúng thần ứng khiếp đã qua mấy thời đại, cũng không còn cái chức thần sử này, bởi vì thần sử chính là một loại khế ước, cùng chủ đồng mệnh tương liên, đời thứ ba của Thiên quân cũng chính là lão cha của Tam điện hạ Từ Chính đế cho rằng phép thuật này không chính thống, vì vậy vừa lên kế vị đã đem chức vụ này phế bỏ. Thần sử cùng chủ đồng mệnh tương lân, nói một cách khác là thần chủ vừa chết thì thần sử cũng mất, ngược lại cũng vậy. Sương Hòa là thần sử của Tổ thần, Sương Hòa nếu xuất hiện tại nhân thế, như vậy có thể Tổ thần của nàng cũng không có thực sự vũ hóa.

Tổ thần sinh ra từ ánh sáng, có tin đồn nói nàng vì nuôi dưỡng Nhân tộc mà bộ bộ sinh liên hóa ánh sáng mà đi, nghe có vẻ là một minh chứng cho thấy nàng đã vũ hóa. Nhưng ánh sáng là thứ bất sinh bất diệt, sinh ra trong hư vô sẽ quay về với hư vô, cho dù ánh sáng có mất, vậy thì cũng chưa biết chừng ngày nào đó lại sống lại trong vô thức. Những vị thần thời hồng hoang thiên sinh thiên hóa, số mệnh của họ gắn liền với cơ duyên, luôn luôn không thể xác định một cách chính xác.

Tam điện hạ tra xét toàn bộ một vòng động phủ, nhưng cũng không thấy chỗ này có những thần tích khác còn sót lại. Xoay người liền nhìn thấy Thành Ngọc đã chơi mệt đang gật gù bên cạnh hồ ngủ gật, liền đi tới thuận tay ngắt một đóa hồng liên giữa hồ, lại ôm Thành Ngọc rời khỏi động.

Tổ thần rất có thể đã sống lại, nhưng Sương Hòa lại đang ngủ say, điều này cho thấy cho dù đã sống lại, thần tính của Tổ thần cũng chưa tỉnh lại. Nếu thần tính Tổ thần tỉnh lại, tự nhiên sẽ triệu Sương Hòa đi theo.

Một vị ngoài việc là mẫu thần của phàm nhân, có thể nuôi dưỡng vạn vật bên ngoài, nàng còn có thể quay ngược thời gian, đây chính là khả năng nghịch thiên bất kỳ ai cũng muốn có. Nếu một ngày Tổ thần trở về vị trí cũ, đến lúc đó tứ hải bát hoang, hẳn là khó có thể duy trì tình trạng hiện tại.

Gió đêm mát rượu, thành Bình An bốn bề yên tĩnh dưới chân núi cách đó không xa, có thể nhìn thấy trong thành vẫn còn ánh đèn lập lòe. Từ thuở hồng hoang sơ khai, trong bát hoang ban đầu cũng có phàm nhân, đến khi Thiếu Quán và Tổ thần hợp lực đưa bọn họ tới phàm giới, phàm nhân sinh sôi phát triển quả thực không dễ. Lúc đó phàm giới tự nhiên chưa có những thứ như cây cối cao lớn, đỉnh núi xanh mướt, phòng xá hoa lệ, hay là đèn đuốc ấm áp. Nhân tộc không hề giống như ngày nay an cư lạc nghiệp.

Không biết hai vị thần nữ mà nhìn thấy khung cảnh phàm giới ngày nay liệu có yên tâm sáng khoái.

Liên Tam mặt không đổi nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt.

Đây chính là phàm thế.

Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời, hắn đứng một hồi, liền mang theo Thành Ngọc xuống núi. Lúc nghiêng đầu nhìn thấy Thành Ngọc đang tựa vào vai mở nửa mắt. Hắn dừng bước, chỉ thấy nàng phản ứng trong chốc lát, cặp mắt đen nháy kia hoàn toàn mở to tựa như phát sáng, mà chân mày lúc này lại nhíu lại.

Nàng rời khỏi hắn, có chút tức giận đứng cách xa một khoảng: "Ta nhớ ra rồi!" Nàng vểnh môi.

Liên Tam tỉnh bơ nhìn nàng: "Nhớ ra cái gì?"

Gương mặt đầy tố cáo: "Liên Tam ca ca, sáng nay ngươi nói ngươi một mực đợi ta cùng đi dạo thanh lâu, đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy ta đến tìm, khiến ta rất áy náy, nhưng ta nhớ ra rồi, lần trước khi chúng ta chia tay ở tiệm thủ nghệ nhỏ kia, ngươi căn bản không có nói cho ta biết ngươi ở chỗ nào, vì vậy ngươi căn bản không có chờ ta hẹn ngươi, ngươi đây là đều lừa gạt ta, một mực xoay ta như chong chóng!"

Liên Tam sững sờ một hồi, hắn vừa rồi hoàn toàn chú tâm vào chuyện Tổ thần, đây là đại sự cỡ nào, lúc này nàng lại cùng hắn nói những cái này. Ngược lại điều này lại khiến hắn cảm thấy thích thú.

Hắn đến gần một bước: "Ta xác thực là một mực chờ ngươi," hắn dừng một lát: "Ở Lâm Lang Các chờ ngươi."

Thành Ngọc hoài nghi híp mắt: "Chẳng lẽ ngươi mỗi ngày đều ở Lâm Lang Các chờ ta sao," môi nàng khẽ vểnh lên, lại chắc chắn nói: "Lại gạt người, ta sẽ đi hỏi tiểu hoa!"

"Lúc đó ta nghĩ ngươi sẽ ở Lâm Lang Các, nên đã đi đến đó chờ. Ngươi có thể đi hỏi Hoa Phi Vụ, khi đó ta đã đi Lâm Lang Các bao nhiêu lần." Vừa nói vừa tiến lại gần một bước.

Thành Ngọc nhất thời không biết trả lời thế nào. Căn bản là không có biện pháp trả lời, bời vì chỉ có Liên Tam mới biết hắn đi Lâm Lang Các vì cái gì. Nàng thật sự phải khâm phục Liên Tam, ngày thường có vẻ ít nói, nhưng nói câu nào là khiến người khác không thể phản bác. Nàng đau đầu: "Kia, vậy..."

Liền thấy quạt xếp trong tay Liên Tam đột nhiên rơi xuống đầu vai nàng. Nàng chưa từng thấy hắn mở quạt ra, lúc này cây quạt khẽ mở một chút, đầu ngón tay hắn rơi vào giữa hai mảnh phiến cốt, ánh trăng chiếu xuống mặt quạt khẽ mở, mặt quạt kia tựa như binh khí sắc bén phát ra ngân quang lãnh đạm.

Nhưng động tác của hắn lại rất ôn hòa. Cây quạt kia nhẹ nhàng điểm ở đầu vai nàng, thân thể hắn theo lực chậm rãi đè mặt quạt xuống, rồi sau đó môi hắn gần sát tai nàng: "Không nên suy nghĩ bậy bạ, hiểu lầm người khác," nhất định là do khoảng cách quá gần, bởi vì âm thanh tựa như đang thủ thỉ kia, nàng nghe rất rõ ràng.

Nàng cảm thấy hắn khẽ cười một chút, "sẽ khiến người khác đau lòng." Hắn nói. Sáu chữ lại giống như lưỡi câu, dính vào màng nhĩ nàng. Nàng một bên cảm thấy âm thanh kia rất dễ nghe, một bên lại không biết nên làm cái gì mới tốt. Trong thoáng chốc cây quạt ở bên tai nàng phách một tiếng khép lại, chuôi quạt lướt qua đầu vai nàng, hắn lùi lại vị trí ban đầu, cứ nhàn nhạt nhìn nàng. Nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nụ cười.

Hắn rõ ràng đã lui về sau, nhưng sáu chữ "sẽ khiến người khác đau lòng" kia vẫn nóng ran bên tai, chậm rãi đốt cháy lỗ tai nàng. Thành Ngọc có chút mơ hồ, vừa không rõ đây là chuyện gì, cũng không biết ý Liên Tam là gì. Mơ hồ cảm thấy hẳn là than phiền nàng không tin tưởng khiến lòng hắn bị tổn thương, nhưng..., nàng vô thức vuốt cánh tai, hồi lâu, hàm hồ nói: "Liên Tam ca ca đang trêu ghẹo ta sao?"

"Ngươi nói xem?"

Nàng không hiểu "Ngươi nói xem" là có ý gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng chỉ thấy được bóng lưng hắn. Nàng không thể làm gì khác liền mềm mại oán trách: "Ngươi tại sao lại như vậy a!"

"Ta hẳn là như thế nào?" Hắn ở trước mặt nàng hỏi.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lại không có nghĩ ra được, nàng cũng không biết Liên Tam nên là Liên Tam như thế nào, hắn lãnh đạm, hắn ôn hòa, hắn bắt bẻ, hắn khó đoán, hùng hổ dọa người là hắn, khiến người tức giận cũng là hắn, đối tốt với nàng, vẫn là hắn.

Nàng liền thở dài thật sâu, hàm hồ nói: "Ta cũng không biết, Liên Tam ca ca là cái dạng gì, đều là Liên Tam ca ca đi." Vừa nói vừa đuổi theo sát.

Nàng không biết Liên Tam đối với đáp án này có hài lòng hay không, bởi vì hắn không có nói gì thêm. Mà lúc hắn kề sát bên cạnh, nàng đột nhiên nhìn thấy trong tay hắn đang cầm đóa hồng liên mới vừa rồi bị hắn ngắt xuống trong động, kỳ lạ là rõ ràng là bị tách rời gốc cây, trong nhụy hoa đột nhiên chảy ra một ít nước. Giống như trong bóng đêm sâu thẳm, một đóa hoa bi thương rơi lệ. Không rõ lý do, lại khiến nàng cũng cảm nhận được một chút đau thương.

(1): Nằm trong bài thơ Thu Phong Từ của Lý Bạch

Thu phong thanh, thu nguyệt minh.

Lạc diệp tụ hoàn tán, hàn nha thê phục kinh.

Tương thân tương kiến tri hà thời, thử thời thử dạ nan vi tình.

Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ.

Trường tương tư hề trường tương ức,đoản tương tư hề vô cùng cực.

Tảo tri như thử bán nhân tâm, hà như đương sơ mạc tương thức.

Dịch nghĩa:

Gió thu lạnh lẽo, trăng thu sáng tỏ.

Lá rụng tụ rồi lại tán, con quạ lạnh đậu nghỉ rồi lại kinh động.

Biết đến khi nào mới được gần nhau gặp nhau, lúc ấy tình thật khó nén.

Bước vào cửa tương tư của ta, biết ta nhớ nhung khổ sở.

Nhớ nhung dằng dặc, hồi ức dằng dặc, tương tư dầu ngắn ngủi cũng là vô biên.

Sớm biết ( tương tư) vướng bận lòng người đến như vậy,thà rằng thuở ban đầu chẳng quen nhau.

(2): Nằm trong bài thơ Điệp Luyến Hoa của Liễu Vĩnh

Độc ỷ nguy lâu phong tế tế.

Vọng cực ly sầu,

Ảm ảm sinh thiên tế.

Thảo sắc sơn quang tàn chiếu lý.

Vô nhân hội đắc bằng lan ý.

Dã nghĩ sơ cuồng đồ nhất tuý.

Đối tửu đương ca,

Cưỡng lạc hoàn vô vị.

Y đới tiệm khoan chung bất hối.

Vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ.

Dịch:

Đứng tựa lầu cao làn gió nhẹ,

Trông xa viễn cực,

mối ly sầu.

Buồn dâng tình tự chân trời thẳm,

Trong nắng tàn, sơn thảo sắc mầu.

Tấc dạ lan can ai hiểu thấu?

Say sưa tuý luý,

muốn cuồng ngông.

Rượu đầy ca hát đều vui gượng,

Tiều tuỵ vui chăng, một bóng hồng.

(3): Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui