Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Ngày hôm sau tất nhiên vẫn là ở nam thư phòng cặm cụi.

Đêm qua Thanh Linh đã điểm hóa cho Thành Ngọc rất nhiều. Vì những điểm hóa của Thanh Linh, hôm nay Thành Ngọc nhìn thấy Quý Minh Phong, liền có chút cao hứng, lại có chút khẩn trương, phá lệ không ngủ gà ngủ gật, không tập trung nắm chặt cuốn sách, lén lén lút lút ở phía sau quyển sách liếc trộm Quý Minh Phong.

Nàng bản lĩnh không cao, liếc trộm mấy lần liền bị Quý thế tử phát hiện, nàng có chút ngượng ngùng, nhưng lại không lúng túng, rất hào phóng hướng Quý Minh Phong cười một cái. Quý Minh Phong không để ý tới nàng. Kết quả không bao lâu lại phát giác nàng đang liếc trộm mình, sau khi bị phát hiện thì gãi đầu gãi tai, lại hướng mình cười thật tươi.

Quý Minh Phong không hiểu nổi: "Hôm nay ngươi ngủ đến phát ngốc rồi à? Cười như vậy, là có ý gì?"

Thành Ngọc cũng không giải thích được: "Không có gì a," nàng chậm rãi nói, "Ta chính là cảm thấy hôm nay nhìn thấy Thế tử ca ca, liền cảm thấy đặc biệt gần gũi, ta ngồi ở chỗ này, nhìn ngươi đọc sách dưới ánh đèn, cảm thấy phi thường đẹp mắt, liền muốn nhìn lâu một chút, nhưng lại bị ngươi phát hiện, cho nên mới hướng ngươi cười một cái a."

Nàng ngây thơ bày tỏ lòng mình: "Bởi vì gần đây Thế tử ca ca đối với ta rất tốt, ta rất cao hứng, đặc biệt là hôm nay, ta nhìn Thế tử ca ca liền cảm thấy rất vui vẻ, ta nghĩ ngươi nhìn ta cũng..." Nàng không nói hết câu, bởi vì nàng nhìn thấy nét mặt Quý Minh Phong có chút kỳ quái.

Hắn nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại không đặt trên người nàng, tựa hồ xuyên qua nàng. Hắn giống như đang sửng sốt.

Thành Ngọc thăm dò một tiếng: "Thế tử...ca ca?"

Hắn không có trả lời nàng.

Thành Ngọc do dự đứng lên, muốn đi qua nhìn xem hắn có chuyện gì, kết quả không cẩn thận đạp trúng một vật tròn tròn trên mặt đất, trượt một cái, nàng kinh hoảng muốn bám lấy cánh tay Quý Minh Phong đang đặt trên bàn sách, nhưng đưa tay ra lại túm phải nghiên mực. Ba, nghiên mực rơi, ba, nàng cũng ngã.

Quý thế tử lúc này mới hồi hồn, hắn rũ mắt nhìn Thành Ngọc, thần sắc phức tạp. Hồi lâu, hắn mới vòng qua bàn sách đi tới trước mặt nàng. Thành Ngọc đang cau mày nhìn vết mực trên ống tay áo, lúc Quý thế tử đi tới nàng thấy trước tiên chính là đôi giày đen trên chân Quý thế tử. Sau đó, nàng nhìn thấy hai nửa nghiên mực rơi bên cạnh đôi giày tinh xảo kia.

Hay rồi, cái nghiên mực phật nằm trên bàn sách Quý thế tử là món đồ vô cùng quý giá, nàng tóm cái gì không tóm, lại trúng cái nghiên mực này. Nàng cúi đầu ngồi trên đất chờ Quý thế tử dạy dỗ.

Hồi lâu, cũng không thấy Quý thế tử lên tiếng.

Nàng không nhịn được ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Quý thế tử.

Quý thế tử nhìn nàng, giống như đang trầm tư, mặc dù không nói chuyện, nhưng giống như cũng không có tức giận, nàng có chút to gan, chủ động mở miệng nhận tội: "Làm vỡ nghiên mực của Thế tử ca ca, ta rất xin lỗi, nhưng mà cái nghiên mực này ở nhà ta cũng có, sau này ta sẽ bồi thường cho ngươi."

Nàng vặn ngón tay trong ống tay áo: "Bất quá mới vừa rồi nếu ngươi chịu giúp một tay, ta cũng không làm rơi vỡ nghiên mực của ngươi, mà bản thân ta cũng không ngã rất đau như vậy." Nàng gian trá cãi lý, rõ ràng là lỗi của một mình nàng, nhưng lại muốn đẩy lên đầu hai người, nàng còn tỏ ra đáng thương, khiến Quý thế tử có muốn mở miệng giáo huấn nàng cũng không thể được.

Đây chính là bản lĩnh mà nàng tự học được trong nhiều năm theo đuôi làm thuộc hạ Chu Cẩn, nhưng nàng cũng biết mình không nói lý lẽ, cho nên vẫn có chút chột dạ, thấy Quý thế tử vẫn không nói chuyện, nàng bắt đầu thấp thỏm.

Nàng lo lắng Quý thế tử có phải đã nhận ra trò lừa bịp của nàng, cho nên mới không để ý tới nàng, càng nghĩ lại càng không yên, vì vậy, mới vừa than vãn bị ngã đau, nàng lại vội vàng bổ sung thêm một câu để vãn hồi: "Nhưng, nhưng thực ra cũng không có đau như vậy, lúc vừa ngã xuống có đau một chút, nhưng giờ thì không sao rồi." Nói xong còn tự mình ngoan ngoãn đứng dậy, giống như nàng từ đầu đến cuối đều rất hiểu chuyện nghe lời vậy, căn bản không có sử dụng tới lý lẽ vô lý kia.

Quý thế tử vẫn không lên tiếng. Nàng ở dưới sự trấn áp của Chu Cẩn đã học được chút thủ đoạn nhưng chung quy chỉ là mấy cái đao to búa lớn, thi triển xong cũng không biết làm gì nữa. Nàng lúng túng đứng đó một lúc lâu.

Hồi lâu vẫn không chờ được phản hồi dù chỉ đôi câu của Quý Minh Phong, nàng nhỏ giọng ho khan một cái: "Vậy, vậy ta trở lại xem sách."

Đến lúc này, Quý thế tử rốt cuộc mở miệng, nhưng câu hỏi lại không chút liên quan: "Vừa rồi ta hỏi ngươi tại sao lại cười như vậy, ngươi trả lời như nào?"


Thành Ngọc không hiểu. Nàng suy nghĩ một chút. Mới vừa rồi nàng nói cũng khá lớn, không đến nỗi hắn không nghe thấy chứ, nhưng lúc này gương mặt lạnh lùng hỏi nàng, có phải hay không, có phải hay không dùng câu hỏi nhắc nhở nàng, những lời nàng nói vừa rồi rất không phép tắc, rất không quy củ?

Nghĩ tới đây, lòng nàng trầm xuống, lập tức có chút hoảng.

Sở dĩ hôm nay nàng không giữ lễ nghi, là bởi vì nàng rất tin tưởng lời Thanh Linh nói, cho là nàng cùng Quý Minh Phong đã rất thân thiết. Nhưng hóa ra những lời Thanh Linh nói tối qua, đều không đúng. Thanh Linh lầm rồi. Thế tử không có thích nàng, cũng không muốn làm bằng hữu của nàng, Thế tử không phải là người nàng có thể thoải mái cười đùa.

Gió sớm thổi qua, ánh nến lay động. Nàng nhất thời hối hận lại ủy khuất, lắp bắp mở miệng nói: "Ta, ta quên ta nói cái gì rồi, có thể những lời ta nói hôm nay Thế tử không thích nghe, nhưng ta, ta vẫn thường nói nhảm như vậy, Thế tử ca ca có thể đừng coi là thật được không?"

Ánh nến dao động mấy cái, may mắn chân trời đã có chút ánh sáng bình minh, trong phòng không cần đèn đuốc vẫn mơ hồ nhìn rõ. Chẳng qua là thời tiết cuối xuân, sáng sớm vẫn có sương mù, sương mù mùa xuân tràn vào cửa sổ, khiến ánh sáng bình mình trở nên mờ ảo, cảnh tượng trong phòng như phủ lên một màu mờ nhạt.

Bình minh mờ ảo, khung cảnh mờ ảo.

Một mảnh mông lung, khiến Thành Ngọc cảm thấy rõ ràng, chỉ có Quý Minh Phong thân hình như ngọc thụ. Lúc nàng nói câu kia thân hình ngọc thụ đó nháy mắt trở nên cứng ngắc, nàng không chắc chắn lắm, bởi vì khi nàng một lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn thì hắn hoàn toàn bình thường, câu hỏi cũng rất bình thường, là lời hắn hỏi nàng.

Hắn hỏi nàng: "Ngươi không muốn ta coi là thật sao?"

Cái cách hỏi này của Quý Minh Phong, có phần quen thuộc. Đây là một loại ứng đối mà nàng thường xuyên sử dụng khi cùng Chu Cẩn đấu trí so dũng khí. Những lúc đó nàng nhất định phải nói không do dự, sau đó Chu Cẩn sẽ mắng nàng một câu: "Không muốn ta coi là thật, không muốn chọc giận ta, thì phải tự mình sửa đổi, lần sau không được phá lệ, đi đến phòng cấm túc nhận phạt ngay." Sự việc sẽ là như vậy đi.

Quý Minh Phong trong lúc nàng cúi đầu suy nghĩ lại lặp lại câu hỏi: "Ngươi không muốn ta coi là thật sao?"

"Không muốn không muốn," nàng vội vàng nói, "Vốn là lời nói nhảm không có quy củ, ngàn lần vạn lần không muốn Thế tử ca ca coi là thật."

Nàng nói xong ngoan ngoãn cúi thấp đầu chờ đợi Quý Minh Phong mắng, cứ chờ như vậy. Nhưng Quý Minh Phong cũng không có mắng nàng, sự việc không diễn ra như nàng nghĩ. Quý Minh Phong nhìn nàng một lúc lâu, âm thanh có chút khàn: "Lời nói nhảm?"

Quý Minh Phong không có lặp lại hành vi như Chu Cẩn.

Thành Ngọc mê man nhìn hắn.

Quý Minh Phong đến gần một bước: "Thấy ta đẹp mắt, thích nhìn ta, nhìn thấy ta liền cảm thấy vui vẻ, những lời này là nói nhảm sao?" Thanh âm của hắn không có đề cao hay đè thấp, vẫn đều đều như vậy, ngay cả tốc độ cũng như cũ, nhưng không biết tại sao, Thành Ngọc lại cảm giác trong đó chứa đựng sự tức giận.

Nàng vừa rồi đúng là có nói như vậy, lúc đó nàng còn nói hết sức đáng yêu: "Hôm nay ta nhìn thấy Thế tử ca ca liền cảm thấy đặc biệt gần gũi, ta ngồi chỗ này, nhìn Thế tử ca ca đọc sách dưới đèn, cảm thấy thật là đẹp mắt..." Lúc này suy nghĩ lại một chút, thật ra thì những lời này có chút tùy tiện.

Nàng từ nhỏ đã cùng đám hoa yêu lớn lên, cùng bọn họ nói chuyện thân thiết, luôn luôn không có chừng mực đã thành thói quen, nhưng Quý Minh Phong là một quân tử tu thân trọng lễ nghĩa, quân tử tu thân bọn họ, có thể sẽ cảm thấy loại ngôn ngữ này chính là sự xúc phạm cùng mạo phạm cực lớn.

Nàng rất hoảng sợ: "Ta không biết những lời đó lại khiến cho Thế tử ca ca..."

Quý thế tử ngày thường nhẫn nại mười phần thì lúc này giống như không còn chút nhẫn nại, trầm giọng cắt đứt lời nàng: "Vấn đề của ta không khó trả lời, cũng không cần dài dòng, ngươi chỉ cần nói là phải hay không."

Nàng khẽ run một cái: "Ta sai rồi. Những thứ kia đều là nói nhảm thôi."


Quý Minh Phong nhất thời không có trả lời.

Nàng hết sức mềm mỏng: "Thế tử ca ca, ngươi đừng để ý, ta chỉ nói bậy thôi." Nàng cắn môi một cái, "Thật xin lỗi, sau này ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung nữa, ngươi đừng giận."

Nàng không biết nói xin lỗi có thể vãn hồi hay không, có thể làm Quý Minh Phong hài lòng hay không. Nàng cảm thấy hắn có vẻ không hài lòng, bởi vì ánh mắt hắn nhìn nàng lạnh như băng. Nhưng nàng đã cố gắng hết sức rồi, nàng không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Nàng cúi đầu đứng bên cạnh Quý Minh Phong chờ hắn xử lý, hồi lâu, lại nghe được mấy chữ không đầu không đuôi vang lên từ trên đỉnh đầu: "Ta vốn cho là..." Nhưng Quý Minh Phong cũng không đem những lời này nói hết, qua một lúc lâu, nàng lại nghe thấy nửa câu khác đầy sự tức giận, "Ngay cả ngươi tại sao..." Hắn lại không nói tiếp. Những lời muốn nói lại thôi này, giống như đối với nàng hết sức thất vọng. Nhưng nàng lại hoàn toàn mờ mịt không biết hắn thất vọng cái gì.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, một lúc lâu sau, Quý Minh Phong gọi tôn hào của nàng.

"Hồng Ngọc quận chúa," hắn nói, âm thanh đã khôi phục sự bình thản, trong bình thản ẩn chứa nghi hoặc, "Ngươi trăm phương ngàn kế tìm cách đến bên cạnh ta, điểm này không phải ta không biết, ngươi hao tâm tổn trí như vậy ngày nào cũng tới gặp ta, ở bên cạnh ta, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Ta..." Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn Quý Minh Phong, liền đối diện ánh mắt lạnh như băng của hắn, khẽ run sợ, "Ta không có muốn làm gì, ta chỉ là..."

Quý Minh Phong cắt đứt lời nàng, hắn không kiên nhẫn giơ tay lên xoa mi tâm: "Nói thật."

"Muốn trở thành bằng hữu của ngươi." Nàng nhỏ giọng nói.

"Bằng hữu." Quý Minh phong lặp lại. Hắn giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhất thời không mở miệng. Giờ Thìn đã tới, bên ngoài cửa sổ, hàng liễu đã có thể nhìn thấy rõ, sương mù giăng đầy mặt đất, nhưng chỉ có thể che giấu hai ba phần thúy sắc ven hồ Bích Ngọc, ngược lại là một khung cảnh phong lưu.

Một lúc lâu, Quý Minh Phong hỏi nàng: "Làm bằng hữu như thế nào?" Sáu chữ không nghe ra vui giận.

Nàng cúi thấp đầu: "Chính là bằng hữu chơi cùng nhau."

Quý Minh Phong vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi có bao nhiêu bằng hữu như vậy?"

Nàng vẫn thấp đầu như cũ: "Không nhiều lắm, có mấy người thôi."

"Tức là thêm ta cũng không nhiều mà thiếu ta cũng không ít."

Nàng lập tức ngẩng đầu thanh minh: "Không phải, không có, Thế tử ca ca..."

Hắn lại cắt đứt lời nàng, thu hồi ánh mắt trên hồ Yên Vũ quay trở lại, nhàn nhạt nói: "Quận chúa, ngươi muốn làm bằng hữu với ta nhưng ta lại không muốn làm bằng hữu với ngươi."

Nàng ngẩn người: "Nhưng mấy ngày trước Thế tử ca ca không thấy ta phiền, Thanh Linh còn nói ngươi thật ra cũng rất nguyện ý đến gặp ta, hôm nay ngươi chỉ là, chỉ là..." Nàng nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Quý Minh Phong nối tiếp lời nàng một cách bình tĩnh: "Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, ta cảm thấy ngươi rất phiền toái."


Quý Minh Phong rời khỏi thư phòng đã lâu, Thành Ngọc vẫn còn đứng tại chỗ. Nàng thật sự bị hù dọa một chút.

Ngọc tiểu công tử can đảm hơn người, ngự liệt mã như huấn kê khuyển (1), xông ổ rắn như đi dạo quán trà, yêu vật gì cũng không hề sợ hãi, ngay cả Chu Cẩn được coi là khắc tinh của nàng, nhưng nàng thật ra cũng chưa từng sợ hắn. Nhưng hôm nay Quý Minh Phong lại khiến nàng có cảm giác hơi run sợ.

(1): Chế ngự, điều khiển con ngựa mạnh mẽ hung hăng cũng giống như huấn luyện chó gà.

Nàng sợ Quý Minh Phong tức giận, Quý Minh Phong thật sự nổi giận, nàng lại càng thêm sợ. Thật ra nàng không hiểu tại sao Quý Minh Phong lại tức giận đến vậy, tuy nàng có phạm sai lầm, nhưng nàng cảm thấy sai lầm đó cũng không quá lớn.

Nàng không muốn Quý Minh Phong tức giận, vì vậy khi hắn hỏi nàng vấn đề kia, nàng đều trả lời rất thật lòng, nhưng khiến nàng khó hiểu là, những lời thật lòng này lại khiến Quý Minh Phong không hài lòng.

Nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, cẩn thận suy đoán tâm tư người khác, cẩn thận lấy lòng cùng hùa theo nghênh đón; nàng chưa từng qua lại với một bằng hữu khó đoán như vậy, chưa từng có bằng hữu nào khiến lòng nàng run sợ.

Nàng sớm biết Quý Minh Phong khó gần, vì vậy đã hết sức cố gắng, nhưng hôm nay chỉ đi sai một bước, quan hệ giữa nàng cùng Quý Minh Phong tựa hồ lại quay trở về điểm xuất phát.

Nàng cảm thấy hết sức thương tâm, cũng thấy nản chí.

Nàng ngẩn người trong nam thư phòng suốt một ngày, lúc thì nghĩ, Quý Minh Phong không muốn làm bằng hữu với nàng, vậy thì không làm, tuy đáy lòng tiếc nuối, nhưng cũng không sao cả, cả đời này của nàng dù sao cũng sẽ gặp một hai bằng hữu tuy rất yêu thích nhưng không thể kết giao. Nàng tự an ủi mình, nhân sinh sao, chính là tràn ngập tiếc nuối như vậy.

Nhưng không được bao lâu, nàng lại không nhịn được mà nghĩ, không có đạo lý nào nhanh như vậy liền nản chí, làm sao biết được Quý Minh Phong hắn không phải đang giận dỗi chứ? Mặc dù lúc mới quen Quý thế tử đúng là có cảm thấy nàng rất phiền phức, nhưng từ khi nàng tới nam thư phòng, cũng nửa tháng rồi hắn không có biểu hiện cảm thấy nàng phiền phức, hắn còn giúp nàng ghi chú trên sách, đây chính là minh chứng. Mặc dù hôm nay nàng nói sai, khiến hắn lại bắt đầu cảm thấy nàng quá phiền, nhưng nói không chừng, ngày mai hắn bớt giận hắn lại thay đổi cái nhìn.

Nàng cứ lạc quan một lúc, rồi lại bi quan một lúc, một mình vật lộn một ngày, cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn suy nghĩ lạc quan. Bởi vì ở trong thư phòng suy nghĩ đến cuối ngày, nàng không khỏi phải hỏi lại bản thân một vấn đề: Nếu đúng là nàng khiến người khác cảm thấy phiền phức, thì cái người bị nàng làm phiền nhất không tới lượt Quý Minh Phong, mà chính là Chu Cẩn; nhưng cái tên Chu Cẩn hận không thể một ngày đánh nàng ba trận cũng không nguyện ý vứt bỏ nàng; không phải bởi vì nàng rất đáng yêu sao.

Nàng tự thuyết phục mình, cho là Quý Minh Phong nhất định đang tức giận quá mới thế.

Lúc nàng rời thư phòng đã là giờ Dậu mạt khắc, nàng quyết định dần dần dỗ dành Quý thế tử. Nhưng không ngờ nàng vừa trở về Xuân Hồi viện, lão quản sự của Quý Minh Phong đã chờ sẵn ở đó.

Người hầu bên cạnh mang một chồng sách lớn đến trước mặt nàng, trên cùng chính là cuốn《 Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa 》mà nàng để lại trong thư phòng không lấy đi. Lão quản sự đè xuống giọng nói khàn khàn như tẩu thuốc sặc nước, không nhanh không chậm cùng nàng giải thích: "Thế tử phân phó lão nô đem toàn bộ sách gần đây Quận chúa hay xem mang tới, Thế tử còn nói Quận chúa ngày mai không cần đi tới nam thư phòng đọc sách nữa, nếu muốn coi sách gì, cứ để Thanh Linh tới lấy là được."

Nàng sửng sốt một lúc, dò hỏi lão quản sự: "Vậy...ý của Thế tử ca ca là, khi nào hắn bớt giận thì ta lại có thể tới nam thư phòng phải không?"

Lão quản sự trầm mặc chốc lát, đắn đo nói: "Lão nô cho là, ý Thế tử có thể là, sau này Quận chúa cũng không cần bước chân vào nam thư phòng nữa."

Chuyện này không gạt được Thanh Linh, tất nhiên, kể cả một trận sóng gió ở nam thư phòng sáng nay, cũng không gạt được nàng.

Thành Ngọc cũng chưa từng nghĩ sẽ gạt Thanh Linh. Nàng một thân một mình tới Lệ Xuyên vương phủ, bên cạnh không có người quen, hơn nửa tháng qua đều cùng Thanh Linh bầu bạn, từ lâu đã vô cùng thân cận, trong lòng luôn coi nàng là tỷ tỷ. Nàng có tâm sự gì cũng đều giãi bày cho tỷ tỷ này nghe, bởi vì nàng rất giỏi phỏng đoán ý người khác, trong Lệ Xuyên vương phủ này không có chuyện gì nàng không thể nhìn thấu, cũng không có vấn đề khó khăn gì mà nàng không thể giải đáp.

Quả thật Thanh Linh không quá coi trọng chuyện Quý thế tử hôm nay tức giận, dưới ánh đèn nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Thế tử tức giận với Quận chúa, không ngoài..." Nhưng lại ngừng nói, ngón tay tựa như có màu xanh nhạt hết sức nhàn nhã chống lấy quai hàm, "Thế tử không cho Quận chúa đi tới nam thư phòng, Quận chúa trước tiên cứ thuận theo Thế tử hai ngày, cái này cũng không tính là chuyện gì lớn. Cho Thế tử hai ngày nguôi giận, qua được sóng gió này, ta sẽ đi dò la ý tứ Thế tử một chút, xem Thế tử muốn Quận chúa nhận lỗi như thế nào, cũng đỡ cho Quận chúa phải đi đường vòng, như vậy chẳng phải rất tốt sao?" Nói xong không biết nghĩ tới điều gì, liền tức cười nói, "Thế tử làm náo đến mức này, thật ra thì có chút buồn cười."

Thành Ngọc trong chuyện này cũng không có được cái thấu hiểu cùng can đảm của Thanh Linh, vì vậy cũng không dám cảm thấy chuyện Thế tử nổi cáu lần này rất buồn cười, nàng chỉ thấy sợ. Bất quá Thanh Linh chắc chắn như vậy, cũng khiến nàng yên tâm hơn, cho là Quý thế tử có thể dỗ được về.

Nhưng cũng không phải là không có chút thấp thỏm nào.

Bởi vì chút thấp thỏm này, sáng sớm ngày thứ ba, Thành Ngọc liền thúc giục Thanh Linh đi Cự Sương viện tìm Quý thế tử. Thanh Linh vừa ra khỏi cửa, nàng lập tức rơi vào tình trạng khẩn trương, không kịp suy nghĩ nhiều, liền đuổi theo bước chân Thanh Linh.

Lúc trở thành cái đuôi nhỏ xa xa sau lưng Thanh Linh, trong lòng nàng âm thầm suy tính, nàng lén lút từ xa liếc nhìn Thế tử, xem sắc mặt hắn hôm nay có khá hơn ngày trước không, xem hắn có còn tức giận nữa không.


Thanh Linh ở ngay cửa Cự Sương viện chạm mặt Quý thế tử.

Thanh Linh đang nói gì đó với Quý thế tử, Thành Ngọc nhìn thấy Thế tử ngẩng đầu nhìn về phía nàng, cái nhìn kia chỉ trong nháy mắt, nàng còn chưa kịp phản ứng, Thế tử đã xoay người đi về phía đình lục giác, Thanh Linh cũng đi theo.

Thành Ngọc lén lút đi theo nhưng cũng không dám đứng quá gần, vì vậy đi đến cuối đoạn đường cỏ trước đình liền dừng lại. Khoảng cách như vậy, nàng không nghe rõ tiếng hai người nói chuyện cũng không thấy rõ mặt mũi hai người, nhưng nếu lại gần hơn nữa nàng nghĩ Quý thế tử sẽ không nhẫn nại thêm với nàng, vì vậy thở dài, ngồi xổm tại chỗ bứt cỏ chờ bọn họ.

Hai người họ không có trò chuyện lâu, chỉ khoảng thời gian một chung trà, Quý Minh Phong đã bước ra khỏi mộc đình, Thành Ngọc vội vàng dừng bứt cỏ đứng lên, quy củ đứng bên cạnh. Lúc Quý thế tử đến gần, nàng khẽ nuốt nước bọt một cái, nhỏ giọng nói: "Thế tử ca ca, ta..." Quý thế tử mặt không đổi sắc lướt qua vai nàng, tầm mắt còn không dừng lại trên người nàng một tích tắc.

Nàng ngẩn người, lập tức xoay người hướng bóng lưng Quý Minh Phong kêu một tiếng: "Thế tử ca ca". Thế tử nửa bước cũng không dừng lại, giống như vừa rồi không nghe thấy gì, hoặc là lúc này hắn cái gì cũng không muốn nghe.

Cho đến khi Quý thế tử đã bước vào Cự Sương viện, Thanh Linh mới đi tới bên người nàng. Xưa nay nụ cười vẫn không rời môi, nhưng Thanh Linh lúc này hoàn toàn không có cười, hàng chân mày nhăn thành chữ xuyên. Nàng chưa từng thấy Thanh Linh phiền não như vậy, trong lòng trầm xuống, hồi lâu mới mở miệng: "Thế tử ca ca thật sự chán ghét ta, một khắc cũng không muốn gặp lại ta, cho nên không còn đường nhận lỗi nữa, phải không?"

Nàng thật sự hy vọng Thanh Linh lập tức phủ nhận.

Nhưng Thanh Linh không có lập tức phủ nhận.

Trong lòng nàng càng trầm hơn, có chút không thở nổi.

Thanh Linh thấy sắc mặt nàng thương tâm, không đành lòng đành ôn nhu trấn áp nàng: "Quận chúa thông minh khả ái như vậy, thế gian này làm gì có người đối với Quận chúa sinh lòng chán ghét chứ?"

Nhưng Thanh Linh cũng biết nàng không phải hài tử ba tuổi, đâu thể chỉ vì hai ba câu tán dương mà lập tức hết buồn, Thanh Linh từ tốn giải thích cho nàng: "Ngày xưa ta đồng ý giúp Quận chúa kết giao cùng Thế tử, là bởi vì Thế tử đối với Quận chúa thực sự có chút bất đồng, Thế tử thích...Không ghét Quận chúa. Thế tử ít bạn, tính tình lại lãnh đạm lạnh lùng, Quận chúa thì hoạt bát, có thể khiến tính tình Thế tử ấm áp đôi chút, Quận chúa muốn kết bạn cùng Thế tử, ta nghĩ cũng rất tốt. Nhưng...Quận chúa cùng Thế tử quá khác xa nhau, có thể không hợp làm bạn."

Thanh Linh miễn cưỡng cười một tiếng: "Quận chúa không nên phiền não, không kết giao được với Thế tử, thì có thể làm gì đây."

Thành Ngọc trầm mặc một lúc, mới mở miệng: "Không thể sao, ta chẳng qua là," nàng chán nản nói, "Ta chẳng qua là chỉ là muốn ở bên cạnh Thế tử ca ca, cảm thấy nếu có thể làm bằng hữu với hắn thì thật tốt."

Thanh Linh sâu sắc hỏi nàng: "Quận chúa muốn ở bên cạnh Thế tử, nhưng Thế tử không muốn làm bằng hữu bên người Quận chúa, Quận chúa có từng nghĩ tới, thật ra thì Thế tử phi, cũng là người có thể ở bên cạnh Thế tử..."

Thành Ngọc bỗng dưng ngẩng đầu: "Thế tử phi?"

Thanh Linh nhìn nàng một lúc lâu, lắc đầu cười khổ: "Coi như ta chưa từng nói, là ta nghĩ nhiều."

Thành Ngọc hết sức kinh ngạc: "Chẳng lẽ Thanh Linh tỷ cảm thấy ta không làm bằng hữu được với Thế tử, nhưng lại có thể làm Thế tử phi của hắn sao? Cái này không có đạo lý, làm bằng hữu với hắn thì hắn chê phiền, huống chi," nàng nghiêm túc nói, "Ta là một Quận chúa, tương lai của ta có khả năng lớn là bị đưa đi hòa thân, không thể nào làm Thế tử phi phủ Lệ Xuyên các ngươi được."

Thanh Linh miễn cưỡng cười một tiếng: "Đó chỉ là ta nghĩ vậy thôi, cũng phải nói lại, theo suy nghĩ của Thế," nàng dừng một chút, "Ngài cũng không phải là người thích hợp với vị trí Thế tử phi."

Thành Ngọc gật đầu một cái: "Vậy thì đúng rồi, ta biết chứ."

Thanh Linh thở dài: "Lần này Thế tử quả thực có chút..."

Thành Ngọc cắn môi một cái: "Ta hiểu." Nàng nhẹ giọng nói: "Có khi một người đột nhiên ghét một người khác, cũng không cần lý do gì."

Vành mắt nàng đỏ ửng, thiếu nữ vừa tỉnh mộng mang theo sững sờ cùng hốt hoảng giữa mây mù, lại mang một chút chán nản cùng thương tâm khi nhìn thấu hiện thực: "Thế tử ca ca đúng là chán ghét mới vứt bỏ ta, ta không nên quấn lấy hắn nữa, như vậy chỉ khiến hắn càng nổi nóng hơn."

Thanh Linh nhìn vành mắt đỏ lên của nàng phủ một tầng nước, lần nữa thở dài: "Thế tử hắn..." Nhưng lại cau mày không nói tiếp, quay lại nói, "Quận chúa cứ cho là như vậy đi, cũng đừng nghĩ tới Thế tử nữa, Lệ Xuyên còn rất nhiều thú vui cảnh đẹp, ngày mai ta dẫn Quận chúa ra ngoài du sơn ngoạn thủy, không qua mấy ngày, Quận chúa liền vui vẻ lại." Ngón tay xanh nhạt đem khóe miệng rủ xuống của nàng kéo lên, nhẹ giọng an ủi, "Người được như ý trên thế gian, có bao nhiêu đâu? Tùy ý tùy duyên, tiêu sái mà sống, mới là điều thú vị, trước khi gặp Thế tử, Quận chúa không phải chính là cứ như vậy mà sống sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận