Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Thành Ngọc ngồi tại khúc quanh của một con hẻm nhỏ bên ngoài Lâm Lang Các một hồi, sau đó mới chậm chạp đuổi theo cái vị Liên công tử mới có duyên được nhìn nửa khuôn mặt kia.

Chu Cẩn có nói, nữ tử muốn tìm lang quân, nên tìm một người trung nghĩa lại trung thành, còn dạng hoa hoa công tử hồng phấn tri kỷ khắp nơi tuyệt không phải lương phối...Thành Ngọc một bên đạp đá cuội trên đường, một bên than thở, nếu nàng cứ đi bộ như vậy mà có thể đuổi kịp vị Liên tướng quân kia, thì nàng sẽ ra tay giúp Hoa Phi Vụ. Nhưng nếu đuổi không kịp, Thành Ngọc ngáp một cái, nhìn con hẻm nhỏ hẻo lánh không có lấy một bóng người mà nàng đặc biệt lựa chọn, không nhịn được khóe miệng nở nụ cười, tiểu hoa, đây chính là ông trời cũng không đành lòng nhìn ngươi vướng vào mối nhân duyên không tốt đẹp này, liền mượn tay ta cứu người.

Nàng vừa đi bộ vừa đuổi theo người, đi một hồi, người không đuổi kịp, nhưng lại một sạp hàng thủ nghệ nhỏ khá thú vị.

Vì vậy nàng không hề nghĩ ngợi ghé vào xem.

Sạp hàng thủ nghệ nhỏ này nhìn thì khá cũ, nhưng đồ chơi thì mới lạ. Thí dụ như một cái hộc bằng gỗ đàn hương này được chế tạo thành một sân khấu thu nhỏ hết sức tinh xảo: Kéo chiếc mành nhỏ ra hai bên, trên sân khấu liền xuất hiện một tượng gỗ tiểu hoa đán bằng đầu ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng đùa nghịch khăn tay. Còn có một hồ sen lục bích dài một thước rộng một thước, bên bờ có một thần tiên đang thổi sáo rất là thú vị: Nhẹ nhàng chạm vào một bông hoa sen trong hồ sen, tiên tử liền động mười ngón tay, lập tức như có tiếng sáo thật sự truyền vào tai người xem.

Thành Ngọc nằm rạp trên quầy nhìn tiểu tiên thổi sáo không chớp mắt, quyến luyến không thôi, sờ hà bao bên hông không có mấy đồng tiền, trong lòng chua xót thở dài.

Chợt nghe bên cạnh có tiếng người vang lên: "Vật này thật tinh xảo, phải không?"

Thành Ngọc lẩm bẩm gật đầu: "Đúng vậy a," quay đầu: "Ngươi với ta..."Nàng cứng ngắc.

Thiếu niên cách nàng quá gần, nàng nghiêng đầu một cái liền đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài. Tướng học có nói mắt phượng uy nghiêm; trong thì sắc bén ngoài thì rộng lượng, đuôi mắt hơi nhọn, tựa như là hình dạng mắt phượng hình mẫu nhất, đẹp mắt nhất. Đôi mắt trước mặt này vài phút trước nàng còn cực kỳ ấn tượng, bây giờ gặp lại liền lập tức nhận ra.

Thành Ngọc kinh hãi, chống người vào quầy bên cạnh "A" một tiếng: "Là ngươi!" Nàng lúc này rốt cuộc có thể nhìn rõ toàn bộ gương mặt thiếu niên. Nhìn qua một cái, đó là gương mặt vô cùng anh tuấn, khó trách Hoa Phi Vụ nhớ mãi không quên. Nhưng nàng chưa kịp kỹ, thiếu niên đã lơ đãng né người sang hướng các món đồ chơi khác trên quầy, chỉ để lại cho nàng một bên mặt. Thành Ngọc chợt cảm thấy thiếu niên đẹp mắt này có chút quen, nhưng nhất thời không nhớ ra từng gặp ở đâu.

Thiếu niên cúi người nhìn một vật nhỏ trước mặt, đó là một cái phật pháp bằng đồng, khẽ gõ một cái vào chiếc chuông phật ở cạnh tháp, liền xuất hiện một tiểu hòa thường gõ mõ trong tháp đi ra.

Thanh niên gõ hai lần chuông phật, giống như mới nhớ ra cùng Thành Ngọc nói chuyện: "Ta nhớ ngươi ở chỗ Hoa Phi Vụ nơi đó..." Hắn ngừng một chút, tìm từ ngữ thích hợp: "Tìm thú vui." Nói xong tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, cho dù chỉ một bên mặt, Thành Ngọc cũng bắt được khóe miệng hơi nhếch của hắn: "Tại sao lại đi ra?"

"Ta, ta đi ra ngoài là..." Thành Ngọc có chút do dự. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới mình có tâm đuổi theo như thế, chỉ như thế mà cũng có thể đụng hắn. Chẳng lẽ đây là trời cao muốn đẩy tiểu hoa vào hố lửa?

Thôi vậy. Vừa rồi nàng đã thề, cũng không thể làm khác được. Nàng xoắn xuýt ngập ngừng hai ba cái, nhắm mắt nói: "Ta là đuổi theo ngươi."

Thiếu nhiên nhíu mày: "Nga?"

"Đúng." Thành Ngọc trịnh trọng gật đầu, hít một hơi thật sau, đáy lòng niệm a di đà phạt, thỉnh thần tiên tứ phương tha thứ cho những lời nói bậy nàng chuẩn bị nói.

"Hoa tỷ tỷ..." Nàng nói, "Ái mộ là tướng quân ngươi, ta thì," nàng bất chấp: "chính là, ta chỉ là đơn phương ái mộ Hoa tỷ tỷ thôi, là ta luôn quấn lấy nàng, nhưng Hoa tỷ tỷ đối với ta luôn kháng cự, nàng chỉ thích cùng tướng quân ngươi một chỗ..." Đầu tiên nàng chỉ ấp úng vài từ nhưng càng diễn càng nhập vai, không khỏi thao thao bất tuyệt: "Kiểu người như tướng quân ngươi, chính là sẽ không biết được nỗi chua xót của một đoạn tình vô vọng, người ngươi yêu, lại yêu đi yêu người khác, đối với ngươi không thèm trưng ra sắc mặt giả dối, nỗi khổ như vậy, ngươi sẽ không hiểu được, ta cũng không cầu tướng quân ngươi thương hại ta, ta chỉ cầu ngươi thương hại Hoa tỷ tỷ, kỳ vọng duy nhất của ta, chính là tương lai Hoa tỷ tỷ sẽ không phải trải qua sự thống khổ mà hiện tại ta đang trải qua..."

Thiếu niên một mực kiên nhẫn, nghe đến đây rốt cuộc không nhịn được ngắt lời nàng: "Ngươi nói là, ngươi thích Hoa Phi Vụ?"

Thành Ngọc bởi vì đã hướng các thần tiên cáo lỗi trước, nên lúc này tự tin trợn mắt nói mò không chút gánh nặng, nàng không chỉ không chút gánh nặng, mà còn một bên nói bậy nó bạ một bên khâm phục sự kỳ tài cái thế của mình, làm sao có thể chỉ tùy ý bịa đặt một chút cũng tạo thành một câu chuyện cảm động gió trăng như vậy chứ! Bởi vì nàng quá trầm mê với tài hoa của mình, nên nhất thời không rõ câu hỏi của thiếu niên. "Ngươi vừa hỏi cái gì nhỉ?" Nàng ngơ ngác hỏi lại.

Thiếu niên vô cùng kiên nhẫn, lặp lại một lần nữa: "Ngươi nói là ngươi thích Hoa Phi Vụ, phải không?"

Nghe rõ cái vấn đề này, Thành Ngọc lau đi nước mắt không tồn tại trên khóe mắt: "Đúng vậy a!" Nàng vẫn rất nhập vai: "Nhưng là, ta mặc dù yêu nàng sâu đậm, vừa nhìn thấy tướng quân, liền biết rằng tướng quân ngươi cùng Hoa tỷ tỷ mới thật xứng đôi, các ngươi xứng đôi như vậy khiến cho ta cảm thấy bản thân phải tự giác thối lui. Ta nguyện tác thành cho hai người, như vậy Hoa tỷ tỷ sẽ tốt hơn. Từ đây về sau ta liền không dây dưa cùng nàng nữa, chỉ mong tướng quân có thể đối xử với nàng thật tốt, muốn hai người có thể..."

Thiếu niên nghiền ngẫm nhìn nàng: " Ta nhớ ngươi là một cô nương, không phải sao?"

"Ta là...Ách?...A?"

Tiểu hòa thượng gõ mõ trên tòa phật tháp đã lui vào trong, thiếu niên đưa ngón trỏ tới gẩy cái chuông nhỏ ở tầng thứ ba: "Ngươi là một cô nương." Hắn nói, giọng bình thản, cũng không có gì đặc biệt, nhưng Thành Ngọc lại cảm thấy năm chữ này, nàng đã nghe qua ở đâu. Thiếu niên quay đầu: "Tại sao không nói chuyện?"

Trong âm thanh cá gỗ tất tất ba ba, Thành Ngọc một hồi nhìn trời một hồi nhìn đất: "Ta, ách, ừ, cái đó..." Nàng quả thực không biết tiếp tục bịa chuyện như nào, cảm thấy tài hoa đã khô kiệt, hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Thời điểm ta giả trang thành Ngọc tiểu công tử, cũng chưa có người nhận ra ta là nữ nha."

Thiếu niên tay gẩy chuông phật, ngừng một hồi mới tiếp lời nàng: "Không phải đâu."

Thành Ngọc đối với việc nữ giả nam trang này vốn rất tự tin, nghe vậy liền phấn chấn một chút, đem một loạt công lao vĩ đại của mình nói cho thiếu niên nghe. "Thật sự, không phải ta tự khen," nàng bắt đầu: "Tám tuổi ta đã thành lập ra phường đá xúc cúc, đến bây giờ đã trở thành đội trưởng phường xúc cúc, bọn họ cũng không nhìn ra ta là nữ, mười hai tuổi ta đi Lâm Lang Các để chuộc bằng hữu Hoa Phi Vụ, chuộc đến bây giờ đã trở thành khách quý số một của Lâm Lang Các, bọn họ cũng không nhìn ra ta là nữ, mười ba tuổi ta bắt đầu ở Vạn Ngôn Trai giúp người ta chép sách, bắt chước bút tích của các thiếu gia đến độ thần thông, bọn họ cũng không có nhìn ra ta là nữ, ta cảm thấy đối với việc nữ giả nam trang này, mọi người đều phải phục ta, có thể nói ta giả trang trừ trong ra ngoài quá xuất sắc, trước đây thật sự chưa có một người nào nhìn ra ta là một..."

Thiếu niên cắt đứt lời nói viển vông của nàng: "Ngươi có phải đã quên," hắn nhàn nhạt nói: "Đầu năm nay ngươi cũng chưa có lừa gạt được ánh mắt của ta."

"Ách?" Thành Ngọc nói.

Thiếu niên rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, sắc mặt lạnh xuống, khẳng định: "Ngươi đúng là đã quên."

Thiếu niên đến gần một bước, vóc người hắn cao, ánh mắt hơi rủ xuống rơi trên mặt nàng.

Thành Ngọc cuối cùng cũng có thể ngắm nhìn đầy đủ tướng mạo hắn, thấy tóc mai cắt tỉa gọn gàng, mày kiếm khẽ xếch, cặp mắt phương thần quang nội liễm vừa phải, vô luận nhìn bao nhiêu lần vẫn làm người ta phải khen ngợi. Mà bởi vì lúc đứng gần, có thể nhìn rõ trong con ngươi mắt phượng kia, tựa như ẩn chứa báu vật tỏa ánh sáng màu nâu.

Đúng rồi, màu hổ phách. Thiếu niên có con ngươi màu hổ phách vô cùng hiếm thấy.

Thành Ngọc trong lòng giật mình, đột nhiên linh quang chợt hiện: "Bến đò nhỏ...Dù...Tiểu hoa...Ách, là ngươi!" Lời vừa thốt ra, công tử áo trắng trước mặt lập tức cùng cái thanh niên áo trắng hơi dính nước mưa đã trôn sâu trong trí nhớ, hợp làm một. Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao hôm nay nhìn công tử áo trắng lại cảm thấy quen mắt, kể cả những lời hắn nói cũng sinh ra quen thuộc, là bởi vì một năm kia trong Mộc đình tại bến đò nhỏ, chính là hắn đứng trước mặt nàng, nhếch mi hướng nàng nói: "Ngươi là một cô nương."

Thành Ngọc vỗ đầu một cái: "Liên tướng quân mà tiểu hoa nói đến là ngươi!"

Thiếu niên nhìn nàng: "Là ta." Sắc mặt vẫn lạnh như vậy, tựa như bất mãn việc nàng lúc này mới nhớ ra hắn.

Thành Ngọc vốn không có để ý đến sắc mặt lãnh đạm của hắn, nàng cuối cùng cũng nhớ lại vị cố nhân này, trên mặt lập tức mừng rỡ: " Cho nên ngươi mới đi gặp tiểu hoa," nói đến đây, rất tự nhiên liền nhớ tới cây dù, nghĩ tới chuyện cái dù, nàng có chút nghi ngờ: "Không đúng a, sau đó ta không có nghe nói ngươi tới Lâm Lang Các nha, ta còn đi theo tiểu hoa, hỏi có vị công tử đẹp mắt nào đến tìm nàng trả dù không, nàng cũng nói không có." Nàng nghi ngờ nhìn hắn, chắc chắn nói: " Ngươi chưa có trả ta dù."

"Ngươi hỏi về ta?" Thiếu niên hỏi nàng.

Nàng gật đầu một cái: "Hỏi nhiều lắm, tiểu hoa cũng cảm thấy phiền." nàng lần nữa chắc chắn: "Ngươi thật sự chưa trả ta dù!"

Thiếu niên sắc mặt hơi hòa hoãn lại, trong mắt thậm chí nổi lên ý cười: "Chuyện cũ năm xưa, tạm thời không nói đến." Có chút thú vị nhìn nàng: "Ngươi còn nhớ hay không, mới vừa rồi ngươi đuổi theo ta, thật ra thì không phải để hỏi chuyện trả dù?"

"Nga, đúng!" nàng rốt cuộc nhớ tới mình sơ suất: "Mới vừa rồi ta nói đến đâu rồi?"

Thiếu niên lấy đầu quạt gõ bả vai nàng: "Chúng ta mới vừa nói đến ngươi là một cô nương. Cho nên ngươi cùng Hoa Phi Vụ," hắn cười một chút: "Là có chuyện gì?"

"Đó, đó là..." Nàng ngập ngừng một hồi, cảm thấy mình bị bí, thiếu niên đã nhìn ra nàng là một cô nương, nàng quả thực không biết tự biên tự diễn như nào nữa. "Ta, ta chính là giúp tiểu hoa, nàng, nàng bảo ta giả bộ thích nàng, để cho ngươi tức giạn, ghen tị..."

Thiếu niên gật đầu: "Tiếp tục."

Thành Ngọc sau gáy toát mồ hôi, thay tiểu hoa biện bạch: "Nhưng tiểu hoa làm vậy, chẳng qua là vì quá thích ngươi mà thôi, nàng bởi vì thích ngươi mới như vậy." nàng cố gắng vì tiểu hoa mà nói tốt: "Ngươi xem, tiểu hoa chúng ta dáng dấp đẹp như vậy, nàng lại thích ngươi, theo lý ngươi cũng nên đối tốt với nàng a, ngươi nói có đúng hay không?"

Tiếng tiêu của tiểu tiên Nha Điêu đột nhiên ngừng, thiếu niên giơ tay gẩy một nụ hoa nhỏ bên cạnh tượng gỗ, tiểu tiên nga lại lập tức thổi một khúc khác, thiếu niên nhẹ giọng: "Nàng không bằng ngươi."

Đôi mắt Thành Ngọc một lần nữa đóng đinh trên người tiểu tiên nha điêu, sự chú ý đều bị hấp dẫn, căn bản không nghe rõ thiếu niên nói gì, phục hồi tinh thần mới nhớ tới hỏi thiếu niên: "Đúng rồi ngươi vừa mới nói cái gì?"

Thiếu niên không có nhắc lại nữa, chỉ cười một tiếng: "Ngươi nói theo lý ta nên đối tốt với Hoa Phi Vụ, cho nên ta hỏi ngươi ta nên đối tốt với nàng như nào."

"Nga," Thành Ngọc nghi hoặc, suy nghĩ một chút, chỉ tiểu tiên Nha Điêu đang ngồi ở đó, nói: "Ta hiểu tiểu hoa nhất, ta biết tiểu hoa rất thích mấy cái đồ chơi như tiểu tiên nga thổi sáo này, ngươi muốn tốt với nàng, thì hãy mua cái này tặng nàng, nàng sẽ rất vui vẻ!" Vừa nói vừa khẽ liếc thiếu niên. Không ngờ ánh mắt hắn cũng đang chiếu thẳng tới. Thành Ngọc lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Thiếu niên ở trên đỉnh đầu hỏi nàng: "Ngươi xác định là nàng vui vẻ, mà không phải là ngươi vui vẻ?"

Thành Ngọc kinh hãi, nhưng vẫn mạnh miệng: "Là nàng vui vẻ nha."

Thiếu niên lại hỏi: "Phải không?" Hắn tùy ý gảy cái sáo ngọc của tiêu tiên Nha điêu: "Ta cho rằng ngươi là bạn tốt của Hoa Phi Vụ, ta mua tặng nàng, quay đầu nàng sẽ đưa cho ngươi."

Thành Ngọc hoàn toàn không hiểu bằng cách nào mà thiếu niên này có thể nhìn thấu tính toán của nàng, nhất thời xấu hổ, lại cảm thấy chán nản, nàng cúi đầu lật hà bao không còn bao nhiêu tiền, buồn bực một hồi, nhỏ giọng trả lời: "Kia, đó là ta lười ngươi thôi, là ta muốn cái tiểu tiên nha điêu đó, bất quá ta, ta cũng không phải cố ý lừa ngươi nha," nàng ngẩng đầu lén nhìn hắn, lại cúi đầu lật hà bao: "Ta chính là hiện tại không có tiền, ta thật ra thì kiếm tiền rất nhanh, nhưng chờ đến lúc có tiền thì sợ tiểu tiên nga bị người ta mua rồi, cho nên ta muốn ngươi mua nó cho tiểu hoa, sau đó ta có thể mượn chơi một trần."

Thiếu niên nhìn nàng một hồi, quay đầu đánh thức lão chưởng quỹ, chỉ hai ba câu, lão chưởng quỹ đã gói kỹ tiên tử nha điêu vào một cái hộp đưa cho hắn.

Thiếu niên đem cái hộp đưa cho Thành Ngọc.

Thành Ngọc vui mừng: Ta ta ta lập tức sẽ đưa nó cho tiểu hoa, chờ nàng ngắm nghía đủ rồi ta mới lấy chơi mấy ngày."

Thiếu niên cắt lời nàng: "Là cho ngươi."

Thành Ngọc kinh hãi đến mức thiếu chút nữa làm rơi cái hộp, may mắn thiếu niên lanh tay lẹ mắt đỡ lấy giúp nàng, Thành Ngọc định thần lại, ôm lấy cái hộp: "Cho ta? Tại sao? Cái này rất đắt tiền a."

Thiếu niên giương mắt: "Ngươi không phải nói ta còn thiếu ngươi một cái dù chưa trả sao?"

Thành Ngọc ôm hộp gỗ yêu thích không buông tay, đắn đo không biết nên giữ lấy, hay trả lại: "Cái dù đó không đắt, lại nói dù đó cũng không phải ta mua, là tiểu hoa, ta..." Nàng suy nghĩ từ ngữ phù hợp: "Ta là vô công bất thụ lộc."

"Vô công bất thụ lộc," thiếu niên lập lại, hiếu kỳ hỏi nàng: "Vậy vì sao ta mua cho Hoa Phi Vụ thì được?"

Nàng lập tức nói: "Bởi vì tiểu hoa có công a, tiểu hoa hát tiểu khúc cho ngươi nghe."

Thiếu niên giương mắt, buồn cười nói: "Ngươi cũng có thể hát tiểu khúc cho ta nghe."

Nàng đẩy trả hộp cho thiếu niên, tiếc nuối: "Nhưng ta không biết hát tiểu khúc."

Thiếu niên nâng quạt xếp đẩy hộp trở lại trong tay nàng: "Người nào tặng đồ thì ngươi nhận?"

"Các trưởng bối cho." nàng giơ tay tính toán: "Còn có đường ca đường tỉ biểu ca biểu tỉ cho, ta cũng có thể nhận."

Thiếu niên suy tư chớp mắt một cái: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ta làm ca ca ngươi hẳn thừa sức. Nếu đã là ca ca ngươi, đây cũng sẽ là đồ ca ca tặng, trưởng giả ban cho không thể không nhận. Cứ như vậy đi."

Thành Ngọc cẩn thận suy nghĩ những lời nói kia, giương mắt nói: "Nhưng ngươi không phải ca ca ta."

Thiếu nhiên khẽ híp mắt: "Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, ta chính là ca ca ngươi."

"Nhưng..."

Thiếu niên cười một tiếng, nụ cười kia lại ẩn chứa một tia lạnh lẽo: "Ta nói là ca ca ngươi thì chính là vậy, tự nhiên có một ca ca, ngươi còn không vui?"

Thành Ngọc bị hắn đánh lạc hướng, không có ý thức được vấn đề căn bản không phải nàng cao hứng hay không cao hứng có thêm một ca ca, vấn đề căn bản chính là theo hành xử của người này, tuyệt không có ai làm ca ca, ai thật sự là ca ca ai. Ở nơi thế tục phàm trần này, chính là những người thảo mãng tuyệt không bàn chuyện lễ nghi, nhận nghĩa huynh còn phải chuẩn bị thịt cá dầu heo dâng hương khấn vái ông trời mấy lạy. Nhưng thanh niên này tựa hồ không có ý định nói đạo lý với nàng, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng rất áp lực a.

Nàng không thể làm gì khác hơn là khuất phục: "Được rồi, vậy coi như ngươi là ca ca ta." Ý nghĩ có chút thay đổi, mặc dù liệt tổ liệt tông của Thành gia có thể không vừa lòng với việc nàng tùy tiện nhận thân thích, nhưng thiếu niên này đẹp mắt như vậy, liệt tổ liệt tông có gì phải oán chứ? Thay liệt tổ liệt tông suy nghĩ thông suốt chuyện này, nàng lập tức vui vẻ đón nhận đoạn duyên kỳ ngộ này, quay lại hỏi thiếu niên: "Vậy ca ca, ngươi tên gọi là gì?"

"Ở nhà ta đứng hàng thứ ba, mọi người hay gọi ta là Liên Tam."

"Nga, Liên Tam ca ca." Nàng suy nghĩ một chút: "Vậy ta gọi ngươi là Liên Tam ca ca, ngươi cứ gọi ta là A Ngọc, sau này ngươi chính là ca ca." Nàng ra vẻ già dặn: "Chuyện này cứ quyết định vậy đi."

Thiếu niên gật đầu, đồng ý với tổng kết của nàng, lại hỏi: "A Ngọc nhà nào?"

A Ngọc nhà nào, A Ngọc Thành gia, nhưng trên đời này chỉ có một nhà họ Thành, đó là thiên tử Thành gia. Chu Cẩn cũng sớm dặn dò nàng, ở bên ngoài hồ thiên hồ địa cũng được, dùng cái tên Ngọc tiểu công tử đánh đấm ẩu đả cũng không sao, nhưng vạn lần không thể để người ta biết nàng họ Thành, khiến Hoàng Thái Hậu và Hoàng đế biết được nàng bên ngoài ẩu đả như vậy, liền trực tiếp nhốt nàng trong Thập Hoa Lầu chờ đến khi xuất giá.

Nghĩ đến đây làm nàng run rẩy, khó sử một lúc, lẩm bẩm nói: "Không có nhà nào A Ngọc, chỉ là A Ngọc thôi."

Thiếu niên cũng không truy hỏi, tựa hồ như cũng không thật sự để ý nàng rốt cuộc là A Ngọc nhà nào vậy. Hoặc là căn bản họ nàng la gì, hắn cũng không thèm để ý.

Nhưng lúc này Thành Ngọc không có suy nghĩ vấn đề này, nàng do dự nhìn thiếu niên: "Nếu ngươi là ca ca ta, vậy có chuyện này, ta cảm thấy vẫn nên nói trước cho ngươi." Nàng giống như cố gắng lắm mới hạ quyết tâm, nặng nề nhìn thiếu niên, khẽ thở dài: "Thật ra thì nhận muội muội như ta, là một chuyện rất thua thiệt a."

Thiếu nhiên hứng thú: "Nguyện lắng nghe."

Nàng không đành lòng nhìn hắn một cái: "Ta rất hay gây tai họa, người là ca ca ta, sau này những chuyện ta gây ra đều sẽ biến thành chuyện của ngươi, trước kia chuyện ta gây ra đều là chuyện của Chu Cẩn, bất quả sau này...Aiz."

Thiếu nhiên tựa như vẫn rất hứng thú: "Ngươi có thể chọc thành cái họa gì?"

Nàng đồng tình nhìn hắn: "Ngươi...ngươi sau này liền biết." Nàng một bên ôm hộp gỗ đi ra ngoài, một bên lắc đầu: "Nhưng chính là ngươi muốn làm ca ca ta, không có cách nào a."

Liên Tống đứng tai cửa tiệm nhỏ cũ kỹ trong bóng tối nhìn bóng lưng Thành Ngọc đi xa.

Cẩm bào màu xanh khẽ lay động, đúng là bóng lưng thiếu niên, nhưng lại ẩn chứa một chút yểu điệu, chính là dáng dấp thần thái nữ tử. Chẳng hiểu tại sao thế nhân lại không nhận ra dưới lớp áo bào kia lại là một cô nương. Nhưng Tam điện hạ cũng không thèm để ý những thứ này.

Hắn sinh ra là tiên nhân, bên người vay quanh không biết bao nhiêu nữ nhân, có loại mỹ thái này cũng có loại mỹ thái khác, có mỹ nhân như lửa cũng có mỹ nhân lạnh lùng, nhưng các mỹ nhân tới lui bên người hắn, thật ra thì với hắn mà nói không có gì khác biệt, một người cũng như trăm người, mà trăm người cũng như một người.

Nữ tử, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng mà hắn còn chưa từng có một muội muội.

Tam điện hạ tự thấy phản ứng của mình hôm nay có chút kỳ dị, tại sao lại vì muốn tiểu cô nương kia nhận lấy món đồ chơi kia, mà đề nghị làm ca ca hắn. Đây thật sự không phải là tính tình của hắn từ trước đến giờ.

Lão chưởng quỹ vẫn một mực giả bộ ngủ gật bên cạnh cuối cùng cũng mở mắt, trên mặt cười tươi hướng hắn nói: "Vị tiểu tiểu thư kia quả thật tinh mắt, một cái liền nhìn trúng tác phẩm đắc ý nhất của Tam công tử. Lão hủ nhớ Nha điều tiểu tiên lúc đầu còn khiến Tam công tử mất không ít công phu."

Tay phải hắn dừng trên vị trí vừa bày nha điều tiểu tiên, quạt xếp trong tay gõ gõ mặt quầy một cái lại một cái, trong lòng không rõ ý kiến, nga, có lẽ liền bởi vì nguyên nhân này đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui