01.
Sáng hôm sau, Phượng Cửu cô đơn ngồi ở đầu giường, lĩnh ngộ nhân sinh.
Đêm qua may mà Tô Mạch Diệp ra tay đánh ngất nàng, cho nên nàng đã có thể chung sống hòa thuận với Thanh Điện trên một chiếc thuyền nhỏ.
Nghe nói Thanh Điện cứ bò quanh nàng tới quá nửa đêm mà chẳng có kết quả gì, mãi tới rạng sáng, tiếng gà gáy vang lên mới uể oải chui vào trong khoang dành riêng cho mình nghỉ ngơi.
Phượng Cửu vừa mừng vừa lo.
Mừng vì ngày hôm nay không cần gặp Thanh Điện, thật quá tốt, quá tốt.
Lo vì đêm xuống, chẳng lẽ lại để Tô Mạch Diệp đánh thêm lần nữa? Dù rằng thủ pháp của Tô Mạch Diệp rất tốt, nàng đã ngất đi cả đêm, ngày hôm sau lại không tránh được việc đau đầu mỏi cổ, nếu cứ kéo dài như thế này, cũng không phải là kế hay.
Tỳ nữ trung thành Trà Trà đang đứng hầu bên cạnh nhìn Phượng Cửu trầm ngâm suy nghĩ cũng vừa mừng vừa lo.
Mừng vì gần đây điện hạ ngày càng được Thượng Quân yêu quý, tối qua Thượng Quân còn đích thân dặn dò Tức Trạch đại nhân lúc rảnh rỗi ở bên điện hạ nhiều hơn, điện hạ coi như đã khổ tận cam lai rồi.
Lo là vì, Tức Trạch đại nhân đêm qua lại không tuân theo thánh ý, không tới gặp điện hạ, phải chăng khe cửa mà mình cố ý để ngỏ chờ đại nhân quá nhỏ? Vậy thì, đêm nay có lẽ không cài cửa nữa, chỉ buông rèm thôi? Nhưng trên sông lạnh buốt, ngộ nhỡ điện hạ bị cảm…
Chủ tớ hai người, mỗi người băn khoăn một chuyện, lại nghe thấy tiếng bẩm báo từ bên ngoài truyền tới, nói rằng Thanh Điện đã ngủ được nửa canh giờ, đoán rằng điện hạ chắc đã tỉnh dậy rồi, nhớ tới việc cùng dùng bữa sáng với điện hạ, cố gắng tỉnh dậy, hiện giờ đang án ngữ ở bên ngoài chờ đợi.
Phượng Cửu trong lòng thầm than cái đồ âm hồn bất tán Thanh Điện này, ngoài mặt lại tỏ vẻ quan tâm lo lắng: “Mới ngủ nửa canh giờ sao đủ được, nó đã trằn trọc suốt đêm, chắc chắn rất mệt, phải ngủ thêm nữa, các ngươi dỗ dành nó đi ngủ đi, nếu nó mệt quá mà đau ốm, người làm tỷ tỷ như ta sẽ là người đau lòng nhất”.
Trà Trà có phần ngạc nhiên, nói: “Tính ra đã hai ngày rồi không gặp Thanh Điện, nếu là trước đây điện hạ chắc chắn sẽ triệu Thanh Điện vào ở bên mình, để Thanh Điện gối lên chân của điện hạ nằm ngủ cũng được, hôm nay sao lại…”
Phượng Cửu giật thót trong lòng.
Trà Trà bỗng nhiên yên lặng, sắc mặt bỗng chốc ửng hồng khác thường, hồi lâu, xấu hổ nói: “Lẽ nào… lẽ nào điện hạ hôm nay muốn đi tìm Tức Trạch đại nhân nên mới không tiện để Thanh Điện mà trước giờ điện hạ yêu quý nhất làm phiền?”.
Bàn tay cuộn thành nắm đấm, sắc mặt đỏ hồng, nói: “Tức Trạch đại nhân là phu quân của điện hạ, nếu đem so sánh Tức Trạch đại nhân với Thanh Điện, đương nhiên… đương nhiên là không giống nhau rồi”.
Lại nhớ ra điều gì đó, xấu hổ nói: “Điện hạ chắc là muốn tới phòng của Tức Trạch đại nhân cùng dùng bữa sáng ngay bây giờ? A, việc này đương nhiên không thể chậm trễ được, Trà Trà ngốc nghếch, không những bây giờ mới hiểu được dụng ý của điện hạ, lại còn hỏi những câu hồ đồ như vậy.
Điện hạ yên tâm, Trà Trà sẽ chạy tới báo với Tức Trạch đại nhân ngay lập tức!”.
Nói xong liền chạy biến đi như một chú thỏ.
Nửa từ “không” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng của Phượng Cửu, Trà Trà đã mất hút không còn chút bóng dáng.
Phượng Cửu ngây người một lát, lặng lẽ thu cánh tay đang định đưa ra ngăn Trà Trà lại về.
Cũng phải, đặt hai thứ có hại trước mắt, đương nhiên phải chọn thứ có hại ít hơn.
Cả ngày hôm nay nàng đi đời trong tay của Thanh Điện hay là trong tay của Tức Trạch thần quân, dùng ngón chân để suy nghĩ nàng cũng biết nên chọn Tức Trạch.
Năm xưa, cô cô của nàng cũng phải chịu thiệt trong tay một con rắn nhỏ, lúc này nàng cảm thấy rằng, sớm muộn gì nàng cũng đi đời trong tay của kẻ âm hồn bất tán Thanh Điện này.
Thanh Khâu bọn họ quả nhiên không hợp với loài rắn.
Vì đang ở trên thuyền nên căn phòng dành cho Tức Trạch thần quân cũng không rộng lắm, một tấm bình phong Hàn nha hí thủy (quạ đen nghịch nước) ngăn cách trước sau, khi Phượng Cửu chậm chạp đẩy cửa bước vào, thấy Quất Nặc và Thường Đệ đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ tử đàn hình vuông, nho nho nhã nhã ăn cháo.
Tức Trạch ngồi trước một chiếc hương kỷ (bàn đặt lò hương) cách đó vài bước chân đang chỉnh một lò hương.
Tiếng động khi nàng bước vào rất lớn, nhưng Tức Trạch ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, khóe môi của Thường Đệ cong lên, nhìn nàng như đang xem trò cười, Quất Nặc vẫn nho nho nhã nhã ăn cháo.
Phượng Cửu nhướn mày, cho dù Quất Nặc có bệnh, Tức Trạch cần luôn ở bên chăm sóc nhưng lẽ ra Tức Trạch phải tới nơi ở của Quất Nặc để thăm nom, cách hành sự của cặp tỷ muội này lại chẳng có chút kín đáo tránh hiềm nghi gì cả, lại còn phóng khoáng hơn cả nàng, nàng thực lòng khâm phục họ.
Thường Đệ thấy Tức Trạch không hề có ý định để mắt tới Phượng Cửu, liền cảm thấy rất đắc ý, đoán chắc rằng lần này nàng sẽ ngượng ngùng, chắc chắn không ở lại được bao lâu, trong lòng vô cùng phấn khởi, nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ hơn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ cười đã cứng đơ trên khuôn mặt nàng ta.
Thường Đệ quả thực đã đánh giá thấp da mặt của Phương Cửu, nền tảng vốn có của nàng đã không tồi, khi ở trong Phạn Âm Cốc, lại được đích thân Đông Hoa Đế Quân dạy dỗ bằng cách mắt nhìn tai nghe hết lần này tới lần khác, độ dày của da mặt hiện nay mặc dù không thể nói là đao kiếm bất xâm, nhưng để đối phó với những tình huống như thế này thì quá đủ.
Chỉ thấy nàng tự tìm bàn ghế như trong phòng không có ai, tự lấy đồ ăn cho mình như không có ai bên cạnh, sau đó, bọn họ ăn cháo loãng, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, từng thìa từng thìa một, còn nàng, chẳng hề kiêng nể gì cứ ăn uống vô cùng thoải mái.
Điệu bộ của nàng cho thấy nàng ăn một cách rất vui vẻ.
Thưởng Đệ cảm thấy khó hiểu, A Lan Nhược bám riết không chịu rời Tức Trạch nửa bước như vậy, chắc chắn đã rất nặng tình với Tức Trạch thần quân, mới sáng sớm đã bị Tức Trạch đối xử lạnh lùng như vậy, nỗi ấm ức của nàng ta đâu? Cảm giác không cam tâm của nàng ta đâu? Nỗi oán hân của nàng ta đâu? Sự tổn thương của nàng ta đâu? Nhưng, A Lan Nhược trước nay rất giỏi đóng kịch, chưa biết chừng chỉ là cố gượng cười, nếu đúng như vậy, nàng hãy chọc tức nàng ta một phen.
Sau khi suy tính xong, Thường Đệ lạnh lùng nở một nụ cười: “Nghe nói A Lan Nhược tỷ tỷ lần này tới cùng dùng bữa sáng với Tức Trạch đại nhân, nếu tỷ tỷ đã dùng xong, thì nên ra về trước đi kẻo lại gây trở ngại cho Tức Trạch đại nhân chẩn bệnh cho Quất Nặc tỷ tỷ”.
Phượng Cửu rút từ trong ống tay áo ra một cuốn sách: “Không sao, các người cứ chẩn bệnh của các người, ta đọc sách một chút, đừng quá khách khí, sợ rằng sẽ gây trở ngại cho ta, con người ta chẳng có đức tính gì tốt cả, chỉ được cái độ lượng”.
Thường Đệ gân cổ lên: “Không biết xấu hổ, ai sợ gây trở ngại tới ngươi!”.
Bị Quất Nặc khẽ hắng giọng ngắt lời, nói: “Không được vô lễ”.
Quay sang Phượng Cửu, nói: “E rằng muội muội không biết, tỷ tỷ gần đây tinh thần không được tốt, nếu là thường ngày muội muội tới thăm, tỷ tỷ đương nhiên là rất vui mừng, nhưng mấy ngày gần đây nếu trong phòng quá đông người sẽ…”
Lời nói dành cho Phượng Cửu, nhưng ánh mắt lại như cố ý như vô ý liếc về phía Tức Trạch.
Phượng Cửu ân cần, quan tâm nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ đã mắc chứng bệnh này, xem ra cần phải mau chóng về phòng nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới đúng, phòng ngủ của tỷ tỷ hình như cách nơi này không gần lắm, đợi muội muội gọi hai cung nữ đưa tỷ tỷ về phòng”.
Vừa nói vừa định đứng lên.
Quất Nặc sững người lại, Thường Đệ hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nói với Tức Trạch: “Ngài thấy nó…”.
Phượng Cửu khiêm tốn nói: “Muội muội chắc là muốn khen tỷ tỷ đã suy nghĩ thật thấu đáo, haizz, muội muội thật là khách khí, thật là hiểu lễ nghĩa”.
Những lời nói ngông cuồng của Thường Đệ còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng, nói ra lúc này, chứng tỏ bản thân mình không hiểu lễ nghĩa, nếu không nói, cục tức này sao có thể nuốt trôi xuống được.
Thoáng suy nghĩ một lát, bèn đưa tay đỡ lấy Quất Nặc ngay bên cạnh, làm ra vẻ hốt hoảng, nói: “Quất Nặc tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”.
Hai tỷ muội tâm linh tương thông, liền thấy Quất Nặc đưa tay lên đỡ trán: “Bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt…”.
Hai người phối hợp rất ăn ý.
Cái này được gọi là kịch đồng cảm, diễn ra chuyên để tranh thủ sự đồng cảm.
Liếc mắt một cái, Phượng Cửu đã nhận ra ngay, bởi vì từ nhỏ, mỗi lần gây họa, nàng liền thích diễn loại kịch này, từ nhỏ tới lớn không biết đã diễn bao nhiêu vở rồi.
Nàng thầm than vãn về kỹ năng diễn xuất kém cỏi của Quất Nặc và Thường Đệ, nhưng kỹ năng diễn xuất như vậy lại khiến Tức Trạch thần quân bỏ lò hương xuống bước tới vài bước, ánh mắt ngài dường như còn như có ý như vô ý lướt qua bụng của nàng ta.
Việc này có chút khó xử, nhìn điệu bộ của vị phu quân hờ này của A Lan Nhược, thực sự rất lo cho Quất Nặc, chắc hẳn dù có chẩn đoán ra cái gì hay không, vị Tức Trạch thần quân này đều sẽ đích thân hạ lệnh đuổi khách.
Phượng Cửu thầm than thở trong lòng, ông trời ơi, nếu Thanh Điện đã ngủ rồi, nàng đương nhiên sẽ không phải ở lỳ tại đây, nhưng nếu nó chưa ngủ, một khi nàng bước ra khỏi cánh cửa này, đám tỳ nữ chắc chắn sẽ rất tâm lý đưa nàng đến chơi với Thanh Điện ngay… Trán nàng toát mồ hôi lạnh, hay là mình giả vờ ngất vào lúc này, sẽ vẫn có thể ở lỳ trong phòng của Tức Trạch.
Phượng Cửu giả ngất bất thành bởi vì tỳ nữ Trà Trà ngay lúc đó đã đẩy cửa bước vào.
Trà Trà tự cho rằng Phượng Cửu rất yêu quý Thanh Điện, bất cứ lúc nào, Thanh Điện trong trạng thái như thế nào đều phải kịp thời thông báo cho nàng, vậy nên đã ghé tai báo với Phượng Cửu một câu: “Thanh Điện đã ngủ yên, đang ngủ rất say, điện hạ không cần lo lắng”.
Đang bắt mạch cho Quất Nặc, Tức Trạch thần quân quả nhiên ngẩng đầu lên, hờ hững nói với Phượng Cửu: “Ngươi…”
Chữ ngươi còn chưa kịp nói xong, Phượng Cửu đã tươi cười hớn hở nhảy lên: “Xem trí nhớ của ta kìa, lại quên mất rằng sáng nay đã hẹn với Mạch thiếu gia đi hóng gió, các người không thể hóng gió được, chịu khó ở lại trong phòng nghỉ ngơi, cáo từ, cáo từ, khi nào rảnh sẽ lại tới làm phiền”.
Đã ra khỏi cửa rồi còn ghé đầu vào, nở một nụ cười rạng rỡ gật đầu với Quất Nặc, chân thành nói: “Tỷ tỷ bảo trọng, có bệnh thì phải chữa, phải uống thuốc đúng giờ, cố gắng mau chóng bình phục”.
Sắc mặt của Quất Nặc lập tức trở nên xanh lè.
Tức Trạch dừng lại hồi lâu, quay sang Thường Đệ, bổ sung hoàn chỉnh câu nói ban nãy còn chưa nói hết với Phượng Cửu: “Ngươi giúp ta mang túi thuốc bột ở cửa lại đây”.
Thuyền mặc dù rất lớn, nhưng muốn tìm Tô Mạch Diệp, chỉ có hai chỗ, hoặc là phòng ngủ của chàng ta, hoặc là ở mũi thuyền.
Khi Phượng Cửu tìm thấy Tô Mạch Diệp ở mũi thuyền, đập ngay vào mắt là một bếp lửa đỏ rực, một bộ đồ pha trà bằng sứ tráng men xanh thiên phong thúy sắc (*), Mạch thiếu gia đang nâng bình trà rót vào trà hải (*), nhìn nàng như cười như không: “Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đêm xuân, cảm thấy sách vở thật vô vị, nhàn rỗi tựa lưng vào lan can uống ly trà đắng.
Cô nương vội vội vàng vàng chạy tới đây, có muốn thưởng thức một ly trà cùng Tô mỗ?”
(*) Thiên phong thúy sắc: Được trích dẫn từ một câu thơ của Lục Quy Mông – nhà thơ đời Đường ca ngợi về màu xanh bí truyền của gốm sứ Việt Dao.
Thiên là nghìn, phong là núi, thiên phóng thúy sắc là màu xanh như ngàn sắc núi.
Màu xanh của gốm sứ Việt Dao đạt đến độ mịn màng mà không trong suốt, màu sắc giống như một viên ngọc màu xanh, là gốm xanh thượng hạng trên toàn quốc, rất được ưa chuộng dưới thời nhà Đường.
(*) Trà hải: Cốc lớn đựng trà, khi pha trà, trà đã pha xong thường được rót vào một cốc sứ lớn sau đó mới chia trà vào các chén nhỏ.
Làm như vậy sẽ đảm bảo rằng nước trà trong các chén nhỏ đều nhau, không bị chén rót trước thì nhạt quá, chén rót sau lại đậm quá.
Phượng Cửu coi như đã hiểu được rằng tại sao tứ hải bát hoang lại tôn Mạch thiếu gia là công tử ăn chơi, với điệu bộ như thế này, chẳng phải là công tử phong lưu hay sao? May mà nàng tu hành vững chắc, chỉ là hơi nháy mí mắt một chút, nếu là một nữ tử bình thường, một công tử tao nhã đun trà trước gió chân thành mời mọc như vậy, sao có thể cưỡng lại được?
Cùng là những người thích uống trà, rõ ràng Đông Hoa Đế Quân và Tô Mạch Diệp lại rất khác nhau.
Nếu là Đế Quân pha trà, phong cách đương nhiên cũng nho nhã như chàng ta, nhưng lời nói lại không thú vị như Mạch thiếu gia, Đế Quân thường chỉ nói ba từ: “Có uống không?”.
Phượng Cửu khẽ cười một tiếng.
Trong giây lát lại có chút mơ màng, Đông Hoa Đế Quân, thời gian gần đây thực ra nàng rất ít khi nhớ tới chàng.
Lúc đó nàng bận đi lấy trộm quả tần bà, lấy được quả rồi lại bị rơi vào thế giới này, không biến diễn biến mối quan hệ giữa Đông Hoa và Cơ Hoành như thế nào.
Có lẽ hai người cởi bỏ được khúc mắt trong lòng, đã ở bên nhau rồi, đúng như Cơ Hoành nói, tiên đồ dài dằng dặc, tương lai của họ nhất định sẽ lâu dài bền chặt.
Phượng Cửu hà hơi sưởi ấm đôi bàn tay.
Mặc dù đôi khi vẫn nhớ tới Đế Quân, nhưng đó là một phần quá khứ có liên quan tới bản thân mình, cũng không nhất thiết phải cố tình quên đi, sau này, bốn chữ Đông Hoa Đế Quân đối với nàng, chẳng qua cũng chỉ là bốn chữ mà thôi.
Tô Mạch Diệp đưa ra một tấm đệm mời nàng ngồi: “Chẳng qua chỉ đùa với ngươi một chút thôi, sao thế, đã gọi lại cho ngươi vết thương lòng nào ư?”.
Phượng Cửu ngây người: “Ta còn nhỏ tuổi, sao có chuyện đau lòng gì được”.
Cố gắng kìm nén, lại không kìm nén được, cau mày hỏi Tô Mạch Diệp: “Những lời mời uống trà ban nãy, trước đây ngài cũng đã từng nói với A Lan Nhược sao?”.
Tô Mạch Diệp khẽ nhướn mày.
Phượng Cửu nói: “Vậy A Lan Nhược đã trả lời ngài như thế nào?”.
Bàn tay đang chia trà vào chén của Tô Mạch Diệp khẽ run run, trước mắt dường như lại hiện lên khuôn mặt nhíu mày khẽ cười của một thiếu nữ, nàng chớp chớp mắt nhìn chàng, bỗng vẫy tay với đám vũ cơ cách đó không xa: “Sư phụ muốn mời các vị uống trà, các tỷ tỷ còn không mau lại đây…”, rồi nhanh chóng tránh sang một bên, chỉ nhìn chàng bất lực bị các vũ cơ vây hãm vòng trong vòng ngoài.
Tô Mạch Diệp thu trà hải lại, mỉm cười phóng khoáng: “Tại sao ta phải nói với ngươi?”.
Phượng Cửu phân tích kỹ thần sắc của chàng ta một hồi, mới nói: “Thôi được”.
Đắn đo một lát nói: “Thực ra lúc này tới tìm ngài, là có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Đêm qua, ngài đã đánh ta ngất đi, tốt xấu gì cũng đã ứng phó được một đêm, nhưng không thể đêm nào cũng như vậy, nghe nói đêm nay thuyền sẽ cập bến, ở đó có một vùng đất phong cảnh rất đẹp, ta muốn tới đó ngắm nhìn, nhưng nếu A Thanh cứ bám riết, đương nhiên sẽ chẳng thể làm gì được.
Trên đường tới đây ta đã nghĩ ra một diệu kế, ngài nghe thử xem có được không?”.
Tô Mạch Diệp thông cảm nói: “Để tránh xa Thanh Điện, thật là làm khó ngươi phải nhọc lòng như vậy”.
Quả thực Phượng Cửu đã phải suy nghĩ rất nhọc công mới nghĩ ra diệu kế này, cũng quả thực cần dùng tới chút bản lĩnh.
Nhãn thần của Thanh Điện không tốt, mỗi khi tìm đến nàng thường phải nhờ vào khứu giác.
Chập tối, thuyền rồng cập bến ở núi Đoạn Trường, trên núi Đoạn Trường có vách Đoạn Trường, dưới vách Đoạn Trường là vịnh Minh Khê.
Đêm nay Phượng Cửu muốn tới vịnh Minh Khê ngắm hoa nguyệt lệnh, tuy nàng cũng đã nghĩ tới việc xức thêm chút phấn hoa để trốn tránh Thanh Điện, nhưng với tính cách của Thanh Điện, nếu không tìm được nàng sẽ nổi giận lôi đình, lúc đó có khi nó nuốt chủng cả chiếc thuyền rồng cũng chưa biết chừng.
Suy đi tính lại, tìm một người mặc quần áo của nàng, nhuốm mùi của nàng để thay nàng là cách tốt nhất, nhưng nghĩ tới vẻ uy phong dũng mãnh của Thanh Điện, tìm ai nàng cũng thấy không nhẫn tâm.
Tuy nhiên, trời không phụ người cố gắng, đúng lúc nàng còn đang đắn đo suy nghĩ, Thường Đệ xuất hiện ngay trước mặt nàng một cách rất đúng lúc…
Phượng Cửu nói với Tô Mạch Diệp: “Theo những gì ta quan sát thấy, Thường Đệ dường như cũng thầm có chút tình cảm với Tức Trạch, tối nay ta sẽ mượn danh nghĩa của Tức Trạch gửi một phong thư, hẹn nàng ta tới gặp gỡ bên bờ sông, Mạch thiếu gia ngài có thân hình gần giống với Tức Trạch, đóng giả Tức Trạch là chuyện rất đơn giản”.
Dừng lại một chút, chu đáo nói: “Chúng ta hãy đào sẵn một cái hố trước chỗ ngài đứng vài bước chân, dẫn nước sông vào trong đó, sau đó dùng chướng nhãn pháp.
Đến lúc ấy, khi Thường Đệ chạy lại chỗ ngài, nhất định sẽ bị rơi xuống hố.
Thuyền của ta nhỏ gọn, cũng rất linh hoạt, có thể neo đậu gần đó.
Ta sẽ chuẩn bị sẵn quần áo trên thuyền, ngài nhảy xuống nước vớt nàng ta lên, rồi đưa nàng ta vào trong thuyền thay quần áo là được.
Chuyện này nếu thành công, ngài được coi là đại ân nhân của ta, ta sẽ đưa ngài đi ngắm hoa nguyệt lệnh”.
Tô Mạch Diệp nhìn Phượng Cửu đang chăm chú đưa tay chấm nước trà vẽ sơ đồ lên bàn uống trà cho chàng xem, bật cười thành tiếng: “Tiểu thúc của ngươi trước đây thường nói, Thanh Khâu chỉ có mình ngươi là thuộc hàng cháu, đến nỗi được chiều chuộng quá nên hình thành tính cách nghịch ngợm quỷ quái, tai họa gì cũng dám gây ra, trước đây ta còn không tin, lần này được chứng kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền”.
Phượng Cửu phẫn nộ nói: “Tiểu thúc ỷ thế có tiểu thúc phụ làm chỗ dựa, tiểu thúc mới là người dám gây ra bất cứ tai họa gì, vậy mà còn có mặt mũi nói ta như vậy”, ấm ức nói: “Thực ra, ta và cô cô, chúng ta mỗi lần trước khi gây ra tai họa đều đã đắn đo cân nhắc kỹ lưỡng”, đau khổ tiếp: “Cô cô gần đây vì đã có cô cô phụ làm chỗ dựa nên tương đối phóng khoáng thoải mái, nhưng ta, ta vẫn phải đắn đo cân nhắc”.
Tô Mạch Diệp sặc một ngụm trà, tán thưởng nói: “Cũng coi là một thói quen tốt”.
Đưa tay day day đầu lông mày, nói tiếp: “Nhưng kế hoạch này của ngươi, những cái khác còn dễ nói, nhưng lôi Tức Trạch thần quân vào…”.
Ánh mắt chàng ta thần bí khó lường, nói: “Tức Trạch thần quân không phải là một người dễ bị lừa, nếu ngài ấy biết được việc ngươi dùng ngài ấy để giở trò, e rằng sẽ gây ra phiền phức gì đó”.
Phượng Cửu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lại suy nghĩ thêm một lát nữa, trịnh trọng thốt lên ba chữ: “Kệ ngài ấy.”
02.
Đêm xuống, Phượng Cửu đội một chiếc mặt nạ trên đầu, ngồi xổm bên bãi lau sậy xanh mướt bên hồ, hai mắt phát sáng lấp lánh quan sát tình hình ở bên ngoài.
Sông Tư Hành gặp núi Đoạn Trường, bị ngọn núi ngăn lại, thành một cái vịnh tĩnh mịch, bên trong vịnh trôi rất nhiều đèn hoa cầu nguyện của sơn dân, từng ngọn đèn từng ngọn đèn như những ánh sao đêm trên bầu trời.
Đêm nay vừa hay gặp lúc sơn dân gần đó tổ chức ngày lễ Ngọc Nữ Đản (Ngọc Nữ ra đời).
Ngọc Nữ Đản là ngày hội nhân duyên của các cặp nam thanh nữ tú.
Nơi đây có một tập tục có lịch sử hơn vạn năm rồi, cứ vào đêm Ngọc Nữ ra đời, nam nữ trẻ tuổi chưa lập gia đình đều có thể đeo mặt nạ ra ngoài dạo chơi, giữa thiên nhiên hoang vắng có thể dùng lời ca, điệu múa để bày tỏ tình cảm, định mối lương duyên của cả cuộc đời.
Vì cần làm một sự kiện trọng đại như vậy, núi Đoạn Trường trong đêm nay nghe nói đã được phong tỏa.
Phượng Cửu đưa một ngón tay lên nghịch chiếc mặt nạ trên đầu, mừng thầm trong bụng, may mà nàng nhanh trí, kiếm được chiếc mặt nạ này, đêm nay đội nó lên đầu, bí mật chuồn vào trong núi chẳng phải dễ như bàn tay hay sao?
Một cơn gió thổi qua mặt nước, Phượng Cửu hắt xì hơi một cái, rút khăn tay trong tay áo ra lau nước mũi, khi ngước mắt nhìn lên, đã thấy Tức Trạch áo tím mà Tô Mạch Diệp đóng giả thong thả đứng trước hố nước mà nàng đào ban chiều.
“Ngọn liễu mảnh trăng treo/ Hoàng hôn người hẹn ước (*)”.
Chưa đến một khắc sau, thiếu nữ áo xanh cũng nhẹ rảo gót sen thướt tha bước tới, vừa hay lại dừng bước ngay trước hố nước đã dùng chướng nhãn pháp, trong ánh đèn đánh lửa của tiều phu và ngư dân, đắm đuối nhìn Tô Mạch Diệp.
(*) Hai câu thơ trên do Nguyễn Xuân Tảo dịch.
Nguyên tác là: Nguyệt thướng liễu liễu đầu, Nhân ước hoàng hôn hậu.
Đây là hai câu thơ được trích trong bài thơ Sinh tra tử - Đêm nguyên tiêu của Âu Dương Tu – một nhà thơ nổi tiếng thời Bắc Tống của Trung Quốc.
Phượng Cửu nắm chặt tay lại thầm cầu khẩn: “Thêm một bước nữa, thêm một bước nữa…”.
Thường Đệ trong bộ váy áo màu xanh lại cứ đứng yên tại chỗ, bẽn lẽn xấu hổ, cất giọng yểu điệu thổ lộ nỗi lòng: “Bước thư mà Tức Trạch đại nhân gửi cho Thường Đệ, Thường Đệ đã đọc rồi, trong thư, đại nhân nói rằng đã ngưỡng mộ Thường Đệ từ lâu, ngày nào cũng trằn trọc nhớ tới Thường Đệ, đêm xuống không thể ngủ…”.
Phượng Cửu nhìn thấy cơ thể của Tô Mạch Diệp khẽ lảo đảo trong gió đêm.
Thưởng Đệ xấu hổ ngẩng đầu lên: “Đại nhân còn nói ban ngày nhiều người qua lại, không thể ngắm kỹ Thường Đệ được, nên mới cố ý mời Thường Đệ đến đây để giải nỗi tương tư, nhưng lại e mạo phạm Thường Đệ…”
Phượng Cửu nhìn thấy cơ thể của Tô Mạch Diệp lại khẽ lảo đảo trong gió đêm.
Ánh mắt của Thường Đệ dịu dàng, lời nói nhẹ nhàng nũng nịu: “Bây giờ Thường Đệ đã tới rồi, sao đại nhân cứ nhìn người ta mà không nói một lời nào.
Đại nhân, đại nhân cứ nhìn người ta chăm chú như vậy, thật… thật khiến người ta xấu hổ chết đi được…”.
Phượng Cửu thấy cơ thể của Tô Mạch Diệp lại lảo đảo thêm một lần nữa, sau đó còn lùi lại phía sau một bước, vội vàng thầm động viên chàng ta: “Mạch thiếu gia, hãy cố chịu đựng”.
Thượng Đệ chăm chú nhìn Tô Mạch Diệp, ánh mắt đắm đuối, uyển chuyển nở một nụ cười: “Thực ra đại nhân hà tất phải lo lắng sẽ mạo phạm Thường Đệ, đối với đại nhân, Thường Đệ cũng…”.
Nàng ta không kìm lòng được bước lên một bước.
“Á…”.
Thường Đệ rơi xuống hố nước.
Phượng Cửu ngây người, sau khi phản ứng lại, lau khô mồ hôi trên trán, thấy Tô Mạch Diệp vẫn đứng sững trước miệng hố, nàng nhảy lên từ bụi lau sậy, ra hiệu bằng tay cho chàng ta, ý muốn nói rằng con mồi đã vào bẫy, mặc dù vào một cách hơi bất ngờ nhưng bước tiếp theo chàng ta cần nhảy vào hố nước cứu người.
Tô Mạch Diệp nhìn ám hiệu bằng tay của nàng, chần chừ trong giây lát, biến cây tiêu luôn mang theo bên mình dài ra hai trượng, chọc chọc xuống hố nước.
Trong hố vang lên giọng nói vô cùng ấm ức của Thường Đệ: “Đại nhân, ngài chọc vào đầu của Thường Đệ rồi…”.
Tô Mạch Diệp vội vàng chọc thêm vài cái nữa rồi mới chậm rãi nói: “Ồ, xin lỗi, xin lỗi, vậy nàng hãy bám vào cây gậy này mà leo lên đi, sao nàng đi lại không cẩn thận như vậy, để ta đưa nàng đi thay đồ”.
Phượng Cửu chui lại vào trong đám lau sậy, qua kẽ hở của đám lau sậy, thấy Thường Đệ cả người ướt sũng bám vào cây tiêu của Tô Mạch Diệp leo lên bờ, thút tha thút thít đi theo sau Tô Mạch Diệp, bước về phía chiếc thuyền đã được nàng cho đậu ở đó từ trước.
Chuyện này quá trình có phần trúc trắc nhưng cuối cùng cũng xong, coi như đã thành công được một nửa, chỉ có điều đoạn phía sau, Mạch thiếu gia dường như phát huy không được ổn định.
Phượng Cửu thầm suy nghĩ lại trong đầu, lẽ nào, bức thư tình giả mạo nét bút của Tức Trạch viết cho Thường Đệ quả nhiên đã quá “liều”, đến nỗi một công tử có nhiều kinh nghiệm trên tình trường như Mạch thiếu gia cũng có chút không chịu nổi? Nếu sau này có một ngày, Tức Trạch biết rằng mình đã mạo danh của ngài ấy để viết bức thư tình này cho Thường Đệ, không biết ngài ấy có chịu đựng nổi không.
Phượng Cửu thở dài một tiếng, hơi thở vừa thoát ra khỏi miệng, một giọng nói liền vang lên ngay bên cạnh: “Ngươi ở đây làm gì vậy?”.
Phượng Cửu quay đầu lại nhìn, thấy người vừa đến, vui vẻ cười nói: “Đương nhiên là đợi ngài rồi, chẳng phải đã nói là sau khi xong việc sẽ đưa ngài đi ngắm hoa nguyệt lệnh hay sao?”.
Đưa mắt nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ: “Ngài cũng nhanh nhẹn thật đấy, không phải vừa đưa Thường Đệ vào trong thuyền đã quay ra ngay đấy chứ?”.
Quay đầu lại nhìn chàng: “Sao vẫn còn giữ nguyên hình dáng của Tức Trạch thế này, biến trở lại đi, quanh đây đâu có ai khác”.
Vạch đám lau sậy bước đi hai bước, lại quay trở lại rút ra một chiếc mặt nạ bằng gỗ bách, đưa tay đeo lên khuôn mặt vẫn là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tức Trạch: “Suýt nữa thì quên mất, muốn vào trong núi ngắm hoa nguyệt lệnh, phải đeo cái này vào, ta cũng kiếm cho ngài một cái.
Ngài không biết đường, hãy bám sát theo ta”.
Vỗ vỗ vào vai của chàng: “Đúng rồi, nếu có cô nương lạ mặt nào cất tiếng hát mời gọi ngài, hãy nhớ kỹ tám chữ ‘bảo toàn bản nguyên, giữ vững tiên căn’, nếu có chàng trai lạ mặt nào tới cướp ta, cũng nhớ kỹ mấy chữ này, ‘đừng khách khí, hãy đánh cho hắn ta một trận nhừ tử’.
Chặng đường này của chúng ta trước sói sau hùm, đầy rẫy nguy hiểm, cần phải quan tâm chăm sóc nhau, khụ khụ, đương nhiên, thực ra chủ yếu vẫn là ngài lưu tâm chăm sóc cho ta”.
Tô Mạch Diệp ừ hữ một tiếng.
Phượng Cửu nghiêng đầu: “Sao giọng nói của ngài vẫn còn giống giọng nói của Tức Trạch vậy? Chẳng phải đã bảo ngài hãy biến trở lại hay sao?”.
Ngửa cổ nhìn lên trời, lại nói: “Thôi được rồi, được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ không thể nhìn thấy đâu”.
Vào sâu trong núi, ngày càng tối hơn, bầu trời đêm xuân cũng không có lấy một vì sao, Phượng Cửu phải dùng một viên minh châu để soi đường, thấy rừng cây rậm rạp dọc hai bên đường, cũng tạo thành một phong cảnh khá đẹp mắt.
Đại danh vịnh Minh Khê là do Phượng Cửu đọc được trong một cuốn sách cổ có trong cung, sách cổ ghi chép rất cẩn thận, bên trên còn có thêm một bức tranh vẽ bản đồ hướng dẫn tỷ mỉ.
Tấm bản đồ đó hiện giờ đang nằm trên tay của Phượng Cửu, phát huy tác dụng chỉ đường.
Núi Đoạn Trường tổ chức ngày hội hợp hoan, Nguyệt Lão lại rất không hợp tác, cả vòm trời Cửu Thiên như được chụp lên một cái lồng đen sì, Nguyệt Lão núp sau cái lòng chụp đó, ngay cả một sợi râu cũng không để lộ ra ngoài, làm Phượng Cửu đi đứng loạng choạng suốt dọc đường.
Càng vào sâu trong núi, dân cư lại càng thưa thớt, thi thoảng vang lên vài tiếng hổ gầm sói hú, Phượng Cửu cảm khái lần này đưa cái đuôi Tô Mạch Diệp đi theo trợ giúp, quả rất anh minh.
Tiếng hát trong trẻo bị bỏ lại rất xa sau lưng, khi vào trong vịnh Minh Khê, đập vào mắt: bốn bề đen kịt, đập vào tai: tám hướng tĩnh mịch, hoàn toàn khác với vẻ phồn hoa náo nhiệt nhuốm màu hồng trần phía trước núi.
Phượng Cửu thu viên minh châu vào trong tay áo, nằm xuống cạnh một vạt cỏ hơi ướt sương đêm, gọi Tô Mạch Diệp qua đó cùng nằm.
Cách đó vài bước chân vang lên tiếng động chậm rãi, dường như Mạch thiếu gia đã nghe theo sự chỉ giáo của nàng.
Mạch thiếu gia đêm nay trầm lặng, Phượng Cửu vốn cho rằng là do bức thư tình mà Thường Đệ đọc, ban nãy trên đường đi, nghe thấy mấy khúc hát từ rừng cây vọng lại, nàng nghe được đoạn đầu và đoạn cuối.
Hai đoạn là bốn câu như thế này: “Phu thê kết tóc xe tơ/ Ái ân thân thiết chẳng ngờ lẫn nhau/ Sống còn, trở lại gặp nhau/ Chết đi vĩnh viễn ôm sầu tương tư (*)”.
Khúc hát uyển chuyển bay vào tai nàng, trong giây lát giống như được linh quang chiếu rọi lên đầu, nàng mới hiểu ra.
(*) Đây là bốn câu thơ trong bài thơ Thơ từ biệt 2 của tác giả Tô Vũ, người dịch: Nham Doanh Doanh.
Nguyên tác âm Hán Việt là: Kết phát vi phu phụ/ Ân ái lưỡng bất nghi/ Sinh đương phục lai quy/ Tử đương trường tương tư.
Mạch thiếu gia là ai? Một công tử phong lưu tao nhã đi qua cả vạn bụi hoa nhưng một chiếc lá cũng không dính thân, chẳng qua chỉ là một bức thư tình hơi quá vượt ra ngoài khuôn khổ phép tắc, làm gì kinh động đến nỗi khiến chàng ta yên lặng suốt cả chặng đường? Mạch thiếu gia không nói gì, chính là do thấy cảnh đêm đẹp đẽ, ngọc nhân song toàn, nhớ tới A Lan Nhược đã mất, vì vậy mới đau lòng không nói lời nào.
Bỏ mặc Mạch thiếu gia một mình bế tắc trong sự cô đơn không phải hành động của một người bạn, nên nhanh chóng tìm một chủ đề nào đó lôi kéo sự chú ý của chàng ta mới phải.
Màn đêm đen kịt tĩnh mịch dội vào tầm mắt, Phượng Cửu khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự yên lặng, nói với Mạch thiếu gia: “Trong sách nói hoa nguyệt lệnh nở vào cuối giờ Tuất, khả năng còn phải đợi một lúc nữa.
Có một bài ca dao nói về hoa nguyệt lệnh, ngài đã từng nghe chưa?”.
Vừa nói vừa dùng ngón tay gõ lên thảm cỏ làm nhịp phách, cất giọng hát: “Nguyệt lệnh hoa, tuyết trên trời, hoa mới nở, đã sắp tàn, hoa nở không gặp trăng, nguyệt lệnh hoa không biết, hoa cũng không biết trăng, một khắc trước vừa nở, một khắc sau đã tàn”.
Phượng Cửu thuở nhỏ lười biếng, những môn học chính học rất dốt, khiến Bạch Chỉ Đế Quân vô cùng đau đầu, nhưng lại rất có tư chất ca vũ, hồi nhỏ cũng thích thể hiện, chỉ là sau này theo cô cô Bạch Thiển đọc mấy cuốn truyện, cho rằng ca vũ trước mặt người khác là hành vi của con hát, sau đó không múa hát nữa.
Đêm nay, để an ủi Tô Mạch Diệp, không ngại làm con hát trước mặt nàng ta, Phượng Cửu tự thấy mình vì bạn bè mà hy sinh lớn lao như vậy, thật là hào sảng, thật là trượng nghĩa.
Lời ca rất bi thương, Phượng Cửu cũng hát rất xúc động, Tô Mạch Diệp nghe xong, lại chỉ lạnh lùng buông một câu: “Hát không tồi”, sau đó không nói gì nữa.
Đêm nay Mạch thiếu gia có chút khó chiều, nhưng chàng ta như vậy, lại càng cần đến sự an ủi của nàng.
Nhìn đêm đen như mực, Phượng Cửu cố tìm chủ đề tiếp tục nói: “Ta thực ra cũng không hứng thú lắm với các loại hoa cỏ, nhưng lại muốn ngắm loại hoa nguyệt lệnh được ghi chép trong sách vở này.
Có thể ngài không biết, nghe nói loại hoa này chỉ nở vào đúng dịp Ngọc Nữ Đản, khi hoa nở không gặp được ánh trăng, vì vậy hàng năm, vào thời điểm này đều không có trăng.
Thực ra, so với hoa nguyệt lệnh, ngài và A…”.
Cái tên A Lan Nhược đã lên đến miệng, Phượng Cửu lại nuốt vào trong.
Mạch thiếu gia lúc này đang đau khổ vì tình, đau khổ vì A Lan Nhược, theo kinh nghiệm của nàng, lúc này không nhắc đến cái tên A Lan Nhược sẽ tốt hơn.
Nàng tự cho rằng mình rất thông tuệ khi lấy từ “nàng ấy” để thay thế, nói: “Ngài và nàng ấy, hai người từng có hồi ức với nhau đã rất tốt rồi, ngài xem loài hoa nguyệt lệnh này, nghe nói thực ra nó luôn rất muốn được nhìn thấy ánh trăng, nhưng trăng lên không gặp hoa, hoa nở không gặp trăng, luôn luôn không gặp được nhau, hữu tình nhưng lại vô duyên, đây chẳng phải là một chuyện bi thương hơn hay sao?”.
Tô Mạch Diệp không trả lời, yên lặng một lát, Phượng Cửu định nói tiếp, lời nói lại tan biến trong ánh sáng bỗng nhiên từ từ xuất hiện, nàng nhất thời trợn tròn đôi mắt.
Ánh sáng từ từ xuất hiện soi rõ cảnh sắc bốn xung quanh, một dòng suối uốn lượn vạch ra một cách đồng hoa rộng lớn, giữa những cụm cây hoa nguyệt lệnh, những bông hoa cánh kéo nhỏ xíu kết lại tạo thành chùm hoa, phát ra thứ ánh sáng trắng mông lung, rời khỏi đầu cành lả lướt bay vào không trung, dường như nhuốm một lớp ánh trăng và sương đêm.
Một dải cánh đồng hoa giống như một mảnh trời nhỏ bé, những đóa hoa lơ lửng giữa không trung trải thành một dải tinh hà lóng lánh.
Hóa ra đây chính là cảnh sắc khi hoa nguyệt lệnh nở.
Cảnh đẹp như thế này, chưa từng được thấy ở Thanh Khâu, ngay cả ở Cửu Trùng Thiên cũng chưa từng được thấy.
Phượng Cửu xúc động nghiêng đầu nhìn Tô Mạch Diệp, thấy Mạch thiếu gia đang gối đầu lên cánh tay, vẫn vô cùng trầm lặng, trầm lặng một cách rất phong độ.
Phượng Cửu không kìm được, thầm than thở trong lòng, khiến một lãng tử tình trường bị tổn thương tới mức độ này, đã hơn hai trăm năm trôi qua rồi, vị lãng tử này vẫn đau lòng như vậy, A Lan Nhược quả là một nhân tài.
Nhìn Mạch thiếu gia ủ rũ cô đơn không nói một lời, Phượng Cửu không nỡ nhẫn tâm, nhích lại gần, chỉ cách Tô Mạch Diệp một bàn trà, đưa tay chỉ vào những đóa hoa nguyệt lệnh đang bay lượn như tuyết rơi trên không trung, quyết tâm thực hiện đại nghiệp an ủi tới cùng: “Oa, ngài nhìn xem, tại sao hoa nguyệt lệnh nở lại đẹp như vậy, bởi vì đêm nay không có gì cả, chỉ riêng một mình hoa nở, chỉ có một màu sắc ánh sáng duy nhất, mắt chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nó, vì vậy mới cho rằng nó đẹp nhất”.
Nàng quay đầu sang nhìn chiếc mặt nạ trên mặt của Tô Mạch Diệp, chân tình khuyên nhủ: “Đã bao nhiêu năm qua mà ngài không có cách nào quên được nàng ấy, bởi vì ngài không để bất cứ thứ gì trong hồi ức của mình, chỉ có nàng ấy, ngài chủ động xóa nhòa tất cả những thứ khác, nàng ấy lại càng hiện rõ hơn, sâu đậm hơn, khiến ngài càng đau khổ hơn”.
Nàng nghiêm túc ra dấu: “Nhưng thực ra như vậy là không đúng, ngoài nàng ấy ra còn có rất nhiều người khác, nhiều việc khác, nhiều thứ khác, đôi khi chấp niệm của chúng ta quá sâu sắc, thực ra là bởi vì một chiếc lá che khuất tầm nhìn.
Mạch thiếu gia, không phải ngài không hiểu, ngài chẳng qua chỉ là không muốn gạt chiếc lá đó ra mà thôi”.
Nói đến nước này, một người thấu triệt như Mạch thiếu gia nếu vẫn không thể hiểu ra, đạo nghĩa nàng cũng đã tàn, lười không muốn tốn lời chỉ bảo nữa.
Không ngờ Mạch thiếu gia lại mở lời.
Hoa nguyệt lệnh không ngừng nở rộ rồi úa tàn, giống như thời gian đang dần trôi đi, trong làn ánh sáng ấy, Mạch thiếu gia lạnh lùng nói: “Chỉ giữ một người trong ký ức có gì không thỏa đáng? Những người khác, có đáng để ta phải đặc biệt chú ý không?”.
Mạch thiếu gia có thể nói ra những lời như vậy, kỳ thực Phượng Cửu cảm thấy rất khâm phục.
Trong sự khâm phục, lại dấy lên cảm giác thương cảm, bất giác dịu giọng nói: “Ngài chung tình trước sau như một như vậy, quả là hiếm thấy, nhưng so với việc để nàng ấy trong tim và chịu đau khổ như vậy…”.
Mạch thiếu gia ngắt lời nàng, trong giọng nói có chút khó hiểu: “Ta đau khổ khi nào?”.
Phượng Cửu thông cảm cho Mạch thiếu gia nói cứng, không muốn bị người khác nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân mình, phụ họa: “Ta hiểu, ta hiểu, cho dù đau khổ, đây cũng không phải là nỗi đau khổ thông thường, đó là một nỗi đau khổ ngọt ngào.
Ta đều hiểu cả, đều hiểu cả, nhưng nỗi đau khổ ngọt ngào lại càng dễ giày vò trái tim con người, mới không thể nhìn mà không thấy, mới biết kiểu đau khổ này mới chính là thứ ghê gớm nhất, xuyên thẳng vào trái tim…”.
Mạch thiếu gia lặng lẽ ngắt lời: “… Ta thấy ngươi không hiểu rõ lắm”.
Phượng Cửu cau mày: “Haizz, đau thì cũng đau rồi, nam tử hán đại trượng phu, làm gì mà so đo như vậy, dám đau thì phải dám thừa nhận”.
Chợt cảm thấy lúc này đang an ủi người khác, cần phải dịu dàng một chút, cố gắng giãn lông mày, đau xót nói: “Ngài như thế này, chính là đang trốn tránh, nếu không đau khổ, sao tối nay ngài lại không nói nhiều với ta như mọi khi?”.
Mạch thiếu gia dường như quay đầu sang nhìn nàng một cái, sau đó lật người, yên lặng.
Trái tim Phượng Cửu giật thót, chắc không phải là do bản thân mình đã nhìn thấu vấn đề, tinh tường nhìn ra tâm sự chôn sâu trong lòng của Mạch thiếu gia, khiến chàng ta xấu hổ quá mà tức giận đấy chứ?
Ồ, đã tức giận rồi, có một việc nàng quả thực rất hiếu kỳ, nàng đã từng nghe rất nhiều tin đồn về A Lan Nhược, A Lan Nhược rốt cuộc như thế nào, nàng lại không hề hay biết, nhân lúc chàng ta đang có chút phẫn nộ, chưa biết chừng có thể lừa chàng ta nói ra một vài câu thật lòng.
Phượng Cửu làm ra vẻ hòa nhã, hờ hững nói: “Ban nãy ngài nói, chỉ muốn giữ một mình nàng ấy trong ký ức, nàng ấy là người như thế nào?”.
Đêm tĩnh mịch, không biết từ nơi nào phía trước núi vọng lại tiếng hát trong trẻo, văng vẳng thướt tha, rất mơ hồ.
Khi Mạch thiếu gia mở miệng nói, giọng rất nhỏ, nhưng nàng lại nghe thấy rõ ràng.
“Rất đẹp”, chàng ta nói, “Lớn lên sẽ càng xinh đẹp”, dừng lại một chút, bổ sung thêm, “Tính cách cũng tốt”.
Dường như đang chìm vào một hồi ức nào đó, nói: “Cũng rất giỏi.
Phương diện nào cũng rất giỏi”.
Tổng kết lại: “Nói tóm lại là điểm nào cũng tốt”.
Lại giống như tự nói với bản thân mình: “Ta lựa chọn, đương nhiên điểm nào cũng rất tốt”.
Phượng Cửu thầm nhắc lại mấy câu nói đó của Mạch thiếu gia một lượt, lại thêm một lượt nữa.
Ngoại hình đẹp, tính cách tốt, lại giỏi giang.
Thảo nào A Lan Nhược tuổi còn trẻ như vậy mà đã hồn về Ly Hận Thiên, có một câu nói là ông trời đố kỵ kẻ hồng nhan, người như vậy sớm bị ông trời thu về quả thực không thể oán thán được.
May mà nàng và cô cô chỉ có ngoại hình đẹp, tích cách cũng không được coi là quá tốt, cũng không được coi là quá giỏi giang.
Nhưng Mạch thiếu gia lại nói một cách vô cùng trân trọng như vậy, Phượng Cửu cảm thấy không thể bỏ mặc chàng ta, nên đáp lại một câu, lại không biết nên đáp lời chàng ta như thế nào, lầm bầm: “Trước đây ta cũng từng thích một người, trong ấn tượng dường như người ấy có ngoại hình cũng rất đẹp, nhưng quả thực phải coi là một con người tồi tệ”, nói thêm một câu, “Vì vậy chàng ta có thể sống rất lâu”.
Mạch thiếu gia phụ họa theo một cách chẳng có ý nghĩa gì: “Có ta, nàng ấy cũng có thể sống rất lâu”.
Phượng Cửu thầm thở dài, câu nói này của Mạch thiếu gia, tuy trong giọng nói không toát lên sự đau khổ tiếc nuối nào, nhưng nỗi đau không thể biểu lộ ra ngoài chắc chắn là một nỗi đau cùng cực.
Năm xưa nếu như có Mạch thiếu gia ở đó, với khả năng của Mạch thiếu gia, tất nhiên có thể bảo vệ được A Lan Nhược, chỉ có thể than thở một câu số mệnh đùa giỡn con người, khi Mạch thiếu gia nói câu này, không biết đã tự oán trách bản thân mình bao nhiêu nữa.
Mạch thiếu gia si tình biết bao.
Mạch thiếu gia đáng thương biết bao.
Ngắm nhìn hoa nguyệt lệnh lụi tàn theo gió, giống như ánh sao băng, một màn hoa nở rộ rồi lập tức tàn lụi, rất đúng với sáu chữ: một khắc nở một khắc tàn.
Tô Mạch Diệp đứng dậy trước, nói: “Đi thôi”.
Phượng Cửu cũng đứng lên, chỉnh trang lại váy áo, khi ngẩng đầu lên, lại bỗng sững sờ trong ánh sáng của hoa nguyệt lệnh đang tàn.
Ban nãy khi nằm trên thảm cỏ, nàng không quá chú ý, giờ đây đứng mặt đối mặt với nhau, lại thấy chiếc mặt nạ với hoa văn tinh tế đã che kín khuôn mặt của Tô Mạch Diệp, nhưng mái tóc bên ngoài mặt nạ vẫn là một màu trắng sáng như ánh trăng.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng, giống như vang lên một tiếng sấm, nàng sững sờ chấn động.
Hồi lâu, trong ánh sáng dịu dàng như sương mù buổi sớm, nàng đưa tay lên trước mặt vị công tử áo tím, bàn tay run rẩy thả lỏng, chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của vị công tử rơi xuống theo, ánh sáng còn sót lại của những đóa hoa biến thành những đốm sáng vương trên cành cây, trên bãi cỏ, trên người họ.
Giữa những đốm sáng khi mờ khi tỏ, Phượng Cửu lạc giọng nói: “Tức Trạch thần quân?”.
Thấy vị công tử kia yên lặng, lại nói: “Sao ngài lại lừa ta?”.
Vị công tử đưa một tay ra đỡ chiếc mặt nạ đang rơi xuống, lạnh lùng nói: “Ta chưa từng nói mình là Mạch tiên sinh – sư phụ của ngươi”..