Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Từ đó về sau, ta không còn trông thấy Trọng Hoa, dường như hắn rất giận ta, hoặc có thể nói là ở kiếp này, cho tới bây giờ hắn chưa từng thích ta.

Trường An còn nhỏ, cũng không thể moi thông tin gì từ miệng nó. Nhưng nó vẫn có thể trả lời thắc mắc lớn nhất trong lòng ta… sư phụ của Trọng Hoa là nữ.

Nữ.

Sau khi biết tin này, ta cảm giác như bị phản bội, rõ ràng đã nói chỉ cho ta quyến rũ hắn, ta vẫn bám riết, không bỏ việc quyến rũ hắn, mà hắn lại… Ta nổi giận, cũng không như trước, dù không có việc gì cũng chạy tới bên kết giới gọi tên hắn nữa.

Cho tới một ngày, bầu trời Lưu Ba âm u, yêu khí đầy trời, khiến ta không ngủ nổi. Ta biết Hô Di đã tấn công.

Trường An cuống đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, ầm ĩ muốn sống chết với Lưu Ba. Ta phiền nó ồn ào, giơ tay đánh ngất nó, nhốt ở trong phòng. Một mình đi dạo trong rừng, không lâu sau nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài.

Ta thở dài, loài người thật kỳ lạ. Giết người thì cứ giết thôi, việc gì phải kêu đến mức tê tâm liệt phế [25] như vậy? Cứ như gào lên như vậy có thể khiến đối phương đột tử.

“Đoàng!” Một tiếng nổ lớn vang lên. Ta thấy đột nhiên kết giới sáng lên, sau đó nháy mắt hóa thành tro bụi. Trên không trung có một người, tóc dài mặc y phục màu đen, là Hô Di. Ánh mắt hắn tìm kiếm trong rừng mai, nhìn thấy ta mới hạ xuống, nói: “Xưa nay ta không thích mắc nợ người khác, ngươi thả ta ra, ta cũng giải phóng cho ngươi, từ nay về sau không nợ nần gì nhau nữa.”

Ta lại thở dài một tiếng, không hổ là kiếp sau của Đại quốc sư. Cái tật xấu không muốn nợ ân tình người khác vẫn giống nhau như đúc.

Ta đang muốn mở miệng nói ta không đi. Đã nghe thấy phía sau có tiếng hừ lạnh: “Các ngươi, đừng ai nghĩ có thể rời khỏi Lưu Ba.”

Ta xoay người, Trọng Hoa chĩa kiếm về phía Hô Di, vẻ mặt lạnh lùng: “Hai mươi năm trước, ta tha cho ngươi một mạng, mà ngươi dám xâm phạm Lưu Ba lần nữa. Hôm nay ta sẽ giết ngươi, nghiền xương thành tro.”

Ta nhìn vẻ mặt hắn, cảm giác khó chịu càng cuồn cuộn trong lòng. Lui hai bước, đứng ở phía sau Hô Di, không quay đầu nhìn hắn, nhắm mắt làm ngơ.

Hô Di lạnh lùng cười, nhìn Trọng Hoa chằm chằm: “Hô Di ta cần gì ân huệ của ngươi. Hiện giờ ngươi đã là Tiên tôn, muốn giết ta cũng rất dễ dàng. Nhưng đám đệ tử Lưu Ba của ngươi có thể ngăn cản được đám yêu quái công kích bên ngoài hay không? Đám người tu tiên các ngươi, chẳng lẽ ai cũng pháp thuật cao thâm giống ngươi sao?”

Sát khí trên mặt Trọng Hoa dày đặc.

Hô Di lại nói: “Nếu ngươi chấp nhận với ta một chuyện, ta sẽ có cách giúp Lưu Ba các ngươi không tổn hại một mạng người, có thể đánh lui yêu quái, hơn nữa, sau này mạng Hô Di ta tùy ngươi xử lý.”

Nghe lời này, không chỉ Trọng Hoa, ngay cả ta cũng phải kinh ngạc. Hắn mất nhiều công sức đánh Lưu Ba, chỉ vì muốn có thể đàm phán với Trọng Hoa một chuyện hay sao? Ta vô cùng tò mò về yêu cầu của hắn.

Trọng Hoa trầm mặc một lát: "Chuyện gì?"

“Hãy thả nàng đi đầu thai đi.” Hô Di gằn giọng, dường như kiềm chế nỗi đau và sự phẫn nộ. “Nàng đã sớm ngủ yên rồi. Thả nàng ra!”

Nghe xong, Trọng Hoa càng thêm lạnh lùng: “Không thể.”

Hô Di kích động, rống to: “Tốt xấu gì nàng cũng là sư phụ của ngươi, dạy dỗ ngươi nên người! Các ngươi đã giam cầm nàng hai mươi năm, tiếp tục thêm nữa, nàng sẽ tiêu tán cùng thời gian. Trọng Hoa, ý chí ngươi sắt đá đến thế sao?”

Ta nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Trọng Hoa. Chỉ thấy mặt hắn không chút thay đổi, nói: “Người phản bội Lưu Ba, nảy sinh tình cảm với yêu quái, gây ra đại kiếp nạn cho Lưu Ba, nguyên khí thương tổn, tuân theo quy củ của môn phái, dùng Tỏa Hồn hình!”

Tỏa hồn. Đó là hình phạt giữ lại hồn phách, khiến quỷ sai không thể câu hồn, giữ linh hồn lưu lại thế gian, cho đến khi sức sống khô kiệt mà chết.

Đối với hồn phách ở Nhân gian mà nói, đây là hình phạt cực kỳ tàn nhẫn, bởi vì một khi hồn phách biến mất, vĩnh viễn không thể nhập luân hồi. Mà pháp thuật này ở Minh giới mà nói, không hề tầm thường, bởi vì tới Địa phủ chỉ có thể là hồn phách. Những hồn phách khi còn sống làm nhiều tội ác, sẽ bị quỷ sai dùng thuật này mang tới điện Diêm La để nhận tội trước mặt thẩm phán.

Ta cứ ngỡ rằng trên thế gian này không có ai biết pháp thuật như vậy, không ngờ ở Lưu Ba vẫn lưu truyền tới nay. Hai mươi năm, đủ khiến một hồn phách tan thành tro bụi…

Hô Di xiết chặt nắm tay.

Ta suy nghĩ một chút, Tỏa Sinh Hồn là tối kỵ, là việc làm vi phạm luật trời. Mà nay Trọng Hoa hận Hô Di, Hô Dị hận Trọng Hoa, chính là kiếp số “ở bên người mình ghét”.

Lúc này nếu không để Hô Di thả hồn phách kia ra, sau khi hồn phách kia tiêu tán, chắc chắn Trọng Hoa sẽ bị trọng hình sét đánh ba mươi sáu đạo, hiện giờ thân thể hắn chỉ là máu thịt, sợ rằng không thể chịu nổi dù chỉ một đạo.

Nghĩ đến đây, ta vỗ vỗ vai Hô Di: “Hồn phách gì đó, ngươi có biết bọn họ giam ở đâu không?”

Hô Di quay đầu nhìn ta, ánh mắt Trọng Hoa cũng dừng trên người ta, mang theo tràn đầy chán ghét trong lòng: “Khuyên ngươi không nên xen vào việc này.”

Ta quệt miệng, thầm nghĩ kiếp này Mạch Khê đúng là không thể khiến người ta thích nổi. Nhưng ta cũng không thể vì kiếp này Mạch Khê không tốt mà khiến hắn không thể nào độ hết kiếp số. Nếu kiếp này hắn bị Thiên Lôi đánh chết, thì kiếp sau ta đi quyến rũ ai đây?

Ta nhìn Hô Di chằm chằm, hỏi lại lần nữa: “Nàng ở đâu?”

Ánh mắt Hô Di sáng ngời, hắn từng nhìn thấy ta chỉ cần phất tay áo đã hủy được Thiên Tỏa tháp, lúc này đây đang tuyệt vọng, chỉ cần có cách để thử, thì không thể không tin ta. Hắn chỉ vào một tòa lầu hùng vĩ cách đó không xa nói: “Trên đỉnh Vạn Cách lâu. Nhưng năm đó nàng bị dùng thuật, sau khi phá thuật, phải có người dẫn đường…”

Thiên Tỏa tháp, Vạn Cách lâu, là muốn bọn họ trọn đời không thể gặp lại nhau sao… ta nghĩ, chuyện này quá tàn nhẫn rồi.

Ta vỗ vai hắn, ý bảo hắn hãy yên tâm, liếc mắt nhìn Trọng Hoa tràn ngập sát khí: “Giữ chân hắn.” Nói xong, nâng người nhảy vào không trung, bay về phía Vạn Cách lâu. Phía sau truyền tới thanh âm giao chiến của hai người, ta cũng không quan tâm, chỉ hy vọng Hô Di có thể chống đỡ lâu một chút.

Ta sống ở Minh giới, dù không giữ chức quỷ sai, nhưng chuyện câu hồn dẫn đường vẫn có thể làm được. Tuy không được chuyên nghiệp lắm…

Ta đi lên đỉnh Vạn Cách lâu, trong tầm mắt ta là một khoảng không trống trải, ở chính giữa có đặt một hương án, bên trên có một bài vị, nhưng lại không thấy ghi gì. Nhưng cũng rất sạch sẽ, rõ ràng là có người thường xuyên tới quét dọn.

Ta nhìn trái phải, thật sự không phát hiện ra hồn phách sư phụ Trọng Hoa bị nhốt ở đâu, đang lúc vò đầu, chợt thấy một chút ánh sáng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống. Ta nhìn theo ánh sáng, thấy có một ngọn nến được đặt trên xà nhà, phía trên ngọn nến có một bức tranh, giống như vẽ người nào đó.

Ta nhảy lên xà nhà, cẩn thận nhìn bức tranh tao nhã kia.

Tranh vẽ một nữ tử mặc y phục trắng muốt, vẻ ngoài của nàng không khác gì nhóm người tu tiên Trọng Hoa. Nhưng trong tay nàng lại cầm một đóa mai đỏ, thân mình hơi nghiêng về phía trước, dường như đang ngửi hương mai.

Đầu ta khẽ run. Nếu không phải nhìn thấy lạc khoản phía dưới: Năm Chính Võ thứ mười, Lưu Ba đình Thập Lý. Ta còn thật sự nghĩ rằng bức tranh kiếp trước Mạch Khê vẽ ta còn lưu truyền tới tận bây giờ.

Chắp nối các sự kiện, không khó đoán ra, người trong tranh này chính là sư phụ Trọng Hoa. Hóa ra sư phụ hắn lại giống ta như thế sao… Nghĩ như thế, cảm giác bị phản bội đã giảm bớt đi rất nhiều.

Bức tranh ở trong này, như vậy… ta vươn tay muốn chạm vào bức tranh kia, kim quang lóe lên, đẩy ta ra phía sau.

Kết giới.

Chắc chắn hồn phách của nàng kia bị giam trong này. Ta ngưng khí trong lòng bàn tay, dùng toàn lực đánh lên bên trên kết giới. Kim quang lung lay hai nhịp rồi biến mất. Ta vui sướng tháo bức tranh xuống. Không ngoài dự đoán, quả nhiên bên trong có một bóng trắng gì đó.

Ta từng thấy không ít hồn phách, nhưng chưa thấy hồn phách nào yếu ớt như vậy. Nếu ta đến muộn vài ngày, có lẽ sẽ hoàn toàn biến mất. Niệm một cái quyết, dễ dàng giải được Tỏa Hồn thuật. Ta nâng nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi một hơi. Giúp nàng sẽ không bị tản mất trên đường đi xuống Hoàng Tuyền.

Ta cầm nàng nhảy lên đỉnh cao nhất của Vạn Cách lâu. Ném nàng về phía trời cao. Nàng cũng không đi, nặng nề di chuyển trên không trung, giống như muốn ở lại Lưu Ba đến thời khắc cuối cùng.

Ta nói: “Đi đi, việc kiếp này đã trôi qua như mây khói, dù có quyến luyến cũng không thể quay lại.” Nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Quỷ ở Minh phủ rất tốt. Ngươi cứ nói ngươi quen Tam Sinh, bọn họ sẽ mở cửa sau cho ngươi.”

Hồn phách do dự một lúc, rồi chậm rãi bay xuống dưới, ta nhìn theo nàng, thấy nàng lảo đảo bay về phía tẩm điện của Trọng Hoa.

Nơi này tầm nhìn rất tốt, ta có thể nhìn thấy rõ bóng dáng Trọng Hoa đánh nhau với Hô Di từ xa. Rõ ràng Hô Di yếu thế bị bao vậy, nhưng vẫn liều mạng đánh trả. Trọng Hoa không thoát thân được, bị lửa giận vây hãm, kiếm trong tay Trọng Hoa mạnh mẽ chém xuống.

Hô Di muốn tránh, nhưng đúng lúc đó thân hình run lên, cũng không tránh, chấp nhận để hàn kiếm kia đâm thẳng vào tim hắn, xuyên thủng qua ngực hắn.

Ta nghĩ, ta biết hắn thấy cái gì. Ta cũng biết, nhất định lúc này khóe môi hắn đang mỉm cười. Ta vẫy vẫy tay, vẫy chào hai hồn phách này đang đến con đường luân hồi. Bọn họ có thể cùng nhau nhìn thấy con đường rải đầy hoa Bỉ Ngạn, có lẽ bọn họ còn có thể thấy trên chân thân ta có khắc tên hai người bọn họ.

Ta đứng trên Vạn Cách lâu, nhìn theo bọn họ rời đi. Quay đầu lại, chỉ thấy một luồng sát khí đập vào mặt. Từ xa nhìn lại, Trọng Hoa đang nhìn ta chằm chằm, sắc mặt ngưng trọng. Đột nhiên ta nhớ tới câu đầu tiên ở kiếp này hắn nói với ta: “Không phải con người, tâm tư quái dị.”

Nghĩ lại, kiếp này, tình cảm của ta với hắn cũng “dị” một chút. Đầu tiên hủy đi Thiên Tỏa tháp của hắn, thả lang yêu Hô Di, dẫn tới bầy yêu quái tấn công Lưu Ba, giờ lại thả sư phụ hắn, để sư phụ mà hắn yêu thương đi cùng Hô Di nhập luân hồi.

Chắc chắn Trọng Hoa Tiên tôn hận ta tới cực điểm.

Ta mỉm cười với hắn, bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy trong rừng mai cách đó không xa, có một con xà yêu đang mở cửa nhà tranh. Trong lòng ta khẽ run lên. Trường An đang ở trong đó.

Không rảnh chú ý hắn nữa, ta thả người nhảy xuống, phóng về phía nhà tranh, vừa vào cửa đã thấy Trường An nằm trên giường, không ngừng giãy dụa, mà trong miệng nó chỉ còn lại một cái đuôi rắn màu vàng quỷ dị chuyển động.

Loại xà yêu này thích nhất là ăn nội tạng trẻ con, mới hóa thành chân thân chui vào miệng chúng, ăn sạch lục phủ ngũ tạng [26] mới thôi.

Ta tiến lên hai bước, giữ chặt Trường An, một tay giữ chặt cổ nó, một tay túm lấy đuôi hoàng xà, tập trung âm khí vào trong thân rắn, đánh chết nó từ trong bụng Trường An, sau đó chậm rãi lôi nó từ trong miệng Trường An ra.

Bỗng nhiên, sống lưng ta lạnh loát, chỉ nghe thấy tiếng da thịt bị đâm thủng. Ta cúi đầu nhìn lại, một thanh kiếm xuyên qua bụng ta. Lúc đó cảm giác đau còn chưa kịp truyền lên óc, ta tò mò, ai muốn giết ta vậy?

Quay đầu lại, thấy sắc mặt Trọng Hoa đen xạm nhìn ta chằm chằm: “Không được làm hại Lưu Ba…” còn chưa nói dứt lời, nhìn thấy con rắn nhỏ màu vàng đã chết trong tay ta, đồng tử (con ngươi) mạnh mẽ co lại.

Trong phòng tĩnh mịch, chỉ có tiếng Trường An xoay người nôn mửa, nôn được một lát, nó cũng hôn mê bất tỉnh.

“Thằng bé giống hệt chàng trước kia, ta luyến tiếc.” Nói xong, thân thể ta lảo đảo, cổ họng trào lên một chất lỏng ngọt ngọt. “Ta không phải yêu quái.”

Nếu là kiếm bình thường thì dù có đâm ta mấy nhát cũng không có cảm giác gì. Nhưng kiếm của Trọng Hoa dùng là kiếm được truyền lại từ bao đời chưởng môn, chính khí cuồn cuộn. Đối với linh vật Âm giới như ta mà nói, chính là thiên địch.

Ta cảm giác sức lực trong thân thể từ từ bào mòn, cuối cùng vẫn không nhịn được, dùng toàn bộ sức lực giữ ống tay áo hắn, nhếch miệng cười: “Kiếp này chàng khiến ta không thể nào thích nổi…”

Hắn ngẩn người, không có phản ứng.

“Nhưng đêm đó… chàng gối lên đùi ta gọi sư phụ, ta còn… còn rất đau lòng.”

Cảm giác đau truyền đến, ngoại trừ miệng vết thương đau đớn, còn có dương khí trên thân kiếm và âm khí trong thân thể ta đối chọi lẫn nhau bỏng rát. Ta cố gắng nắm chặt tay áo hắn, đột nhiên hắn như bừng tỉnh, ôm ta chạy ra bên ngoài: “Trong điện có thuốc.”

Có lẽ do ảo giác, ta cảm giác bước chân người đang ôm ta lảo đảo, không giống với dáng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh của hắn ngày trước. Vì sao người này lại mâu thuẫn như vậy?

Cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ ảo.

Sau khi hủy bỏ kết giới, tuyết trắng trong rừng mai chậm rãi tan chảy, mai đỏ cùng dần dần tàn úa. Trong viện u tịch buồn bã.

Ta nheo mắt nhìn nghiêng mặt hắn, mỉm cười: “Chàng có biết vì sao ta thích hoa mai trong tuyết không?” Ta nói rất nhỏ, ngay cả chính ta cũng không nghe thấy. Hắn lại dừng bước, cúi đầu nhìn ta, đôi mắt đen cuồn cuộn cảm xúc.

Trong nháy mắt, ta nghĩ dường như hắn đã phá tan được ma lực của canh Mạnh bà, nhớ lại chuyện trước kia. Trước mắt tối đen, trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy người quen của ta.

Bên tai, chỉ còn nghe được thanh âm cuối cùng của chính mình: “Chàng có thể gọi tên ta một lần chứ?”

Hắn lặng im không nói gì. Hóa ra, ở kiếp này, ngay cả tên ta là gì, hắn cũng không biết. 

Chú thích:

[25]: Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.

[26]: Lục phủ ngũ tạng: Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người, gồm: Tâm (tim), Can (gan), Tỳ (lá lách), Phế (phổi), Thận (hai quả thận). Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng, gồm: Vị (dạ dày); Đảm (mật), Tam tiêu (phần trên của dạ dày, khoảng giữa của dạ dày và phần trên của bàng quang), Bàng quang (bọng đái), Tiểu Trường (ruột non), Đại Trường (ruột già).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui