Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Vừa bước vào Minh phủ, sau gáy ta hơi nóng nóng một chút. Là một trong ba dấu ấn mà Diêm Vương tạo ra sau gáy ta đã biến mất, điều này chứng tỏ ba kiếp mà Mạch Khê hứa cho ta đã có một kiếp luân hồi.

Từ khi trở về Minh phủ, ta không còn thích tản bộ một mình bên bờ Vong Xuyên nữa, bởi vì chỉ có một mình ta.

Ngày ngày ta dựa vào bên tảng đá chờ Mạch Khê lại nhập luân hồi, đến lúc đó ta sẽ cùng hắn tới Nhân gian trải qua lịch kiếp.

Thời gian ở Minh phủ trôi qua rất nhanh, khi ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ta biết ở Nhân giới đã trải qua hơn bốn mươi năm rồi.

Ta mỉm cười nhìn hắn, hắn cũng thấy ta, giật mình sửng sốt, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần: “Là ngươi?”

“Đại quốc sư, đã lâu không gặp. Vẻ nài của ngươi không thay đổi nhiều lắm.”

Hắn cũng không để ý tới lời trêu ghẹo của ta, nhíu mày: “Vì sao chưa nhập luân hồi?”

“Ta chờ người.”

Ta nói lời này rất tự nhiên, lại khiến hắn ngây người. Hắn im lặng một lúc lâu, mới thở dài: “Là ta hại các ngươi âm dương cách biệt.”

Ta khoát tay, đang muốn nói tất cả đều là kiếp số trời định, hắn lại nói: “Ngươi ở dưới này đợi hắn cả đời, hắn ở Nhân gian vì ngươi giữ mình cả đời, chặt đứt lương duyên kiếp này của hai người, là lỗi của ta.” Hắn ngừng một chút, giống như đang nghĩ gì đó, kiên định nói: “ Nhân quả luân hồi, kiếp này ta nợ các ngươi, kiếp sau nhất định sẽ trả nợ.”

"Không cần, không cần." Ta vội nói, "Đây là chuyện của ta và Mạch Khê, không cần người nài xen vào."

Hắn phất tay áo, lắc đầu thở dài, nhanh nhẹn rời đi.

Ta đã sống quá lâu, khó tránh khỏi có thói xấu dùng quan điểm của bản thân để đo lường tâm tư kẻ khác.

Kiếp này hắn là một quốc sư đạo pháp cao thâm, uống một bát canh Mạnh bà, vượt qua cầu Nại Hà, nhảy xuống vòng luân hồi, thì tất cả những chuyện cũ sẽ đều quên hết.

Cho nên kiếp sau vĩnh viễn không thể bù lại được sai lầm kiếp trước.

Sau khi Quốc sư đầu thai, ta đoán Mạch Khê cũng sắp tới Minh phủ, mỗi ngày đều dùng nước sông Vong Xuyên gội đầu rửa mặt, dường như việc bản thân gọn gàng sạch sẽ như vậy lại có chút không phù hợp với Địa phủ âm trầm. Những lúc rảnh rỗi, lại bắt chước người phàm, nhặt một nhành cây vẽ vẽ những vòng tròn, miệng lẩm bẩm: “Mạch Khê mau xuống đi, Mạch Khê mau xuống đi.”

Có lẽ thành ý của ta cảm động tới trời xanh, ngày ấy ta vừa trang điểm xong xuôi, vừa mới đứng trên tảng đá, đã thấy Mạch Khê giẫm lên hoa Bỉ Ngạn trên đường Hoàng Tuyền, nổi giận hầm hầm bước tới.

Đúng vậy, hắn đang giận dữ.

Ta còn đang giật mình, một luồng lửa chói lọi nóng rực hỗn loạn bén tới bên chân ta, ta vội vàng nhảy dựng, tránh sang một bên.

Đám linh vật và tiểu quỷ đứng xung quanh xem trò vui, vừa nhìn thấy lửa lập tức chạy mất.

Ta không hiểu nên nhìn về phía Mạch Khê, tướng mạo của hắn giống hệt lúc ta gặp hắn lần đầu tiên – thiên nhân chi tư [15].

Nhưng hôm nay người này giận dữ như vậy, đúng là khiến ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Trong lòng ta cảm thấy tủi thân, đợi lâu như vậy mới chờ được hắn tới đây. Vừa gặp mặt cũng không nói một câu, trực tiếp ra tay với ta, thật sự khiến ta tổn thương, tổn thương nặng nề!

Khi hắn tiến lại gần, vươn tay muốn cầm cổ tay ta, ta che mệnh môn tránh sang bên cạnh, tránh khỏi móng vuốt của hắn.

Hắn hừ lạnh: “Cũng biết tránh, cũng biết sợ hãi, sao không để ta bắt, để ta thiêu cháy? Biết có được mạng sống là không dễ dàng, không nỡ đánh mất ư?”

Ta ngẫm nghĩ từng lời hắn nói: “Mạch Khê, chàng giận ta sao?”

“Giận?” Hắn “hừ” một tiếng, “Ta giận làm gì. Nàng bảo vệ ta cả đời, lại lấy thân làm lá chắn, thay ta chắn kiếp, ta cảm ơn còn chưa hết, nào dám giận nàng.”

Ta mấp máy môi, muốn nói ta thật sự không biết hắn đang tức giận cái gì, muốn nói hành động và lời nói của hắn không phù hợp với nhau.

Nhưng thấy hắn cau mày, lửa giận cuồn cuộn, ta vẫn ngậm miệng nhịn xuống. Trong lòng càng thêm tủi thân.

Thấy vẻ mặt oan ức của ta như vậy, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, sắc mặt hắn cứng lại, gượng gạo nói: “Không được khóc.”

Ta vẫn như cũ, dùng ánh mắt ngập nước nhìn hắn.

Trán hắn nổi gân xanh, cuối cùng thở dài nói: “Thôi.” Ánh mắt hắn mềm lại, vươn tay vỗ nhẹ đỉnh đầu ta, bất đắc dĩ cười nói: “Dù sao cũng là lỗi của ta…” Ngay sau đó, sắc mặt hắn hầm hầm trầm xuống: “Vì sao âm khí trên người nàng lại nặng như vậy?”

Ta xấu hổ che mặt: “Bởi vì nghĩ chàng sắp tới, cho nên ngày ngày ta đều dùng nước sông rửa mặt chải đầu, chàng nhìn thấy ta như vậy, có thích không?”

Mạch Khê trầm mặc một lúc lâu.

Ta nói: “Ngày ngày ta đều trang điểm thật đẹp, chờ chàng xuống dưới. Mạch Khê, bao giờ chàng đi đầu thai, ta sẽ đi cùng chàng.”

Hắn nhíu mày: “Cùng đi?”

"Đương nhiên."

Cổ tay hắn lật lại, một kim ấn đánh vào trên người ta: “Trong vòng năm mươi năm, nàng không thể ra khỏi Minh phủ.”

Ta hoảng hốt: “Vì sao? Chàng đã hứa cho ta sống ở Nhân gian ba kiếp kia mà.”

“Đúng vậy, nhưng lần này sẽ để nàng đi muộn năm mươi năm.”

“Nhưng chàng cũng hứa cho ta đi quyến rũ chàng.”

“Năm mươi năm sau nàng vẫn có thể quyến rũ được.”

“Khi đó chàng có lẽ đã là một ông lão gần đất xa trời, ta có tìm được chàng thì thời gian ở bên nhau cũng rất ít.”

“Thế thì đừng tìm nữa.”

Nói xong, hắn cất bước đi về cầu Nại Hà. Ta tức giận bốc một nắm bùn ném vào sau gáy hắn.

Hắn quay lưng về phía ta, ta không biết vẻ mặt hắn thế nào, nhưng đột nhiên Mạnh bà quỳ xuống, dập đầu thật mạnh nói: “Xin Thần Quân thứ tội.”

Lúc này ta mới nhớ ra, bùn đất ở Hoàng Tuyền bị vạn quỷ giẫm lên, là thứ dơ bẩn nhất trong tam giới, việc ta ném thứ bùn đất này lên đầu một Thần Quân Thiên giới chính là làm nhục Thiên giới.

Hắn quay mặt lại, lạnh lùng nói: “Ta không muốn nàng trở thành kiếp số của ta.”

Lời nói khó hiểu như vậy, ta nhất thời không thể giải thích được, chỉ thấy hắn cũng không quay đầu lại, uống bát canh Mạnh bà xong liền đi vào vòng luân hồi.

Có lẽ hắn trách ta xen vào việc của người khác, không muốn ở bên ta. Ý nghĩ ấy khiến ta cảm thấy vô cùng đau đớn, vùi đầu bước vào trong tảng đá, khóc lớn.

Nếu người khác bắt nạt ta, chắc chắn ta sẽ đòi lại gấp mười, nhưng Mạch Khê bắt nạt ta… Hắn bắt nạt ta, ta chỉ thể để cho hắn bắt nạt, có đánh cũng không thắng, nhưng lại không buông tay được.

Không biết khóc bao lâu, bên ngoài tảng đá có tiếng gọi: “Tam Sinh cô nương, ôi, bà cô Tam Sinh của ta ơi, đừng khóc, đừng khóc nữa!”

Ta ló đầu ra khỏi tảng đá, ánh mắt đỏ ngầu nhìn ra nài: “Giáp, có chuyện gì?”

Tiểu quỷ Giáp vuốt trán lắc đầu thở dài: “Nước mắt của người mấy ngày nay từ trong tảng đá tràn ra khiến sông Vong Xuyên dâng lên mấy thước. Một tảng đá mà khóc lớn như vậy thật sự rất kỳ cục, đám hồn phách đi qua cầu Nại Hà đều sợ hãi đến mất hồn, Diêm Vương đặc biệt sai ta tới gọi người, muốn khơi thông tâm lý giúp người.”

Ta gật gật đầu, chán chường theo Giáp đi Diêm vương Điện.

Tuy dáng người Diêm Vương gầy gò, nhưng lại là kẻ tham ăn. Lúc gặp Diêm Vương, ta thấy hắn đang ăn thịt, cắn một tảng chân giò rất sung sướng.

Ta gật gật đầu chào hắn: “Diêm Vương.”

“A, Tam Sinh tới đây.” Hắn vung tay, tiểu quỷ bên cạnh dâng một cái chân giò cho ta, cái chân giò đầy mỡ khiến ta buồn nôn, phất tay áo cho tiểu quỷ lui ra.

Diêm Vương nhìn ta một cái, nói: “Nghe nói mấy ngày nay ngươi đau lòng vì Mạch Khê Thần Quân.”

Nghe thấy tên Mạch Khê, mũi ta đau xót, lại lã chã chực khóc.

"Đừng, đừng, đừng!" Hắn liên thanh ngăn cản ta, “Hôm nay ta gọi ngươi tới là muốn thay ngươi giải tỏa khúc mắc này, nếu ngươi lại tiếp tục khóc, chỉ sợ nước sông Vong Xuyên sẽ tràn ra nài mất.”

Diêm Vương lau miệng nói: “Tam Sinh, ngươi có biết lần này Mạch Khê Thần Quân xuống hạ giới phải trải qua ba kiếp như thế nào không?”

Ta lắc đầu nói không biết.

“Xa người mình thương, gần người mình ghét, muốn mà không được [16]. Ba kiếp này chính là ba thứ khổ trong tám thứ khổ mà Phật gia nói. Kiếp thứ nhất của Thần Quân chính là xa người mình thương. Trong sổ mệnh cách của Ti Mệnh Tinh Quân vốn viết là, Mạch Khê Thần Quân và nữ nhi của Đại tướng quân Thi Sảnh Sảnh thương yêu lẫn nhau, nhưng lại bị ngăn cách, cả đời cách biệt, là nỗi khổ xa người mình thương. Nhưng mệnh cách của hắn lại bị sự xuất hiện của ngươi phá tan, số hắn lẽ ra phải chịu khổ cả đời, nhưng vì gặp ngươi, ở gần ngươi nhiều năm, nảy sinh tình cảm. Ngươi muốn thay hắn chắn kiếp, lấy cái chết giúp đường quan trường của hắn rộng mở. Cả đời hắn nhớ thương ngươi, cũng là nỗi khổ xa người mình thương. Ngươi chó ngáp phải ruồi, coi như hoàn thành kiếp số của hắn.”

Diêm Vương ngừng lại một chút, giận dữ nói, “Ngươi không đứng ở trước thế kính nhìn dáng vẻ Mạch Khê ở Nhân giới, chẹp chẹp, vốn là một người hiền hòa như thế, chỉ vì ngươi, lại tàn nhẫn ép hoàng đế tru di cửu tộc [17] nhà Đại tướng quân. Không ngờ hắn lại tình thâm nghĩa nặng với ngươi, cả đời không lập gia thất. Sau khi trở lại Minh giới, nhớ lại những chuyện trước kia, theo lý mà nói, hắn là Thần Quân Thiên giới, là người thanh tâm quả dục [18], lẽ ra không nên cố tình qua lại. Nhưng hắn vẫn đối xử với ngươi như trước đây, à,… Có thể thấy được là vẫn chưa dứt tình. Bây giờ Thần Quân nhốt ngươi ở phủ năm mươi năm, đơn giản là muốn sửa đổi thời gian ngươi tới Nhân giới với hắn. Hắn không muốn ngươi lại biến thành kiếp số của hắn.”

Diêm Vương nói: “Hắn đang bảo vệ ngươi đấy.”

Ta nghe xong, giật mình.

“Đám thần tiên Thiên giới đều coi thường người Minh giới chúng ta, Tam Sinh, ngươi cố gắng lên, quyến rũ Mạch Khê Thần Quân thành công, Minh phủ chúng ta… ha ha ha ha, ngươi hiểu chứ?”

Tiếng cười điên cuồng của Diêm Vương ở bên tai ta mà sao lại xa xôi đến vậy, trong đầu ta chỉ còn lại một câu nói: “Hắn đang bảo vệ ngươi đấy.”

Chú thích:

[15]: Thiên nhân chi tư: có tư thế của người nhà trời.

[16]: Nguyên văn: Ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, được nhắc tới trong Đạo Phật.

[17]: Tru di cửu tộc: chém cả chín họ.

[18]: Thanh tâm quả dục: ngăn ham muốn, tâm trong sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui