Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Ta nấp trong bóng tối, gần như che khuất thân mình, ngồi xổm nghe bọn họ nói chuyện.

“Sư huynh!” Đạo cô vội vàng nói, “Nay lang yêu xâm chiếm, sao huynh có thể để yêu vật không rõ lai lịch kia ở lại nơi này. Phải nhanh chóng diệt trừ mới đúng!”

Ta thở dài, đã nói mấy ngàn lần rồi, dù lai lịch của ta không rõ, nhưng ta không phải yêu vật thật mà! Phá hủy Thiên Tỏa tháp của các ngươi, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh thân phận của ta sao? Ngu dốt! Loài người thật ngu dốt không chịu nổi!

Ta còn chưa than thở xong, lại thấy thân mình Trọng Hoa lảo đảo, “Việc này để khi khác bàn tiếp.” Giọng nói của hắn khàn khàn vô lực, giống như bị người ta chuốc không ít rượu…

Say.

Đạo cô kia vẫn không nghe, không buông tha: “Sư huynh, không phải nhìn thấy bề ngoài mỏng manh của yêu vật kia, trong lòng thương xót đấy chứ?”

Trọng Hoa giận dữ, hất tay nàng quát khẽ: "Nói bậy bạ gì đó?"

"Là muội nói sai thì tốt rồi." Giọng nữ tử lạnh lùng, “Sư huynh quên rồi sao, trước kia cũng do sư phụ mềm lòng, giữ lại lang yêu đê tiện Hô Di này, mới khiến Lưu Ba hai mươi năm trước khổ sở như vậy, Thanh Linh vạn mong sư huynh chớ đi theo vết xe đổ của sư phụ.”

Trọng Hoa trầm mặc một lát, phất phất tay: "Muội về đi."

Ta quệt miệng cân nhắc, theo lời đạo cô nói, lang yêu lấy oán trả ơn, là đồ đệ bất nhân bất nghĩa, nhưng ta ở bên bờ Vong Xuyên nhìn qua vô số quỷ hồn, vẫn thấy lang yêu không phải là một tên gia hỏa như vậy. À, xem ra chuyện hai mươi năm trước có ẩn tình nha.

Thanh Linh đạo cô đi rồi, Trong Hoa vẫn lặng lẽ đứng ở góc tối kia một lúc, lát sau mới dò dẫm dựa tường đi vào tẩm điện của hắn.

Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, ta hít một ngụm khí lạnh. Kiếp trước, chỉ cần là chuyện liên quan tới Mạch Khê, ta đều che chở cho hắn, chưa bao giờ khiến hắn cảm giác cô đơn khó chịu.

Mà kiếp này, tuy là một Trọng Hoa Tôn giả cao cao tại thượng, nhưng đến lúc say rượu cũng không có một người hầu. Nghĩ đến hắn bất tỉnh nhân sự một mình trong phòng, lại nhớ tới Trường An đang ngủ rất thoải mái trong phòng ta.

"Ai?" Hắn quay phắt đầu lại.

Ta chớp mắt, càng cảm thấy bình thường hắn sống rất vất vả, sau khi say rượu, ngay cả tiếng thở dài nho nhỏ của ta cũng có thể khiến hắn chú ý, chứng tỏ lúc bình thường luôn luôn trong tình trạng vô cùng cảnh giác.

Không nghe thấy người đáp lại, Trọng Hoa gắng đứng thẳng dậy, chậm rãi đi về hướng này. Ta biết không thể tránh được, thoải mái bước ra ngoài, cười chào hắn: “Ồ! Buổi tối tốt lành.”

Thấy là ta, hắn hầm hầm nhíu mày, xoay người rời đi. Giống như gặp một thứ gì đó khiến người ta vô cùng ghê tởm. Sải bước dài như vậy, nhìn phía sau không hề giống người đang say rượu.

Ta giật mình ngạc nhiên chớp mắt một cái, trong lòng nổi trận lôi đình.

Ta xấu tới mức nào, để khiến hắn nóng lòng muốn lùi bước lui binh?

"Đứng lại!" Ta cao giọng quát.

Bước chân hắn càng nhanh hơn, hai bước sau đã không còn thấy bóng dáng.

Ta giận điên lên. Trốn ư? Để xem chàng trốn ta thế nào?

Ta đi về phía dãy nhà tranh, lôi Trường An đang ngủ say trong chăn ra. Nó còn đang buồn ngủ, chớp chớp mắt, không muốn biết rõ tình hình xung quanh. Ta nhe răng trợn mắt cười với nó: “Trường An, giúp ta một việc được không?”

Lúc này nó mới quay đầu nhìn ta, sửng sốt hồi lâu, hét to hai tiếng kinh hoàng, tay chân bao vây lấy thân thể, ý muốn che phủ chính mình, không cho ta nhìn thấy.

Ta túm cổ áo nó, nghiêm mặt xách ra ngoài. Đưa nó tới nơi gần tẩm điện Trọng Hoa nhất, ta vỗ vỗ khuôn mặt đang giàn giụa nước mắt của nó, nói: “Khóc đi, khóc to vào.”

Nó giật mình nhìn ta chằm chằm.

Ta cong khóe môi, cố tình cười dâm tà, “Ta đang nghĩ, tuy rằng dương khí của ngươi vẫn ít, nhưng có còn hơn không, mặc dù trong lòng ta chỉ có sư tôn ngươi, nhưng với sắc đẹp của ngươi, không biết nên làm thế nào che dấu dục vọng kia. Hôm nay, ngươi theo ta đi.”

Vẻ mặt Trường An như sét đánh ngang tai, bị dọa tới choáng váng đầu óc.

Nghĩ cũng đúng, đêm hôm khuya khoắt, một sinh vật không rõ lai lịch xâm nhập phòng nó, bắt nó ra ngoài, nói muốn cưỡng bức nó. Dù là ai đi nữa cũng chấn động. Cho nên ta rộng lượng cho nó vài khắc ngẩn người.

Một lúc sau, rất hài lòng nghe Trường An hét kinh thiên động địa: “Không!” Chân nó mềm nhũn lê về phía kết giới của vòng cấm thuật, đập đập vào kết giới gào khóc: “Tiên tôn, cứu con! Tiên tôn, cứu con! Tiên tôn! Trường An còn nhỏ! Trường An không muốn chết!"

Khóc được khoảng tầm nửa chung trà, cuối cùng Tiên tôn nhà nó ôm đầu, sắc mặt tái mét đi ra. Hắn nhíu mày, nhìn Trường An chằm chằm quát khẽ: “Giỏi lắm!”

Thật ra trong lòng ta cho rằng, vị tiên tôn cứ nhìn thấy ta lại bỏ chạy cũng chẳng giỏi hơn nó là bao nhiêu.

Ta lạnh lùng cười, đạp lên cái mông đang chổng lên cao vì quỳ rạp xuống đất của Trường An, “Được rồi, đã có tiên tôn nhà ngươi thay thế ngươi, đêm nay ta tạm tha cho ngươi, tự đi về ngủ đi.”

Trường An nhìn Trọng Hoa, lại quay đầu nhìn ta, thấy cả hai bọn ta đều ngầm đồng ý, vội ù té chạy, không quay đầu lại.

Ta nhìn Trọng Hoa, cười đắc ý. Hắn day day trán, từ từ nhắm hai mắt lại không nhìn ta: “Có chuyện gì?”

“Chẳng có chuyện gì cả.”

Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên. Không nói thêm một câu, xoay người rời đi.

Trước khi hắn kịp bước ra khỏi kết giới, ta vội túm lấy vạt áo hắn. Một phần vì say rượu, nên phản ứng của hắn chậm lại rất nhiều, còn thật sự để ta bắt được. Ta nói: “Ngươi trốn ta làm gì? Ta cũng có ăn ngươi đâu.”

“Không trốn.” Hắn nói, “Ngươi vốn là phạm nhân của Lưu Ba…”

“Đúng vậy, ta là phạm nhân, muốn trốn cũng phải là ta trốn ngươi, ý ngươi là gì? Ta là trái cây bị dập nát hay là có mái tóc đen quá dài dọa người? Ngươi liếc mắt nhìn ta một cái thì mắt ngươi nổi giòi thối rữa hay sao? Sẽ thượng tổ hạ tả [22], thất khiếu [23] chảy máu hay sao? Sẽ…”

Ta còn chưa nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn ta. Ánh mắt miễn cưỡng muốn chứng minh chính mình vô cùng ngay thẳng và đơn thuần, nhưng ta thì không đơn thuần như hắn.

Ta nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt của hắn có cả bầu trời đầy ánh sao, có cả mai đỏ trên nền tuyết trắng, còn có cả bóng dáng ta trong đó.

Khắc thật sâu trong mắt hắn. Đã lâu rồi ta không thấy hắn tập trung nhìn ta, ta không kiềm được, bước lại từng bước, gần sát bên người hắn, túm tay áo hắn, thuận tiện cầm tay hắn.

Trong mắt ta, khóe môi hắn cong lên thành nụ cười yếu ớt. Ánh mắt hắn nhu hòa, cũng không tránh ta. Nụ cười trên môi ta càng nở rộng. “Hoa mai tuyết trắng, còn có chàng, Tam Sinh không có gì tiếc nuối.”

Hoa mai tuyết trắng, còn có Tam Sinh, Mạch Khê không có gì tiếc nuối. Lời này vốn là của Mạch Khê kiếp trước nói với ta.

Hắn nghe ta nói, hơi run rẩy chớp mắt một cái, nhíu mày như đột nhiên tỉnh táo trở lại, đẩy ta ra, chính mình đứng không vững, ngã ở trên tuyết. Vẻ mặt hắn có chút hoảng sợ luống cuống.

Ta tiến lại muốn đỡ hắn, hắn giơ tay cản bước ta. Một mình ôm đầu, ngồi trong tuyết, không nói một lời.

"Mạch... Trọng Hoa, chàng..."

"Ta và ngươi có từng quen biết không?"

Hắn hỏi như vậy, bảo ta phải trả lời thế nào đây? Đúng vậy, chúng ta có quen biết. Ở đâu? Ở Địa phủ âm u, bên bờ Vong Xuyên… Nếu ta nói như vậy, chỉ e là hắn nghĩ ta đang nói đùa…

Ta gãi đầu, nói: “À, nếu chàng cảm thấy ta quen quen, cứ coi như là duyên phận đi, duyên phận!”

“Duyên phận ư?” Hắn cong môi cười cười, giống như giễu cợt. “Thế gian này sao lại có nhiều duyên phận như vậy…”

Nghe hắn nói vậy, giống như ám chỉ lòng người thay đổi, ta nhíu mày nói: “Tại sao lại không có? Ta và chàng gặp nhau, đó là một loại duyên phận, có thể ở đây nói chuyện phiếm cũng là một loại duyên phận.” Ta là một tảng đá có thể tới Nhân giới quyến rũ chàng cũng là một loại duyên phận. Đương nhiên lời này ta chỉ nghĩ trong đầu, không nói cho hắn nghe.

Hắn nằm trên tuyết, theo ánh trăng quan sát ta một lượt, một lúc lâu sau, từ đôi môi mỏng nhẹ thoát ra hai chữ…

"Nghiệt duyên."span>

Ta âm thầm gật đầu, nghiệt duyên cũng là duyên. Vả lại, nó càng thêm khó chơi, càng thêm dài lâu hơn so với duyên phận bình thường. Ta vô cùng vui sướng, nhưng nghĩ lại, không đúng a. Nghe giọng hắn rõ ràng là vô cùng khinh thường tình yêu đôi lứa. Ta kiên quyết không được cười, để suy nghĩ của hắn rơi vào khoảng không đi. Hơn nữa… Ta liếc mắt nhìn tư thế nằm trên tuyết của hắn.

Đúng là tư thế dễ dàng ăn đậu hũ mềm nha.

Kết quả là, Lan Hoa Chỉ [24] của ta nhấc lên, yểu điệu chỉ vào hắn nói: “Chàng, chàng, chàng! Chàng muốn làm ta tức chết đây mà.”

Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, nét mặt biến đổi không thể diễn tả được.

Ta lắc nhẹ mông, giả bộ tức giận bước đi, khi tới bên người hắn, kêu lớn: “Á! Trơn quá!” Tạo một tư thế tuyệt vời ngã xuống người hắn. Đây là động tác được tính toán chính xác, theo lý thuyết mà nói, ta sẽ phải ngã vào trên ngực hắn, giống như một mỹ nhân mong manh xấu hổ nằm trên người anh hùng trong truyện.

Nhưng ta không ngờ là ta lại trượt chân thật giống như Trọng Hoa, ngã xuống trên người hắn với tư thế tuyệt đối không gợi cảm, đầu đập vào đầu.

Đáng tiếc là môi chưa chạm môi, ngược lại còn va trúng gáy hắn.

Ta chỉ nghe thấy tiếng nam tử dưới thân kêu lên đau đớn, nhất thời không có phản ứng.

Chờ khi ta ôm đầu ngồi dậy, Trọng Hoa nằm im dưới đất, nhắm nghiền hai mắt, dấu răng cứng như đá của ta hằn trên gáy hắn chảy máu.

“Hic…” Ta do dự vươn tay chạm vào hắn: “Này…” Lại vỗ vỗ hai má hắn, hắn vẫn không nhúc nhích. Ta hơi hoảng, không phải bị ta đập đến mức trực tiếp đi gặp Diêm Vương đấy chứ, nhưng mà kiếp này của hắn còn chưa qua lịch kiếp, sao đã gặp chuyện không may vậy…

“Trọng Hoa! Trọng Hoa! Làm gì tới mức ấy chứ?” Ta gãi đầu, dù gì ngươi cũng là tiên tôn, lại bị một nữ tử như ta đụng đầu đã chết, này này… Chuyện này mà truyền ra ngoài là thành trò cười cho thiên hạ nha. Ta cuống quýt véo người hắn, vừa lẩm bẩm: “Mạch Khê ơi là Mạch Khê, ngàn vạn lần chàng đừng để ta mang tội nha, phá ngang ứng kiếp của Thần sẽ bị trời phạt, Mạch Khê ơi…”

Ta than thở khóc lóc gọi tên hắn một hồi, dường như hắn cũng hiểu nỗi khó xử của ta, một lúc sau, ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt. Ta vui mừng, hai tay xếp thành hình chữ thập, liên tục cảm tạ Diêm Vương mười tiếng.

"Sư phụ..." Hắn nhìn ta nhẹ giọng gọi .

Ta ngẩn người, lúc này mới ngửi thấy mùi rượu nồng trong giọng hắn. Có lẽ vì say rượu, nên ý thức mơ hồ.

"Sư phụ." Hắn lại nói, "Vì sao..."

"Cái gì?" Giọng hắn quá nhỏ, ta không thể nghe thấy rõ ràng, ta nghiêng đầu bên môi hắn, nhưng lời của hắn, khiến ta đang đắc ý cũng trở nên mơ hồ, hắn nói: “Vì sao lại nảy sinh tình cảm với Hô Di?”

Chúng ta tạm thời chưa kết luận sư phụ Trọng Hoa và Hô Di có tình cảm gì với nhau, và xảy ra như thế nào. Sư phụ Trọng Hoa khiến ta rất tò mò, rốt cuộc người đó là nam hay nữ?

Trong lòng đã có có thắc mắc thì khó dập tắt được.

Ta kín đáo hỏi: “Sư phụ chàng là nam hay nữ? Nàng yêu Hô Di ư? Hai người bọn họ tới mức nào rồi? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Hô Di lại bị giam trong tháp? Bây giờ sư phụ chàng đang ở đâu?”

Ta chớp mắt, kiên nhẫn chờ Trọng Hoa trả lời. Mà hắn lại nghiêng đầu sang một bên, bình thản ngủ.

Ta xiết chặt nắm tay.

Cảm giác lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn khiến ta hận không thể cắn vào gáy hắn chảy máu lần nữa. Nhưng nhìn hắn ngủ say, ta trầm mặc, cuối cùng khẽ thở dài, xé một mảnh vải ở y phục làm băng vải, băng bó vết thương cho hắn.

Ta nghĩ tới Trường An đang nằm trong phòng, nếu kéo cả sư tôn nhà nó vào trong thì không phải phép, hơn nữa cũng không có cách nào ăn đậu hũ hắn.

Cho nên trái phải cân nhắc một hồi, ta kéo hắn tới bên dưới một gốc mai, để hắn gối đầu lên đùi ta, còn ta thì dựa vào gốc mai, vuốt ve trán hắn, cầm tay hắn, cuối cùng chạm vào môi hắn một cái, êm đềm đi vào giấc ngủ, lâu lắm rồi không có cảm giác vui sướng như vậy.

Sáng hôm sau tỉnh lại, thấy một đôi mắt trong suốt nhìn ta chằm chằm. Ta cười chào hắn: “Tiên tôn, buổi sáng tốt lành! Chàng vẫn ở đây.”

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, giống như cố gắng kiềm chế cảm xúc, sau đó mới gằn giọng nói: “Cởi dây thừng ra.”

Ta cười gượng, vươn tay cởi nút thặt buộc cổ hắn với chân ta ra, vô tội nói: “Không phải là do sợ chàng chạy mất sao?”

Không đợi ta tháo dây xong, hắn giãy dụa đứng dậy, nhíu mày trừng ta.

Ta phẩy tay, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta biết sau khi chàng tỉnh lại sẽ lại trốn, sau đó sẽ phủ nhận chuyện chúng ta ngủ chung một đêm. Cho nên ta đã bỏ thêm mười bảy, mười tám bùa chú trong dây thừng. Chỉ làm như vậy mới có thể chứng minh tối hôm qua chàng ngủ cùng ta. Theo phép tắc của loài người, chàng phải có trách nhiệm với ta, Mạch… Trọng Hoa.”

Mỗi chữ ta phun ra, sắc mặt hắn lại biến đen một phần, mà những chữ cuối cùng lại khiến một màu đỏ hiện lên trên mặt hắn: “Không… Không… Không biết…”

Hắn run rẩy nửa ngày cũng không thể nói đầy đủ cả câu. Ta thở dài giúp hắn nói nốt: “Không biết xấu hổ.” Có thể vạch trần bộ mặt đức hạnh của Tiên tôn mặt lạnh này, đúng là một chuyện đáng tự hào. Ta nói: “Không biết xấu hổ cũng tốt, biết xấu hổ cũng được. Trọng Hoa, chàng phải thành thân với ta.”

Hắn nhìn ta một lúc lâu, cố gắng trấn tĩnh. Dần dần lạnh lùng nói: “Dù ta say rượu, nhưng chính mình làm gì vẫn có thể nhớ rõ ràng. Ngươi và ta không cùng tộc, sao ta có thể xảy ra chuyện gì với ngươi chứ?”

Ta tò mò: “Không cùng tộc thì không thể làm sao? Vậy còn sư phụ chàng và Hô Di thì sao?”

Sắc mặt Trọng Hoa sa sầm. Ánh mắt giống như muốn lóc xương xẻ thịt ta vậy. Hắn phất tay áo rời đi, mà ta là tảng đá tính tình bướng bỉnh, không làm rõ suy đoán trong lòng, đêm nay không thể ngủ yên.

Vội vàng đuổi theo, ở bên cạnh hắn cao giọng quát: “Gì chứ? Hô Di và sư phụ chàng thì sao? Bọn họ xảy ra chuyện gì? Sư phụ chàng…”

Một luồng sát khí sắc bén sượt qua bên tai ta, bắn xuống tuyết phía sau lưng, một mảng tuyết vọt lên.

Ta ngây người.

"Câm miệng." Hắn lạnh lùng bỏ lại hai chữ. Xoay người rời đi.

Mạch Khê chưa từng đối xử với ta như vậy. Dù lần trước dưới Minh phủ, hắn giận ta nhưng cũng không khiến đáy lòng ta rét lạnh như vậy.

Vẻ mặt ấy ta chỉ từng nhìn thấy một lần. Ở kiếp trước, có hai gã du côn lưu manh tới cửa muốn ăn đậu hũ của ta, vẻ mặt hắn cũng đáng sợ như thế.

Có lẽ hắn ghét người khác nhắc tới chuyện Hô Di và sư phụ hắn. Xem ra ngoài việc ghét bỏ Hô Di vì chủng tộc khác biệt, còn có thù hận tình cảm nữa. Xem ra, hắn rất quan tâm sư phụ hắn…

Thậm chí đối với sư phụ có chút... Không bình thường.

Kết quả là, ta càng thêm tò mò rốt cuộc sư phụ hắn là nam hay là nữ .



Chú thích:

[22]: Thượng thổ hạ tả: buồn nôn & tiêu chảy.

[23]: Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng

[24]: Lan Hoa Chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa lan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui