Tâm Sinh

Editor: Sakura Trang

Thẳng đến buổi trưa Lạc Huỳnh Tâm mới trở về, làm cơm trưa, ôm tiểu Mạc từ trên giường đến trên ghế, tiếp theo sau đó không nói lời nào.

Tiểu Mạc lần này là thật không có thèm ăn, đâm đâm trong bát cơm của mình, nhìn Lạc Huỳnh Tâm cũng là như đang nhai đèn cầy vậy ăn cơm trong bát của mình.

“Huỳnh Tâm, ta biết lỗi rồi, quá không cẩn thận, liền có hài tử cũng không biết, còn cả ngày ngổn ngang nháo tới nháo đi, ngươi, ngươi tức giận cũng là phải, ta sau lại cũng không như vậy, ngươi đừng nóng giận có được hay không, ta về sau nhất định... Nhất định... thay đổi...!” Tiểu Mạc đột nhiên buông đũa trong tay mình xuống, cẩn thận bắt lấy Lạc Huỳnh Tâm, vội vàng nói một chuỗi dài, cuối cùng đến cái chũ đổi, mình đều cảm thấy có chút chột dạ, thanh âm yếu xuống.

Tay đang ăn cơm của Lạc Huỳnh Tâm cứng đờ, chốc lát sau rốt cục thì buông chén đũa xuống. Ngẩng đầu nhìn tiểu Mạc, nhìn dè đặt của tiểu Mạc, không khỏi đứng dậy, ôm tiểu Mạc vòng vào trong ngực.

“Tiểu Mạc, ta thật không có tức giận, không, thật ra thì ta là tức giận bản thân, ngươi đã mang thai ba tháng, ta lại không chút phát hiện, trước đây ba tháng, ta còn để để ngươi làm rất nhiều chuyện, cũng không giúp ngươi điều chỉnh thân thể thật tốt, lần này thậm chí…” Lạc Huỳnh Tâm nhíu mày, nhắm hai mắt lại.

Y không dám tưởng tượng, nếu như mới vừa rồi tiểu Mạc cùng hài tử thật có chuyện không may… Mình đại khái cả đời cũng sẽ không tha thứ mình!


Tiểu Mạc ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Huỳnh Tâm cau mày, nâng tay lên, sờ một cái mi tâm của Lạc Huỳnh Tâm, muốn đem làm giãn mi tâm đang nhíu chặt của y ra, Lạc Huỳnh Tâm mở hai mắt, chăm chú nhìn chằm chằm người trong ngực, đầu xuống, hôn một cái trán của hắn, sau dần dần trượt đến ngoài miệng, phong bế thật chặc!

Cực kỳ lâu, lâu đến tiểu Mạc đều cảm thấy mình muốn không thở được nữa, Lạc Huỳnh Tâm mới thả hắn ra, y khóa tiểu Mạc thật chặc trong ngực mình, cằm để ở trên đỉnh đầu của tiểu Mạc.

“Tiểu Mạc, ngươi nhất định không muốn rơi xa ta, được hay không!” Giọng của Lạc Huỳnh Tâm có chút khàn khàn, nhưng mà trong khàn khàn Lại tràn ra một sự không muốn xa rời.

“Ừ, Huỳnh Tâm, ta nhất định sẽ không rời đi ngươi!”

Cuộc sống cứ trôi qua không nhanh không chậm như vậy, ba tháng đầu của tiểu Mạc thật là thuận thuận lợi lợi chuyện gì cũng không có, Lạc Huỳnh Tâm nhìn tiểu Mạc bên cạnh mình đang trêu chọc đại bảo, không khỏi khẽ mỉm cười.

Ba tháng này Tiểu Mạc thật là không chịu chút tội nào, hoàn toàn khác với ba tháng đầu của mình, không chút buồn nôn, ăn cơm ngủ cũng giống nhau như đúc với bình thường, nếu không phải tiểu Mạc len lén chạy đi luyện võ ra chuyện như vậy, hai người còn thật không biết lúc nào mới có thể nhận ra hắn mang thai.

Chẳng qua, như vậy cũng rất tốt không phải sao, ba tháng đầu tiểu Mạc nếu là giống như lúc mình mang thai đại bảo, mình thật không biết nên làm gì bây giờ.

Buổi tối, tiểu Mạc một người ngồi ở trên giường, không ngừng sờ bụng nhỏ của mình, Lạc Huỳnh Tâm cũng không để ý hắn, tự mình bên cạnh sửa sang lại đồ.

“Huỳnh Tâm, ngươi sờ!” Tiểu Mạc xuống giường đặng đặng đặng chạy tới, Lạc Huỳnh Tâm trừng một cái, tiểu Mạc nhất thời ngừng một lát, nhiên sau lúng túng cười hắc hắc, đi tới bên người Lạc Huỳnh Tâm, vén y phục mình lên, lộ ra cái bụng trắng trắng.

“Ngươi sờ ngươi sờ, ngươi nhìn, bụng ta có một chút cứng rắn!” Hắn bắt của lấy tay của Lạc Huỳnh Tâm, tay âm ấm sờ trên bụng, thoải mái không nói nên lời.

Lạc Huỳnh Tâm cẩn thận sờ bụng của tiểu Mạc, đã hơn ba tháng rưỡi, bụng của tiểu Mạc mặc dù còn không có lộ vẻ mang thai, chẳng qua đang từng chut trở nên cứng rắn, không giống với khi mình mang thai.


“Huỳnh Tâm, ngươi nói, ban đầu ngươi mang thai đại bảo, bụng rõ ràng đổi mềm nhũn, làm sao ta lại trái ngược với ngươi a, làm sao đổi cứng rắn chứ? Không có vấn đề gì chứ?” Hắn có chút lo âu nhìn Lạc Huỳnh Tâm.

“Bây giờ hỏi lại chính ngươi, ngươi không biết tại sao ta sẽ thành mềm, ngươi sẽ thành cứng rắn sao?” Nghe được vấn đề của tiểu Mạc, đầu tiên là Lạc Huỳnh Tâm sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nhẹ, không nghĩ tiểu Mạc thật đúng là nhớ rõ ràng, ban đầu y mang thai đại bảo ước chừng ba bốn tháng, bụng quả thật đổi mềm nhũn không ít, chẳng qua tiểu Mạc đại khái là như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới nguyên nhân.

“Hỏi ta? Ta nơi nào biết a, không phải đang hỏi ngươi sao! Ngươi chắc chắn biết, nói mau nói mau!” Ánh mắt Tiểu Mạc sáng ngời nhìn Lạc Huỳnh Tâm, mắt thấy biểu tình của Lạc Huỳnh Tâm liền biết chắc không có bất kỳ vấn đề, không khỏi cũng ném đi lo âu, chuyên chú hỏi câu trả lời của vấn đề trên.

“Nhạ, ngươi bây giờ sờ một cái bụng ta.” Lạc Huỳnh Tâm cũng vén lên vạt áo mình, cầm tay của tiểu Mạc thả vào trên bụng mình để cho hắn sờ từ từ.

Tiểu Mạc nghi ngờ từ từ sờ bụng của Lạc Huỳnh Tâm, nhiên sau lại sờ một cái bụng mình, hoàn toàn không rõ vẫn đề.

Lạc Huỳnh Tâm bởi vì hàng năm luyện võ, trên bụng đều là bắp thịt cứng rắn, nhìn lại mình, do ngày ngày bị Lạc Huỳnh Tâm nuôi...

... Khụ khụ... Tương đối khá, cho nên một mực... Mập đến không có cơ bụng, lại còn thịt đô đô.

“Vẫn không hiểu sao?” Ánh mắt của Lạc Huỳnh Tâm đã cười thành một kẽ hở, nhìn biểu tình ngây ngốc của tiểu Mạc, để cho y thật là buồn cười.


Đột nhiên, giống như là nghĩ tới điều gì!

“Ta biết, bụng ngươi bản thân là cứng rắn, cho nên có đại bảo sau thì trở nên mềm nhũn, bụng bản thân là mềm, nhị bảo lớn một chút, ngược lại càng thêm cứng rắn! Có đúng hay không, có đúng hay không!?” Tiểu Mạc hưng phấn nói ra câu trả lời, vốn là một chuyện rất bình Thường mà, nói rất hay giống như đoán được một câu trả lời của đại bí mật vậy!

Lạc Huỳnh Tâm không trả lời, chẳng qua là cười gật đầu một cái.

“Hắc hắc... Ta cũng biết nhị bảo chúng ta tuyệt đối khỏe mạnh, ngươi nhìn ta một chút cảm giác đều không có, không giống lúc ngươi ban đầu mang thai đại bảo!”

Nói đến chỗ này tiểu Mạc đã dương dương đắc ý, cảm thấy mình thật là so với Huỳnh Tâm thật tốt hơn nhiều.

“Dĩ nhiên, như vậy tốt biết bao, tốt biết bao!” Lạc Huỳnh Tâm ôm tiểu Mạc vào trong ngực, nỉ non không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận