Tâm Sinh

Editor: Sakura Trang

Lại một trận đau nhức đi qua, trên người tiểu Mạc giống như vừa dội nước, kiệt lực muốn nằm vật về phía sau! Hù tiểu Cẩn nhanh chóng xòe tay ôm eo hắn, ôm người lười đến trong ngực, cảm giác trái tim của mình đều đi theo thần kinh của mình thắt chặt lại, nhảy kịch liệt liên tục.

Tiểu Mạc tại trong ngực tiểu Cẩn,, đóng chặt lại hai mắt, nếu không phải hắn vẫn còn từng ngụm từng ngụm hô hấp, tiểu Cẩn đều phải sợ hắn thật sự là muốn ngất đi thôi!

“Tiểu Mạc thiếu gia, tiểu Mạc thiếu gia người chịu đựng a!” Tiểu Mạc như trước từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn hơi lắc nhẹ đầu, tỏ vẻ chính mình không có chuyện.

“Người trước chống đỡ, ta đi lấy nước cho người, người ra mồ hôi nhiều lắm, tiếp tục như vậy không được, thừa dịp khoảng cách uống một chút!” Dứt lời nâng tiểu Mạc dậy dựa vào trên người mình, lại để cho hắn nằm ở mép giường. Hắn nhanh chóng từ trong bầu rót chén nước bưng tới đây, muốn đút cho tiểu Mạc.


Tiểu Mạc ngẩng đầu mở mắt ra, trước mắt có chút mơ hồ, hơn nửa ngày mới nhìn rõ khuôn mặt lo lắng của tiểu Cẩn. Tiểu Cẩn cẩn thận mớm nước cho hắn, vẻn vẹn uống hai thìa nhỏ sẽ thấy cũng uống không trôi rồi. Lúc này tiểu Mạc ngoại trừ cảm giác mình vội vàng muốn đem hài tử nóng hổi trong bụng giống như hòn đá này sinh ra cái gì khác cũng không muốn làm, nhưng mà không biết làm sao đến bây giờ liền nước ối còn chưa vỡ, hắn thậm chí không biết tình huống hiện tại của thân thể mình là gì, chỉ có thể mặc cho từ đau đớn một lần lại một lượt xâm nhập thân thể và ý chí của chính mình.

Tiểu Cẩn cảm giác mình muốn khóc, tiểu Mạc trong tay hắn nếu là có cái gì không hay xảy ra hắn như thế nào giải thích với thiếu gia đây! Nhìn đến tiểu Cẩn đỏ tròng mắt, tiểu Mạc ngẩn ngơ, không khỏi lắc đầu với hắn, “Không có chuyện gì đâu tiểu Cẩn, ta khẳng định... Khẳng định có thể sinh hạ đến đấy, mang thai lâu như vậy Huỳnh Tâm... Đều không có nói ta và hài tử có vấn đề gì, cho nên, không có vấn đề đấy!” hắn nói đứt quãng, thanh âm như có như không, những tin tức này đều nói cho tiểu Cẩn thân thể của hắn bắt đầu hư nhược rồi, nhưng mà lúc này, là cái gì chèo chống hắn kiên định tín niệm nội tâm của chính mình niệm đây?

Ta nhất định không có chuyện mà, ta nhất định sẽ đợi Huỳnh Tâm trở về!

“Tiểu Mạc Thiếu gia, lại uống một ngụm đi.” Tiểu Cẩn bưng ly, đem ly xuôi theo phóng tới dưới môi tiểu Mạc, tiểu Mạc mở miệng, rồi lại lực bất tòng tâm, tiểu Cẩn từng điểm từng điểm nghiêng ly, muốn phải trợ giúp tiểu Mạc uống hết nước, nhưng mà nước rồi lại theo khóe miệng của hắn chảy xuống.

Tiểu Cẩn rốt cuộc khóc lên, hắn lo lắng tiểu Mạc kiên trì không đi xuống, sợ hài tử chết từ trong trứng nước, sợ tiểu Mạc nếu là có cái gì không hay xảy ra thiếu gia trở về phải làm sao, nhưng mà lúc này tiểu Mạc đã không có tinh lực lại đi an ủi hắn.

“Tiểu Mạc!” Một thanh âm vang dội âm đột nhiên vang vọng cả gian phòng, tiểu Cẩn tranh thủ thời gian lau một chút mặt nhanh chóng quay đầu, quả nhiên, đứng ở của không phải thiếu gia nhà hắn thì còn ai vào đây nữa!

Trên trán Lạc Huỳnh Tâm tất cả đều là đổ mồ hôi, lồng ngực không ngừng phập phồng, đứng ở cửa ra vào, nhưng không có động. Như là không quá tin tưởng chuyện trước mắt!

Tiểu Mạc vốn đã không có tinh thần lại đột nhiên mở to mắt, nhanh chóng quay đầu, không dám tin giống nhau trợn to hai mắt nhìn người ngoài cửa, liền như vậy nhìn chằm chằm, sau đó, không có báo hiệu đấy, nước mắt đột nhiên xoát thoáng một phát trút xuống.


“Huỳnh Tâm!” Vẻn vẹn chẳng qua là như vậy một tiếng thở nhẹ, Lạc Huỳnh Tâm cảm thấy tín niệm cả đời mình có lẽ ngay tại đây rồi, bộ dáng tiểu Mạc nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, giờ phút này như một búp bê vải rách hối quỳ sấp tại bên cạnh mép giường, đối với y tạo thành trùng kích cực lớn đến cỡ nào!

Lạc Huỳnh Tâm sải bước đi tới, càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thậm chí là thẳng lao đến.

“Ta ở, tiểu Mạc, ta ở, thực xin lỗi, ta đã về trễ rồi!” Hắn chăm chú ôm người trong ngực, tiểu Mạc chỉ cảm thấy thân thể ấm áp ôm chính mình này đang không ngừng run rẩy, hắn lắc đầu, không nói gì, nội tâm rồi lại dâng lên an tâm vô hạn!

Y đã trở về!

Lạc Huỳnh Tâm quay đầu thấy nước trong tay tiểu Cẩn, nhận lấy, ngẩng đầu lên uống một ngụm, thoáng qua đối mặt môi khô trắng bệch của tiểu Mạc.


Tiểu Mạc mở to hai mắt, ngơ ngác một chút, hoặc như là đã bị Lạc Huỳnh Tâm đầu độc giống nhau, hơi hơi hé miệng, chậm rãi uống xong hớp nước được mớm cho!

Uống xong mấy ngụm sau đó, tiểu Mạc cảm giác trận đau nhức quen thuộc lại muốn bắt đầu, hắn tựa đầu chôn đến trên bờ vai Lạc Huỳnh Tâm.

Không khỏi trầm thấp rên rỉ lên, cánh tay nắm thật chặt sàng đan trên giường, toàn thân run rẩy kịch liệt.

“Huỳnh Tâm, đau ~~~~!” Tiểu Mạc tại trong ngực Lạc Huỳnh Tâm nhẹ nhàng nói, Lạc Huỳnh Tâm chẳng qua là không ngừng vuốt phía sau lưng của hắn.

“Đừng sợ, ta đã trở về, ta ở đây, ta ở đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận