Tam Sơ

Sau khi cơm no rượu say, ba người ngồi quanh bàn.

Từ Triệt vừa xỉa răng, vừa cà lơ phất phơ đánh giá:“Em Khương này, em chọn thịt dê không tốt rồi“.

Khương Điệu đang định giải thích thì Phó Đình Xuyên đã tranh bác bỏ trước:“Có ăn là được rồi.”

Từ Triệt chậc lưỡi:“Lão Phó, cậu thì biết cái gì, anh đây lo cho cậu thôi, nói nhiều một chút, sau này cậu và em Khương kết hôn thì sẽ nấu đồ ăn ngon hơn bây giờ“.

Hai chữ “kết hôn” này lập tức khiến cho mặt Khương Điệu nóng lên vài phần.

Một tay Phó Đình Xuyên chống cằm:“Tôi cưới vợ không phải để làm việc nhà“. Tay kia tùy ý cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Điệu dưới mặt bàn, giữ trong lòng bàn tay, xem như bảo bối:“Bàn tay này cũng không phải để làm việc nhà.”

“Thế để làm khô cậu chắc?” Từ Triệt đáp ngay không cần nghĩ ngợi.

Khụ, Phó Đình Xuyên thản nhiên khụ một tiếng.

Hai má Khương Điệu đỏ au, cô vội rút tay về, lấy hộp khăn giấy trước mặt ném qua:“Nói bừa cái gì đấy.”

Từ Triệt lắc người tránh đi, bắt đầu ai thán:“Là thế mà, anh đâu có nói bùa, nói thật đấy chứ“.

Khương Điệu:“......”

“Được rồi, được rồi, dừng thôi.” Phó Đình Xuyên gõ gõ vào mặt bàn, nghiêm trang đáp.

Khương Điệu:“...... mấy anh......” Quá ti bỉ, mấy lão già đáng khinh không có việc gì làm thì bắt nạt cô phải không?

Khương Điệu quyết định phản công: “Nói thật, Từ Triệt anh cũng lớn rồi, sao không tìm đối tượng đi?”

“Không được tự do, không bằng chết,“ Từ Triệt lau lau miệng:“Trước bốn mươi tuổi tôi sẽ không tính đến chuyện kết hôn.”

Phó Đình Xuyên liếc anh một cái:“Anh yêu cầu cao quá.”

“Yêu cầu của cậu không cao chắc?” Từ Triệt đáp.

“Yêu cầu cao lúc nào?” Phó Đình Xuyên theo bản năng hỏi lại.

Khương Điệu nghiêng đầu nhìn thẳng anh:“Ý anh là em rất thấp hả......?”

Xong rồi, bị loạn rồi, Phó Đình Xuyên đỡ trán:“...... Không phải.”

“Hừ.” Khương Điệu hừ lãnh.

Từ Triệt cười to:“Ha ha ha Lão Phó này, cuộc đời này đâu đâu cũng là cạm bẫy, cậu còn không rõ sao“.

“Cút.” Lúc này đến lượt Phó Đình Xuyên lấy khăn giấy ném anh.

Khương Điệu trở về chủ đề chính:“Em nói thật mà, Từ Triệt, không bằng em giới thiệu Tôn Thanh cho anh nhé, cô ấy nhỏ hơn em một tuổi, xinh đẹp, tính cách cũng vui vẻ“.

“Là cô gái cùng phòng với em hả?”


“Đúng vậy.”

“Hơn nữa cô ấy rất dễ dỗ dành, chỉ cần kim cương là được.”

“Chỉ cần kim cương thì đủ nuôi sống rồi.” Từ Triệt xoa tóc.

“Không phải kim cương thật, là sự ấm áp bên trong kim cương ấy. Giờ anh đưa kim cương cho cô ấy nhất định người ta sẽ ôm đùi anh liền“. Nghĩ đến chuyện Tôn Thanh cả ngày muốn gả, Từ Triệt này đúng là lựa chọn không tệ chút nào.

“Ồ...... Là cái cô gái chơi trò chơi áo quần trên điện thoại ấy hả?” Từ Triệt quả thực rất hiểu phụ nữ!

“Anh còn biết chuyện này nữa?” Khương Điệu nhìn Từ Triệt thêm lần nữa, trợ lý Từ đúng là không tệ chút nào, tuy có thua Phó Đình Xuyên nhà cô một chút, nhưng tốt hơn người bình thường rất nhiều rồi. Tốt nghiệp trung cấp Hí kịch, không hề hời hợt, tính cách có hơi thích trêu chọc người khác nhưng không phải loại miệng lưỡi trơn tru, mặt dày mày dạn, khiến người khác thấy phản cảm.

Không biết vì sao anh Phó già lại cảm thấy mình đang bị cô lập......

Anh nheo mắt, khẳng định sự tồn tại của mình:“Khương Điệu, thôi đi, đừng đẩy bạn em vào hố.”

Từ Triệt ồn ào:“Cậu đừng có mà không phúc hậu như thế, em Khương giới thiệu đối tượng cho tôi thì liên quan gì tới cậu?”

“Tôi nói chuyện với anh à?” Phó Đình Xuyên nhíu mi, hỏi lại:“Tôi đang nói với Khương Điệu mà.”

Phì, bỗng nhiên Khương Điệu bật cười thành tiếng.

“Cười gì thế?” Phó Đình Xuyên hỏi.

Khương Điệu qua lại nhìn hai người họ:“Hai người các anh vui thật, trưởng thành hết rồi, mà cứ như học sinh tiểu học.”

Cô hắng giọng giả tiếng con nít:“Tớ không chơi với cậu, không chơi với cậu đâu, cậu ngốc quá, không biết phản lại — mỗi lần nghe hai anh đấu võ mồm, em lại có cảm giác này“.

Phó Đình Xuyên:“......”

Từ Triệt:“......”

Tóm lại, cuối cùng, Khương Điệu vẫn không thể giới thiệu đối tượng cho Từ Triệt, bởi vì Phó Đình Xuyên lấy lí do “trời đã khuya phải nghỉ ngơi, ngày mai Khương Điệu còn phải dậy sớm lái xe” để đuổi anh ấy đi.

**

Từ Triệt vừa đi, phòng trong yên tĩnh hơn nhiều.

Phó Đình Xuyên xung phong nhận việc rửa chén, nhưng anh cũng không cho phép Khương Điệu đi làm chuyện khác, phải đứng bên cạnh anh...... nhìn anh rửa chén.

Người này...... quá nhiều thứ kì lạ.

Khương Điệu tựa vào kệ bếp bên cạnh, tủm tỉm cười:“Rửa chén mà còn cần người bên cạnh nữa“.

Phó Đình Xuyên không buồn ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp:“Anh đang biểu diễn đó, không có người nhìn thì biểu hiện kiểu gì.”

“Thế có muốn em chụp cho bức ảnh không?” Khương Điệu lấy điện thoại di động ra, hướng về phía anh.

Phó Đình Xuyên đồng ý rất nhanh:“Được, đừng tung lên mạng là được.”


Người đàn ông mang chiếc tạp dề đen, thứ trang phục đậm vị khói lửa nhân gian này, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào tới khí chất và dáng vẻ của anh.

Eo lưng mạnh mẽ, hai chân thon dài, sườn mặt anh tuấn......

Giữa phòng bếp nhỏ hẹp, bởi vì sự tồn tại của anh mà càng khiến nó trở nên huyền ảo.

Khương Điệu chụp một bức rồi đưa màn hình quơ quơ trước mặt anh:“Em muốn tung thì làm sao bây giờ?”

“Che mặt đi.” Phó Đình Xuyên mở vòi nước ra lần nữa, cuốn sạch bọt xà phòng đi, dòng nước chảy xuôi trên bàn tay với nhuwgnx khớp xương rõ ràng của anh.

“Che cũng vô dụng, fan của anh ấy chỉ cần nhìn yết hầu là nhận ra anh liền“. Khương Điệu không hề nói phét, đây là sự thật. Có lần trong nhóm fan trên Weibo chơi trò 'qua một bộ phận cơ thể để đoán ngôi sao nam'.

“Em thì sao?” Phó Đình Xuyên hứng thú mím môi, rửa xong chiếc đĩa cuối cùng, đặt lên giá bếp xong anh mới nghiêng đầu tới hỏi cô.

“Em hả......” Khương Điệu cân nhắc một lúc, đáp:“Cũng có thể.”

Ngón trỏ vuốt vuốt cằm:“Nếu nghĩ như thế thì...... quả thật có rất nhiều cô gái biết rõ thân thể anh như lòng bàn tay đó.”

Phó Đình Xuyên cởi tạp dề ra, bắt đầu rửa lại hai tay, nhẹ nhàng bâng quơ đáp:“Có một nơi chỉ có chúng ta biết thôi.”

“Ai mà sắc như anh!” Khương Điệu hiểu ra, bực bội ném chiếc khăn lau trong tay tới chỗ anh.

“Sao thế, anh chỉ nói tên của một bộ phim điện ảnh thôi mà.” Anh bắt được cổ tay cô, không cho cô vùng vẫy.

Lòng bàn tay của Phó Đình Xuyên cực kì ấm áp, vừa rửa bát xong còn chưa kịp lau tay, trên tay vẫn còn vương đầy nước, lúc này đây nó lại dán lên cổ tay Khương Điệu.

Từng giọt nước cứ thế lăn dài trên làn da trắng mịn, thong thả chảy xuống cổ tay áo của cô......

“Em không tin.” Người kia nhìn cô quá sức chăm chú, làm cho giọng nói của Khương Điệu cũng thấp đi vài phần.

Cổ họng Phó Đình Xuyên khẽ nhúc nhích.

Ngay sau đó, anh kéo cô đến bên người, cúi đầu hôn.

Phó Đình Xuyên không phải là người đàn ông quá mức dịu dàng, mỗi lần hôn cô anh luôn vừa cắn vừa mút, thậm chí có lúc còn làm môi cô phát đau.

Khương Điệu muốn tránh, anh lại giữ chặt cằm cô, hoặc là chặn gáy. Tóm lại, cô không thể rời xa anh dù chỉ là một chút.

Cô muốn phản đối thì chỉ có thể phát ra từng tiếng 'ưm a'.

Mạnh mẽ như thế lại càng dễ dàng kích thích một người phụ nữ.

Mềm nhũn như bùn, ý thức tan rã.

Khương Điệu không thở nổi nữa, cô được anh ôm đặt lên kệ bếp.


Cả người trở nên mẫn cảm, tất cả như tập trung vào đôi môi, bị anh mút mát điên cuồng, hít thở không thông, như muốn hút cả sinh mạng của cô vào người.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu vào mắt cô, sáng lóa cả một vùng.

Bàn tay của Phó Đình Xuyên không hề lạnh, vươn vào lớp áo lên, lúc chạm lên lưng khiến cô giật nảy người. Khương Điệu không hề bỏ đi một lớp quần áo nào, nhưng ở trong tay anh, cô lại hoàn toàn trần trụi.

Phó Đình Xuyên không buông tha bất kì nơi nào trên cơ thể cô, ngực, bụng, thắt lưng, vuốt ve mê mẩn......

Anh giữ chặt lưng cô, cô buộc phải nhích lại gần, chân cũng đành phải tách ra.

Mềm mại và mạnh mẽ, tư thế và động tác đó...... càng nóng hơn......

Giữa lúc nam và nữ thân mật, rất dễ dàng rơi vào cảnh ý loạn tình mê.

Ngón tay anh đẩy khóa thắt lưng của cô ra, chen vào.

Nhịn không được...... Cô muốn kêu, nhưng lại ngại đang ở phòng bếp. Khương Điệu cắn chặt môi dưới, gương mặt đỏ bừng một mảnh.

Nhìn cô luống cuống quyến rũ như thế, hầu kết của Phó Đình Xuyên càng chuyển động nhanh hơn, anh vươn tay mở vòi nước bên cạnh, rồi cúi xuống vành tai cô, hơi thở nóng bỏng, tiếng nói trầm thấp mê người,“Kêu đi, kêu cho anh nghe.”

Tiếng nước chảy rào rào, nước văng tung tóe thấm vào quần áo.

Phó Đình Xuyên cố ý mở nước, muốn cô rên thành tiếng, nhưng cô vẫn cố sức mím môi, đôi mắt ướt át, giống như muốn khóc.

Sức lực trên đầu ngón tay anh càng tăng thêm, sâu hơn, mạnh hơn.

Khương Điệu không kìm được, ưm, từng tiếng mộ, cô ôm chặt cổ anh, ngón tay cắm vào mái tóc, vò rối....

Vừa thoải mái, lại vừa khó chịu, như muốn giải phóng hết thảy......

“Gọi tên anh.” Anh nói.

Đôi mắt Khương Điệu dần mơ hồi, như một con rối mặc anh sắp xếp, cô thì thào nói:“Phó...... Ưm......”

Không có cách nào gọi tên đầy đủ.

“Gọi ông xã.” Anh tiếp tục nói.

“Không......” Dòng nước chảy xiết, nhưng Khương Điệu vẫn có thể nghe thấy anh đang nói gì.

Anh ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh, ấm nóng, khiến cô như tan chảy.

Anh vừa hôn vừa cọ cô, dụ dỗ:“Gọi ông xã.”

“Ông......” Cô không thể không hàng phục, quỳ gối trước tình triều.

Tinh tong — Tinh tong —

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hai người sững lại.

Tiếng chuông cửa vẫn còn vang lên.

Đinh linh — đinh linh —

Phó Đình Xuyên cúi mắt, hít sâu một hơi, bực bội chửi:“Mẹ nó......”


Cũng nhờ thế, đôi mắt Khương Điệu dần dần trong trẻo lại.

Cô vội vàng đẩy anh ra, nói:“Nhanh đi mở cửa!”

Khương Điệu cũng nhảy xuống khỏi kệ bếp, chỉnh lại áo quần của mình.

Hơn mười giây sau, ngoại trừ khuôn mặt còn đỏ bừng ra thì mọi thứ như thể xảy ra chuyện gì.

Phó Đình Xuyên nhìn từng tia nước chảy tung tóe, văng vào tay, anh mất hứng cầm lấy chốt vặn.

Tiếng nước tắt ngúm.

Mà cả kệ bếp cũng run run, cõ lẽ là vì người nào đó không vui.

Phó Đình Xuyên đi ra khỏi phòng bếp, đứng nhìn qua mắt mèo rồi mở cửa.

Từ Triệt đang đứng ở bên ngoài, hình như là sốt ruột quay trở lại, khuôn mặt bị lạnh đến đỏ bừng.

Lòng bàn tay ngứa ngáy như muốn tẩn cho người kia một trận. Phó Đình Xuyên đen mặt, hỏi:“Chuyện gì?”

Từ Triệt cũng mơ hồ đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, anh hít một hơi giải thích:“Tôi quên mang di động theo, nên về lấy! Cậu xem tôi đâu có mở cửa đâu, tốt xấu gì cũng biết bấm chuông mà! Tôi lấy rồi đi ngay“.

Phó Đình Xuyên tức giận nhường đường, ngường bay thẳng vào phòng khác, vì muốn minh chứng cho bản thân, anh còn đưa cao “đầu sỏ” lên rồi nhanh nhẹn rời khỏi hiện trường.

**

Từ Triệt đi rồi, chuyện vừa rồi...... cũng không còn hứng thú nữa.

Phó Đình Xuyên trở lại phòng bếp, dọn dẹp xong xuôi rồi đóng tủ bếp lại.

Khương Điệu vẫn đứng ở kia, không nhúc nhích, nhìn anh.

Cô đánh giá anh một lúc lâu, Phó Đình Xuyên thấy có phần không được tự nhiên bèn quay đầu lại:“Sao lại nhìn anh?”

Đôi mắt cô vừa đen vừa ướt, lấp la lấp lánh gọi anh: “Ông xã“.

Vừa rồi bị cản trở, giờ mới có thể bù lại cho anh.

Hai người cách nhau một khoảng xa.

Khuôn mặt Phó Đình Xuyên đang âm trầm ngay lập tức như tan chảy, khóe môi cong lên cực kì sung sướng:“Ôi chao.”

Khương Điệu cũng cười thành tiếng, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.

Cô theo thói quen che miệng lại, giống như một cô bé vừa mới thay răng.

Phó Đình Xuyên đi sang định ôm cô.

Lại bị Khương Điệu lui về sau hai bước tránh né.

Anh nghi ngờ hỏi:“Sao thế?”

Khương Điệu cảnh giác nhìn:“Không cho anh ôm. Anh nói xem, rốt cục vừa rồi anh định làm gì?”

Phó Đình Xuyên híp mắt, không xấu hổ đáp:“Từ Triệt nói rồi kia, cho em làm khô anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận