Editor: Kiến Tự Như Ngộ
—
Buổi gặp mặt kỉ niệm mười năm tốt nghiệp, Chu Nhất vẫn đi dù cậu không có bất kỳ người bạn nào.
Trong ánh đèn mờ tối của KTV, một mình cậu ngồi yên lặng trong góc nhìn Đoàn Trình Chi.
Vẻ ngoài của đám bạn học hầu hết đều thay đổi, hoàn toàn không còn bộ dạng trẻ trung và hồ đồ như hồi cấp ba.
Bọn họ nhìn một Chu Nhất trước nay vẫn không thay đổi, không nhịn được mà cảm khái:
“Chu Nhất, chỉ có cậu đến chết vẫn là thiếu niên thôi.”
Cậu không lên tiếng, đáp lại họ bằng một nụ cười nhạt, sau đó ngẩng đầu nhìn chăm chú Đoàn Trình Chi của cậu.
Hai người chạm mặt, Đoàn Trình Chi nhìn cậu cười một tiếng, trong mắt là vẻ ưu tư mà Chu Nhất không hiểu được.
Lúc ra về, mọi người ít nhiều gì cũng có người đưa đón.
Người dần về hết, chỉ còn lại Đoàn Trình Chi và Chu Nhất.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Chu Nhất nhìn anh một cái, dường như không hiểu mục đích anh làm vậy là gì.
Đoàn Trình Chi không giải thích gì nhiều, chỉ thay cậu mở cửa xe ra.
Trên xe, hai người cũng lặng im không nói chuyện.
Mãi đến lúc xuống xe, Chu Nhất mới nói một câu ‘cảm ơn’.
Mấy tháng sau, Chu Nhất chuyển nhà.
Một là vì hợp đồng đã hết hạn, hai là vì bố mẹ thường tới quấy rầy cậu.
Cậu đã 27 tuổi mà còn chưa yêu đương bao giờ.
Bố mẹ không nhìn nổi nữa, ngày nào cũng sắp xếp cho cậu mấy buổi hẹn xem mắt.
Vì có vẻ bề ngoài ưa nhìn, rất nhiều cô gái sẵn lòng tiếp xúc với cậu.
Nhưng đụng phải một khúc gỗ không nói nổi lấy một câu như này, là ai cũng sẽ bị doạ cho chạy thôi.
“Rốt cuộc con thích kiểu người như nào?”
Chu Nhất yên lặng không nói, cậu luôn không thích nói chuyện như vậy.
Khi cậu còn bé, bố mẹ thích sự ngoan ngoãn, lanh lợi của cậu, sau khi lớn lên lại hận không cạy được miệng cậu ra.
Cũng may sau đó bố mẹ cậu có sinh thêm đứa thứ hai, nếu không chắc họ đang sống cũng bị cậu chọc cho tức chết.
“Chu Nhất, có phải con thích đàn ông không?”
Cuối cùng cậu cũng hơi phản ứng lại, mất tự nhiên mà nhíu mày một cái.
Bố mẹ nhìn ra rồi, họ hiểu cậu, thở dài nói:
“Không sao, con có thể tìm một người chung sống qua ngày là được rồi.
Không phải lo bố mẹ không chấp nhận nổi.”
Cậu đã từng cho rằng đây là chuyện khó có thể nói ra, không nghĩ tới nó lại cứ thế trôi qua như vậy bằng cách này.
Cậu vẫn chọn dọn tới một thành phố ở phía Đông cách xa nhà.
Dọn dẹp xong xuôi rồi sau đó cứ vậy an ổn sống qua ngày.
Hôm đó, cậu đang ngồi viết bản thảo trong phòng như mọi ngày bỗng nhiên có người gõ cửa nhà cậu.
Cậu không còn nhớ lần cuối cùng có người gõ cửa nhà mình là từ khi nào nữa rồi.
Chu Nhất mở cửa ra thì nhìn thấy người mà cậu tưởng chừng như không bao giờ gặp lại được nữa – Đoàn Trình Chi.
“Chu Nhất?!”
Đoàn Trình Chi mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám thoải mái, đeo tạp dề, tay còn cầm cái xẻng nấu ăn.
Sau khi thấy cậu, vẻ mặt của anh tỏ ra ngạc nhiên pha lẫn sự vui mừng.
Chu Nhất nhìn anh, không nói gì, tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa.
Đoàn Trình Chi biết cậu không thích nói chuyện nên cũng không để ý.
“Nhà cậu có muối chứ? Tôi sang xin một ít.”
Đoàn Trình Chi hơi ngượng ngùng, anh gãi đầu một cái.
Anh mới dọn tới chưa lâu, quên mất trong nhà không có muối.
Chu Nhất gật đầu, đi thẳng vào nhà.
Cậu lấy một gói muối ra từ trong tủ đồ đưa cho anh.
Đoàn Trình Chi cũng không khách sáo, còn rất nhiệt tình mời cậu đi ăn.
“Cậu ở nhà một mình chứ? Đúng lúc chúng ta đều thiếu một người bạn, đi mau.”
Anh không chờ Chu Nhất từ chối đã đóng cửa nhà cậu lại rồi kéo người về phía nhà mình.
“Dép.”
Đoàn Trình Chi đưa cho cậu một đôi dép màu xám, hiển nhiên là cùng một đôi với anh.
Chu Nhất không nhịn được mà nghĩ lung tung.
Sau đó, cậu bị anh dẫn tới phòng khách.
Nhà Đoàn Trình Chi và nhà Chu Nhất không giống nhau, nhà anh sử dụng tông màu ấm, vừa ấm áp mà lại vừa sáng sủa.
“Có dâu tây với xoài, cứ tự nhiên.
Tôi đi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?”
Đoàn Trình Chi hết sức nhiệt tình, còn Chu Nhất hơi lo lắng không yên.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà người khác làm khách, bình thường đến cả chúc Tết người thân cậu cũng không đi.
“Tôi…”
Cậu vô cùng căng thẳng, câu nói ‘tôi muốn về nhà’ không sao nói ra khỏi miệng được.
Hai mắt Đoàn Trình Chi sáng ngời, Chu Nhất nhìn một cái đã cảm thấy nóng hết cả người.
Cậu quay đầu đi, gượng gạo cầm quả dâu tây lên.
“Sườn kho.”
“Được, cậu tự chơi một mình đi.”
Bữa ăn này cũng không đến nỗi nào, tay nghề nấu nướng của Đoàn Trình Chi rất tốt.
Ăn xong, Chu Nhất định đi rửa bát thì bị anh từ chối: “Cậu cứ nghỉ ngơi đi, không cần cậu phải rửa.”
“ Vậy tôi… về đây.”
Chu Nhất thật sự không thể ở cùng Đoàn Trình Chi như thế này, cậu cảm thấy từng giây từng phút đều đau khổ.
“Ăn xong rồi chạy đấy à, Chu Nhất.”
Đoàn Trình Chi nhìn anh, không biểu lộ điều gì nhưng lại thấy hơi rén trong lòng.
“Không phải, tôi…”
Cậu không biết phải giải thích thế nào, lắp bắp không nói nên lời.
Đoàn Trình Chi bật cười một tiếng rồi nhéo má cậu.
“Đùa chơi chơi thôi, cậu thú vị thật đấy.”
Chu Nhất vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, bước ra cửa cậu còn hơi loạng choạng.
Đoàn Trình Chi sợ hết hồn, bảo cậu cẩn thận.
Chu Nhất cảm thấy nhục tới mức không dám quay đầu lại.
Cậu dựa vào cửa nhà mình, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
Trong lòng cậu xuất hiện một loại hy vọng viển vông không nên có, sau này có khi nào cậu và Đoàn Trình Chi sẽ trở thành bạn bè?
Mặc dù Chu Nhất không hiểu chuyện đối nhân xử thế nhưng vẫn biết không được ăn chùa.
Cho nên cậu đã đặt trên mạng một hộp cherry, định sẽ đưa nó cho Đoàn Trình Chi.
Lúc gõ cửa, cậu vừa căng thẳng vừa rén.
Hai phút trôi qua, Đoàn Trình Chi mới ra mở cửa.
Tóc anh bù xù, đôi mắt còn lim dim buồn ngủ.
Bộ dạng này hẳn là vừa bị Chu Nhất đánh thức.
Quan trọng nhất là… anh không có mặc áo.
Chu Nhất nhìn một cái liền bị kích thích.
Đoàn Trình Chi rất trắng, vóc dáng rất đẹp.
Dù là xương quai xanh xinh đẹp hay cơ bụng hoàn mỹ cũng đều có thể khiến cho người nhìn sáng cả mắt lên.
“Quả, quả cherry, cho cậu đấy.”
Cậu chìa hộp cherry kia ra, mặt đỏ bừng không dám ngước lên nhìn anh.
“Ồ, cảm ơn.”
Đoàn Trình Chi vừa mới tỉnh ngủ, não còn chưa load kịp, sững sờ nhận lấy hộp cherry ấy.
“Cậu có muốn… tới nhà tôi ăn cơm không?”
Chu Nhất lấy dũng khí mời anh, thấp thỏm lo lắng nắm lấy vạt áo của mình.
“Được chứ, vậy cậu đợi tôi rửa mặt chút.”
“Đoàn Trình Chi đặt hộp cherry sang một bên, chạy vào phòng tắm.
Lúc Chu Nhất định về nhà trước để chuẩn bị, Đoàn Trình Chi lại gọi cậu một tiếng:
“Chu Nhất, giữ cửa cho tôi.”
Những lời này nói ra như thể họ đã là những người bạn vô cùng thân thiết vậy.
Chu Nhất nhìn về phía anh, ngẩn người một lúc xong vẫn quay về nấu cơm.
Cậu nấu cơm mà lòng không yên, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng đóng cửa.
Là Đoàn Trình Chi tới.
Lúc Chu Nhất bưng thức ăn ra thì thấy Đoàn Trình Chi xách theo cả nửa già hộp cherry ban nãy.
“Nhiều quá, một mình tôi ăn không hết, cần cả hai chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Ừ.”
Chu Nhất đáp một tiếng, cầm một quả cherry lên bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt.
“Không ngờ cậu còn biết nấu cơm.”
Đang ăn, Đoàn Trình Chi đột nhiên nói chuyện, Chu nhất nghi ngờ nhìn anh một cái.
Tướng ăn của Chu Nhất rất đẹp mắt, dáng vẻ không nhanh không chậm trông rất nhã nhặn.
Đoàn Trình Chi không nhịn được mà nhìn cậu.
“Không ăn chết đói đấy.”
Đột nhiên cậu ném ra một câu như vậy, Đoàn Trình Chi bị cậu chọc cho suýt nữa phun cơm ra ngoài.
“Ha ha ha ha ha ha, Chu Nhất, không ngờ lúc pha trò cậu cũng rất hài hước đấy.”
Chu Nhất bị anh cười, mặt nóng lên, không hiểu sao Đoàn Trình Chi lại cười mình.
Thấy Chu Nhất xấu hổ, Đoàn Trình Chi không trêu cậu nữa, cơm nước xong tự giác đi nửa bát.
“Cậu không cần…”
Lần trước Chu Nhất cũng không rửa chén, đương nhiên cậu cũng sẽ không để cho Đoàn Trình Chi phải rửa.
Có điều Chu Nhất không so được với Đoàn Trình Chi, cuối cùng vẫn để anh đeo tạp dề đi rửa bát.
Cậu ngây người nhìn bóng lưng cao lớn của Đoàn Trình Chi, bỗng nảy ra ý muốn ôm lấy anh từ phía sau.
Sau khi nhận ra suy nghĩ này, Chu Nhất giật mình, quay người đi không đành lòng nhìn nữa.
Dường như mặt trăng đang gần cậu thêm từng chút một.
_Hết chương 2_.